Ảnh Đế Mỗi Ngày Đều Muốn Ly Hôn

Chương 4




Vu Thần đi lên cầu thang, trước khi mở cửa bước vào phòng thì lơ đãng liếc mắt xuống dưới nhìn thoáng qua Lăng Thanh đang gục trên bàn, có lẽ là ngủ rồi.

Bước chân anh bất giác hơi dừng lại.

Giây tiếp theo, anh nhanh chân đóng sầm cửa, trở về phòng.

Đi vào nhà tắm, Vu Thần hơi giật mình một chút khi nhìn thấy môi mình trong gương, thế mà lại bị rách mất một miếng da!

Vết thương không lớn, nếu không nhìn kĩ sẽ không nhận ra, nhưng lại như nhắc nhở Vu Thần, anh mới vừa cùng Lăng Thanh làm ra cái chuyện sinh động gì ở dưới lầu.

Vu Thần rũ mi yên lặng.

Anh cùng Lăng Thanh kết hôn rồi, đương nhiên cũng muốn hòa hợp ở với đối phương, thế nhưng về bản chất, anh không hề thích tính cách của Lăng Thanh, chỉ hi vọng hai người có thể tôn trọng mà sống cùng nhau là được.

Đến nỗi, những chuyện cần làm giữa một cặp vợ chồng, anh cũng không nghĩ sẽ sớm như vậy mà phát sinh với đối phương.

Thật ra, về phương diện đấy, bản chất anh cũng rất lãnh đạm, lớn đến tận bây giờ vẫn chưa từng cùng ai có tiếp xúc thân mật.

Khi anh nghĩ, bản thân sẽ phải cùng ở một chỗ với Lăng Thanh, thì ít nhất cũng phải mất vài tháng bồi đắp tình cảm mới có thể ôm ôm hôn hôn.

Nhưng người tính không bằng trời tính, Lăng Thanh sau khi uống say tựa như thành con người khác.

Vậy mà lại có cái lá gan dám cưỡng bức mình, còn muốn làm mấy chuyện kia kia nữa chứ!

Uống chẳng bằng ai mà còn dám ra ngoài đàn đúm?

Vu Thần cảm thấy nếu như hôm nay Từ Hàm không phát hiện sớm thì trên đầu anh bây giờ hẳn là cỏ đủ xanh để cho ngựa đua luôn rồi!

Càng nghĩ càng thấy tức, Vu Thần tự thầm nhủ, ngày mai sau khi anh đi làm thì phải khóa luôn cửa phòng của Lăng Thanh lại.

Ngày hội trồng cây chỉ vừa qua được mấy hôm, cái người này lại muốn cắm một cây lên đầu mình à?

(Chú thích: Arbor - day là sự kiện văn hóa trồng cây được tổ chức mang tính cộng đồng trong tháng, quý hoặc năm ở một tỉnh/thành phố/đất nước)

Vu Thần vừa nghĩ ngợi lung tung vừa tắm.

Sau khi tắm xong, anh nhìn đồng hồ cũng đã 9 giờ hơn.

Anh vơ lấy điện thoại, định đi xem Wechat thì lại nhớ ra Lăng Thanh còn ở dưới lầu.

Nội tâm hơi giãy giụa một chút nhưng Vu Thần cuối cùng cũng đi ra nhìn Lăng Thanh đang nằm bò mà ngủ trên bàn ăn.

Đầu thu, ban đêm trời vẫn còn có chút lạnh, Vu Thần do do dự dự rồi cũng nhận mệnh đi xuống lầu.

Anh chọc chọc vào người Lăng Thanh thử, thấy người không động không giãy thì đành khom lưng xách hắn lên lầu.

Động tác này có chút mạnh bạo, Lăng Thanh mơ mơ màng màng mà tỉnh lại, vừa nhìn thấy anh thì bật cười khà khà, thò tay ra bẹp bẹp vỗ mặt người ta: "Đúng là nằm mơ thấy người đẹp thật nè."

Vu Thần: . . . .

Vu Thần né né tay hắn nhưng né mãi cũng không thoát được, có hơi chút cạn lời: "Bỏ cái tay cậu ra."

Lăng Thanh từ trước đến nay đều là toàn tâm toàn ý yêu hoa thì hộ hoa, nghe thế cũng buông cái tay đang sờ sờ má của anh xuống rồi lại dùng nó mà câu lấy cổ anh, hỏi: "Cục cưng à, cưng muốn chúng ta phịch phịch trong mơ sao?"

Vu Thần: . . . .

Say thành như vậy mà vẫn còn hơi sức nghĩ đến mấy việc bậy bạ cơ đấy!

Thành ra như vậy mà còn không biết xấu hổ một hai đòi ly hôn?

Dối trá!

"Không phịch phịch, muốn ly hôn!" Vu Thần cả giận.

Lăng Thanh phất tay, hung hăng mà vỗ vỗ vai anh: "Được! Ly hôn xong rồi thì anh đi theo tôi đi, tôi nuôi anh!"

Vu Thần: . . . . Cậu câm mồm được rồi.

Sau Khi Lăng Thanh vỗ vai người ta xong thì lại nhịn không được mà giúp anh xoa xoa: "Có đau hay không hả cục cưng? Vừa rồi tôi nhất thời không kiềm chế được lực tay, chắc là làm cưng đau rồi?"

Vu Thần: . . . .

Vu Thần không muốn cùng ma men nói chuyện, anh vác Lăng Thanh lên rồi đi lên cầu thang.

Lăng Thanh lúc này mới ý thức được người ta thế mà còn có thể vác luôn cả mình, sức lực mỹ nhân nhà hắn thật là lớn nha!

Cơ mà mỹ nhân như hoa, chỉ có hắn đi ôm hoa, làm gì có cái đạo lý để hoa phải nặng nhọc mà ôm hắn, nhỡ lúc ôm bị ngã xuống đến hỏng mất, người đau lòng cũng là hắn.

Nghĩ như thế, Lăng Thanh giãy giụa muốn xuống đất, sau đó khom người, không đợi Vu Thần kịp phản ứng liền giơ tay muốn bế anh lên: "Sao có thể để cưng bế tôi, muốn bế thì cũng là tôi bế!"

Vu Thần:. . . .

Hai chân Vu Thần như Định Hải Thần Châm vậy, đứng im bất động làm thế nào cũng không lung lay, lại như cây tuyết tùng mọc trên đỉnh núi Hoàng Sơn, rễ cây cắm chặt vào lòng đất, vùi vào trong đá.

Lăng Thanh ôm lên nửa ngày cũng không đem người ta ôm như công chúa được, hắn nghĩ nghĩ một lúc liền nảy ra chủ ý, đơn giản mà ôm đầu gối đối phương lên, giống như là đang ôm em bé!

Vu Thần không nghĩ là còn có thể bế thành như vậy, tức giận giãy giụa, giãy xuống đất, tránh xa người hắn.

Lăng Thanh hỏi: "Không thích sao?"

"Không thích." Vu Thần cáu gắt đáp.

Lăng Thanh đành phải duỗi tay đem người đang xù lông ôm vào ngực: "Được được , không thích thì không bế nữa, nghe cưng hết được không, đừng nóng giận nha cục cưng."

Nói xong còn mổ lên miệng người ta hôn chóc chóc.

Vu Thần quả thật bị hắn làm cho tức chết.

Không thèm cùng Lăng Thanh lãng phí thời gian ở đây nói xàm, anh nói: "Nếu đã tỉnh thì tự mà trở về phòng đi."

Nói xong thì xoay người đi lên cầu thang.

Lăng Thanh phía sau thuận tay bắt lấy dây áo choàng tắm của anh.

Giây tiếp theo, áo choàng tắm rơi xuống đất.

Lăng Thanh hai mắt sáng quắc lên, ánh mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm, miệng còn cảm khái hưởng ứng mà huýt sáo một tiếng.

Vu Thần: . . . .

Vu Thần cảm thấy gần đây tính tình bản thân chắc chắn là trở nên quá dễ dãi, nếu không thì sao mà còn chưa bắn bỏ Lăng Thanh, để hắn lượn qua lượn lại làm khùng làm điên trước mặt mình!

Anh giật lại dây áo, hận không thể tự thắt cho mình một cái nút chết.

Lăng Thanh nhìn thấy thế thì ghẹo: "Cưng à, cưng thiệt là ngon quá đi."

"Im miệng!"

"Mặc như vậy đến tìm tôi, nói thật đi, anh cũng muốn lắm đúng không? Hửm?"

Lăng Thanh tiến đến ôm eo anh.

Vu Thần không muốn cùng hắn nói nhảm nữa, dứt khoát xách ngang hắn lên lầu.

Lăng Thanh lại muốn giãy ra thì bị Vu Thần liếc xuống, bất đắc dĩ: "Lo mà nằm yên đấy cho tôi."

Lăng Thanh cảm thấy Vu Thần đúng thật là cậy mỹ hành hung, ỷ mình lớn lên đẹp mã như vậy, lại thêm được hắn hết mực cưng chiều, nên mới dám đối xử với hắn như thế.

"Cục cưng nè, cưng đó, chỉ có tôi mới bao dung, để cưng cậy sủng sinh kiêu, đổi lại thành người khác, có lẽ nãy giờ đã đè cưng xuống làm rồi."

Vu Thần: . . . .

Vu Thần nghiến răng: "Ai bị ai đè xuống làm hử?"

"Đương nhiên là cưng đó!" Lăng Thanh sờ sờ cổ anh, "Tính khí của cưng quá hung, hung đến sắp tỉ lệ thuận với nhan sắc của cưng luôn rồi!"

"Tôi? Hung hăn?" Vu Thần nhìn người ở trong ngực, cười lạnh một tiếng: "Nếu tôi thật sự hung hăn như cậu nói, cũng sẽ không để cậu nói xàm nói nhảm nãy giờ, mà đã sớm quăng cậu lên giường!"

"Cứ như thế mà đè xuống lăn chết cậu!"

"Lăn qua lăn lại, lăn đến khi cậu kêu meo meo luôn!"

Lăng Thanh bị anh chọc cười, "Cục cưng, đúng là tôi chiều cưng, nhưng mà..." Hắn nâng người lên, áp sát vào Vu Thần: "Cưng chỉ có thể ở dưới."

"Đừng có mà không tự lượng sức mình!" Vu Thần nhìn hắn một cái, chân cũng tăng tốc.

Lăng Thanh nhìn anh ngoan cố, trong lòng càng thêm ngứa ngáy, vịt chưa tới lúc chết vẫn còn cứng mỏ, chờ tới lúc lên giường, nhất định phải đè anh ra làm đến khóc oa oa.

Nghĩ như thế, ánh mắt của hắn nhìn vào Vu Thần càng thêm nóng bỏng.

Vừa vào phòng ngủ, Vu Thần đã đem người ném lên trên giường, mình thì quay đầu đi ra ngoài.

Lăng Thanh nghi hoặc: "Không làm sao cục cưng?"

Đáp lại hắn là một tiếng đóng cửa thật lớn.

Lăng Than lắc đầu: "Đẹp thì đẹp thật đó, nhưng mà hung hắng quá đi."

"Cơ mà, mình lại thích!"

Hắn nói xong, nằm dài trên giường, kéo chăn lên, từ từ đi vào giấc ngủ.

Ngày hôm sau Lăng Thanh tỉnh dậy đã lại 11 giờ rưỡi.

Đầu của hắn có hơi nhức, phải ngồi trên giường nửa ngày mới dễ chịu hơn được một chút.

Cái kiểu này chắc chắc là do hôm qua uống quá say.

Thật ra thì hắn không phải thường uống đến mức say xỉn như vậy.

Thời điểm lúc còn chưa nổi, ngày nào hắn cũng đi nơi nơi uống rượu.

Đến lúc nổi rồi, tự tung ra tin bản thân dị ứng với rượu vang, những người khác biết đều không dám mời hắn uống vang đỏ.

Uống say như ngày hôm qua, quả thật là rất ít khi xảy ra.

Cơ mà, tửu lượng của hắn coi như cũng không tồi, chắc là không có làm ra cái chuyện xấu hổ gì đâu. . . .ha?

Lăng Thanh thử nhớ lại một chút.

Ew, không nhớ lại còn tốt, nhớ lại rồi tự bị dọa muốn nhảy dựng.

Hắn vậy mà cùng Vu Thần hôn môi! Còn cố lôi người ta lên giường nữa!

Lăng Thanh sợ tới mức theo bản năng mà sờ sờ bụng nhỏ của chính mình, còn tốt, vẫn còn phẳng.

Không lái xe, không có thai, sẽ không sinh!

Rượu vào hư thân, quả là người xưa nói không sai!

Cơ mà. . . . .

Lăng Thanh trong trí nhớ mơ hồ của mình cố tìm về một đoạn kí ức, cuối cùng cũng tìm được cái đoạn hắn và Vu Thần hôn nhau và đoạn mà Vu Thần bị mình kéo rơi áo choàng tắm.

Không thể không thừa nhận, dáng người đối phương thật sự rất mlem, lúc hôn môi cảm giác cũng không tồi.

Nụ hôn đầu của hắn gìn giữ nhiều năm như vậy, trao cho một đại mỹ nhân hoàn toàn hợp gu mình, không thiệt!

Thậm chí là còn hời quá ấy!

Ai biểu cái tên tra công này sống chết không chịu ly hôn!

Coi như là ngoài tiền ra thì có thêm một phần lãi suất!

Lăng Thanh nghĩ như vậy, tâm tình vô cùng tốt mà bước xuống giường.

Rửa mặt chả đầu xong, Lăng Thanh thay quần áo chuẩn bị xuống lầu ăn cơm.

Nhưng mà sau khi đi đến nắm lấy then cửa kéo nửa ngày cũng không ra, hắn phát hiện cửa đã được khóa từ bên ngoài, hoàn toàn không thể mở!

Lăng Thanh: . . . .

Lăng Thanh gõ cửa.

Bên ngoài truyền đến tiếng của quản gia: "Cậu có chuyện gì cần phân phó sao phu nhân?"

" Chú mở giúp tôi cái cửa với."

"Thật xin lỗi, phu nhân. Thiếu gia hôm nay trước khi đi làm đã dặn qua, cậu hôm nay mọi hoạt động đều ở trong phòng, chỗ nào cũng không thể đi."

Lăng Thanh cười lạnh: "Như vậy là muốn giam giữ phi pháp à?"

"Thiếu gia cũng chỉ muốn tốt cho cậu."

Cút con mẹ nó đi vì muốn tốt cho tôi!

Hạn chế tự do cá nhân là muốn tốt cho tôi?

Thế sao anh ta không ở trong phòng, chỗ nào cũng không đi thử đi?

Lăng Thanh cảm thấy buồn cười.

Tra công đúng là tra công!

Dù có đẹp thế nào cũng là cặn bã!

"Chú nghĩ chú có thể giữ được tôi?"

Quản gia cung kính nói: "Chắc là có thể được."

Lăng Thanh cười một tiếng, xoay người đi tới ban công.

Phòng của hắn nằm ở lầu hai, khoảng cách các lầu với nhau cũng không tính là quá cao, tuy nhiên cũng không hề thấp.

Loại độ cao này với người khác mà nói có lẽ có hơi chút đáng sợ, nhưng mà đối với Lăng Thanh lại là quá đơn giản.

Đừng coi thường ảnh đế xuất thân từ phim võ thuật, đặc biệt là loại ảnh đế trước khi nổi tiếng từng làm diễn viên đóng thế cho những pha hành động.

Lăng Thanh gần như không chút do dự, tự tin về chỗ đáp phía dưới của mình, trực tiếp nhảy xuống.

Bác làm vườn bên ngoài còn đang tỉa cây, thình lình nghe một tiếng "bụp".

Vừa quay đầu lại, liền thấy phu nhân mới gả vào nhà mình đang đứng đó phủi tay, thấy mình nhìn qua còn mở miệng chào hỏi: "Hi~"

Bác làm vườn lịch sự đáp: "Chào cậu."

"Bác cứ bận việc của bác đi, tôi ra ngoài trước." Lăng Thanh ôn nhu nói.

"Được."

Chờ đến khi Lăng Thanh đi xa, bác làm vườn mới ngờ ngợ kịp phản ứng lại, ném cành hoa còn đang nắm trong tay, chạy đi tìm quản gia.

"Không ổn! Phu nhân nhảy lầu!"

Quản gia đang ăn cơm thì bị sặc ở cổ họng, vừa ho khan vừa hỏi: "Có nghiêm trọng không hả? Mau mang cậu ấy đến cho tôi kiểm tra."

Người làm vườn lắc đầu: "Không có gì nghiêm trọng, cậu ấy đi rồi."

"Đi rồi?"

"Đúng vậy, chào tôi một tiếng thì đi mất rồi."

"Còn cùng anh chào hỏi?" Quản gia khó hiểu: "Cậu ấy không bị ngã hay bị thương gì à?"

Người làm vườn gật đầu: "Không có."

Quản gia tức giận nói: "Vậy mà anh còn thả cậu ta đi!"

Bác làm vườn sụt sịt ủy khuất: Người ta sao mà dám quản cậu ấy đi hay không chứ, còn có, anh cũng có nói là không được cho cậu ấy đi đâu.

Quản gia bị chọc tức tới mức cầm điện thoại di động đi điện cho Vu Thần: "Thiếu gia, phu nhân ra ngoài rồi! Cậu ta thừa lúc tôi không để ý thì từ trong phòng nhảy ra ngoài ban công."

Vu Thần: ? ? ? ! ! !

Nhảy ra cái gì cơ? Ban công cái gì cơ?

Lăng Thanh bị điên rồi hay sao? Còn dám đi nhảy lầu?

"Cậu ấy có bị thương không?"

"Không có."

Vậy là tốt rồi, Vu Thần vô thức thở phào nhẹ nhõm.

Giây tiếp theo liền nổi giận, cúp điện thoại, gọi cho Lăng Thanh.

---------------------------------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Quản gia: Thiếu gia, phu nhân đã ở trong phòng ba tiếng rồi.

Vu Thần: Thế có chịu nhận lỗi không?

Quản gia: Không chịu, phu nhân nhảy lầu chạy mất rồi!

Vu Thần: ! ! !

Vu Thần thiếu chút nữa là cả búng máu cũng nhổ không còn mà nhổ.

[Tiện thể] : Tôi nghĩ nên đổi lại tên truyện là 《Cuộc sống ngọt ngào sau khi kết hôn của ảnh đế và tổng tài》, sao hả, có thích không? Tôi thấy cái tên này nghe cũng ok đó chứ [ che mặt ] ƪ(˘⌣˘)ʃ