Kiều Luyến mở to hai mắt nhìn, không rõ cho lắm nhìn anh.
Bộ dạng ủy khuất này, để Thẩm Lương Xuyên vô cùng bực bội!
Anh híp mắt lại, thâm thúy nhìn cô.
Sỉ nhục và cừu hận tám năm trước, để anh thậm chí sinh ra một ý nghĩ, hận không thể bóp chết cô.
Như vậy, có thể xong hết mọi chuyện.
Thế nhưng... Nhìn thấy cái cổ thon dài của cô, anh sao cũng không hạ thủ được.
Thậm chí nghĩ đến chuyện lần trước người giúp việc ngược đãi cô, anh mới phát hiện, căn bản là anh không nhìn nổi cô bị thương.
Anh yêu sâu bao nhiêu, chỉ có anh tự mình biết.
Có thể phần yêu này, ở trong miệng của cô, lại không đáng một đồng, chỉ là hư ảo trên mạng.
Anh là người kiêu ngạo như vậy, lại đem tình yêu của mình cho người khác chà đạp.
Ý nghĩ này vừa ra, nóng nảy trong cơ thể bắt đầu tăng lên, để anh hận không thể chiếm hữu cô!
Anh cúi đầu, cánh tay bắt lấy cằm của cô, lại phát giác được lông mi cô khẩn trương run rẩy, liền ngừng động tác của mình.
Anh đột nhiên cảm giác được mình thật đáng buồn, cười xùy một tiếng, anh lui lại một bước, cầm lấy khăn tay lau tay của mình, giống như là sợ nhiễm phải mấy thứ bẩn thỉu, sau đó anh quay người, đi xuống dưới lầu.
Kiều Luyến dựa trên vách tường, nhìn ra cửa thư phòng, nghe tiếng anh xuống lầu, sau đó nghe thấy anh đi ra ngoài...
Tất cả, đều giống như cho cô một cái tát.
Cô cắn bờ môi, vội vàng thu thập tâm tình của mình một chút, đi xuống dưới lầu.
Nhìn thấy Hạ Diệp Hoa lo lắng, Kiều Luyến gạt ra một cái nụ cười: "Mẹ, không có chuyện gì, con và anh ấy vẫn tốt, chúng con về nhà trước ~ "
Nói xong, liền đuổi theo ra ngoài, nhưng xe Thẩm Lương Xuyên, đã lái đi.
Cô quay đầu, nhìn thấy Hạ Diệp Hoa và Tống Nguyên Hi, cười xấu hổ, chỉ bên ngoài, "Cái kia, con giảm béo, cho nên con đi bộ về~ "
Nói xong, trực tiếp chạy vào trong bóng tối.
Cô cúi đầu ủ rũ đi ra ngoài, trở lại biệt thự số 8, phát hiện quả nhiên là Thẩm Lương Xuyên không có trở về.
Uể oải lên lầu, cô nằm ở trên giường, gõ lên đầu của mình một cái.
Cô luôn luôn cơ trí thông minh, thế nhưng vì sao, luôn luôn không biết Thẩm Lương Xuyên tại sao không vui?
Trong mơ màng, cô ngủ mất.
Sau đó, liên tiếp mấy ngày, Thẩm Lương Xuyên đều không có về nhà.
Kiều Luyến muốn theo dõi anh, lại phát hiện căn bản không có hành tung của anh.
Sáng sớm một hôm, cô bị điện thoại chủ biên đánh thức.
Mơ màng bắt máy, rồi nghe thấy tiếng chủ biên nghiêm túc ra lệnh: "Kiều Luyến, cô lập tức đến tòa soạn một chuyến!"
Cô nhanh chóng rửa mặt mặc quần áo, lúc chạy tới tòa soạn, mới phát hiện toàn bộ tòa soạn sẵn sàng đón quân địch, dáng vẻ đó... Giống như có nhân vật gì lớn tới?
Cô đang ngẩn người, liền nghe thấy Tô Mỹ Mỹ kêu lên một tiếng: "Vương tiên sinh, chính là cô ta! Lúc trước cũng là cô ta phát scandal của anh và Lý Tư kỳ, lại cô ta phát gút mắc của anh với Thẩm ảnh đế!"
Lời này rơi xuống, Kiều Luyến quay đầu, quả nhiên thấy Vương Văn Hào một thân ngang ngược mang theo hai bảo vệ đi về phía cô.
Cô không nói hai lời, quay đầu bỏ chạy!
Còn không có chạy được hai bước, cánh tay đã bị bảo vệ nắm chặt, tiếp đó cô bị cưỡng ép đưa đến trước mặt Vương Văn Hào.
Kiều Luyến giãy dụa, thế nhưng sức lực của cô, đâu phải đối thủ của bảo vệ? Rất nhanh cánh tay đã bị kiềm chế sau lưng, cô bị ép không thể động đậy.
Cô khẩn trương ngẩng đầu nhìn về phía Vương Văn Hào, còn chưa lên tiếng, lại thấy đối phương giơ cánh tay lên.
"Ba!"
Một bàn tay rơi lên mặt cô!