Thẩm Lương Xuyên cau mày, nhìn chằm chằm người phụ nữ trước mặt.
Trên mặt cô thoa thứ gì đó linh tinh, nhìn qua màu xanh, sền sệt, nhún nhảy ở trong phòng một cái, nhìn thấy anh, nhất thời xoay người, đỡ bụng.
Trán Thẩm Lương Xuyên giật lên mấy lần, cả người cũng không tốt: "Cô đang làm gì vậy?"
Kiều Luyến lập tức mở to hai mắt nhìn: " Tôi, tôi đắp mặt nạ..."
Đương nhiên anh biết là mặt nạ, không phải nói bị tiêu chảy sao? Còn có tâm tình đắp mặt nạ?
Kiều Luyến nhìn thấy sắc mặt anh lạnh lùng, thần kinh lập tức căng thẳng, "Cái kia, kỳ thật, tiêu chảy và thoa mặt nạ cùng lúc! Dù sao thời gian trong nhà vệ, quá nhàm chán."
Trên chán Thẩm Lương Xuyên trượt xuống ba đường hắc tuyến.
Kiều Luyến ho khan một tiếng: "Anh có muốn thử một chút hay không?"
Thẩm Lương Xuyên nhịn xuống xúc động mắng cô, lại liếc mắt nhìn mặt nạ thảm không nỡ nhìn của cô, cuối cùng vẫn là không nhịn được nói: "Cô có biết dùng mặt nạ không thế! Bôi gì vón cục như vậy?"
Kiều Luyến:...
Đó là mặt sưng phù không xuống được?
Thế nhưng đề tài này nói tiếp sao?
Cô đảo mắt, cúi đầu, làm ra bộ dáng vẻ làm chuyện bậy, "Cái kia, thật xin lỗi... Tôi thích cái này từ lâu, thế nhưng luôn mua không nổi, hôm nay đột nhiên nhìn thấy, kích động... Liền bôi nhiều."
Thẩm Lương Xuyên:...
Kiều Luyến còn ngẩng đầu lên, lấy hộp mặt nạ ra: " Thẩm tiên sinh, anh muốn bôi với tôi không? Nhắc tới cũng kỳ lạ, nam minh tinh khác đều bảo vệ da, tôi thấy trong nhà anh có rất nhiều mặt nạ, nhưng sao không thấy anh dùng qua?"
Một câu, để sắc mặt Thẩm Lương Xuyên đen xuống.
Cô vội vàng xua tay: "À, tôi không phải nói anh không đủ kính nghiệp, da anh lại rất tốt... Có phải anh đều qua thẩm mỹ viện dưỡng da hay không, cho nên mặt nạ trong nhà không cần? Tôi thấy sắp quá hạn, hay là... Tôi dùng giúp anh nhé? Không dùng rất lãng phí!"
Trên trán Thẩm Lương Xuyên lằn lên gân xanh, ném thuốc lên trên bàn trà: "Một lần uống ba viên, tôi đi trước."
Sau đó xoay người rời đi.
Sau khi anh rời phòng, lúc này Kiều Luyến mới thở phào nhẹ nhõm.
Sờ sờ mặt nạ trên mặt, yên lặng tán thưởng cơ trí của mình.
Thẩm Lương Xuyên là người thay đổi thất thường, cô giả bộ như tiêu chảy, nếu không ngộ ngỡ anh lại muốn xông vào thì làm sao?
Cho nên cô ở trong phòng vệ sinh, lấy mặt nạ đắp phòng ngừa ngộ nhỡ.
Thế nhưng...
Cô nhìn thuốc trên bàn trà, ánh mắt có chút ngây dại.
Lúc đầu anh đi, lại đột nhiên trở về, là vì đưa cho cô sao?
Đây coi như là muốn bồi tội vì chuyện mấy ngày trước sao?
Cô cầm thuốc trên bàn trà, yên lẽ cười.
Cái áy náy này, cô miễn cưỡng tiếp nhận.
Chờ xác định xe rời đi, lúc này cô mới vào trong phòng vệ sinh, rửa mặt nạ trên mặt đi.
Trên mặt còn có miệng vết thương, lúc thoa mặt nạ lên, đau rát, rửa đi cũng rất tốn sức, chờ rửa sạch mặt, lúc này mới phát hiện mặt mình sưng đỏ hơn.
Kiều Luyến yên lặng cầm đá thoa lên, ngồi ở trên ghế sofa, vui vẻ trước đó rút đi, thần sắc cô đơn xuống.
----
Thẩm Lương Xuyên lái xe, rời biệt thự, lúc này, điện thoại di động kêu lên.
Anh tùy ý nghe, đối diện truyền đến tiếng của Tống Thành: "Anh Thẩm, anh xem tin trên weibo chưa? Vương Văn Hào lại tự mình tìm đường chết, đi đánh một ký giả!"
Ký giả?
Thẩm Lương Xuyên nghe nói như thế, bỗng nhiên tròng mắt co rụt lại.
Anh dừng xe ở ven đường, vội vàng cầm điện thoại di động lên, liền thấy video trên weibo.