Sắc mặt Kiều Luyến tái nhợt như tờ giấy, cảm giác nghĩ mà sợ, để cho cô lúc này khẽ phát run.
Chờ đến khi lấy lại tinh thần, mới phát hiện mình đã bị Thẩm Lương Xuyên ôm lên xe.
Xe khởi động, thẳng ra bên ngoài.
Lúc này cô mới phản ứng được... Đi bệnh viện?
Đi bệnh viện, chẳng phải sẽ phát hiện mình mang thai sao?
Tròng mắt cô co rụt lại, bỗng nhiên ngăn cản Thẩm Lương Xuyên: " Em không sao!"
Thẩm Lương Xuyên quay đầu, nhìn về phía cô.
Tuy sắc mặt của cô vẫn tái nhợt như cũ, thế nhưng vẻ mặt đã dần dần khôi phục lại bình tĩnh.
Anh nhíu lông mày: " Đi bệnh viện kiểm tra một chút."
"Không cần! Em muốn về khách sạn nghỉ ngơi."
Kiều Luyến cự tuyệt nói.
Thẩm Lương Xuyên nhíu lông mày, chỉ thấy Kiều Luyến mở miệng lần nữa, vô cùng kiên trì: "Em muốn về khách sạn nghỉ ngơi."
Thẩm Lương Xuyên biết tính cách Kiều Luyến quật cường, nói không đi bệnh viện, khẳng định là không muốn đi, chỉ có thể thay đổi đầu xe, mang cô về khách sạn.
Dừng xe ở bãi đậu xe dưới đất, anh liền ôm cô một đường, tiến vào thang máy.
Kiều Luyến muốn giãy dụa: " Em có thể tự đi, anh thả em xuống..."
Sắc mặt Thẩm Lương Xuyên nghiêm túc: " Em chỉ có hai lựa chọn, một, để cho anh ôm, hai, đi bệnh viện."
Kiều Luyến nhất thời ngậm miệng lại.
Nhưng nhìn sắc mặt Thẩm Lương Xuyên, lại không nhịn được oán thầm một câu trong lòng, thật bá đạo.
Cô thở dài, dứt khoát vùi đầu vào trong ngực anh, làm rùa đen rút đầu.
Hai người nhanh tróng đến phòng.
Thẩm Lương Xuyên cầm thẻ phòng, quẹt một chút, cửa mở ra, trực tiếp đi vào nhẹ nhàng đặt cô lên giường, sau đó lúc này mới ngồi xổm người xuống, đôi mắt quét qua người cô kiểm tra: "Vừa rồi có đụng vào em hay không?"
Ngay khi chuyện phát sinh, anh không xác định cô có bị thương hay không.
Kiều Luyến lắc đầu: " Em không sao, em chỉ bị hù dọa thôi."
Thẩm Lương Xuyên nghe nói như thế, ngước mắt nhìn cô: "Bình thường không phải không sợ trời không sợ đất sao? Lúc này, Sao lại sợ?"
Kiều Luyến nói sang chuyện khác: "Em khát quá ~ "
Thẩm Lương Xuyên đứng lên, đi qua bên cạnh, rót một cốc nước, đưa qua.
Kiều Luyến đưa tay đón.
Khi nhận lấy cốc nước, tay Kiều Luyến bỗng nhiên vô lực, bỗng nhiên cốc nước hơi nghiêng, nước trong cốc, lập tức giội toàn bộ lên quần áo Thẩm Lương Xuyên!
Kiều Luyến:...!!
Kiều Luyến vội đứng lên, tiện tay lấy hai tờ khăn giấy trong bên cạnh, trực tiếp lau giúp Thẩm Lương Xuyên!
Lúc này Thẩm Lương Xuyên mặc, vẫn là cổ trang.
Mặc trường bào để cho người ta không phân biệt được nước giội tới đâu.
Thế nhưng...
Kiều Luyến càng lau chỗ kia, thì càng cảm thấy, sao có điểm là lạ nhỉ?
Vì cái gì bỗng nhiên bên trong nhô lên một vật, hơn nữa còn càng lúc càng lớn?
Sự nghi ngờ này vừa mới hiện lên, cô liền bỗng nhiên kịp phản ứng, ngẩng đầu lên!
Liền thấy Thẩm Lương Xuyên nhíu mày, trong cặp mắt, mang theo ánh sáng đen kịt, chính đang ngó chừng cô!
Kiều Luyến:...!!
Lúc này cô mới chú ý tới, chỗ nước giội đến, thì ra không phải địa phương khác, mà chính là...
A a a a!
Quả thực là quá mất mặt!
Kiều Luyến vội đứng lên, ánh mắt nhìn loạn bốn phía, hận không thể có một cái động, có thể để cho mình chui vào.
Trái tim nhảy loạn thình thịch, cảm giác không khí trong phòng, đều có mấy phần nóng rực.
Cô lúng túng cảm thấy không thể tiếp tục chờ được nữa, thế là mở miệng: " Em, em đi vào phòng vệ sinh."
Nói xong, liền chạy vào phòng vệ sinh.