Ảnh Đế Mỗi Ngày Đều Muốn Ly Hôn

Chương 61




[Truyện chỉ được đăng tại:

Wordpress: https://wordpress.com/page/didikhongmuondilam.wordpress.com/69

và truyenwiki1.com: https://www.wattpad.com/story/275429520?utm_source=android&utm_medium=link&utm_content=story_info&wp_page=story_det...mxiZ%2Fj]

-----------------------------------------------------------------------------------

Vu Thần không trả lời, chỉ hơi ngẩng đầu lên hôn hắn một cái.

Nhưng Lăng Thanh không muốn cái hôn này của anh, cái hắn muốn là một đáp án chân chính.

"Anh có thích em không?" Hắn tiếp tục hỏi.

"Vậy em thích anh không?" Vu Thần hỏi lại hắn.

Lăng Thanh nói: "Anh nói trước, anh nói thích em trước đã!"

Vu Thần không trả lời.

Lăng Thanh đột nhiên có chút khó chịu.

Hắn đưa tay áp lên trước ngực Vu Thần, khẽ nói: "Cá Nhỏ, anh nói thích em đi."

Vu Thần nắm lấy đôi tay đang đè trước trái tim mình, nói: "Ngủ đi."

Anh hôn lên bàn tay thon thả của hắn, lại hôn lên khuôn mặt đó từng chút từng chút một: "Khuya rồi."

Lăng Thanh ở khoảnh khắc này, trong lòng bất an mất mát.

Hắn dựa vào ngực Vu Thần, bàn tay vốn có thể cảm nhận được nhịp tim của anh, bây giờ đã bị anh nắm lấy, Lăng Thanh không thể nghe được tần suất tim đập trong lồng ngực ấm áp đó nữa.

Tựa như, cảm giác an toàn và đáng tin kia, trong phút chốc, im lặng mà biến mất.

"Cá Nhỏ, nếu anh không yêu em, không thương em trước, không nói với em rằng anh cần em, thật sự rất cần em, thì em sẽ không yêu anh đâu." Lăng Thanh nghe được, chính bản thân đã nói ra lời trong lòng.

Thành thật, thẳng thắn, nhưng lại không có chút tình cảm nào.

"Có lẽ anh nghĩ điều này rất không công bằng, nhưng em chính là như thế. Nếu anh nghĩ, muốn chờ em yêu anh, muốn em nói em yêu anh trước, vậy xin lỗi, anh không đợi được đâu."

Hắn buông lỏng tay Vu Thần ra, chậm rãi muốn rời đi: "Đêm nay em về phòng trước, ngày mai lại . . ."

Hắn còn chưa nói xong, Vu Thần đã ngồi dậy, từ phía sau ôm hắn trở lại lòng ngực của mình.

"Anh yêu em." Vu Thần đánh gãy lời nói của hắn.

Không còn sự chần chừ, do dự, anh nghiêng đầu hôn lên sườn mặt của Lăng Thanh, nhẹ nhàng dỗ dành: "Anh rất yêu em."

Mềm mại ấm áp, lại mang theo cảm xúc trân trọng, yêu thương.

"Em biết rất rõ mà, không phải sao? Anh thật lòng rất cần em, rất yêu em."

Lăng Thanh ngồi ở trên giường, bất động.

Vu Thần liền như vậy mà ôm hắn, dịu dàng hôn hắn, cứ như thế lặp đi lặp lại: "Anh yêu em."

Anh có thể cảm giác được, cảm xúc của Lăng Thanh dường như không đúng.

Từ sau khi anh nắm lấy tay hắn, đến khi hắn mở miệng nói câu đầu tiên.

Giọng điệu của Lăng Thanh lúc đó quá bình tĩnh, cũng quá bi thương, trong lời nói tựa như không có chút tình cảm nào, cũng mơ hồ như không dám chờ mong điều gì.

Lăng Thanh này, Vu Thần cảm thấy quá xa lạ, nhất là khi hắn ngồi dậy chuẩn bị rời đi.

Một Lăng Thanh như thế, anh chưa từng gặp qua.

Lăng Thanh trước kia, chưa bao giờ né tránh việc gì.

Rõ ràng là hắn không khóc, nhưng cả người lại toát ra vẻ bi thương tột cùng.

"Anh yêu em." Anh cọ cọ khuôn mặt của Lăng Thanh, nhẹ nhàng nói.

Anh đúng là muốn chờ Lăng Thanh thích mình trước, sau đó tỏ tình với mình.

Anh không muốn khi bản thân chưa thấy rõ tâm ý của Lăng Thanh, lại vội vàng đem tình cảm của mình lộ hết ra ngoài.

Trời sinh tính tình Vu Thần nội liễm, lại có chút ngạo kiều, mà đây cũng là lần đầu tiên anh yêu đương, vì thế theo bản năng mà muốn bảo hộ bản thân, không muốn cho đi quá nhiều để nhận trái đắng.

Nhưng bây giờ cảm xúc của Lăng Thanh không ổn.

Lăng Thanh hy vọng anh có thể thừa nhận, hắn muốn anh yêu hắn trước.

Vậy nên Vu Thần lựa chọn thuận theo, thỏa mãn tâm nguyện của hắn.

Hắn trước đó đã từng nói qua một lần, đó là: "Anh sau này nếu có thể thiên vị tôi một chút thì tốt quá rồi."

Hắn muốn được thiên vị, Vu Thần nhớ rõ, cũng nhớ rõ bản thân đã đồng ý với hắn.

Anh buông lỏng đôi tay đang ôm eo Lăng Thanh, nâng mặt hắn lên, nhìn về phía mình, chậm rãi hôn đôi môi ngọt ngào kia một chút: "Anh không yêu em thì còn có thể yêu ai được nữa? Ngốc."

Lăng Thanh chua xót ôm lấy anh, hung hăng mà hôn môi anh.

Nụ hôn kia có chút thô bạo, lại thêm chút lộn xộn, lâu lâu còn thêm vài cái cắn, sau đó tựa như nhịn không được mà đưa tay vào quần áo anh, muốn cởi đi từng chút, từng chút.

Vu Thần dở khóc dở cười dỗ dành hắn, ấn tay hắn vào trước mặt mình.

"Thật sự yêu em sao?" Lăng Thanh hỏi.

"Còn có thể giả được sao?"

"Không biết được, có khi anh chỉ yêu thích em vài ngày, sau đó lại không cần em nữa."

Vu Thần bật cười hôn hắn: "Sao có thể như thế được?"

Anh trong bóng tối sờ khuôn mặt của hắn, dỗ dành: "Anh không nỡ."

Lăng Thanh ngẩng đầu lên nhìn anh, trong màn đêm dày đặc, không thể thấy rõ ràng, hắn bèn duỗi tay ấn cho đèn sáng lên, ở một khắc đèn bật, hắn một chút cũng không chớp mắt mà chằm chằm nhìn anh.

Vu Thần nhìn trong mắt của hắn, là bóng ngược của chính mình, tuy rất nhỏ nhưng lại rất rõ ràng, anh cuối đầu hôn lên đôi mắt của Lăng Thanh.

Sau đó, anh nghe được Lăng Thanh nói: "Cá Nhỏ, chúng ta làm đi."

Vu Thần có chút sửng sốt, Lăng Thanh chỉ nhìn anh cười nhẹ, hắn nói: "Em muốn làm."

Hắn dựa sát người vào Vu Thần, ánh mắt sáng ngời, trong mắt chỉ có duy nhất một mình Vu Thần: "Cá Nhỏ, em muốn yêu anh, tuy rằng bây giờ tâm em không hoàn toàn giao ra ngay được, nhưng em muốn có thể yên tâm mà yêu anh, vậy nên chúng ta cùng nhau nỗ lực được không? Anh nỗ lực duy trì tình cảm này, em nỗ lực đem trái tim trao cho anh, được không?"

Vu Thần duỗi tay vuốt ve gương mặt của hắn, ngón cái hạ nơi mí mắt, khẽ xoa nhẹ, giọng nói trầm ấm ôn nhu vang lên: "Được."

Lăng Thanh ôm cổ anh, ngẩng đầu hôn lấy đôi môi quen thuộc kia.

Hắn một bên hôn, một bên thì cởi đi nút thắt áo ngủ của Vu Thần.

"Em nghĩ kĩ chưa?" Vu Thần nhẹ giọng hỏi.

Lăng Thanh cười: "Việc này có gì mà phải nghĩ kĩ với không kĩ."

Vu Thần đè lại tay hắn, trong mắt chứa đựng đầy ý cười: "Nếu như anh nói, anh không chuẩn bị sẵn bao thì sao?"

Lăng Thanh hơi sững người lại một chút.

Hẵn nghĩ nghĩ một hồi lại cắn răng mềm giọng nói: "Vậy một lát nữa, anh nhớ kiềm chế, đừng bắn ở trong, nếu không rửa không sạch đâu."

Vu Thần không nghĩ tới, hắn vậy mà lại đồng ý, lời nói kia thật ra là đang ghẹo Lăng Thanh, muốn hắn hôn anh cầu anh suy xét lại.

Nhưng không nghĩ đến, Lăng Thanh lại đồng ý.

Vu Thần trong lòng mềm nhũn, ôm chặt lấy người trước ngực.

Hắn nói với anh, hắn chưa thể hoàn toàn yêu anh, nói rằng nếu anh muốn đợi hắn tỏ tình trước, vậy thì anh đợi không được.

Thế nhưng hắn lại sẵn sàng nhượng bộ anh, từng li từng tí mà quan tâm anh, trong khi rõ ràng miệng thì nói bản thân vẫn chưa hoàn toàn trao tim dâng phổi.

Anh cảm thấy, anh hoàn toàn không thể nhìn thấu được Lăng Thanh, bởi vì Lăng Thanh nhìn lúc nào cũng bình tĩnh, tựa như thích anh, lại tựa như bất cứ lúc nào cũng có thể rời bỏ anh.

Thế nhưng trong khoảnh khắc này, Vu Thần cảm thấy có lẽ anh đã nhìn ra được rồi.

Hắn đúng thật là đang nỗ lực, thật nghiêm túc để toàn tâm toàn ý yêu anh.

Tính yêu vốn là thứ mà chúng ta không cách nào khống chế được, bản thân Lăng Thanh cũng vậy , thời điểm anh thừa nhận yêu hắn, hắn rõ ràng cũng đã đem tình cảm của mình bộc lộ ra.

Nhưng hắn vẫn đang nỗ lực hơn nữa, nỗ lực muốn toàn tâm hồi đáp tấm chân tình của anh.

Vậy nên có thể nói, Lăng Thanh hiện tại là đang từng bước từng bước một, nghiêm túc tiến đến giai đoạn tình yêu của hai người.

Hắn nỗ lực muốn đuổi kịp bước chân của anh, nỗ lực để anh có thể cảm nhận được nhiệt tình của hắn, cũng nỗ lực để yêu anh.

Vu Thần còn chút đau lòng.

"Không cần phải như thế." Anh nói: "Chúng ta không nhất thiết phải vội vàng như vậy, cứ từ từ, chậm rãi, chờ em yêu anh rồi, chúng ta mới làm, không sao cả."

Chuyện tình cảm trước nay đều phải xuất phát từ hai phía, Lăng Thanh còn chưa hoàn toàn yêu anh, đây cũng không phải lỗi của Lăng Thanh, cho nên, hắn không cần phải ủy khuất bản thân như vậy.

Cũng không cần phải nỗ lực đón ý hùa theo anh, làm anh vui.

Bọn họ có rất nhiều thời gian bên nhau, cũng như có đủ thời gian để chờ đối phương tiến đến gần mình hơn, cho nên, anh không nóng nảy.

Nhưng Lăng Thanh lắc đầu, hắn nói: "Em muốn."

Hắn nhìn Vu Thần, ánh mắt kiên định lại ôn nhu: "Em muốn cùng anh làm, em muốn có được anh, không chỉ ở mặt tinh thần, mà cả bản thân anh, em đều muốn."

"Có bao hay không không quan trọng, anh đừng bắn vào trong là được, thật đó." Lăng Thanh nghiêm túc nói.

"Em không sợ đau à?" Vu Thần hỏi.

Lăng Thanh cười, xoa nhẹ mặt anh, lưu luyến nói: "Anh đừng làm em đau là được mà."

Hắn nói xong, hôn hôn lên khóe môi Vu Thần, lôi kéo tay anh đặt ở bên hông mình, nhẹ giọng nói: "Anh nhẹ thôi nha."

Vu Thần thấp giọng "Được" một tiếng, đem hắn ấn vào trong lòng ngực.

Anh không ngừng hôn môi Lăng Thanh, lại duỗi tay hướng ngắn kéo mở ta, cầm lấy đồ vật bản thân đã chuẩn bị từ trước.

Lăng Thanh đang được hôn mở bừng mắt, nhìn đến thứ kia khẽ bật cười: "Đồ lừa đảo."

Vu Thần không nói gì, chỉ cúi đầu tiếp tục hôn hắn.

"Làm nhé?" Anh nói: "Anh sợ em sẽ hối hận."

"Vậy anh đừng làm em hối hận là được." Lăng Thanh câu lấy cổ hắn, trong ánh mắt lóe lên tia sáng nhàn nhạt, long lanh ánh nước.

Hắn lại nhìn Vu Thần, ngón trỏ sờ đến miêu tả đôi mắt anh, hắn nói: " Em không hối hận, cho nên, anh cũng đừng làm cho em hối hận."

"Được." Vu Thần hứa hẹn.

Anh cầm lấy bàn tay của Lăng Thanh đang trêu ghẹo mắt mình, mềm mại mà in lên đấy một nụ hôn.

Đây dù sao cũng là lần đầu tiên của Lăng Thanh, Vu Thần sợ hắn không thoải mái, động tác trên tay vô cùng ôn nhu, Lăng Thanh ôm lấy anh, khuôn mặt trắng nõn chậm rãi hiện lên một chút ửng đỏ, giống như được phủ lên một lớp má hồng.

Hắn cảm nhận được động tác của Vu Thần, bản thân không tự giác mà dựa vào đầu vai của anh, gương mặt để trên đầu vai cọ cọ, rồi lại ngẩng đầu để anh có thể hôn mình.

Vu Thần cũng thuận theo mà hôn hắn, lại dừng ở điểm giữa lông mày và khóe mắt, hôn xuống một cái.

Lăng Thanh dựa vào người anh, cảm thụ được sự ôn nhu và tình yêu của anh dành cho mình.

Đây là cảm giác mà hắn chưa từng có được, mới lạ nhưng lại không chút nào khó chịu.

Hắn đã một mình một người tự đi một thời gian quá dài, cũng đi qua rất nhiều chặng đường, toàn thân hắn tự mặc cho mình một khôi giáp, khiến cho không gì có thể làm cho hắn sợ hãi.

Thế nhưng, bản thân đã quên mất một điều, đó là cảm giác tịch mịch và cô độc.

Hắn đi quá nhanh, nhưng cũng đi quá chậm, nhanh là đi mãi đến không biết hôm nay ngày nào tháng nào, chậm là dường như bản thân đang đi trong vô tận không thấy đích đến.

Hắn phảng phất như nhìn thấy có một người xuất hiện phía trước mình, người nọ vươn tay ra, như là đang cố gắng muốn kéo hắn đến gần.

Hăn thử thăm dò đem tay đặt lên tay người kia, trong phút chốc, trời đất quay cuồng, hắn nhìn thấy cỏ dại đang mọc lên dưới tảng đá, lại nhìn những bông hoa sau bụi cỏ khẽ nở rộ, băng tuyết xung quanh dần tan chảy, mà con cá chép đang ngủ quên trong mùa đông dài đằng đẵng lại một lần nữa nhảy ra ngoài, khiến cho nước bắn tung tóe.

Nhật nguyệt treo cao, thiên địa sinh huy.

(*Nhật nguyệt treo cao, thiên địa rực rỡ: Nhật = mặt trời, nguyệt = mặt trăng, thiên = trời, địa = đất.

Đây có thể hiểu như: khắp nơi rực rỡ tươi vui, ấm áp, cây cỏ đâm chồi nảy lộc)

Hắn dựa vào dưới tàng cây, buồn ngủ mà nhắm hai mắt lại.

Sa thượng cũng cầm trì thượng minh. Vân phá nguyệt đến hoa lộng ảnh. Thật mạnh liêm mạc mật che đăng, phong không chừng, nhân sơ tĩnh, ngày mai lạc hồng ứng với mãn kính.

(*Sa thượng cũng cầm trì thượng minh. Vân phá nguyệt đến hoa lộng ảnh. Thật mạnh liêm mạc mật che đăng, phong không chừng, nhân sơ tĩnh, ngày mai lạc hồng ứng với mãn kính.

Câu gốc: 沙上并禽池上暝. 云破月来花弄影. 重重帘幕密遮灯, 风不定, 人初静, 明日落红应满径.

Dịch: Trên cát và chim trên ao, mây xuyên trăng và hoa in bóng. Màn cửa nặng nề khép lại ánh đèn, gió bất định, mọi người lúc đầu yên tĩnh, buổi sáng hoàng hôn nên tràn đầy màu đỏ.

Nghĩa: Dù ao tù mù mịt, nhưng trên bờ cát vẫn có những con vịt quan sống cùng nhau. Ánh trăng phá mây, bóng hoa đung đưa không ngừng. Có những tấm rèm nặng trĩu rủ xuống, che phủ dày đặc bóng đèn trong phòng. Gió thất thường, lòng tôi bắt đầu dịu lại. Có lẽ là ngày mai, nhìn những bông hoa đỏ rơi phủ kín lối đi giữa những tán hoa.

Đây là một trong những tác phẩm nổi tiếng nhất thời Bắc Tống, đồng thời cũng là tác phẩm nổi tiếng của Trương tiên sinh.

Tóm lại thì mọi người có thể hiểu ở đây ý Lăng Thanh là dù cuộc sống cò mờ mịt như thế nào nhưng hắn vẫn có Vu Thần, hai người cùng nhau trải qua cuộc đời vui vẻ, hiện tại có thể u tối nhưng ngày mai nhất định sẽ tươi sáng hơn.)

Lăng Thanh dần ngủ thiếp đi.

An ổn, yên tĩnh.

Vu Thần nhìn hắn vùi trong vòng tay của mình, hiếm khi cởi bỏ ngụy trang cứng rắng kia, toát ra một tia yếu ớt như hiện tại.

Hắn vẫn luôn như vậy, vẫn luôn bọc một lớp ngụy trang thực hoàn hảo, rõ ràng chỉ mới 21-22 tuổi, mới vừa tốt nghiệp không bao lâu, lại luôn tỏ ra cái gì cũng biết, cái gì cũng không sợ.

Hắn ngoài miệng thì mắng Lăng Bạch, ghét bỏ cậu ta ngu ngốc, còn cảm thấy cậu ta chơi điếm, thế nhưng một mặt khác vẫn luôn cố sửa tính sửa nết lại cho cậu ta, nói cho cậu ta hiểu rằng cái gì nên làm và cái gì không nên làm.

Hắn đem Thư Đồng và Lăng Bạch tựa như con nít mà đối đãi, cảm thấy bao nhiêu tuổi cũng thế, chưa bước chân vào xã hội thì vẫn là lũ nhóc con, cho nên hắn mới cố gắng hết sức để mang lại sự công bằng và hạnh phúc nhất cho những đứa trẻ vô tội ở tai nạn ngoài ý muốn này.

Thế nhưng, bản thân hắn cũng chỉ mới bước chân vào xã hội phức tạp này thôi.

Vu Thần ôm hắn, lại khẽ ôm chặt thêm một chút, trong lòng tràn ngập thương tiếc.

Anh biết rõ sự thay đổi của Lăng Thanh, hắn hiện tại cùng với ban đầu bọn họ mới nhận thức, kết hôn một ngày trước đó, hoàn toàn không giống nhau.

Nhưng anh không biết lý do gì khiến cho hắn thay đổi như vậy.

Hắn tựa như còn có rất nhiều bí mật, còn rất nhiều thứ được hắn cẩn thận giấu trong lòng chưa nói ra.

Vu Thần muốn biết, nhưng anh không dám tùy tiện đi hỏi.

Anh nghĩ, nếu sau này Lăng Thanh đủ yêu, đủ tín nhiệm anh, thì hắn sẽ nói cho anh biết.

Vu Thần nhẹ nhàng xoa xoa sườn mặt của hắn, dịu dàng hôn xuống một nụ hôn, đem hắn ôm vào trong ngực mình, nhắm hai mắt lại.

Lăng Thanh sáng hôm sau tỉnh lại thì đã giữa trưa, hắn mơ mơ màng màng mà mở mắt ra, thấy Vu Thần nằm cạnh thì hơi sửng sốt một chút.

"Sao anh lại ở đây?"

"Anh không ở đây thì ở đâu?"

"Ở nhà." Lăng Thanh còn đang buồn ngủ: "Anh tới thăm ban em à? Sớm vậy?"

Vu Thần bị hắn chọc cười, nhéo nhéo mặt hắn, rồi lại cúi đầu hôn lên: "Ngố chết đi được, em đóng máy rồi, tối qua cũng đã về nhà."

Lăng Thanh lúc này mới ý thức được, cũng chậm rãi nhớ lại, không chỉ nhớ bản thân đã đóng máy về nhà, còn nhớ rõ tối qua bọn họ đã cùng nhau lái xe.

"Anh tối qua làm xong không mặc áo ngủ cho em!" Hắn cảm thụ được ấm áp từ da thịt của Vu Thần, nhỏ giọng nói.

Vu Thần ôm hắn, rất hợp tình hợp lí mà biện minh: "Không phải em ngủ rồi sao? Anh sợ đánh thức em dậy, cho nên mới không có mặc."

"Vậy sao anh không tự mặc đồ cho anh?" Lăng Thanh chọc chọc anh: "Lưu manh."

"Này không phải để cho công bằng sao?" Vu Thần nói: "Nếu anh mặc đồ cho anh, lại không mặc cho em, như vậy mới đúng là lưu manh đó."

Lăng Thanh cười nghiêng người, bò tới nằm sấp trên người anh: "Hôm nay anh không đi làm à?"

"Không vội." Vu Thần nói.

"Vậy chúng ta làm thêm lần nữa đi~"

Vu Thần: ! ! ! !

Vu Thần cảm thấy năng lực tiếp thu của cậu còn tốt hơn mình nghĩ.

"Em chắc chưa?"

Lăng Thanh giúp anh lấy bao: "Giống như hôm qua, không cho bắn vào trong đâu đó."

Vu Thần vuốt lỗ tai hắn, dựa sát vào thì thầm: "Được."

Lăng Thanh cười cười hôn anh.

Vu Thần ấn lấy ót hắn, cùng hắn hôn môi, tiếp đó xoay người, đem Lăng Thanh áp lên giường.

Lăng Thanh câu cổ anh, tay chân sờ soạn kíƈɦ ŧɦíƈɦ người ở trên mình, Vu Thần bị hắn ghẹo đến nổi lửa, một bên hôn một bên bắt nạt hắn, bắt Lăng Thanh gọi mình là chồng.

Lăng Thanh không chịu, chỉ ngẩn mặt hôn anh.

Sau khi kết thúc, Vu Thần ôm Lăng Thanh đi tắm rửa.

Hai người ở trong phòng tắm lại cọ nhau một phen, Lăng Thanh đánh răng xong liền soi gương, cảm thấy miệng mình cũng sắp bị chơi tới hư rồi.

Hắn trừng mắt nhìn Vu Thần, liếc anh một cái, Vu Thần một bên tùm tỉm nhìn hắn, còn thuận tay xoa đầu bé cưng nhà mình.

Hai người cùng nhau xuống lầu ăn sáng (mặc dù nó cũng không tính là bữa sáng nữa rồi.)

Vu Thần không muốn đến công ty, liền đơn giản ở nhà làm việc.

Lăng Thanh vốn định về lại phòng ngủ của mình nghỉ ngơi, kết quả là bị Vu Thần túm tới thư phòng, cưỡng chế bồi anh.

Lăng Thanh tùy tiện cầm lấy một quyển sách, bất đắc dĩ nhìn anh, này chẳng lẽ là hậu chứng lái xe xong khó tách khó xa?

Cả thể xác và tinh thần đều được câu thông, quả nhiên so với trước kia vô cùng khác biệt.

Cá dấm nhỏ biến thành cá trê nhỏ, quá dính người.

(*cá trê: Mọi người làm cá ý, để ý thấy nhớt con cá trê dễ dính tay không? Ý Lăng Thanh là vậy đó.)

Vu Thần nhìn vẻ bất lực trong mắt Lăng Thanh, cảm thấy đây mới là Lăng Thanh mà mình quen biết.

Anh duỗi tay đem Lăng Thanh ôm đến ngồi trên đùi mình.

Lăng Thanh khó hiểu: "Làm sao vậy?"

"Không có gì, chỉ muốn ôm em một cái thôi"

Lăng Thanh: . . . .

Lăng Thanh cầm sách gõ lên đầu anh: "Lo mà làm việc đàng hoàng đi Vu tiên sinh, đã 11 giờ rồi, hiểu chưa hả?"

"Vu phu nhân nghiêm khác quá đi." Vu Thần thở dài.

"Nói thừa, nếu anh không làm việc đàng hoàng thì tiền đâu mà nuôi em?"

Vu Thần gật gật đầu: "Biết rồi mà."

Anh ôm lấy Lăng Thanh, hôn lên mặt cậu một chút, nhẹ giọng nói: "Thật sự thì, anh yêu em lắm ấy."

Lăng Thanh nghe vậy, nâng mí mắt lên nhìn anh một cái.

Vu Thần mỉm cười nhìn hắn, lại tiếp tục hôn hôn môi vợ yêu.

Lăng Thanh nâng tay đặt lên vai anh, đáp lại nụ hôn ngọt ngào này.

Chờ đến khi nụ hôn kết thúc, Lăng Thanh đứng lên, cầm sách qua chỗ khác ngồi.

"Lo mà làm việc đàng hoàng đi nghe chưa?" Hắn nhìn Vu Thần.

Dặn dò xong thì ngồi trên sô pha bắt đầu đọc sách.

Vu Thần nhìn bộ dáng cúi đầu an tĩnh của hắn, trong đầu không ngừng muốn đem hắn ôm vào lòng ngực mình.

Anh nghĩ, trước kia đại khái đúng là anh chưa từng yêu ai.

Anh đã từng gặp qua rất nhiều loại người: yếu ớt, an tĩnh, bi thương, một bộ dáng muốn được bảo hộ.

Lăng Bạch cũng vậy mà Tần Nhạn Dư cũng thế.

Nhưng anh cũng chỉ nhìn bọn họ như thế rồi thôi, chưa bao giờ có ý định muốn đem đối phương ôm vào lòng mình, muốn đối phương đứng ở nơi bản thân vừa nhấc mắt lên thì có thể nhìn thấy.

Chỉ riêng đối với Lăng Thanh, ngày hôm qua, khi anh nhìn bộ dáng của hắn khác với mọi ngày.

Mặc dù không thể nói là yếu ớt, thế nhưng Vu Thần vẫn không có cách nào đem tầm mắt của mình dời đi, một mực dính lên người hắn.

Nếu Lăng Thanh chỉ là một con mèo thì tốt rồi, anh có thể luôn ôm hắn, ủ hắn ở trong lòng ngực.

Vu Thần biết, Lăng Thanh không cần anh bảo hộ, cũng không cần anh thương tiếc, hắn một mình một người cũng có thể tự đảm đương mọi việc.

Thế nhưng anh vẫn như cũ không nhịn được mà muốn bung ra cho hắn một chiếc ô, để hắn có thể bình an dưới chiếc ô đó.

Anh bây giờ chỉ muốn đưa cho Lăng Thanh một thứ.

Thứ có thể thay thế anh.

Nếu anh không thể mọi lúc mọi nơi mà ôm hắn, thì anh vẫn muốn ít nhất có một thứ có thể thay thế anh mà làm bạn với hắn, làm cho mỗi khi hắn nhìn đến thứ ấy, lại có thể mà nhớ đến anh.

Cũng để cho người khác nhìn đền, liền biết hắn thuộc về anh.

Vu Thần chậm rãi thu hồi ánh mắt, bắt đầu hoàn thành công việc.

Lăng Thanh chờ đến khi Vu Thần đem tầm mắt dời đi, mới bất động thanh sắc mà trộm nhìn anh một cái.

Hắn đưa tay lật sách, nhưng tâm trí lại bay bổng nơi khác.

Sự việc tối qua, đúng như dự kiến của hắn, lại cũng như là ngoài dự kiến.

Như dự kiến chính là quan hệ của bọn họ quả nhiên có đột phá.

Còn ngoài dự kiến, là hắn đã bộc lộ hết tất cả với Vu Thần.

Lăng Thanh không nghĩ bản thân thiếu thốn tình cảm như vậy, có lẽ hẵn đã từng thiếu, nhưng bản thân hắn đã sớm qua độ tuổi cần yêu đương rồi.

Hắn cũng cho rằng mình sẽ mãi mãi sống như vậy mà không thể yêu đương với bất kì ai, mặc dù hắn vẫn nhìn thế giới này với mặt tích cực, đối đãi với người khác bằng những gì tốt nhất bản thân có thể làm, thế nhưng, cũng chỉ có như thế.

Cái hắn thiếu chính là khả năng yêu đương với người khác, thiếu niềm tin vào hôn nhân cũng như chưa từng nghĩ rằng bản thân có thể cùng với một người sống đến già.

Những việc xảy ra đối với một người trong thời niên thiếu, chắc chắn sẽ ảnh hưởng rất lớn đến sự phát triển và trưởng thành của họ ở tương lai.

Mỗi người sẽ có mỗi hoàn cảnh xuất thân khác nhau, thế những bất kì ai ít nhiều gì cũng bị gia đình ảnh hưởng.

Lăng Thanh cảm thấy bản thân chịu sự ảnh hưởng từ phía gia đình cũng không tính là nhiều, hắn không vì chính mình khi còn bé có một gia đình không hạnh phúc mà sa đọa, sầu khổ, cảm thấy cả thế giới đều thiếu hắn.

Nhưng hắn cũng rất rõ ràng là hắn đã chịu ảnh hưởng từ đó, cho nên hắn mới độc thân một khoảng thời gian lâu như vậy, đối với tình yêu và hôn nhân đều không muốn hướng đến, chỉ có ẩn trong đó là sự không tin tưởng.

Khoảng thời gian trước khi hắn xuyên qua, cũng không phải không có người theo đuổi hắn, cũng không phải không có người nhiệt tình thích hắn, chỉ là hắn không muốn tiếp thu, hắn cự tuyệt, thậm chí, hắn còn không muốn nếm thử cảm giác yêu đương.

Con đường tình yêu của hắn so với bất kì người bình thường nào cũng gian nan hơn rất nhiều, có lẽ vì vậy mà trời cao chứng giám trực tiếp cho hắn xuyên vào sách, lại trực tiếp để hắn kết hôn với Vu Thần.

Hắn thấy Vu Thần thật sự rất tốt, cũng cảm thấy Vu Thần phù hợp với gu của hắn, đến nỗi hắn nghĩ bản thân có thể nếm thử một chút, thế nhưng tình cảm của hắn đối với Vu Thần cũng chỉ ở là thích, vẫn không đạt được đến mức yêu đương tiêu chuẩn.

Hắn đương nhiên yêu thích Vu Thần, nhưng phần yêu thích này vẫn chưa đủ.

Nếu bọn họ hiện tại còn chưa kết hôn, vậy thì e rằng hắn sẽ không đủ tin tưởng và dũng khí để cùng Vu Thần kết hôn.

Lăng Thanh không thích bản thân hắn như thế, nhưng hắn biết rõ, đây mới là con người của hắn.

Hắn biết Vu Thần đang đợi hắn đến gần, chờ hắn động lòng với anh trước.

Nhưng hắn không biết, Vu Thần phải đợi hắn trong bao lâu, anh có thể một ngày nào đó chờ đợi quá mệt mỏi, rồi lựa chọn rời đi hay không.

Vì thế, tối hôm qua, trong bầu không khí ám muội kia, không biết bản thân hắn bị chạm dây thần kinh nào, mà đi bọc bạch hết suy nghĩ của mình.

Hắn cho rằng Vu Thần sẽ kinh ngạc, sẽ khổ sở, hoặc là sẽ truy vấn hắn.

Hắn không muốn đối mặt với một Vu Thần như vậy, thế nên tối qua hắn lựa chọn rời đi, không nghĩ đến thế nhưng Vu Thần lại ôm lấy hắn.

Không có kinh ngạc, không có truy vấn, càng không có phẫn uất cùng bất mãn, anh chỉ dỗ dành hắn, diu dàng nói: "Anh yêu em."

Vốn câu nói kia một người như anh không thể chủ động nói ra, vậy mà vào tối hôm qua, anh lại nhẹ nhàng mà lặp đi lặp lại.

Lăng Thanh nghĩ, hắn có lẽ cả cuộc đời sẽ không bao giờ gặp được ai phù hợp với bản thân hơn Vu Thần.

Anh thỏa mãn Lăng Thanh hết thảy, luôn ôn nhu, bao dung, lý giải cũng như cho hắn đủ không gian để hắn suy nghĩ, lại thường hay ghen tuông, chứng minh cho Lăng Thanh thấy, anh đối với hắn vẫn luôn luôn để tâm.

Hắn mỗi lần nhìn đến Vu Thần sẽ cảm thấy vô cùng vui vẻ, hắn cũng không nỡ để đối phương vì mình mà thương tâm, càng không có ý định nhường Vu Thần cho bất kì ai khác.

Anh là của hắn.

Tuy rằng hiện tại hắn còn chưa hoàn toàn yêu Vu Thần, nhưng hắn nghĩ mình thật sự rất muốn cùng anh yêu đương, nếu như mọi chuyện cứ như thế, hắn nghĩ mình sẽ ngày càng lún sâu vào mối quan hệ ngọt ngào này.

Lăng Thanh tin là như vậy.

Hắn từ trước đến nay chưa từng có dũng khí để đối mặt với tình yêu như bây giờ.

Hắn không tự giác mà nở nụ cười, trong lòng dường như có một mặt trời nhỏ, ấm áp ngày một lan ra.

Lăng Thanh ngừng lật sách, ngẩng đầu lên nhìn về phía Vu Thần đang ngồi cách đó không xa.

"Cá Nhỏ." Hắn nhẹ giọng gọi.

Vu Thần ngẩng mặt lên nhìn hắn: "Làm sao vậy?"

Lăng Thanh nhìn anh cười, ánh nắng chiếu rọi trên gương mặt hắn, chiếu lên nụ cười dịu dàng kia như vẽ trên không trung một màu lấp lánh cầu vòng xinh đẹp, đôi mắt cong cong, như thể tất cả vì sao đều tụ tập dừng lại ở đôi mắt đó.

Hắn vẫy vẫy ý bảo Vu Thần lại đây.

Vu Thần nghi hoặc buông con chuột đi qua.

Lăng Thanh bảo anh khom lưng xuống, Vu Thần bật cười, nhẹ giọng nói: "Còn bày đặt thần thần bí bí."

Anh khom lưng dựa sát vào Lăng Thanh, sau đó nhìn gương mặt hắn đang cận kề bên anh.

Hai cái trán nhẹ nhàng chạm nhau, Lăng Thanh cười cười dịu dàng nói: "Anh hôn em một cái đi."

Vu Thần còn tưởng hắn muốn nói cái gì, không nghĩ đến vòng tới vòng lui thì ra là muốn cái này, anh vuốt ve sườn mặt của Lăng Thanh, nhẹ nhàng mút lấy rồi hôn lên bờ môi của hắn.

Lăng Thanh ôm anh, trong lòng như có từng đóa hoa nở rộ.

Nếu trên đời này, trong kiếp này của hắn, nhất định phải thích một người, phải cùng một người ở bên nhau, thì hắn tin tưởng, người đó phải là Vu Thần.

Bọn họ vốn là hai kẻ không có duyên phận, thế nhưng bằng một cách nào đó mà họ lại gặp nhau ở thế giới này, hắn không phải chỉ là khách qua đường, mà hắn sẽ là nơi mà Vu Thần tìm về.

---------------------------------------------------------------------------------------

Editor Di có lời muốn nói: Mai lại up nốt hai chương còn lại nha, lười beta quá hic