Dáng vẻ cô bé khẩn trương như vậy, để Kiều Luyến nhìn, cũng siết chặt nắm đấm.
Trong nội tâm không khỏi bắt đầu chờ đợi cùng cô bé.
Hi vọng người sắp đến này, là người tốt.
Không nên giống cô năm đó, thất vọng như vậy...
Cô tin tưởng, Tống Nguyên Hi giống như cô, sẽ không để ý tới người này đẹp xấu.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, cô lẳng lặng nhìn chằm chằm về phía trước.
Qua thật lâu, lúc này mới phát giác được bên cạnh có một ánh mắt, đang nhìn cô.
Cô quay đầu, đối đầu với ánh mắt lành lạnh của Thẩm Lương Xuyên, hơi sững sờ.
Ánh mắt người đàn ông này là loại phức tạp, để cho người ta liếc một chút nhìn không thấy đáy lòng, mang theo một loại dáng vẻ đánh giá, để cho cô cảm thấy người đàn ông này, giống như muốn đọc hiểu ý nghĩ của cô.
Trong xe yên tĩnh, hoàn toàn để cho người ta cảm thấy xấu hổ.
Cô không nhịn được mở miệng đánh vỡ trầm mặc: "Anh nói, người Nguyên Hi muốn gặp, thế nào?"
Thẩm Lương Xuyên nhìn cô, nghe được lời cô nói, gục đầu xuống: "Tôi làm sao biết."
Kiều Luyến:...
Đề tài này còn có thể tiếp tục tiến hành tiếp sao?
Cô lại nhìn về phía trước: "Hi vọng người tới là mỹ thiếu niên phong độ nhẹ nhàng, dù sao mỗi cô gái đều mơ về bạch mã hoàng tử!"
Một câu rơi xuống, Thẩm Lương Xuyên lại nhìn về phía cô: "Hoa si."
Bộ dạng ác miệng lại ghét bỏ kia, để cho cô lập tức nghĩ đến Tử Xuyên.
Không biết vì sao, đoạn thời gian gần đây, cô luôn luôn liên tưởng hai người với nhau.
Bời vì hai người kia, thật tại có vài phương diện, quá giống.
Cô ngây người, liền thấy Thẩm Lương Xuyên không nhịn được quay đầu, bỗng nhiên ánh mắt trầm xuống, mở miệng: "Tới."
Kiều Luyến nhìn sang theo ánh mắt của anh, đôi mắt lập tức sáng lên: "Thật sự tới!"
Người đàn ông này, tướng mạo coi như phổ thông, mang theo một cái mắt kính, cách khá xa, cho nên bọn họ không thấy rõ lắm bộ dạng đối phương, nhưng ăn mặc sạch sẽ, nhìn qua coi như đáng tin.
Sắc mặt Tống Nguyên Hi đỏ bừng, có chút câu nệ nắm tay đối phương, sau đó hai người liền ngồi xuống.
Bọn họ nói chuyện trong quán cà phê, Kiều Luyến và Thẩm Lương Xuyên thì ở trong xe, đứng nhìn từ xa.
Bộ dạng người đàn ông rất chủ động, nói cái gì, Tống Nguyên Hi lại cười rộ lên.
Sau đó cô bé ngượng ngùng cúi đầu, sờ lên tóc của mình.
Thân thể người đàn ông nghiêng về phía trước, bộ dạng này, rất rõ ràng là cảm thấy rất hứng thú với Tống Nguyên Hi, Tống Nguyên Hi càng thêm ngượng ngùng, bộ dạng muốn nói còn xấu hổ kia, là đàn ông nhìn thấy, đều sẽ sinh ra ý muốn bảo vệ?
Kiều Luyến nhìn chằm chằm phía trước, liền thấy người đàn ông kia duỗi tay. gọi phục vụ tới.
Bọn họ gọi mấy cái bánh ngọt, vừa ăn vừa nói chuyện.
Người đàn ông giống như rất chiếu cố Tống Nguyên Hi, chủ động nhiệt tình, dù là cách xa như vậy, cũng có thể cảm nhận được anh ta nói chuyện hài hước.
Chỉ là...
Mắt liếc bộ dạng người đàn ông này, giống như không hơn Nguyên Hi lắm, có phải có chút thấp quá hay không?
Chẳng qua không thể thông qua bề ngoài đối đãi một người.
Chí ít người này nhìn qua hào hoa phong nhã, rất đáng tin, không phải loại kia tiểu tử láu cá.
Kiều Luyến rủ đôi mắt xuống, cảm thấy vận khí của Tống Nguyên Hi, thật sự là tốt hơn cô rất nhiều.
Năm đó cô... Cũng ngây ngốc chờ ở nơi đó.
Cách thời gian Tử Xuyên nói tới, còn có năm phút đồng hồ, cô nghe một cuộc điện thoại.
Điện thoại người chị em hỏi thăm ân cần, nói vài câu với đối phương, nhớ là sắp gặp Tử Xuyên, cô nhanh chóng tìm lý do cúp điện thoại, lại nhìn thời gian, chắc anh sắp tới?