Kiều Luyến cứng đờ tại chỗ.
Cô dùng sức nắm chặt điện thoại di động, đã lờ mờ trông thấy gân xanh trên mu bàn tay.
Một loại sỉ nhục, trong nháy mắt tràn ngập toàn thân!
Cô cho là anh có tình cảm với mình, nhưng thì ra... Anh quay đầu liền muốn đi làm phẫu thuật buộc ga-rô?
Anh không muốn có một đứa bé với cô vậy sao? Cho nên sau khi tổn thương thân thể của cô, lại muốn tổn thương thân thể của mình?
Cô cắn chặt hàm răng, liền nghe thấy trong điện thoại di động truyền ra tiếng gọi: " Thẩm tiên sinh?"
Lúc này cô mới hồi phục lại tinh thần.
Càng phẫn nộ, càng thương tâm, thì càng lý trí.
Cô bình phục tâm tình của mình, đè xuống tất cả lửa giận, cả người bình tĩnh giống như mang theo một cái mặt nạ: "Được rồi, tôi sẽ chuyển cáo cho tiên sinh."
Bác sĩ đối diện cho cô là người giúp việc liền, trả lời: " Được."
Trên lầu truyền tới động tĩnh, Kiều Luyến vội vàng dập máy, ngẩng đầu liền thấy Thẩm Lương Xuyên mặc chỉnh tề, ưu nhã đi xuống.
Kiều Luyến nhìn anh chằm chằm.
Thần sắc anh như thường, một đôi mắt đen, nhìn không ra bất kỳ cảm xúc.
Nếu như không phải nhận được điện thoại, làm sao Kiều Luyến cũng sẽ không thể tin tưởng, Thẩm Lương Xuyên lại làm loại chuyện này.
Ánh mắt cô dò xét, để anh phát giác, khẽ ngẩng đầu lên.
Kiều Luyến tiện tay đưa điện thoại di động cho anh: "Đừng quên cầm điện thoại."
Lới bác sĩ nói... Cô không có ý định nói cho anh biết.
Thẩm Lương Xuyên tiếp nhận điện thoại di động, đi ra ngoài, Kiều Luyến dừng một chút, liền đi theo.
Tâm tình của cô, giờ phút này lộ ra bình tĩnh.
Mang theo tâm chết như bụi, còn có một loại ngột ngạt khó nói lên lời.
Thế nhưng trên mặt cô lại mang theo ý cười, đi theo Thẩm Lương Xuyên ra ngoài.
Hai người lên xe, Thẩm Lương Xuyên liền đưa cô qua công ty.
Kiều Luyến nhìn chằm chằm tình cảnh bên ngoài, trong đầu trống không, lúc đang ngẩn người, chợt nghe thấy lời bên tai: "Hôm nay không vui?"
Kiều Luyến bỗng nhiên lấy lại tinh thần: " không có!"
Thẩm Lương Xuyên không nói chuyện, khẽ liếc cô một chút, lại nhìn về phía trước.
Kiều Luyến giải thích: "Chúng ta bình thường, không phải cũng không nói chuyện phiếm sao? Tôi rất tốt, rất vui vẻ."
Cô hẳn là vui vẻ.
Chí ít hết hy vọng, sẽ quyết đoán muốn rời khỏi.
Nhưng cô căn bản không biết, cô ngụy trang tốt như vậy, anh lại liếc một chút nhìn ra đằng sau nụ cười kia, ẩn tàng bi thương.
Vì sao cô không cao hứng?
Thẩm Lương Xuyên muốn biết, nhưng nhìn dáng vẻ cô không muốn nói, liền ngậm miệng lại.
Hai người bọn họ, ở chung luôn luôn là lạ, có lẽ là chuyện vào tám năm trước ghi tạc trong lòng của anh, để anh không cách nào đối đãi thẳng thắn với cô.
Xe rất nhanh đi tới dưới lầu công ty Kiều Luyến.
Lúc Kiều Luyến dự định xuống xe, Thẩm Lương Xuyên bỗng nhiên mở miệng: " Trong công việc có gì cần hỗ trợ, em cứ mở miệng."
Động tác Kiều Luyến đẩy cửa xe ra dừng lại, tròng mắt co rụt.
Lại như thế này.
Nếu như tất cả cũng chỉ là một tuồng kịch, vì sao còn muốn đối tốt với cô như vậy.
Cô quay đầu: " Được, nếu tháng này công trạng không đủ, tin tức ngày hôm qua, tùy tiện lấy ra, đều có thể lên đầu đề rồi!"
Câu này trêu ghẹo, để Thẩm Lương Xuyên nghĩ tới vấn đề lúng túng buổi tối hôm qua, thế là nghiêng đầu đi, không nói thêm gì nữa.
Kiều Luyến xuống xe, vẫy tay với anh, quay đầu, lại nhìn thấy vẻ mặt Tô Mỹ Mỹ oán hận nhìn cô chằm chằm, sau khi cô đi qua, Tô Mỹ Mỹ hung tợn mở miệng: "Kiều Luyến, Thẩm ảnh đế kết hôn! Cô không sợ Thẩm phu nhân biết quan hệ giữa cô và anh ta sao?"