Ảnh Đế Mỗi Ngày Đều Vả Mặt

Chương 31




Nếu nói nụ hôn ở trên phố lần trước là bá đạo lại đè nén sự tức giận, như vậy lần này anh hôn môi động tác ôn nhu hơn rất nhiều.

Hai người hô hấp quấn quanh nhau, đầu lưỡi đối diện, giống như chơi đuổi bắt, lại lưu luyến triền miên.

Dùng thời gian mấy giây ngắn ngủi,Ôn Ninh từ lúc ban đầu kinh ngạc đến dần dần đắm chìm trong đó.

Chiều cao hai người bọn họ có chênh lệch, cho nên cho dù Chu Trạch Diễn có cúi người xuống, Ôn Ninh vẫn cần phải nhón chân, ngẩng mặt, mới có thể phối hợp với động tác của anh.

Bởi vì kinh nghiệm còn thiếu, cho nên Ôn Ninh giống như là học sinh,cái gì cũng đều không hiểu, đi từng bước từ từ nghe anh dẫn đường, thuận theo sự chỉ dẫn của anh. Thẳng đến khi hơi thở cô ngày càng dồn dập hơn,bỗng có đôi tay xuyên qua quần áo cô, dần dần đi lên, vuốt ve ngực cô.

Một tia hoảng loạn từ trong lòng hiện lên, Ôn Ninh trong nháy mắt mở mắt ra, như là nai con sợ hãi, sương mù dần xuất hiện trong đôi mắt trong veo.

Cô còn chưa nói gì, Chu Trạch Diễn đã buông lỏng tay ra.

Tiếp tục một lần nữa, chắc chắn sẽ xảy ra chuyện.

Trong lòng Chu Trạch Diễn biết rất rõ ràng điều này, liền chủ động cùng Ôn Ninh tách ra chút khoảng cách, đôi mắt vì kích động tình triều mà trở nên đen nhánh, hô hấp dồn dập phập phồng.

Trên khuôn mặt trắng sứ của Ôn Ninh xuất hiện một tầng hồng nhạt đỏ ửng, nhìn qua yếu đuối lại mềm mại.

Bình phục hơi thở vài giây, ánh mắt cô sáng ngời nhìn anh, "Quả nhiên giới giải trí chính là một nơi dễ lây nhiễm nhất."

Ai có thể nghĩ đến một người luôn thanh tâm quả dục, đến chân tóc cũng tản ra hơi thở người sống chớ lại gần trong vòng một giờ sẽ chủ động hôn cô hai lần?!

Nếu là trước kia, Ôn Ninh cũng không dám tưởng tượng!

Nhiều năm trước, lúc cô chủ động hôn anh xong, trong lòng sợ muốn chết, hận không thể co chân bỏ chạy, bởi vì cô sợ mình mà chạy chậm sẽ bị anh tóm mất!

Hiện tại quả thực là thói đời ngày sau, lòng người không cổ.

Chu Trạch Diễn nghe hiểu ý tứ của cô, lại không giải thích, không tỏ ý kiến cười cười.

"Sớm một chút nghỉ ngơi, ngay mai em không có lịch quay, ngủ nhiều hơn một chút đi."

"Anh..... Cũng nghỉ ngơi sớm." Nhớ tới một màn vừa rồi, mặt Ôn Ninh không tự chủ được mà lại đỏ lên.

Cô cảm thấy mình nên dùng nước lạnh rửa qua mới có thể bình tĩnh lại.

Hai người đi tới cửa, Chu Trạch Diễn nhìn cô một cái, đột nhiên mở miệng, ngữ khí có chút nghiêm túc, "Tửu lượng em không tốt, về sau không nên tùy tiện uống nhiều."

Dừng một chút, anh lại bổ sung một câu, "Đặc biệt là uống trước mặt người bên ngoài."

Ôn Ninh chỉ cho là anh sợ chính mình uống say, ở trước công chúng mượn rượu làm càn xấu mặt.

"Được, em đã biết." Ôn Ninh thanh âm ngọt thanh, ngoan ngoãn gật gật đầu,đầu cô hiện giờ vẫn còn ẩn ẩn đau, "Về sau em sẽ không uống nữa, một chút đều không uống."

Chu Trạch Diễn nhìn cô, ở trong lòng không tiếng động thở dài một hơi.

Cô khẳng định không biết bộ dáng sau say rượu của cô có bao nhiêu động lòng người, làm người ta không nhịn được muốn đi lên, ôm, làm nhiều việc hơn.....

- --

Sau khi vai diễn của Thẩm Kiều Kiều kết thúc, 《 Quỳnh Thỏ 》 cũng rất nhanh nữa sẽ đóng máy.

Bởi vì những cảnh chính đã quay trước, nên đến những cảnh cuối, dư lại vài vị diễn viên chính không cần đuổi theo tiến độ, thời gian nghỉ ngơi đều tăng lên không ít.

Thời điểm nhàn rỗi, Trần Hạo ngạc nhiên phát hiện Chu Trạch Diễn thế nhưng cầm di động, đăng nhập vào một trang web tiểu thuyết dành cho nữ nổi tiếng nào đó.

Hắn hấp tấp mà nhìn lướt qua, chỉ thấy cuốn tiểu thuyết kia có ba từ mấu chốt ――

Tổng tài, theo đuổi, cùng với...... Tiểu kiều thê(*)?

(*) Người vợ nhỏ.

Này chẳng lẽ là ngôn tình tiểu thuyết "Bá đạo tổng tài yêu ta" trong truyền thuyết?

Ngọa tào! Diễn ca nhà hắn nguyên lại lại có tâm tình thiếu nữ như vậy sao?!

Trái tim bé nhỏ của Trần Hạo vì ngạc nhiên mà run lên dữ dội. Chu Trạch Diễn nhìn thấy hắn tới, đưa màn hình điện thoại di động úp ngược xuống bàn,giọng nói mất tự nhiên hỏi: "Có chuyện gì?"



"Không, không có gì." Trần Hạo gượng cười, đem một mâm cherry đã rửa sạch sẽ đưa cho Chu Trạch Diễn, "Diễn ca, anh đóng phim vất vả, ăn nhiều trái cây mộ chút, bổ sung vitamin."

Nói xong, hắn ngượng ngùng cười hai tiếng, tuy rằng nhìn không thấy nội dung trên di động, nhưng tầm mắt vẫn là nhịn không được hướng chỗ đó nhìn nhìn, uyển chuyển lại hàm súc mà nói, "Diễn ca, sở thích gần đây của anh có phải..... Có điểm độc đáo hay không?"

Chẳng lẽ là bởi vì áp lực tại giới giải trí quá lớn, cho nên muốn xem những thứ này để giảm bớt một chút? Hắn muốn nói cho người đại diện biết chuyện này ngay, yêu cầu ngay một bác sĩ tâm lý chuyên môn đến thăm dò? Minh tinh nếu là áp lực quá lớn thì cảm xúc sẽ hỏng mất, rất dễ dàng xảy ra chuyện! Bất quá...... Xem bộ dáng che che dấu dấu vừa rồi của Diễn ca, anh tựa hồ là không muốn người khác biết chuyện này!

Trong lúc nhất thời, trong lòng Trần Hạo hiện lên rất nhiều lo lắng. Hắn lo lắng sốt ruột nhìn Chu Trạch Diễn, biểu tình phá lệ tang thương.

"Ánh mắt đó của cậu là gì?" Chu Trạch Diễn nhíu mày, cười nhạt một tiếng, ngữ khí hơi hiện không vui.

Chu Trạch Diễn nhìn vào ánh mắt của Trần Hạo, giống như lão phụ đang rầu thúi ruột vì không biết dạy nhi tử như thế nào.

"Hắc hắc." Tang thương "Lão phụ thân" Trần Hạo ngượng ngùng gãi đầu.

Nghĩ nghĩ, hắn vẫn là quyết định trực tiếp chọc thủng tầng giấy này "Em vừa rồi thấy, Diễn ca anh đang nhìn cái gì vậy? Anh gần đây có phải gặp việc gì đó hay không, áp lực hẳn là rất lớn đi?"

"Không phải." Chu Trạch Diễn lạnh lạnh phun ra hai chữ, không chút do dự phủ định nói.

"Này......" Ưu sắc trên mặt Trần Hạo càng thêm nặng, Diễn ca nhà hắn mâu thuẫn cảm xúc không phải nặng bình thường!

Trần Hạo bắt lấy tay Chu Trạch Diễn, nặng nề thở dài,lập lời thề son sắt mà bảo đảm, "Diễn ca, anh như này không tính là cái gì cả, thật sự! Anh không cần lo lắng sẽ có người xem thường anh!"

So với những người vì áp lực quá dẫn đến muốn đánh bạc cùng hít thuốc phiện phóng túng chính mình, ngẫu nhiên xem tiểu thuyết bá đạo tổng tại, thật sự không tính là chuyện gì!

...... Xem thường?

Thần sắc Chu Trạch Diễn cổ quái mà liếc mắt Trần Hạo một cái, đại khái anh biết trong lòng người trợ lý của anh đang nghĩ đến chuyện gì.

Anh kỳ thật là lười phí miệng lưỡi để giải thích chuyện này, nhưng vì phòng ngừa Trần Hạo,một người mà trong não chứa quá nhiều thứ, liền dùng một câu đơn giản nói: "Tôi chỉ xem cái này để học tập một chút,biết thế nào là theo đuổi con gái."

A a a??? Trần Hạo cả kinh, cằm đều muốn trật khớp!

Diễn ca nhà hắn cư nhiên không biết cái này? Cái này không phải là trẻ con ở tiểu học khi không thầy dạy cũng hiểu bản lĩnh sao?

Còn không kịp hỏi người con gái Chu Trạch Diễn theo đuổi là ai, Trần Hạo đầu tiên phi thường nghi hoặc khó hiểu hỏi, "Diễn ca, anh chẳng lẽ không có theo đuổi con gái qua sao? Vậy lúc anh học đại học phải trải qua như thế nào?"

"Không có." Chu Trạch Diễn nhìn hắn, nhàn nhạt nói: "Trong tình huống bình thường, là các cô gái theo đuổi tôi."

"......" Trần Hạo một ngụm lão huyết ngạnh ở cổ họng.

OK, là do hắn xấu xí nên hạn chế sức tưởng tượng, người đẹp trai lớn lên thật là vui sướng không thể tưởng được.

Trầm mặc, hắn nhịn không được tò mò mà tìm hiểu, "Diễn ca, anh muốn theo đuổi ai? Là nữ minh tinh trong giới cùng hợp tác sao?"

"Đúng vậy." Chu Trạch Diễn cảm thấy cái này không cần thiết gạt hắn, dù sao hắn sớm muộn gì đều sẽ biết đến, liền nói thẳng luôn.

"Là Ôn Ninh."

Trần Hạo: "???"

Một ngày kia ở trên xe hắn liền nhìn ra Chu Trạch Diễn đối với Ôn Ninh có hảo cảm, chỉ là hắn không nghĩ tới Diễn ca cư nhiên đã muốn bắt đầu dụng tâm mà theo đuổi người ta a.

Nhớ tới những lời lải nhải trước kia của mình, trong lòng Trần Hạo đột nhiên có một loại, ở trước mặt lão bản nói không hay về lão bản nương.

Vì lập công chuộc tội, Trần Hạo thực tích cực bày mưu tính kế, "Theo đuổi con gái kỳ thật nói khó cũng khó, nói đơn giản cũng rất đơn giản. Tổng kết một câu, thâm tình từ xưa giữ không được, luôn là cách đắc nhân tâm(*)."

(*) được lòng người.

Trần Hạo đem kinh nghiệm theo đuổi con gái từ nhà trẻ đến giờ dốc lòng truyền thụ, "Cách theo đuổi con gái như thế này, đơn giản là tặng nhiều quà, nói nhiều lời tốt nghe."

Chu Trạch Diễn rất rõ ràng là không tin mấy lời Trần Hạo nói.

Trần Hạo nhìn thấy thần sắc anh, tay vỗ đùi một phát, trên mặt hiện ra ý vị kiêu ngạo, kích động mà nhớ lại tháng năm cao chót vót của chính mình.

"Diễn ca, thật sự! Anh đừng không tin em! Kinh nghiệm theo đuổi con gái của em rất phong phú đấy, lúc bốn tuổi ở nhà trẻ, bằng vào nỗ lực nhiều ngày đưa thạch trái cây cùng bánh kem, trong lớp có một đứa bé gái lớn lên rất xinh đẹp rốt cuộc cũng thích em, mỗi lần chơi trò chơi đóng vai gia đình cô ấy đều chủ động cùng một tổ với em!"

Chu Trạch Diễn liếc mắt một cái, không nói nên lời, anh không hiểu cái này có gì mà kiêu ngạo, nhưng tính tình anh vẫn rất nhẫn nại, tiếp tục nghe hết.



"Là cái dạng này, Diễn ca. Đưa kim cương châu báu đối với những người khác có thể có hiệu quả, nhưng chưa chắc đã có hiệu quả đối với Ôn Ninh."

Chu Trạch Diễn nửa tin nửa ngờ, liền nghe được Trần Hạo tiếp tục phân tích, "Dù gì người ta tốt xấu cũng là minh tinh hạng nhất, trong nhà cũng rất có tiền. Cho nên nói, anh đưa châu báu trang sức không bằng đưa hoa, mỗi ngày đưa một bó không trùng lặp hơn nữa ngụ ý lại tốt."

- --

Buổi tối 7 giờ, Ôn Ninh quay xong liền trở lại phòng khách sạn. Mới vừa vào cửa không bao lâu, liền nghe được tiếng đập cửa "Đăng đăng".

Mở cửa, một vị nhân viên công tác đem một bó hoa hồng Damascus kiều diễm ướt át giao vào tay cô.

"Ôn tiểu thư, hoa của cô, mời cô ký tên kiểm tra và nhận." Nhân viên công tác lễ phép khách khí nói.

Trong không khí tức khắc tràn ngập mùi hoa nhàn nhạt, tơ lụa trên cánh hoa mang theo vài giọt sương trong suốt, nhìn ra được tới là mới mang về đây.

Ôn Ninh ký xuống tên của mình, mang bó hoa tươi đi vào phòng, trong lòng còn có chút nghi hoặc về người tặng hoa.

Những bó hoa tặng thường bên trong sẽ kẹp một tấm card, nhưng Ôn Ninh tìm thật lâu đều không có tìm được.

Chẳng lẽ là fans nặc danh đưa?

Đang nghĩ ngợi, di động của cô vang lên. Ôn Ninh tìm cái bình hoa, một bên cắm hoa, một bên nghe điện thoại.

"Em nhận được hoa chưa?" Thanh âm Chu Trạch Diễn từ điện thoại truyền tới.

Ôn Ninh dùng kéo cắt bớt những cành hoa dư thừa, thuận miệng trả lời: "Nhận được rồi."

Ngẩn ra một giây, cô mới phản ứng lại, ngữ khí khó nén khỏi kinh ngạc cùng cao hứng, "Chu Trạch Diễn, hoa hồng là anh tặng sao?!"

"Ừ. Tối hôm qua không phải nói, muốn nghiêm túc theo đuổi em sao."

Nghe ngữ khí của cô, tựa hồ là thực kinh hỉ, Chu Trạch Diễn cảm thấy trợ lý của mình khó có được một lần đáng tin cậy như này.

Ôn Ninh nhìn hoa hồng tươi đẹp trước mắt, cười cười, hỏi: "Chu Trạch Diễn,anh không biết người khác đưa hoa đều sẽ viết một tấm card sao? Hiện tại hoa tươi đã có, anh không tính toán nói lời ngon ngọt gì với em sao?"

Bên kia điện thoại an tĩnh hơn mười giây.

Kỳ thật Ôn Ninh cũng không tính toán buộc anh phải nói ra những lời âu yếm gì, rốt cuộc,với phong cách cao lãnh ngày thường của anh đều không tương xứng..

Quả nhiên loại sự tình này, vẫn là muốn dựa vào cô tự thân xuất mã a.

Bỗng nhiên một đoạn video âu yếm rung động mình thấy trên Weibo mấy ngày trước, Ôn Ninh quyết định dùng cái này đi trêu chọc anh ấy.

Cố nín cười, cô khụ một tiếng, nghiêm trang mà nói, "Chu Trạch Diễn, em về sau không nghĩ lại muốn đâm vào tường nữa."

"Em nói cái gì?" Chu Trạch Diễn không hiểu ý tứ của cô, thanh âm lộ ra chút nghi hoặc.

"Em nói, em không nghĩ muốn đâm vào tường nữa. Em chỉ nghĩ...... muốn đâm vào ngực anh."

Lần đầu tiên chủ động dùng loại lời nói này, trong lòng Ôn Ninh tràn đầy vui mừng chờ đợi anh đáp lại.

Kết quả, cô đợi bảy tám giây, bên kia cũng không có bất luận phản ứng gì, hơn nữa một chút thanh âm cũng không nghe thấy.

Ôn Ninh hoài nghi có phải hay khách sạn bên này tín hiệu không tốt hay không, vì vậy mà anh không có nghe rõ, nâng cao giọng hỏi, "Alo, Chu Trạch Diễn, anh hiện tại có thể nghe thấy em nói chuyện không?"

Qua đã lâu, điện thoại rốt cuộc cũng truyền đến thanh âm của anh, "Anh nghe thấy."

Chu Trạch Diễn: "Ôn Ninh, em ra mở cửa đi."

"A?" Ôn Ninh buông kéo trong tay ra, chạy chậm đi mở cửa, giọng nói tràn đầy nghi hoặc khó hiểu, "Tại sao đột nhiên anh lại đột nhiên tới đây?"

Chu Trạch Diễn đi vào, đem cửa đóng lại, "Em vừa mới nói cái gì?"

Cách điện thoại còn tốt, hiện tại làm trò trước mặt anh, cô cảm thấy rất ngượng ngùng.

Ôn Ninh mặt đỏ hồng, nhỏ giọng lặp lại một lần nữa lời mình vừa nói "Em nói, em về sau không nghĩ muốn đâm tường nữa, chỉ muốn đâm, đâm vào ngực anh."

Nói xong, Ôn Ninh liền cảm giác chính mình bị anh ôm, cô bị anh ôm rất nhanh lại rất chặt, giọng cô rầu rĩ truyền tới, "Anh làm gì vậy?"

Chu Trạch Diễn ôm cô, trong giọng nói mang theo ý cười, "Hiện tại cho em đâm."