Tô Bành Hạo nghĩ tới đây, ánh mắt lóe sáng.
Thắng Vong Xuyên, cũng hung hăng đánh mặt của cô một chút!
Người phụ nữ này, nhìn tổi không sai biệt với mình lắm, dựa vào cái gì làm huấn luyện viên của bọn họ?
Còn lại mấy người, cũng đều ánh mắt sáng rực nhìn qua, hiển nhiên rất hy vọng có thể nhìn thấy một trận tranh tài đặc sắc.
Kiều Luyến nghe nói như thế, lại cắn môi.
Tay đang cầm túi, nghe được câu này hơi nắm chặt.
Tầm mắt của cô, rơi vào laptop của người nào đặt trên bàn trà phòng khách, phía trên kia là cửa sổ trò chơi quan thuộc, giống như mị lực vô tận, hấp dẫn cô.
Cô cắn môi, muốn khiêu chiến, nhưng ngón tay lại không tự chủ khẽ run lên.
Kiều Luyến rủ mắt xuống, che khuất thất lạc trong đó.
Sau đó, cô nhẹ nhàng mở miệng: "Tôi không dám."
Ba chữ rơi xuống, trong phòng an tĩnh một cái.
Tô Bành Hạo cũng không nghĩ tới cô sẽ trả lời như vậy, nhưng chợt giật mình, bật cười một tiếng: "cô biết thức thời."
Người chơi nữ bên trong, cậu ta còn không nghe nói xuất hiện người lợi hại, trừ tiểu Kiều năm đó, cậu ta tự tin không kém bất kì ai.
Cậu ta cho là, cô không chơi, là bởi vì biết đánh không lại cậu ta, không đánh, còn có thể đánh biết béo tròn, thế nhưng đánh, uy tín hoàn toàn không có.
Cậu ta nhếch miệng, trên mặt lộ ra thần sắc khinh thường.
Trước kia nghe Vong Xuyên phát sóng trực tiếp trò chơi, mỗi lần cô đều có thể chuẩn xác nói ra ý đồ của mình, kỳ thật cậu tai vẫn có chút thưởng thức.
Nhưng bây giờ...
Cậu ta lại cảm thấy, người phụ nữ này có con mắt cẩn thận như thế.
Chỗ nào giống người nhà Thẩm Lương Xuyên... Trực tiếp lên, dùng thực lực nói rõ tất cả.
Nghĩ đến trận hôm qua, thần sắc của cậu ta hơi sững sờ, chợt nhíu mày.
Từ tối hôm qua bắt đầu, cậu ta đã cảm thấy thao tác đối phương có chút quen thuộc, thế nhưng... Làm sao cậu ta cũng không nghĩ ra?
Kiều Luyến một câu "Tôi không dám" làm cho tất cả mọi người lộ ra ý khinh thị.
Ngoại trừ "Tiếu Diện Hổ", còn lại mấy người đều cúi đầu, cầm điện thoại di động không biết đang nhìn cái gì, dáng vẻ lãnh đạm rõ ràng, để Kiều Luyến khẽ cười.
Đương nhiên cô biết, chơi game lợi hại thực chất bên trong đều rất kiêu ngạo, cho nên trước đó, cô đã chuẩn bị kỹ càng.
Cô tiến lên một bước, mở miệng nói: "Tuy tôi không chơi game, thế nhưng, bác sĩ lợi hại nhất trên thế giới này, cũng có thầy giáo của mình, vận động viên lợi hại nhất, cũng có huấn luyện viên của mình, mỗi một khoa học đều thầy dạy dỗ, tôi nghĩ, ông chủ câu lạc bộ mời tôi làm huấn luyện viên, chí ít chứng minh tôi cũng không phải là hoàn toàn không có chỗ dùng, không phải sao?"
Tô Bành Hạo trực tiếp cười nhạo: "Mồm mép lợi hại có làm được cái gì?"
Kiều Luyến nhìn về phía cậu ta: " "Thi Trường ", đều nói cậu là người chơi toàn năng, nhưng tôi quan sát, cậu có một nhược điểm."
Tô Bành Hạo sững sờ, "Cái gì?"
"Pháp sư."
Tô Bành Hạo sững sờ.
Kiều Luyến nhìn về phía người còn lại: " "lão tổ Bạch Cốt" ưu điểm của cô là đánh vững vàng, nhưng khuyết điểm là, cô không quá hợp nhóm, về phần "Tiếu Diện Hổ"..."
Cô một cái tiếp một cái, tất cả ưu điểm và khuyết điểm của họ nói một lần.
Chờ đến khi nói xong, liền thấy đám người này, đều để điện thoại di dộng xuống, ngẩng đầu lên, mặt sắc ngưng trọng nhìn cô.
Rất tốt.
Kiều Luyến cảm giác đã nắm sân nhà trong tay: " cho nên, hiện tại có thể bắt đầu phối hợp huấn luyện của tôi không?"
"Tiếu Diện Hổ" và "lão tổ Bạch Cốt" dẫn đầu để điện thoại di động xuống, đi đến trước bàn, cầm máy tính bản thân, nhìn về phía cô.