Ảnh Đế Mỗi Ngày Đều Vả Mặt

Chương 27




Cũng là vừa khéo không được,cảnh quay cuối cùng của Thẩm Kiều Kiều ở đoàn phim chỉ là một tuồng kịch, vừa lúc là cùng Ôn Ninh diễn chung cảnh đối thủ.

Một giây trước hai người còn đóng vai xung khắc như nước với lửa, trong mắt là ý ghen ghét,muốn thiêu đốt đối phương,hận đến hoà vào trong xương cốt.Giây tiếp theo, chờ phó đạo diễn hô thanh âm "Được, kết thúc công việc", hai người các nàng liền trực tiếp nhìn nhau chăm chú rồi ôm nhau,trong tiếng hoan hô của tất cả mọi người trong đoàn làm phim.

"Kiều Kiều, chúc mừng cô thuận lợi đóng máy!" Ôn Ninh ôm lấy Thẩm Kiều Kiều, vui vẻ mà chúc mừng.

Thẩm Kiều Kiều ở trên mặt cô hôn một cái, từ trên tay người phụ trách cầm lấy một cái loa, hào khí mà tuyên bố, "Buổi tối hôm nay tôi mời khách, mọi người có rảnh đều tới, chúng ta không say không về!"

"Tuyệt!"

"Cảm ơn Kiều Kiều tỷ!"

"Tiệc mừng Kiều Kiều tỉ đóng máy, chúng ta làm sao lại vắng mặt được!"

Tất cả mọi người đều vỗ tay ăn mừng, tiếng hoan hô vang một mảnh.

Ôn Ninh cùng Thẩm Kiều Kiều cùng nhau tới phòng hóa trang tháo trang sức thay quần áo, nửa giờ sau, hai người lại cùng nhau lên xe.

KTV kia được đặt ở chỗ phồn hoa náo nhiệt trong trung tâm thành phố, cách đoàn phim bọn họ quay khá xa, tất cả mọi người đều bốn giờ xuất phát, đến chỗ đó đã là hơn 6 giờ.

Chỗ Thẩm Kiều Kiều đặt chính là một gian phòng vip ghế lô vô cùng xa hoa, đồng thời có sức chứa cùng lúc hơn ba mươi người.

Hai người đến đó muộn hơn vài phút nhưng cũng thuộc top đầu. Vừa đến đó đã thấy tất cả mọi người tụ tập thành nhóm nhỏ ba đến năm người,ở bên nhau ca hát, uống rượu, chơi bài, lắc xí ngầu.(*)

(*) Lắc tài xỉu hay còn được gọi là Sicbo (xí ngầu) là một trong nhiều trò chơi có xuất xứ từ Trung Quốc xưa.

"Giống một viên hải tảo hải tảo hải tảo, theo gió phiêu diêu......"

"Tình yêu tựa như trời xanh mây trắng, tinh không vạn lí, đột nhiên hạ mưa to......"

Sau khi một vài bài hát rung động được phát ra,tất cả mọi người đều hoà nhập vào, không vài phút không khí liền nóng hẳn lên.

Nhóm thứ hai đến chính là một đám người của tổ đạo diễn, bọn họ gia nhập vào đội ngũ trò chơi cùng uống rượu, không khí trong phòng càng thêm náo nhiệt.

Thẩm Kiều Kiều lại một lần nữa thua bài, cô nàng cầm lấy ly bia trên bàn sảng khoái mà uống một hơi cạn sạch, không một chút xấu hổ.

Ở trong tiếng trầm trồ khen ngợi của mọi người, Thẩm Kiều Kiều vẫy vẫy tay, cười oán giận một tiếng, "Không được không được, tôi đều thua liền năm sáu ván rồi, vận khí cũng đen! Mọi người tiếp tục chơi, tôi nghỉ ngơi một chút kiếm vận may lại!"

Thẩm Kiều Kiều buông bài trong tay, đặt mông ngồi vào bên cạnh Ôn Ninh, cùng Ôn Ninh trêu chọc nói: "Tôi thấy cô vẫn luôn tâm thần bất an mà nhìn chằm chằm cửa, là tưởng nhìn chằm chằm vào cánh cửa đó sẽ nhìn ra hoa sao?"

"Nào có đâu." Ôn Ninh cười cười, quật cường phủ nhận.

Dường như để che dấu bản thân mình chột dạ, Ôn Ninh từ trên bàn cầm lấy một thanh chocolate, cái miệng nhỏ hướng tới cắn, phát ra tiếng vang "Rốp rốp", giống như một con chuột nhỏ đang ăn vụng đồ.

"Ha ha ha! Cô còn không dám thừa nhận."Thẩm Kiều Kiều tiến đến trước người Ôn Ninh ngửi ngửi, miệng đưa đến bên tai cô,nhỏ giọng mà nói, "Trên người cô đêm nay dùng nước hoa, đeo một bộ vòng cổ hoa tai, chẳng lẽ không phải ăn diện lộng lẫy như vậy là đang chờ người nào đó sao?"

"Ừ......" Ôn Ninh bị sự quan sát tinh tế của Thẩm Kiều Kiều làm cho vô pháp chống chế.

Nhìn vào thời gian trên di động, Ôn Ninh có điểm không yên tâm hỏi, "Hiện tại đã 7 giờ, anh ấy như thế nào còn chưa tới? Lúc cậu mời, anh ấy nói là sẽ tới sao?"

Chu Trạch Diễn tính cách thanh lãnh, cũng không thích đến những chỗ đông người kiểu này, cô rất sợ anh bỗng nhiên thay đổi quyết định.

"Chu Trạch Diễn khẳng định sẽ đến!Thế nên cô nên đem tâm đặt ở trong bụng cho tốt!"

Thẩm Kiều Kiều vỗ vỗ tay Ôn Ninh, vạn phần khẳng định mà nói, "Lúc tôi mời anh ta, vốn là anh ta có chút do dự, tôi lại đặc biệt cường điệu thêm một câu cô cũng sẽ tới đây, còn có chuyện muốn nói với anh ta, anh ta liền lập tức đáp ứng rồi!"

Nghĩ nghĩ, Thẩm Kiều Kiều chớp chớp mắt với Ôn Ninh, lại trấn an tiếp, "Hơn nữa một giờ trước anh ta gọi điện thoại đến cho tôi, nói có một người bạn vừa đến thăm anh ta, muốn cùng nhau tới KTV, còn hỏi bên chỗ tôi có tiện không!"

"Bạn anh ấy lại đây à, có nói là ai không?" Ôn Ninh tò mò hỏi.

Mấy bạn bè của anh cô cũng biết được vài người, chẳng lẽ là bạn cùng phòng lúc đại học?

"Cái này thì anh ta không nói cho tôi." Thẩm Kiều Kiều lắc đầu.

"Kiều Kiều tỷ! Hiện tại là bài hát sở trường của chị.Chị có muốn đến đây hát hau không?" Trong đám người có người lớn tiếng hô về phía Thẩm Kiều Kiều.

"Chờ chút, tôi tới ngay!"



Thẩm Kiều Kiều đứng lên, kéo tay Ôn Ninh tay, "Ninh Ninh,cô với tôi cùng nhau tới hát bài này đi. Chu Trạch Diễn tuyệt đối sẽ tới, thoải mái chút đi!"

Ôn Ninh cảm thấy chính mình ngồi ở trên sô pha suy nghĩ về nó cũng không phải là một vấn đề tốt, còn không bằng tìm việc gì đó giết thời gian, liền từ trên tay người khác cầm mic, cùng Thẩm Kiều Kiều ngồi hát giữa ghế xoay tròn.

Bài hát sở trường của Thẩm Kiều Kiều chính là một ca khúc kinh điển nước ngoài, tiết tấu nhanh, giai điệu phần đầu còn có chút cao, đoạn giữa còn kèm theo một đoạn Rap ngắn.Độ khó của bài hát này tổng thể là rất cao, người bình thường hầu hết không kiểm soát được giọng của mình.

Nhưng Thẩm Kiều Kiều cùng Ôn Ninh hai cái giọng đều không tầm thường, hơn nữa hai người lại phối hợp ăn ý, bài hát này sau khi được hát xong, trong phòng lập tức vang lên tiếng vỗ tay reo hò.Thậm chí có người còn hưng phấn mà hét về phía các cô.

"Hát hay!" Người nọ còn huýt sáo, thanh âm cũng đủ lảnh lót, hấp dẫn chú ý của mọi người.

Ôn Ninh không tự giác mà liếc mắt nhìn phía phát ra giọng nói, lại ngoài ý muốn nhìn thấy Chu Trạch Diễn.

Người đàn ông kia cùng Chu Trạch Diễn mới vừa đẩy cửa tiến vào không lâu, còn ngồi ở trên sô pha gần cửa.Người đàn ông này mày kiếm mắt sáng, mũi cao thẳng, một thân quần áo hưu nhàn, nhìn liền biết là giá cả không rẻ, vừa thấy chính là phú nhị đại có tiền.

Ôn Ninh cảm thấy người nọ nhìn có điểm quen mặt.

Hồi tưởng lại một chút, cô trước kia chưa từng nhìn thấy ai giống như này ở đoàn phim. Cô đoán có khả năng là người bạn tới thăm Chu Trạch Diễn vị kia.

Cô bước tới chỗ bọn họ, còn chưa lên tiếng trả lời, liền nghe thấy tiếng người đàn ông kích động mà kêu tên cô.

"Ôn Ninh, chúng ta đã lâu không gặp nhau a!"

Người này dùng ngữ khí rất quen thuộc nói, "Cô không nhớ rõ tôi sao? Năm đó lần đầu tiên tôi nhìn thấy cô liền cảm thấy cô lớn lên xinh đẹp như vậy khẳng định có thể nổi tiếng, không nghĩ tới ánh mắt tôi lại chuẩn như vậy!"

Ôn Ninh: "???"

Chẳng lẽ bọn họ trước kia...... quen biết?

Cô có chút ngốc, trong mắt dần dần hiện ra thần sắc hoang mang.

Dùng sức nghĩ nghĩ, cô vẫn là không nhớ ra ai, đến gần ngồi lên sô pha, ngượng ngùng hỏi, "Anh là......"

Triệu Hàn Quân thất vọng nói ra tên của mình, ngay sau đó lại nhếch miệng cười, chế nhạo nói, "Chúng ta năm đó còn cùng nhau ăn cơm rất nhiều lần! Quả nhiên lúc ấy trong mắt cô trừ bỏ Chu Trạch Diễn, liền không có những người khác."

Bình tĩnh vài giây,lại dùng ngữ khí khoa hiểu nói giỡn: "Bất quá tôi lớn lên cũng là phong lưu phóng khoáng, anh tuấn tiêu sái, một chút cũng không kém Chu Tracj Diễn! Mấu chốt là so với người ngồi bên cạnh thì tôi còn ôn nhu, săn sóc, kiên nhẫn hơn nhiều,hiện tại tôi cẩn thận nghĩ lại xem, có phải cảm thấy năm đó chính mình còn trẻ nên nhìn lầm người rồi hay không?"

"Cậu nói bừa cái gì." Chu Trạch Diễn không vui mà liếc mắt một cái.

Ôn Ninh bị Triệu Hàn Quân nói làm cho mặt đỏ lên.

Đem cái tên Triệu Hàn Quân ở trong lòng nhắc lại mấy lần, cô rốt cuộc cũng bừng tỉnh đại ngộ, "A" một tiếng, nói thẳng: "Tôi nhớ ra rồi, trước kia có mấy lần tôi cùng Chu Trạch Diễn ăn cơm, anh đều đi theo anh ấy ăn trực!"

"Quá khứ rồi...... Đều là bị cuộc sống bức bách, không đề cập tới nữa. Huống hồ hai chữ "ăn trực" này nghe có vẻ khó nghe, phải nói là lúc ấy tôi đi cùng, thuận tiện ăn một bữa cơm."Triệu Hàn Quân sờ sờ cái mũi, ngữ khí u oán mà giải thích đối với cô, "Không phải tôi hay cãi nhau với ba hay sai,cũng chính là lúc ấy, lão già kia tâm thật tàn nhẫn, động một chút là chặt đứt sinh hoạt phí của tôi."

Ôn Ninh nhớ lại từ cảnh tượng trước, lúc ấy mỗi tháng luôn có mấy ngày như vậy, Triệu Hàn Quân sẽ giống cái đuôi nhỏ đi theo Chu Trạch Diễn.

Tưởng tượng đến năm đó Chu Trạch Diễn ghét bỏ lại không thể thoát khỏi đôi mắt bất đắc dĩ ấy, cô nhịn không được xì mà cười lên tiếng.

Cô cùng Triệu Hàn Quân hai người như bây giờ miễn cưỡng cũng có thể coi như là bạn cũ gặp lại, thật nhiều đề tài trước kia bây giờ có thể ngồi cùng nhau hàn huyên.

Triệu Hàn Quân là một người hay nói lảm nhảm, hiện tại lại đang đứng ở thời điểm thất tình. Chu Trạch Diễn lại là người ít nói, thông thường Triệu Hàn Quân nói mộy tràng dài thì Chu Trạch Diễn mới đáp lại vài câu ít ỏi, lúc này gặp phải Ôn Ninh, có cơ hội được nói hết tất cả ra.

"Tôi nói cho cô biết, tôi đối với cô gái kia là dùng 100% thiệt tình a, mỗi nhày buổi tối đều......"

Triệu Hàn Quân lải nhải, nói dài dòng nửa giờ, còn không có bất luận cái gì gọi là muốn dừng lại.

Chu Trạch Diễn không kiên nhẫn mà ngó liếc mắt một cái, ngược lại nói với Ôn Ninh "Chúng ta đi ra ngoài......"

Còn chưa nói xong, Triệu Hàn Quân liền đánh gãy lời anh nói, còn ghét bỏ, "Chúng tôi còn chưa nói đến hăng say đâu, cậu có chuyện gì đợi chút nói sau đi."

"......"Chu Trạch Diễn bắt đầu nghĩ lại chính mình vì cái gì nhất thời mềm lòng, muốn đem người mang đi chỗ khác.

"Lại cho cậu mười phút, cậu nhanh chóng nói vào chính sự đi."Lưu lại một câu, anh liền đẩy cửa đi ra ngoài hóng gió.

Chờ tới lúc cao hứng, Triệu Hàn Quân theo bản năng duỗi tay từ trong túi lấy ra một bao thuốc. Lợi đàn phú xuân sơn cư, hai vạn một hộp.



Từ hộp lấy ra một cây, mới vừa ấn bật lửa, Triệu Hàn Quân đột nhiên đem tàn thuốc ném vào gạt tàn, "Ha ha,ngại ngùng, thói quen trước kia ở quán bar."

"Hút thuốc làm hỏng phổi, đối với thân thể không tốt." Làm bạn bè, Ôn Ninh quan tâm mà nhắc nhở một câu.

"Tôi biết, nhưng không có biện pháp, con người của tôi tự chủ quá kém, cai thuốc không xong. Bất quá sau đó tôi lại nghĩ thông suốt, dù sao tôi cũng không cầu mình sống lâu trăm tuổi, có thể thoải mái tự tại tiêu dao sống đến hơn sáu mươi tuổi là được, vừa lúc tiết kiệm tài nguyên cho quốc gia."

Triệu Hàn Quân cong cong môi, sau khi nhớ lại một hồi, không thổn thức mà thở dài.

"Ai...... Lại không phải mỗi người đều có thể giống Chu Trạch Diễn, tự khống chế lực tốt,giống hệt như người máy. Cậu ta hạ quyết tâm,lúc tôi đưa thuốc đều không hút một ngụm, chờ sau đó đến thời điểm quan trọng, ai khuyên đều không nghe......"

Bỗng nhiên ý thức được cái gì, Triệu Hàn Quân xấu hổ mà cười hai tiếng, ngừng câu chuyện của mình lại.

Ôn Ninh cũng biết một ít chuyện của Chu Trạch Diễn,nhưng hiện tại bọ họ có thể cùng nhau diễn một bộ phim, nghĩ đến có một số việc đều là nói rõ ràng, buông xuống đi.

Cho nên những việc trong quá khứ, vẫn là không đề cập tới cho thỏa đáng, khiến cho chúng nó theo thời gian rồi biến mất đi.

Nhưng những lời này lại bậc lên ngọn lửa hiếu kỳ trong lòng Ôn Ninh.

Cô truy vấn nói: "Tôi nhớ rõ năm hai anh ấy không có hút thuốc, như thế nào lúc sau lại nghiện?"

Ở trong ấn tượng của cô, Chu Trạch Diễn năm đó cũng hút thuốc, bất quá cũng không trọng, một hộp thuốc có hút một tuần.

Sau đó, bởi vì cô mỗi ngày ở bên tai anh nhắc mãi "Hút thuốc có hại khỏe mạnh", tìm thật nhiều ảnh chụp ung thư phổi cho anh xem, lâu dần, cô rốt cuộc cũng không còn ngửi thấy mùo thuốc lá trên người anh.

"Chính là...... Năm đó cô, cô không phải tạm nghỉ học xuất ngoại sao."Triệu Hàn Quân ấp a ấp úng, "Sau khi cô rời đi,thuốc lá và rượu cậu ta đều không kỵ, một bao thuốc không mấy ngày đã hút xong rồi."

Ôn Ninh suy nghĩ cứng lại, chỗ nào đó trong lòng nháy mắt sụp xuống, trên mặt có hoảng loạn rõ ràng.

Nam nữ nói chuyện, đúng sai luôn rất khó phân biệt. Liền tính Triệu Hàn Quân là Chu Trạch Diễn là bạn bè tốt, Triệu Hàn Quân cũng cảm thấy sự việc năm đó cũng không thể hoàn toàn đổ lên đầu Ôn Ninh.

Năm đó Ôn Ninh đối với Chu Trạch Diễn tốt đến mức cẩu độc thân là Triệu Hàn Quân hâm mộ đến chết.Tuy rằng sau đó cô không nói một tiếng liền đi, nhưng ai muốn người bạn tốt lại lãnh đạm giống như khối băng như vậy.

Triệu Hàn Quân lên tiếng an ủi Ôn Ninh, "Bất quá mấy tháng trước tôi phát hiện cậu ta thật sự bỏ rồi, trên người một cây thuốc đều không có. Cho nên tôi nói cậu ta tự khống chế lực giống trâu a, nói bỏ liền bỏ, một giây đều không mang theo hàm hồ."

Di động đặt trên bàn rung lên vài cái, Triệu Hàn Quân cầm lấy nó, giải khóa mở xem.

Chỉ nhìn thoáng qua, Triệu Hàn Quân liền che mặt, thầm kêu một tiếng, "Xong rồi xong rồi, cậu ta biết việc này khẳng định muốn mắng tôi."

Ôn Ninh còn không kịp hỏi chuyện gì đang xảy ra, liền thấy người đã chạy đi ra ngoài.

Triệu Hàn Quân ở trên hành lang tìm được Chu Trạch Diễn.

Trong bóng đêm đặc sệt,Chu Trạch Diễn lẳng lặng đứng ở đó, không hút thuốc, tay chống ở trên lan can, tầm mắt ngắm nhìn ngọn đèn dầu nơi xa.

"Cậu hàn huyên tâm sự xong rồi à, hiện tại tôi có thể đi vào chưa?"

"Xong rồi...... Cậu chờ một chút, tôi cùng cậu nói chuyện này." Triệu Hàn Quân thần sắc do dự, ấp a ấp úng.

"Trạch Diễn, lần trước cậu nói tôi không cần tuyển Trần Dao Dao làm người phát ngộ cho sản phẩm, tôi lập tức khiến cho bộ phận quảng cáo một lần nữa đi đàm phán cùng minh tinh khác, tôi đối với cậu vẫn là rất đủ ý tứ đi. Kia..... Cậu đợi chút nữa...... Ngàn vạn chớ có trách tôi."

Triệu Hàn Quân càng nói thanh âm càng nhỏ, Chu Trạch Diễn không nghe rõ, cau mày hỏi, "Cậu có cái gì cứ việc nói thẳng."

"Chính là......" Triệu Hàn Quân ngượng ngùng cười, dùng tay gãi gãi tóc, nói: "Tội đã đăng lên vòng bạn bè là hiện tại tôi đang ở thành phố A, em gái cậu Lâm Thiến Di thấy hỏi tôi hiện tại đang ở đâu, tôi không nghĩ nhiều liền nói cho cô ấy biết."

"Vừa rồi tôi mới vuêat được," Triệu Hàn Quân đem tin tức mình có cho Chu Trạch Diễn xem, "Cô ấy đã tới thành phố A, tôi sợ cô ấy sẽ đến đây tìm cậu."

Trong KTV, Ôn Ninh không chút để ý giương mắt, vừa lúc thấy một người phụ nữa đẩy cửa tiến vào, đi thật mạnh xuyên qua đám người, lập tức hướng tới chỗ cô.

Là Lâm Thiến Di.

5 năm qua đi, Ôn Ninh vẫn cứ nhớ rõ ngữ khí châm chọc cùng lời nói trào phúng của Lâm Thiến Di lúc ấy.

Trí nhớ cô không tốt, nhưng cố tình Lâm Thiến Di năm đó nói qua những lời như vậy, cô một chữ cũng không quên, toàn bộ đều nhớ rõ ràng.

Hai người tầm mắt không nghiêng không lệch đụng phải, Lâm Thiến Di nâng nâng cằm, hướng tới chỗ Ôn Ninh xả ra một mạt cười cực kì nhạt nhẽo.

"Đã lâu không gặp, Ôn Ninh."