Thẩm Lương Xuyên và Tống Thành rời khỏi phòng, lúc này Kiều Luyến mới thở phào nhẹ nhõm, cả người đều xụi trên ghế sofa.
Cao Hữu Minh trừng mắt nhìn cô chằm chằm: " Vong Xuyên, tôi cảm thấy... Hôm nay cô có điểm gì là lạ!"
Kiều Luyến lườm anh ta một cái.
Cao Hữu Minh: "Cô nếu muốn cự tuyệt Tống Thành, cũng không cần thiết đem biến mình thành cái bộ dạng này, quả thực là vô cùng thê thảm!"
Kiều Luyến thở dài: "Không có cách, tôi quốc sắc thiên hương như thế, nếu như bị bọn họ thấy được, em tôi ký thì làm sao bây giờ?"
Cao Hữu Minh:..."Một ngày không tự luyến, sẽ chết sao?"
Kiều Luyến cười lên, tiến vào phòng ngủ thay quần áo.
Phòng này của Cao Hữu Minh, tương đương với phòng làm việc của hai người.
Anh ta dựa vào phát sóng trực tiếp mới có thu nhập, cho nên quần áo trong phòng rất nhiều.
Kiều Luyến thay quần áo, rửa mặt xong đi ra, liền thấy Cao Hữu Minh đang xem chiếu lại trò chơi, nghe thấy cô đi ra, không nhịn được cảm thán: "Vong Xuyên, cô nói xem "Thi Trường" này không khỏi quá phách lối rồi! Hắn ta vừa hành động vậy, thật quá nguy hiểm. Kỳ thật thời gian xong trận khoảng bốn mươi phút, tại sao hắn ta nhất định phải kết thúc trò chơi trong 20 phút đồng hồ chứ?"
Kiều Luyến tùy ý trả lời: "Bời vì đến đoạn sau, đội viên đẳng cấp của "Quân lâm thiên hạ" sẽ lên, bọn họ so ra kém phía đối phương. Trong "Không thi không vui", kỳ thật "Thi Trường" cũng là một người lợi hại."
Cao Hữu Minh gật đầu: "Điều này cũng đúng, bọn họ chỉ có thể mưu lợi! Ai, dù sao hiện tại người giống như là Tử Xuyên, đã không nhiều lắm. Tưởng tượng năm đó..."
"Ngừng!" Kiều Luyến ngắt lời anh ta: "Tôi phải đi."
"Ai, sao cô không hỏi tôi chuyện của Tử Xuyên hả?"
Kiều Luyến đi ra cửa: "Hỏi anh anh biết sao?"
Anh biết, còn không biết nhiều như tôi!
Cô đổi giày, muốn ra cửa, liền nghe thấy Cao Hữu Minh mở miệng: "Ai, biểu hiện của cô như vậy là sao? Vụng trộm nói với cô một bí mật."
Kiều Luyến quay đầu.
Cao Hữu Minh vui buồn thất thường mở miệng: "Tôi không biết Tử Xuyên, thế nhưng tôi biết Tiểu Kiều!"
Kiều Luyến:...!
Kiều Luyến kém chút muốn phun ngụm nước miếng ra ngoài rồi.
"Cái gì?"
Gia hỏa này... Nhận ra mình rồi hả?
Cao Hữu Minh dương dương đắc ý cười: "Ha ha, bị khiếp sợ đi! Tôi nói cho cô biết, tôi có quen biết tiểu Kiều!"
Một câu, để Kiều Luyến kéo khóe miệng ra, gia hỏa này khoác lác thật sự càng ngày càng mạnh.
Cô cười hai cái, quay người đi ra ngoài.
"Cô không hiếu kỳ chuyện của Tiểu Kiều sao?"
Cao Hữu Minh nhìn theo bóng lưng Kiều Luyến: "Thật sự không muốn biết Tiểu Kiều bây giờ đang làm gì sao?"
Kiều Luyến xua tay, tiến vào thang máy.
Tiểu Kiều bây giờ đang làm gì?
Cô đương đang làm ký giả.
Chẳng lẽ vẫn còn tiếp tục chơi game sao?
Tiếp tục chơi game... Ý nghĩ này vừa ra, vẻ mặt Kiều Luyến, cũng trầm xuống.
Tử Xuyên... Là bởi vì chuyện kia, cho nên mới oán hận chính mình sao? Dẫn đến về sau, anh đùa bỡn chính mình...
Ý nghĩ này vừa ra, liền giống như xoay quanh trong đầu cô.
Cô lắc đầu, loại bỏ suy nghĩ trong đầu, lúc này mới nhìn về phía trước lần nữa.
Tử Xuyên đã trở thành quá khứ, Kiều Luyến, không nên nhớ tới anh ta!
"Đinh" thang máy đến rồi.
Cô đi ra, tới chỗ cửa tiểu khu.
Đi hai bước, chợt nghe phía trước có người hưng phấn gọi cô: "Kiều tiểu thư!"
Cô ngẩng đầu một cái, liền thấy Tống Thành đứng ở đằng xa!
Tầm mắt của cô liền rơi lên người Thẩm Lương Xuyên trong xe!