Đối diện lập tức trầm mặc, sau cùng, mới thở dài mở miệng nói: "Chuyện năm đó, là Lục gia làm. Cha mẹ Lục Nam Trạch!"
Quả nhiên chính là như vậy!
Nói như vậy, sổ sách hẳn là ở tại Lục gia.
Kiều Luyến hít vào một hơi thật sâu.
Nhất định cô phải lấy được sổ sách năm đó, chứng minh ba mẹ trong sạch.
Cô nghĩ tới đây, cúi thấp đầu xuống.
"Thế nhưng, Kiều tiểu thư, cô phải hiểu được một chuyện."
Kiều Luyến sững sờ, "Chuyện gì?"
"Sổ sách này, cũng có khả năng bị tiêu hủy! Dù sao giữ lại vật như vậy, cũng là tai họa. Nếu như không có sổ sách, như vậy chuyện năm đó, nhảy vào Hoàng Hà cũng nói không rõ!"
Tròng mắt Kiều Luyến co rụt lại: "Không đâu."
"Vì sao?"
Kiều Luyến nhìn ra ngoài cửa sổ xe.
Trên đường phố Tô Châu, cành liễu bắt đầu đâm trồi.
Trời đất sống lại, mùa xuân mau tới.
Giống như mùa xuân giữa cô và Thẩm Lương Xuyên, cũng nhanh tới rồi.
Cô chậm rãi mở miệng: "Lục Nam Trạch đã từng nói, cha của anh ta có đam mê, làm chuyện gì xấu, đều thích giữu lại, để chứng minh chính mình đã từng lợi hại. Huống hồ, ông nói có thể không có, cũng có lẽ còn có ở đây?"
Chỉ cần có một tia hi vọng, cô sẽ không buông tha!
Sau khi cúp điện thoại, trong đầu của cô, liền dần dần hiện ra các loại suy nghĩ.
Muốn qua Lục gia lấy sổ sách, đây là một việc khó làm.
Mà bây giờ...
Thân phận cô lại không thích hợp.
Cô mất trí nhớ, đối với Lục Nam Trạch tới nói, không có bất kỳ uy hiếp gì!
Anh ta tuyệt đối sẽ không đề phòng cô, cho nên, nếu như cô có thể dựa vào mất trí nhớ, đến ngụy trang, tiến vào công ty của anh ta... Thừa cơ nhìn xem có thể tìm được sổ sách hay không...
Nghĩ tới đây, cô liền lại cúi thấp đầu xuống.
Nếu như vậy, như vậy bây giờ mình không thể náo loạn với Lục Nam Trạch.
Mà Thẩm Lương Xuyên, nên bàn giao thế nào đây?
Nói thật toàn bộ cho anh, anh có thể vì con, mà không để cho mình mạo hiểm không?
Nhưng nếu như không nói cho anh...
Kiều Luyến lâm vào xoắn xuýt.
-
Một phương khác, trong bệnh viện.
Lục Nam Trạch nhìn chằm chằm bác sĩ, đang lắng nghe bác sĩ bàn giao bệnh tình của Kiều Luyến: "Loại mất trí nhớ của cô ấy, là bởi vì phần ngoài va chạm, dẫn đến não bộ tụ huyết, chờ đến khi tụ huyết tan ra, có thể khôi phục trí nhớ."
Lục Nam Trạch vội mở miệng: "Vậy cụ thể bao lâu?"
Bác sĩ lắc đầu: "Cái này, không nói chính xác, có lẽ một tháng, có lẽ mấy ngày, cũng có lẽ một năm, cả một đời... Anh biết, chỗ thần kỳ nhất của con người, là não bộ, nhiều dây thần kinh như vậy, có một số việc, y học không thể giải thích."
Lục Nam Trạch nhíu lông mày, lúc này mới đứng lên: "Tôi đã biết."
Chờ đến khi rời khỏi bệnh viện, Lục Nam Trạch liền nhìn chằm chằm nơi xa.
Anh ta rất hi vọng, cả đời Kiều Luyến cũng đừng khôi phục trí nhớ.
Thế nhưng anh ta cũng biết, nếu như vậy, chính mình cũng quá ích kỷ.
Như vậy, trước khi Kiều Luyến khôi phục trí nhớ, bắt được trái tim cô.
Nghĩ tới đây, Lục Nam Trạch cúi thấp đầu xuống, lái xe, đi tới tiệm hoa bên cạnh, mua một bó hoa, cầm trong tay, sau đó lái xe đi tới biệt thự Kiều gia.
-
Bắc Kinh.
Thi Niệm Diêu ủ rũ cúi đầu về tới nhà, sau đó lên lầu, liền cầm lấy điện thoại di động, chờ Mạc Tây Thừa gửi tin nhắn cho cô.
Cô vô cùng xoắn xuýt.
Rốt cuộc Mạc Tây Thừa có nhận ra cô hay không!
Đang suy tư, Mạc Tây Thừa gọi điện tới.