̉ng vấn tôi! (3)
Tòa soạn báo, trong văn phòng tổng biên.
Kiều Luyến đứng ở trước bàn làm việc, nhìn Lưu Chí Hưng ngồi ở đằng kia, đập bàn ba ba: "Thật sự là phản rồi! Hẹn mười giờ phỏng vấn, vậy mà cô mười một giờ mới đến, không muốn làm hay sao? Vậy cô lập tức xéo đi!"
Hắn ta vừa nói chuyện, nốt ruồi trên cằm rung theo trông rất buồn cười.
Kiều Luyến biết giờ phút này nói gì cũng vô dụng, nhưng vẫn mở miệng: "Tô Mỹ Mỹ nói cho tôi biết mười một giờ."
"Cô có chứng cứ sao?"
Kiều Luyến lấy điện thoại di động ra, mở thu âm.
Khẳng định Tô Mỹ Mỹ sẽ gài bẫy cô, cô đã sớm chuẩn bị kỹ càng.
Thật không nghĩ đến tổng biên lại mở miệng: "Tôi không nghe quá trình, tôi chỉ biết, bằng cuộc phỏng vấn này, tôi giao cho cô! Thế nhưng cô làm hư nó rồi!"
Lưu Chí Hưng đứng lên, thân thể nghiêng về phía trước, làm ra tư thế chèn ép, ánh mắt hắn ta nhắm lại: " Kiều Luyến, lần này sai lầm của cô thật sự quá lớn, nếu trong tòa soạn không trừng phạt cô, chỉ sợ tất cả mọi người sẽ không phục!"
Kiều Luyến lẳng lặng đứng đó, tâm tình của cô, đã tức giận đến tột đỉnh.
Làm sao cô cũng không nghĩ tới, tổng biên đối mặt chứng cứ, còn có thể vô sỉ nói ra những lời này?
Thật không nghĩ đến, một giây sau, Lưu Chí Hưng lại cười: "Đương nhiên, cô phải biết, hiện tại toàn bộ tòa soạn, chỉ có tôi có thể giúp cô đè xuống chuyện này rồi."
Hắn ta từ sau cái bàn đi tới, đi tới trước mặt Kiều Luyến, híp mắt nhìn cô, vươn tay muốn níu tay của cô lại: "Cô dù sao cũng là công thần của tòa soạn báo, đã từng đào qua nhiều tin tức lớn như vậy, tòa soạn báo cũng không nỡ bỏ cô..."
Kiều Luyến ngay khi hắn ta vươn tay, liền chán ghét lui lại hai bước, giữ một khoảng cách với hắn.
Bộ dạng này để sắc mặt tổng biên âm trầm lần nữa: " Kiều Luyến, cô đừng mà rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt nhé!"
Kiều Luyến tức giận đến nói không ra lời.
Tổng biên hừ lạnh: "Tốt, cô có cốt khí như thế, vậy bây giờ cô về nhà chờ lấy! Đợi đến khi công ty thảo luận ra trừng phạt cô, cô liền lăn! Nói cho cô biết, tôi sẽ không để cho cô cứ rời chức như vậy, tổn thất phỏng vấn Mạc Như, nhất định công ty sẽ truy cứu bắt cô bồi thường!"
Đây cũng đưa uy quyền vào sao?
Kiều Luyến nở nụ cười gằn, xoay người rời đi.
Thật không nghĩ đến, mới ra văn phòng, liền thấy Tô Mỹ Mỹ đứng ở cửa, sắc mặt u ám nhìn cô: " Kiều Luyến, tôi đã sớm nói, tôi sẽ để cho cô xám xịt rời đi!"
Nhìn lấy dáng vẻ Tô Mỹ Mỹ, bỗng nhiên Kiều Luyến nhếch môi: " Tô Mỹ Mỹ, cô hao tổn tâm cơ chèn ép tôi như vậy, không phải bởi vì bị tôi ép hết hào quang hay sao? Tôi cho cô biết, coi như tôi rời đi, tôi vẫn sẽ ép cô vĩnh viễn cũng không cách nào ra mặt!"
Một câu rơi xuống, sắc mặt Tô Mỹ Mỹ thay đổi: "Cô đừng ở chỗ này mạnh miệng!"
"Có phải khoác lác hay không, hãy đợi đấy!"
Cô trực tiếp đi ra cửa tòa soạn.
Dạng tòa soạn báo này, thật sự đợi không ý nghĩa.
Kỳ thật cô đã sớm biết, tổng biên và Tô Mỹ Mỹ cấu kết với nhau làm việc xấu, coi như cô cầm ra chứng cứ, tổng biên cũng sẽ không cho cô thời cơ.
Thật là bất công phát sinh ở trên người cô, cô vẫn cảm thấy phẫn nộ, nhưng càng nhiều, lại là bất lực và bất đắc dĩ.
Cô nhịn Tô Mỹ Mỹ lâu như vậy, đến cùng, vẫn không có cách nào ở chỗ này làm đủ một năm, cầm được chứng minh ký giả?
Đi ra khỏi cửa tòa soạn báo, cô ở ngoài cửa, đụng phải một người!
Ngẩng đầu, liền thấy khuôn mặt nhỏ sáng chói của Phạm Kiệt, hưng phấn nhìn cô gọi: "Chị dâu!"