Ảnh Đế Mỗi Ngày Đều Muốn Ly Hôn

Chương 52




[Truyện chỉ được đăng tại:

Wordpress: https://wordpress.com/page/didikhongmuondilam.wordpress.com/69

và truyenwiki1.com: https://www.wattpad.com/story/275429520?utm_source=android&utm_medium=link&utm_content=story_info&wp_page=story_det...mxiZ%2Fj]

-----------------------------------------------------------------------------------

"Cậu không cần suy nghĩ thay cậu ấy đâu." Lăng Thanh nói, "Theo lý mà nói, thân phận của hai người đều bị hoán đổi, cho nên nếu đã phát hiện rồi thì cũng nên đổi lại vị trí thôi. Trừ khi song phương đều đồng ý rằng sẽ không đổi lại nữa, vậy thì có thể tiếp tục bàn bạc kỹ hơn. Nhưng một khi một người muốn đổi, thế thì nên tôn trọng quyết định của nhau."

"Đây là sự thật, cho nên dù không muốn, cậu ấy cũng phải đồng ý."

"Sao cậu ấy lại không muốn cơ chứ?" Thư Đồng hỏi, "Cậu ấy luyến tiếc cha mẹ hiện tại sao, hay là bởi vì nhà tôi không giàu có như nhà hai người?"

"Chắc là cả hai, nhưng mà, nguyên nhân chủ yếu đại khái là vì gia đình hiện tại có tiền có của hơn một chút."

Thư Đồng nghe vậy, khinh thường cười một tiếng, "Trọng giàu khinh nghèo à, cha mẹ anh đúng là dạy cậu ta không được tốt nhỉ."

Lăng Thanh mỉm cười, "Cũng là cha mẹ cậu mà."

Thư Đồng: . . . .

Thư Đồng cảm thấy, còn chưa gặp cha mẹ thân sinh mà mức độ cảm tình của cậu đối với họ đã rớt ầm ầm rồi.

"Nhưng mà, tôi cũng không định nói cho họ chân tướng làm gì vội. Tôi phải nói với cha mẹ hiện tại của mình trước đã." Cậu nói.

"Anh hiểu." Lăng Thanh gật đầu.

"Tôi nghĩ hay là thế này, anh nhắn em trai anh để tôi đưa cậu ấy về nhà mình một chuyến trước, tôi muốn cậu ấy gặp cha mẹ tôi, cũng muốn họ gặp con ruột của mình, cũng coi như giúp họ bớt ngỡ ngàng."

"Ngược lại, tôi cũng cùng anh về nhà mấy người, gặp cha mẹ, cũng tránh cho mọi việc quá vội vàng với họ."

"Chờ đến khi mọi người đều gặp nhau hết rồi, lại chọn một ngày, hai gia đình đều gặp mặt rồi cùng nói chuyện."

"Nhưng mà," cậu xoay lại, "Nếu em trai anh không muốn về nhà tôi, mà cha mẹ anh cũng không muốn cậu ấy về, vậy tôi cũng không đổi về nữa. Cùng nhau trở lại thì được, nhưng để cha mẹ tôi không còn đứa con nào, thế thì không được."

Lăng Thanh nhìn vẻ bướng bỉnh trong mắt cậu, chỉ cảm thấy, đứa nhỏ này trưởng thành như thế thật khó lường mà.

Chung một dòng máu, lại chẳng cùng gia đình, Thư Đồng và nguyên chủ trưởng thành theo hướng hoàn toàn khác biệt.

Có lẽ đối với Thư Đồng mà nói, bị ôm nhầm thực ra lại là một chuyện tốt. Tuy rằng nhà họ Thư không giàu có như nhà họ Lăng, nhưng cũng được coi là khá giả, cuộc sống vật chất cũng không hề thiếu thốn.

Mà ở phương diện tinh thần, cậu ấy rõ ràng so với Lăng Bạch và "Lăng Thanh" càng trưởng thành và thấu tình đạt lý hơn nhiều.

Cậu ấy sẽ suy nghĩ phải làm sao mới công bằng, sẽ suy nghĩ cho cha mẹ hai bên, cũng sẽ thật thẳng thắn đưa ra quan điểm của mình.

Lăng Thanh cảm thấy, so với Lăng Bạch, hắn thực ra càng thích em trai ruột này hơn một chút.

"Tất nhiên rồi." Hắn trả lời, "Đó là quyền của cậu mà."

"Vậy cậu muốn sao thì làm như vậy đi." Lăng Thanh nói, "Sau này anh sẽ tìm một dịp nào đó để cậu và em trai kia của anh gặp nhau, đến lúc đó, cậu có thể dẫn cậu ta về nhà cậu, anh cũng sẽ đưa cậu về nhà anh. Nếu cậu muốn, cậu cũng có thể lựa thời gian mà kể lại cho cha mẹ hiện tại của mình chuyện năm đó. Điều đó tùy thuộc vào cậu..."

"Tôi không muốn." Thư Đồng ngắt lời hắn.

Cậu nhìn Lăng Thanh, hơi chớp chớp mắt. Cậu nói, "Tôi không muốn, làm sao tôi nói được đây. Anh tới nói chuyện với họ đi."

"Xem ra, cậu đúng là thấu hiểu đạo lý nhỉ."

Lăng Thanh nhìn cậu vô thức rũ lông mi, dùng lông mi thật dài để giấu đi cảm xúc của mình. Lúc này, hắn mới phản ứng lại - suy cho cùng, Thư Đồng mới là một đứa trẻ mà thôi.

Cậu ấy có thể dùng lý trí mà đối mặt, cũng như thừa nhận việc mình không phải con của nhà họ Thư.

Nhưng mà, cậu lại không cách nào đứng trước cha mẹ mình mà nói ra chuyện ấy.

Việc đó quá tàn nhẫn, cho dù cậu bao nhiêu tuổi, đã trưởng thành hay chưa, tự mình nói ra đều quá mức tàn nhẫn.

Hắn âm thầm thở dài, thiết nghĩ, nếu như Thư Đồng ham hư vinh một chút, vậy có phải cậu ấy sẽ vui vẻ rồi không? Dù sao điều kiện của Lăng gia cũng tốt hơn Thư gia nhiều, nhưng mà, từ đầu tới cuối, cậu lại chẳng có lấy một tia vui vẻ.

Cậu ấy thực ra cũng không nhắm vào nhà họ Lăng, sở dĩ, cậu nguyện ý nói với cha mẹ hai bên về việc này, đơn giản là vì sợ rằng sau này nếu có chuyện không mong muốn xảy ra, cậu ấy sẽ cảm thấy xấu hổ và hối hận vì đã che giấu.

Nhưng về bản chất, cậu lại không muốn rời xa nhà họ Thư một chút nào.

Lăng Thanh cầm đũa gắp cho cậu một miếng thịt bò, rồi nói, "Được, để tôi nói cho, cậu không cần lo lắng."

Hắn bỏ thịt bò vào trong bát của Thư Đồng, ôn nhu nói: "Hoan nghênh về nhà, em trai."

Thư Đồng nhướng mi nhìn hắn một cái, dường như rất kinh ngạc.

Lăng Thanh nhìn cậu, ôn hòa cười cười, "Tuy rằng về hơi muộn, nhưng mà hi vọng em có thể cùng gia đình chúng ta sống thật tốt, anh sẽ giúp em."

Thư Đồng trầm mặc nhìn hắn hồi lâu, một lát sau mới có chút mất tự nhiên mà cúi đầu, nhỏ giọng nói, "Cảm ơn."

Lăng Thanh mỉm cười, tựa hồ nghe thấy cậu gọi hắn một tiếng "anh", nhưng dường như cũng không phải.

Nhưng việc đó không quan trọng, Lăng Thanh nghĩ, sau này còn rất nhiều cơ hội mà.

Cơm nước xong, Vu Thần lái xe tới đưa Thư Đồng về nhà.

Vốn dĩ cậu phải quay về trường học, nhưng nghĩ tới chuyện không biết tới khi nào đã phải rời xa ba mẹ Thư rồi, cho nên Thư Đồng không về trường nữa, mà muốn về nhà.

Trước khi xuống xe, Thư Đồng nhìn Vu Thần vài lần.

Mãi cho tới khi Vu Thần quay đầu nhìn cậu, Thư Đồng mới lúng túng cười nói, "Anh, tạm biệt."

Rồi vội vội vàng vàng như muốn bay khỏi xe.

"Sao cậu ấy cứ nhìn tôi mãi thế?" Vu Thần hỏi.

Lăng Thanh suy đoán, "Chắc là bởi vì dáng dấp anh đẹp đó, anh đẹp thế cơ mà."

Vu Thần lại không cho là phải, "Nói không chừng, cậu ấy đang tò mò về mối quan hệ giữa chúng ta đấy."

Anh nhìn Lăng Thanh, "Tôi đưa cậu tới gặp cậu ấy hai lần, cả hai lần cậu đều không giới thiệu tôi là ai, cậu ấy tò mò cũng đúng thôi."

Lăng Thanh: . . . .

Lăng Thanh chỉ có thể giải thích: "Tôi cũng không phải cố ý không giới thiệu anh đâu, chỉ là, hiện giờ thân phận của tôi có chút đặc biệt thôi. Lỡ như câu trước tôi vừa giới thiệu anh là bạn đời của tôi, câu sau cậu ấy lại không nhịn được mà đăng lên mạng, thế thì không phải sẽ thảm lắm sao?"

"Cho nên hiện tại là tôi phải làm 'người bí ẩn' à?" Vu Thần hỏi.

Lăng Thanh nghe vậy, cười cười ôm cổ anh, "Cũng không phải."

Hắn nghĩ nghĩ, "Vậy lần sau chúng ta gặp mặt, tôi giới thiệu anh với cậu ấy, bảo rằng anh là bạn trai tôi nhé?"

"Bây giờ lại không sợ bị tung tin nóng lên mạng nữa à?" Vu Thần cố ý hỏi.

"Bạn trai và bạn đời không phải vẫn khác nhau sao, hơn nữa, tôi cảm thấy Tiểu Đồng hẳn không phải loại người đó đâu."

"Cho nên tôi không còn cách nào khác mà phải nhân nhượng một chút thôi."

Lăng Thanh mỉm cười ghé sát lại, hôn môi anh, "Chỉ là tạm thời thôi. Chỉ cần cùng tiếp xúc lâu ngày, ta sẽ ngày càng hiểu cậu ấy, cậu ấy cũng ngày càng hiểu chúng ta. Đến lúc đó, cậu ấy cũng sẽ biết thôi."

"Biết cái gì?"

"Biết anh là bạn đời của em."

Vu Thần nhéo nhéo miệng hắn, "Biết tôi là chống em."

"Như nhau cả mà, như nhau hết."

"Vậy em gọi tôi một tiếng đi."

Vu Thần dù bận vẫn ung dung nhìn hắn, cười nói, "Em gọi chồng cho tôi nghe một chút nào."

Lăng Thanh: . . . .

"Nói cái gì thế, lái xe đi."

Vu Thần ra vẻ kinh ngạc, "Vợ à, em rốt cuộc cũng đồng ý lái xe rồi. Nhưng mà lần đầu lại ở trên xe, không phải quá kịch liệt rồi đấy chứ?"

Lăng Thanh: . . . .

Lăng Thanh tức giận nhéo nhéo anh, "Ai bảo anh là 'lái xe' kiểu đó! Tôi nói cái xe hiện tại chúng ta đang ngồi đây này!!! Phương tiện giao thông ấy!! Xe bốn bánh ấy!!"

Lăng Thanh cảm thấy bất lực, "Anh suốt ngày nghĩ linh tinh thôi! Anh thay đổi rồi Cá Nhỏ à! Anh không còn là con người ngây thơ lúc trước nữa! Bây giờ anh là cái đồ tiểu hoàng ngư!"

"Vậy mới thấy em bức tôi thành cái dạng gì." Vu Thần chọc chọc ngực hắn, "Chọc người khác cho vui là em, không cho người ta chạm tới mình cũng là em, chỉ lo đốt lửa mà không thèm dập lửa, cục cưng à, em có còn là con người không thế?"

"Tôi không phải người, tôi là thần, thần không cần dập lửa, cho nên tôi cũng không cần."

Vu Thần nhìn hắn, "Không kịp nữa rồi, người như em ấy à, chính là loại ưa phóng hỏa thiêu tâm, phải ở dưới thôi!"

Lăng Thanh cười ha ha, "Còn không bằng phóng hỏa nướng cá, đem anh ăn sạch luôn."

"Vậy xem là ai ăn sạch ai." Vu Thần liếc nhìn hắn từ trên xuống dưới, "Hẳn là hương vị cũng không tệ lắm."

Lăng Thanh hừ một tiếng, lại không nhịn được nở nụ cười.

Cuối cùng chỉ đơn thuần xoay người ôm Vu Thần, cười tủm tỉm hôn hôn anh.

Vu Thần ôm hắn, ôn nhu đáp lại nụ hôn, lại chậm rãi kéo người ta ngồi lên đùi mình, từng chút từng chút mút lấy đôi môi hắn.

Lăng Thanh bị anh hôn có chút động tình, đôi mắt long lanh như nước nhìn anh.

"Đừng nhìn tôi như vậy, cẩn thận tôi làm điều không nên làm, lại khiến em không vừa ý."

Lăng Thanh cười cười, ghé sát vào bên tai anh nói. "Không sao hết, tuy rằng không cho anh làm, nhưng tiến xa hơn bình thường một chút thì vẫn được."

Vu Thần ngạc nhiên, "Đêm nay?"

Lăng Thanh cong mắt hỏi anh, "Anh nghĩ sao?"

Vu Thần cười nhéo nhéo mặt hắn, lại hôn hôn nơi mình vừa vuốt qua, "Cầu còn không được."

"Vậy anh còn không nhanh lái xe đi, ý là, cái phương tiện giao thông ấy."

Vu Thần bất đắc dĩ, nhẹ giọng nói, "Vậy em cũng phải xuống khỏi người tôi đã chứ."

Lăng Thanh lúc này mới nhớ tới mình vừa bị Vu Thần ôm lên đùi, nháy mắt nở nụ cười, ôm anh hôn một cái, "Việc không cần vội, tôi ngồi lại thêm một lát."

Vu Thần cười cười, cúi đầu hôn hắn.

Thư Đồng ở cửa hàng nhà mình cùng mẹ hàn huyên trong chốc lát, ra cửa hàng chuẩn bị giúp mẹ cậu mua đồ ăn khuya, chợt phát hiện, xe của Lăng Thanh vẫn còn ở đó.

Đây là vẫn chưa đi à?

Cậu khó hiểu nhìn chiếc xe cách đó không xa - anh cậu đã khuya vậy còn chưa về nhà, đang làm gì thế?

Chẳng lẽ là tức cảnh sinh tình, đang nhớ mình sao?

Nghĩ vậy, cậu quay trở lại lấy thêm hai chai Coca, tới gõ gõ cửa sổ xe.

Lăng Thanh còn đang cùng Vu Thần dây dưa, nghe tiếng gõ cửa sổ, thiếu chút nữa sợ hết hồn.

Hắn lúc này mới xuống khỏi đùi Vu Thần, nhấn mở cửa sổ xe, liền nhìn thấy Thư Đồng đứng bên ngoài.

"Sao đã quay lại rồi?" Hắn hỏi, "Làm rơi cái gì sao?"

"Không phải, chỉ là tôi thấy các anh dường như chưa đi nên tới xem thử."

"À," Lăng Thanh cười nói, "Tôi dừng lại nghe điện thoại."

Thư Đồng cũng không có gì nghi ngờ, đưa Coca trong tay qua, "Cho anh và...."

Cậu nhìn thoáng qua Vu thần, cẩn thận nói: "... Anh lái xe."

Vu Thần: . . .

Vu Thần không muốn nhìn thấy đứa em này nữa!

Lăng Thanh thiếu chút nữa không nhịn được bật cười, "Anh lái xe nào, đây là chị dâu cậu đó."

Vu Thần: ???!!!

Thư Đồng: ? ? ?

"Tôi là cái gì của cậu cơ?" Vu Thần hỏi.

"Là bạn trai." Lăng Thanh trả lời, "Bạn trai của tôi, không phải em trai nên gọi là chị dâu à?"

Vu Thần: . . . .

Vu Thần nhìn vẻ mặt đắc ý của hắn, rốt cuộc cũng không trước mặt Thư Đồng phản bác lại mà khiến hắn mất mặt, chỉ ý vị thâm trường nhìn hắn một cái, không nói gì.

Thư Đồng kinh ngạc nhìn hai người bọn họ, trong đầu ùn ùn kéo tới một đống chữ "Duma"!

Mấy hôm trước cậu còn đang ăn dưa scandal giữa Lăng Thanh và Tần Nhạn Dư, không nghĩ tới, chuyện với Tần Nhạn Dư là giả, nhưng việc ông anh này không độc thân lại là thật!

Đã thế còn không phải là bạn gái, mà là bạn trai!

Anh mình ngầu bá cháy luôn á!

Thư Đồng nhịn không được mà nhìn Vu Thần nhiều hơn chút, Vu Thần nhướng mày.

Thư Đồng khẽ cười, lấy lòng nói, "Chị dâu thật là đẹp."

Vu Thần: ". . . . Cậu có thể về rồi."

Lăng Thanh liều mạng nén cười, phất phất tay với Thư Đồng, "Về đi, đi đường cẩn thận."

"Hai anh cũng đi đườngcẩn thận."

Nói xong, cậu đứng thẳng dậy đi về, chuẩn bị mua bữa khuya cho mẹ.

Lăng Thanh nhấn đóng cửa sổ, quay đầu nhìn về phía Vu Thần, liền phát hiện anh đang bất mãn nhìn mình, "Chị dâu?"

Lăng Thanh mỉm cười gật đầu, "Không phải sao?"

Hắn cố ý nói: "Chị dâu thật là đẹp."

Vu Thần: . . . .

Vu Thần ghé sát lại, nắm cằm hắn, "Em đúng là tà tâm bất tử."

Lăng Thanh choàng tay qua cổ anh, "Đánh không lại anh, trêu anh chút cũng không được sao?"

Vu Thần bật cười, thầm nghĩ nói cũng đúng, dù sao cái miệng của Lăng Thanh cũng bị chiếm tiện nghi suốt rồi.

Anh đưa tay ấn lên môi Lăng Thanh, "Không có lần sau."

Lăng Thanh há miệng cắn đầu ngón tay anh một chút, "Tôi biết sai rồi, lần sau tôi còn làm thế nữa."

Vu Thần: . . . .

Thấy anh không còn gì để nói, Lăng Thanh nhịn không được nở nụ cười, duỗi tay nắm lấy tay anh, hôn lên ngón tay vừa bị mình cắn kia.

Vu Thần quả thực vô pháp địch lại hắn, đành thu tay lại, vẫn chưa hả giận liền nhéo mặt hắn, "Cậu đúng là nhân tài."

"Đương nhiên rồi." Lăng Thanh không thèm khiêm tốn.

Vu Thần một chân đạp ga, "Em kiêu ngạo cho đã đi, chờ lát nữa về khách sạn còn có sức mà khóc."

Anh nhìn về phía Lăng Thanh, "Cục cưng, lát nữa, em nhất định sẽ rất đẹp."

Lăng Thanh không hề sợ, "Ai khóc còn chưa biết đâu."

Vu Thần cười khẽ một tiếng, thật sự không đành lòng giúp hắn ôn lại những chiến tích thất bại của mình.

Anh một lần nữa khởi động xe, phóng về phía trước.

Lăng Thanh vặn nắp chai Coca, uống một ngụm, lại dụ dỗ Vu Thần uống một ngụm, đang chuẩn bị uống lần nữa, di động bỗng đổ chuông.

Hắn rút ra nhìn, thế mà lại là Lăng Bạch.

Tên nhóc này tìm hắn có chuyện gì?

Lăng Thanh nhấc máy, còn chưa kịp hỏi, liền nghe tiếng Lăng Thanh khóc lóc kể lể ở đầu dây bên kia: "Anh ơi mau tới cứu em với!! Tô Việt bắt em đi còn không cho em về nhà. Anh ta cứ bắt em uống rượu, cứ thế này thì em bị chuốc rượu tới chết mất thôi!!"

Lăng Thanh: A?

Lăng Thanh khó hiểu, "Tô Việt bắt em đi, là thế nào?"

"Bạn học của em tổ chức sinh nhật, chúng em tới chúc mừng. Không ngờ Tô Việt cũng ở trong quán bar đó, anh ta liền bắt em đi. Em đã nói là em phải quay lại rồi, vậy mà anh ta không cho em đi, em nói em phải về nhà, anh ta cũng không cho. Bạn anh ta cứ liên tục rót rượu, Tô Việt cũng cứ thế ép em uống, em thực sự không uống được nữa, sẽ nôn mất."

Lăng Bạch vừa nói vừa khóc, "Anh, anh mau tới cứu em đi!"