Kiều Luyến cảm thấy, chính mình trước khi mất trí nhớ, khẳng định là rất thích Thẩm Lương Xuyên.
Cô không nhớ rõ chuyện lúc trước, hoàn toàn làm chuyện dựa theo bản tâm.
Dựa cách làm tâm đắc này, cô hẳn là tương thân tương ái với Thẩm Lương Xuyên mới đúng, thế nhưng...
Kiều Luyến đưa tay sờ về phía bụng của mình.
Thế nhưng, đứa bé trong bụng cô, lại là của Lục Nam Trạch.
Chuyện này, phải làm sao?
Thẳng thắn với Thẩm Lương Xuyên sao?
Hay là, chết sống đổ con lên đầu Thẩm Lương Xuyên?
Kỳ thật không phải cô chưa từng hoài nghi, con là của Thẩm Lương Xuyên.
Nhưng mà!
Hiện tại đứa bé còn nhỏ, căn bản là không có cách làm ra phán đoán.
Mà bản năng, trong lòng cô cũng chưa từng có nghĩ tới, muốn bỏ đứa bé này.
Vô luận như thế nào, đứa bé này đều phải bảo vệ.
Kiều Luyến cảm thấy, chính mình sắp sầu chết!
Đến mức, buổi tối đi ngủ, thẳng đến khi Thẩm Lương Xuyên nằm ở trên giường của cô, lúc này cô mới bất tri bất giác phát hiện!!
Buổi tối hôm nay làm sao bây giờ?!
Cô phải ngủ chung một chiếc giường với Thẩm Lương Xuyên sao?
Tuy nhiên, giống như, thân thể của cô cũng không bài xích loại cảm giác này, thế nhưng mà!!!
Cô còn không có chuẩn bị sẵn sàng vậy nên làm sao đây?
Hiện tại Thẩm Lương Xuyên đối với cô mà nói, cũng là một người lạ lẫm đến không thể xa lạ hơn!
Cô ho khan một tiếng, ngồi cạnh giường, nhìn chằm chằm Thẩm Lương Xuyên, ý đồ thuyết phục anh qua phòng khác ngủ: "Cái kia, ông xã~~ "
Thẩm Lương Xuyên nhìn cô: "Hả, em không mệt sao?"
"Buồn ngủ!"
Dù sao cũng là đầu bị thương, mất máu quá nhiều, hiện tại mí mắt đã bắt đầu đánh nhau rồi.
"Vậy thì ngủ đi."
"... A? Thế nhưng cái kia..."
"Tiểu Kiều..."
"Ừm?"
"Em muốn biết, chúng ta quan biết thế nào sao?"
Kiều Luyến lập tức hào hứng, khẽ gật đầu.
Thẩm Lương Xuyên vỗ vỗ bên cạnh, Kiều Luyến xoắn xuýt một chút, nằm xuống.
Vẫn là đem chuyện trước kia, đều làm rõ ràng thì tốt.
Nhanh chóng để sinh hoạt, trở lại quỹ đạo.
Nếu không cứ kẹp ở giữa hai người đàn ông, cô cũng rất khó chịu!
Cô nằm ở đó, sau đó hỏi thăm: "Hai chúng ta, nhận thức thế nào?"
Nhận thức thế nào sao?
Thẩm Lương Xuyên suy nghĩ một chút, lúc này mới lên tiếng: "Em đối với anh vừa thấy đã yêu."
Trong trò chơi, vừa thấy mặt liền quấn lấy, khẳng định là vừa thấy đã yêu.
Kiều Luyến:...!!
Câu nói này, thật đúng là kinh hãi thế tục!
"Sau đó thì sao?"
"Sau đó, em đuổi đánh tới cùng với anh."
Mỗi ngày quấn lấy anh chơi game, bị anhnh chết nhiều lần như vậy, cũng không từ bỏ, cũng coi là đuổi đánh tới cùng.
"Gia thế nhà em rất tốt. Anh vì tiền, đi vào giới nghệ sĩ."
Đây đều là lời nói thật!
Nhưng dạng lập lờ nước đôi, để Kiều Luyến miên man bất định.
Trước mặt Kiều Luyến, đã nổi lên một hình ảnh, thiên kim đại tiểu thư đùa giỡn ngôi sao mới, đuổi đánh tới cùng và gả cho anh.
Thế nhưng, đã gả cho anh, như thế nào lại lại yêu đương vụng trộm với thanh mai trúc mã?
Kiều Luyến đang nghi ngờ không hiểu, chỉ thấy Thẩm Lương Xuyên bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía cô: " tiểu Kiều..."
"Hả?"
"Là em quấn lấy anh trước."
"À."
"Cho nên..."
"Cái gì?"
"Em phải phụ trách với anh."
Kiều Luyến:...!!!
Có thể nói "Không" sao?
Giống như, giống như, không được.
Cô dứt khoát nhắm mắt lại, làm bộ ngủ, không nghĩ tới cứ như vậy, thật sự ngủ thiếp đi.
Thẩm Lương Xuyên ở trong màn đêm nhìn cô, một lúc sau, gợi lên khóe môi.
Kiều Luyến ngủ ngon một giấc, thế nhưng sáng sớm hôm sau, liền bị một tin tức làm cho khiếp sợ!
Thím Trương mở miệng: "Tiểu thư, Lục tiên sinh đến rồi! Thẩm tiên sinh ở dưới lầu chiêu đãi cậu ấy!"
Kiều Luyến:...!! Chính thất và tiểu tam đụng vào, dưới lầu sẽ không máu chảy thành sông chứ?!