May mắn Thiệu Liên đã bắt lại kịp ở khắc cuối cùng. Bọn họ đáp xuống bãi đá dưới đáy vực, cả người lẫn vịt đều chưa tỉnh hồn.
Nhất là Thiệu Liên, cậu nhìn mặt đất toàn sỏi với đá mà hoảng sợ không thôi. Nếu Bùi Thâm té xuống đây, cậu sẽ từ hôn phu thành quả phu mất.
Thiệu Liên không dám quậy nữa, đàng hoàng chở người bay lên.
"Thiệu Thiệu, em nhìn bên kia đi." Bay được một nửa, Bùi Thâm bỗng chỉ vào một ngọn núi cao chót vót cách đó không xa "Có phải ở đó có một cái hang động không?"
Đúng vậy nè!
Thiệu Liên hỏi Bùi Thâm có muốn đến xem thử không, hiển nhiên Bùi Thâm muốn. Ai từng đọc tiểu thuyết võ hiệp đều biết khi rơi xuống vực không được hốt hoảng, đầu tiên phải tìm xem có sơn động hay nhà cỏ gì không, nếu có thì nhất định phải vào thám hiểm!
Biết đâu thu hoạch được bí tịch võ công nào đó, không thì bản đồ kho báu, không nữa thì một cô cô.
Lối vào hang đá khá rộng rãi với Bùi Thâm, nhưng lại tương đối chật với một con vịt cao hai mét như Thiệu Liên. May mà trước cửa hang có một khoảng trống khoảng một mét. Cậu đáp xuống cho Bùi Thâm xuống trước, sau đó thu nhỏ lại giống một con vịt bình thường.
Lúc đến gần cửa hang, Thiệu Liên cảm nhận được bên trong có gì đó đang tỏa linh khí mỏng manh ra ngoài cửa hang.
"Anh theo sau em, phải cẩn thận đấy." Thiệu Liên dặn dò, chạy lạch bạch lên trước để dẫn đường.
"Thật sự có đồ à?"
Bùi Thâm mở đèn pin trên điện thoại di động. Hắn chiếu đèn pin về phía trước, trước mặt có một chú vịt trắng đang chạy bạch bạch, hình như hắn không còn sợ như ngày xưa nữa!
Đi được tầm hai mươi mét, một ngã ba xuất hiện.
"Bên này ~" Thiệu Liên chọn ngay bên phải: "Em cảm nhận được linh khí bên này nồng hơn!"
Bùi Thâm gật đầu, cẩn thận theo sát cậu.
Không biết sẽ tìm được bảo bối gì đây!
Đi thêm hai mươi mét nữa, Thiệu Liên dừng lại trước một vách tường nhô ra.
"Đến rồi, đồ bên trong tảng đá này." Nói xong, cậu vung cánh lên. Một tia sáng trắng vụt ra chém nát hòn đá như một cây đao sắc bén, để lộ hộp gỗ bên trong.
Bùi Thâm còn chưa kịp cảm thán rằng vịt nhà mình lợi hại thì đã bị hộp gỗ kia hấp dẫn.
Bùi Thâm:!!!!
Kim Dung và Cổ Long còn lâu mới hên bằng hắn!
Rơi xuống vách đá mà không chết, chắc chắn có cơ duyên!
"Hộp gỗ này có đặt cấm chế, em mở không được." Vịt trắng đặt cánh lên nắp hộp cảm nhận rồi lắc đầu: "Mang về để anh ngỗng và gà con em thử xem mở được không."
"Ừ, về trước."
Bùi Thâm sờ đầu vịt, chiều chuộng đong đầy trong đôi mắt hắn.
Trở về biệt thự gỗ, Qúy gà con ngủ rồi, hai người đành phải chờ đến mai.
Bùi Thâm nằm trên giường Thiệu Liên, lắng nghe tiếng nước chảy trong phòng tắm, tim đập cực nhanh.
Đây không phải lần đầu tiên hắn ngủ chung với Thiệu Liên, nhưng đây là lần đầu hắn ngủ với cậu với thân phận người yêu.
Đây là lần hắn hồi hộp nhất.
Cứ nghĩ sẽ xảy ra vài chuyện Tấn Giang không cho viết hay gì đó, không ngờ Thiệu Liên chúc hắn ngủ ngon xong thì nằm trong lòng hắn ngủ ngon lành.
Từ lúc ôm đến lúc ngủ, chưa được ba giây.
Bùi Thâm bất đắc dĩ mỉm cười, hôn nhẹ lên trán Thiệu Liên: "Ngủ ngon."
Hôm sau.
Chiều, Cố Hồng đến biệt thự.
Lúc nhìn thấy anh ta, Bùi Thâm có chút kinh ngạc nhưng hắn giấu cảm xúc của mình rất nhanh.
Hắn không ngờ Cố Hồng lại là anh ngỗng của Thiệu Liên.
Bọn họ có quen biết, còn từng hợp tác vài lần.
Cố Hồng lại gần, trừng mắt lạnh lẽo quan sát Bùi Thâm từ trên xuống dưới.
Cứ nghĩ đối phương sẽ bị bộ dạng hung hăng của mình dọa sợ, không ngờ hắn ta không chỉ không sợ mà còn chủ động chìa tay về phía anh.
"Xin chào, tôi là Bùi Thâm, người yêu của Thiệu Thiệu."
Cố Hồng nhìn bàn tay kia, giơ tay ra bắt lại, đồng thời cảnh cáo: "Không được phép làm nó tổn thương."
Đối phương nghiêm túc đáp lại anh: "Hiển nhiên, tôi không nỡ."
Người này cũng tạm. Cố Hồng đánh giá trong lòng.
Thấy bọn họ ở chung không tệ lắm, Thiệu Liên cũng thở phào nhẹ nhõm.
Cố Hồng cứ như phụ huynh của cậu và Quý gà con vậy.
Thế là phụ huynh hai bên đều đồng ý rồi ~
Thiệu Liên cho Bùi Thâm một cái hôn gió, sau đó cầm chiếc hộp gỗ hôm qua mình tìm được ra nhờ Cố Hồng xem thử.
Có lẽ là ý trời, Cố Hồng trùng hợp biết cấm chế này. Anh nhắm mắt thả rồi thu linh lực, khoảng nửa tiếng sau, hộp gỗ "tách" một tiếng, tự động mở ra.
Ba con một người chụm đầu vào xem.
Bên trong hộp gỗ là ba lá bùa, bên cạnh còn có một tờ giấy giải thích.
Tờ giấy đã biến vàng do dấu vết thời gian, trên đó viết: "Tôi là chim tước yêu trong núi, tu hành ba ngàn năm, vô tình yêu phải một người phàm. Sinh mạng con người ngắn ngủi, tôi vì cầu đồng sinh cộng tử, dùng linh lực một ngàn năm để luyện ra bốn lá bùa cộng sinh này. Tôi dùng một tấm, ba tấm còn lại chôn trong núi, xin tặng cho những người yêu nhau hữu duyên. Năm thứ ba lịch Yêu."
Thiệu Liên đọc mà ngây người. Bây giờ vẫn có chuyện tốt này hả?
Đúng là đưa than đêm đông mà.
"Mặt sau có chữ đó." Quý gà con lật tờ giấy lại.
"Yêu này nói thứ này có tác dụng phụ. Do tuổi thọ cùng hưởng là tuổi thọ của yêu quái, cho nên con người sẽ bị tác dụng phụ. Bạn lữ của yêu này mọc cánh chim vào ngày trăng tròn đó!"
"Còn nữa." Quý gà con đọc tiếp: "Yêu cũng có thể bị tác dụng phụ, tuy khả năng rất rất nhỏ nhưng vẫn sẽ bị. Thứ duy nhất yêu này có thể bảo đảm là, lá bùa này sẽ không ảnh hưởng đến sức khỏe cũng như tuổi thọ hai bên.
Cánh chim!
Hai mắt Thiệu Liên cháy bỏng nhìn lưng Bùi Thâm.
"Nếu em dùng với Bùi Thâm, có khi nào Bùi Thâm mọc cánh vịt không!"
Bùi Thâm cũng có chút nóng lòng muốn thử. Mọc cánh chẳng khác gì hắn có thể bay.
"Không nhất định." Cố Hồng lạnh lùng tạt cho cả hai một gáo nước lạnh: "Cũng có thể là mọc miệng vịt."
Hắn vừa nói xong, sáu con mắt đồng thời nhìn về phía Bùi Thâm...
Đôi mắt anh tuấn, sống mũi cao ngất, bên dưới là một cái miệng dài dài, dẹt dẹt của vịt...
Ba con một người rùng mình.
Đẹp đến mức không dám nhìn!
***
Cuối cùng Thiệu Liên vẫn cầm một tấm bùa, ngoài cậu, một gà một ngỗng cũng lấy mỗi yêu một tấm. Hai người đồng thời rời khỏi núi, ai cũng như đang suy nghĩ gì đó.
Bùi Thâm hỏi Thiệu Liên rằng, chim tước yêu với bạn lữ người phàm của chim trước yêu có thể còn sống đến bây giờ hay không.
Thiệu Liên lắc đầu, giải thích: "Ý của câu năm thứ ba lịch Yêu là năm thứ ba Yêu vương làm Yêu vương, bây giờ đã 2000 năm sau. Yêu kia chia một nửa tuổi thọ cho người phàm, vậy yêu đó chỉ còn dư khoảng một ngàn năm tuổi thọ."
"Vậy em thì sao?"
Thiệu Liên ngẩng đầu: "Em còn 670 năm tuổi thọ nữa, đủ để chia cho anh."
"Xem ra anh lại chiếm lợi em rồi, tự nhiên được sống thêm ba trăm năm. Nếu như anh sống ở cổ đại, chắc anh nhìn thấy cả một triều đại thay đổi mất."
"Em cũng được lợi mà." Thiệu Liên rúc vào lòng Bùi Thâm, đầu còn cà cà trên cổ hắn: "Ép anh ở lại với em, có lẽ còn phải trốn Đông núp Tây nữa."
"Anh rất vinh hạnh."
"Vậy em cũng rất vinh hạnh, vì có thể cùng chết với anh."
Thiệu Liên nhổm nửa người dậy, nhìn Bùi Thâm. Trong giây lát đó, mắt cả hai như có pháo hoa nổ đùng đoàng, vừa rực rỡ vừa bỏng cháy.
Hai tay chạm nhau, mười ngón lồng vào nhau, lá bùa biến thành tro, để lại một đường vân lông chim màu đỏ. Nhưng nhiệt độ này bây giờ chẳng thấm vào đâu với hai người, thậm chí còn không bằng nhiệt độ nào đó.
Cả hai cùng say giấc nồng sau một trận cuồng hoang.
Cả hai mơ cùng một giấc mơ.
Trong mơ, Bùi Thâm mọc một đôi cánh vịt vừa dài vừa to. Hắn bay theo bên cạnh Thiệu Liên, bỗng nhiên hình ảnh thay đổi, đôi cánh biến mất, miệng vịt màu vàng mọc trên mặt hắn...
Bùi Thâm: Cạp!?
Thiệu Liên: QAQ
- -
Hậu trường nhỏ:
Bùi Thâm: Tác giả, cô tính để tôi mọc miệng vịt thật á??? Cô từng thấy thụ nào chịu hôn mỏ vịt của công chưa!
Tác giả: Ermmmm....hình như, khu bình luận của kẻ hèn có người nhắc đến đầu vịt thân người...
Thiệu Liên: Làm ơn để ảnh mọc miệng vịt đi!
- -
Chú thích
Kim Dung: Một trong những nhà văn có tầm ảnh hưởng nhất đến văn học Trung Quốc hiện đại. Ông còn là người đồng sáng lập của nhật báo Hồng Kông Minh Báo, ra đời năm 1959 và là tổng biên tập đầu tiên của tờ báo này. Từ năm 1955 đến năm 1972, ông đã viết tổng cộng 14 cuốn tiểu thuyết và 1 truyện ngắn. Tác phẩm bao gồm: Anh hùng xạ điêu, Thiên Long bát bộ, Ỷ thiên đồ long ký, Thần điêu đại hiệp,.....
Cổ Long: nhà văn Đài Loan viết tiểu thuyết võ hiệp nổi tiếng. Ông cũng là nhà biên kịch, nhà sản xuất và đạo diễn. Các tác phẩm của ông đã được chuyển thể nhiều lần trên phim truyền hình cũng như điện ảnh. Tác phẩm tiêu biểu: Sở Lưu Hương hệ liệt, Thiên nhai Minh Nguyệt đao, Tuyệt đại song kiêu.....
- -
Ngọc Thụy: Vụ "cô cô" đừng nói là Thần Điêu Đại Hiệp nha