Ảnh Đế Mất Trí Tồi

Chương 44




Cái gọi là thỏ khôn ba lỗ, bản thân Nghi Hi ở Bắc Kinh cũng có mấy chỗ bất động sản, đương nhiên là không cho rằng Lê Thành Lãng sẽ đến căn hộ ở phía Đông. Chính là cô không nghĩ tới, bản thân lại có thể nhanh như vậy được chiêm ngưỡng cái hang thứ hai của anh.

So với căn hộ dùng để tổ chức hôm sinh nhật đó, nơi này nhỏ hơn nhiều, chỉ có một gian phòng ngủ, một phòng khách, hơn nữa phòng bếp liền với buồng vệ sinh, nhưng bởi vì ở trung tâm thành phố, nên giá tiền cũng tương đối cao. Trong căn hộ cũng không có quá nhiều vật dụng, phần lớn đồ vật cũng là mới tinh, xem ra anh không hay ở đây.

Lúc Nghi Hi vào cửa người vẫn còn rất lạnh, giày cao gót dẫm lên thảm, lưu lại dấu vết nhợt nhạt. Lê Thành Lãng ở sau lưng cô khép cửa lại, âm thanh rất nhẹ, nhưng trong gian phòng yên tĩnh lại phá lệ rõ ràng, làm cho trái tim cô không nhịn được run lên một cái.

... Làm sao đây, hình như có chút hối hận rồi.

Cô cảm thấy đêm nay bản thân nhất định là không được bình thường, nếu không sao có thể đồng ý với đề nghị của Lê Thành Lãng? Tuy rằng lời của anh rất có lý, nhưng ngoài cách tới ở chỗ này của anh, chẳng lẽ không còn cách nào khác sao?

Cho dù thật sự không về nhà đi nữa, Thẩm Phong cũng có thể tới khiêng cô đi!

Lê Thành Lãng lấy đôi dép lê để ở cạnh chân cô, "Em đi tắm trước đi, sau đó sấy tóc, không thể để cảm mạo được."

Tắm? Cô đề phòng nhìn Lê Thành Lãng, bắt gặp vẻ mặt chính trực đứng đắn của anh, lại cảm thấy là do bản thân nghĩ quá nhiều. Mắc mưa đương nhiên phải đi tắm, lời của anh không có bất cứ vấn đề gì, cô không nên thần hồn nát thần tính.

Anh đưa cô đến phòng tắm, nói qua cách dùng vòi hoa sen thế nào liền đi ra ngoài, nhưng Nghi Hi không bắt đầu tắm ngay lập tức, mà là ngồi lên bồn cầu phát ngốc một lát. Bốn phía đều trống không, ngay cả dụng cụ rửa mặt cũng là loại dùng một lần, xem ra không khác khách sạn là mấy.

Ngoài cửa truyền tới âm thanh rất nhỏ, "Tôi đem quần áo để trên cái giá ở bên ngoài, lát nữa xong thì em ra thay nhé."

Quần áo? Quần áo gì chứ?

Nơi đây vắng vẻ thành như thế này, cho dù có quần áo chắc chắn cũng là của anh ấy, sẽ không có chuyện chuẩn bị áo ngủ cho khách. Cho nên, anh cũng làm giống như trong phim ảnh, lấy áo trong của mình đưa cho cô?

Cô đang tưởng tượng đến hình ảnh bản thân mặc áo trong của đàn ông, dáng vẻ lộ ra hai chân đứng trước mặt anh, nhất thời ngay cả da đầu cũng run lên. Động tác cứng ngắc lấy điện thoại di động ra, cô gần như là bối rối gửi tin nhắn wechat cho Hạ Tâm Đồng.

"SOS: nếu như một người đàn ông đưa cậu tới nhà của anh ấy, điều này có phải có nghĩa là anh ấy có ý với cậu không?"

Hạ Tâm Đồng không biết đang làm gì, lại trả lời rất nhanh, "Đương nhiên rồi, uổng công cậu xem nhiều phim truyền hình với tiểu thuyết như vậy nha? Đàn ông dẫn cậu về nhà, còn có thể có suy nghĩ gì khác?"

Nghi Hi trước mắt tối sầm, Hạ Tâm Đồng truy hỏi: "Hỏi chuyện này làm gì, có người muốn dẫn cậu về nhà? Đại mỹ nữ nhân khí quá hưng vượng mà! Chẳng qua nếu đối phương xuất thân không bằng cậu, cậu ngàn vạn lần đừng đáp ứng, tớ không làm mua bán lỗ vốn."

"Vậy nếu như, tớ đã đáp ứng thì sao? Có phải có nghĩa là tớ..."

Hạ Tâm Đồng lần này tạm ngừng thật lâu, mới gửi tới một chuỗi dài dấu chấm than, "!!!!!!! Cmn!!!!! Cậu tới thật????? Ai ai ai????? Cậu đặc biệt đi cùng ai về nhà!!!!!"

Nghi Hi: "Kìm nén còn hỏi cậu!!! Tớ sắp điên rồi đây!!! Cậu nói xem bây giờ tớ bỏ chạy có còn kịp không???"

"A a, miệng thì nói bản thân đứng đắn, cũng theo đàn ông về nhà rồi còn giả vờ với tớ làm gì! Mau thành thật khai báo rốt cuộc là ai, đừng để tớ ngày mai tới trước mặt cậu thẩm vấn!"

Nghi Hi vốn muốn tìm người nói chuyện cho cảm xúc trở lại bình thường, không nghĩ rằng bị cô ấy náo loạn như vậy, trong lòng càng thêm bối rối. Mũi bỗng nhiên có chút ngứa, cô hắt hơi một cái, mới nhớ ra Lê Thành Lãng còn chờ ở bên ngoài. Cũng mặc kệ Hạ Tâm Đồng còn đang phát điên trên wechat, cô quyết đoán tắt điện thoại, sau đó mở nước nóng.

Rất nhanh đã tắm xong, cô trùm khăn tắm đi ra khỏi phòng. Đôi mắt vốn còn đề phòng nhìn chằm chằm vào cánh cửa, lo lắng Lê Thành Lãng sẽ đột nhiên tới đây, nhưng đến khi nhìn rõ quần áo anh đã chuẩn bị xong chô cô, lại sững sờ đứng tại nơi đó.

Không phải là áo trong của đàn ông mà cô vẫn nghĩ, thậm chí cũng không phải áo tắm, mà là một chiếc váy ngủ màu trắng. Kiểu dáng rất bảo thủ, tay áo dài đến cổ tay, làn váy đến đầu gối, sau khi mặc vào thật sự che kín, dù có trực tiếp đi trên phố cũng không thành vấn đề...

Nghi Hi nhìn mình trong gương, lại nghĩ tới mười mấy phút vừa rồi thấp thỏm rối rắm, bỗng nhiên cảm thấy bản thân thật là tà ác!

Lê Thành Lãng đang ngồi trên ghế sofa xử lý công việc, laptop mở ra, ánh sáng từ màn hình chiếu lên mặt anh. Thấy Nghi Hi ra, anh ngẩng đầu đánh giá một lát, cười nói: "Chiếc váy này rất thích hợp với em."

Kiểu váy ngủ cho bé gái tiểu học, có chỗ nào thích hợp với cô chứ!

Nghi Hi bất đắc dĩ, suy nghĩ một lát lại giống như vô ý hỏi han: "Thầy Lê à sao chỗ của anh lại có váy của con gái?"

Sẽ không phải là do người cũ để lại đi...

"Căn hộ này có quản gia, vừa nãy trên đường đi tôi đã sớm gọi điện thoại, cho ông ấy ra ngoài mua. Em không nghe thấy sao?"

Suốt dọc đường cô đều suy nghĩ lung tung, còn chỗ đâu mà nghe thấy anh gọi điện thoại cho ai chứ...

Nghi ngờ cuối cùng của Nghi Hi cũng được giải đáp, nhất thời sáng tỏ thông suốt, vội vàng thúc giục Lê Thành Lãng nhanh đi tắm. Anh vào trong lấy quần áo, ban đầu còn đang cười, sau khi thấy sàn nhà ướt sũng, vẻ mặt liền biến đổi có chút không giống nhau.

Trong phòng tắm hơi nóng còn chưa tản hết, trên cửa sổ thủy tinh còn đọng lại sương mù, làm cho không khí tăng thêm mấy phần ái muội. Vừa rồi, cô ấy chính là tắm ở chỗ này. Nhận thức này vừa hiện ra, trong đầu liền không thể khống chế xuất hiện một số hình ảnh kiều diễm, bọt nước chảy xuôi qua làn trắng như tuyết, thân thể cô gái với những đường nét uyển chuyển lung linh...

Anh bỗng nhiên thở sâu, thuận tay đem quần áo ném lên giá treo, trực tiếp mở nước lạnh.

Lúc Lê Thành Lãng tắm xong đi ra, Nghi Hi đã sấy xong tóc, đang ngồi trên ghế sofa xem tv ngon lành. Cô mặc chiếc váy trắng bảo thủ, mái tóc dài buông xuống đầu vai, trên khuôn mặt xinh đẹp không có chút phấn son, xem ra lại nhỏ hơn vài tuổi, quả thực giống nữ sinh trung học.

Cảm giác này làm cho Lê Thành Lãng không được tự nhiên, cảm xúc bí ẩn này giống như mạo phạm phải cái gì cấm kỵ. Anh hỏi: "Sao còn chưa đi ngủ?"

Nghi Hi lúc này mới phát hiện anh đã ra, cười nói: "Tôi thấy căn nhà này như chốn không người, không nghĩ rằng lại còn trả phí cho truyền hình cáp. TV ở căn hộ của tôi chỉ là vật để trang trí."

Lê Thành Lãng tùy ý đảo qua, phát hiện cô đang xem kênh điện ảnh, trên đó đang phát sóng một bộ phim tình cảm lãng mạn do Tống Chấp và Phạm Tư Quân đóng chính hai năm trước. Điển hình cho phim điện ảnh popcorn[1], nhưng bởi vì tình tiết phong phú, diễn viên chính đẹp mắt, thành tích doanh thu phòng vé tương đối không tồi.

"Em thích bộ phim này?"

"Cũng tạm được. Câu chuyện bình thường, nhưng tôi cảm thấy tạo hình của Tống Chấp ở trong phim này đặc biệt đẹp trai, lúc ở rạp phim tôi và bạn tôi suýt thì quỳ rạp xuống! Cảnh anh ấy cầu hôn nữ chính ở dưới tuyết tại Hokkaido, cho tới bây giờ tôi vẫn còn nhớ rõ ràng, quả thực là rung động đến tâm can!"

Lê Thành Lãng trầm mặc một lát, "Em quả nhiên rất thích Simon."

Trong lòng Nghi Hi nhất thời rung lên một hồi chuông báo động, "Không có, tôi chỉ là ngắm khuôn mặt một chút thôi, nếu bàn về kỹ năng diễn xuất, vẫn là anh tốt hơn..."

Lê Thành Lãng ngồi xuống bên cạnh cô, cũng không nói gì. Nghi Hi nhìn khoảng cách giữa hai người chẳng hề lớn, bỗng nhiên cảm thấy cảnh tượng này quá ái muội, cả hai đêm hôm khuya khoắt cùng ngồi trên ghế sofa xem TV, giống như... Bọn họ giống như một đôi vợ chồng vậy.

"Ách, thầy Lê, thời gian cũng không còn sớm, chúng ta nghỉ ngơi sớm một chút đi."

Lòng anh bởi vì câu nói này mà lỡ một nhịp, Nghi Hi bổ sung thêm: "Anh có thừa cái chăn nào không? Tôi lấy một cái để lên ghế sofa làm giường, tôi ngủ chỗ này là được rồi."

Anh dừng lại một chút, "Sao có thể để con gái ngủ ở ghế sofa? Em đi vào phòng, tôi ngủ ở đây."

"Không cần đâu, ngày mai anh còn có công việc, phải nghỉ ngơi tốt mới được. Tôi không sao hết."

Lê Thành Lãng thở dài, "Chỉ là bây giờ tôi chưa muốn ngủ. Tôi còn muốn xem TV, cho nên nếu như em thấy mệt, thì đi vào gian trong ngủ trước đi."

Lấy cớ rõ ràng như vậy, Nghi Hi nghe thấy cũng muốn cười. Thật ra cô cũng có chút không muốn ngủ, chỉ cần nghĩ đến ngày mai hai người lại phải tách ra, trong lòng liền không bỏ được. Nếu như có thể, cô hi vọng đêm nay dài hơn một chút, cho hai người có thể ở cùng nhau thêm một lát, cho dù chỉ ngồi đó không nói gì cũng được.

Có lẽ đây cũng chính là nguyên nhân ngay từ đầu, cô đồng ý theo anh tới đây đi.

Hai người đều trầm mặc, chỉ có âm thanh phát ra từ TV, Tống Chấp dùng hết 18 thế võ mới theo đuổi được Phạm Tư Quân. Lúc Nghi Hi sắp đắm chìm vào nội dung bộ phim lần nữa, lại nghe thấy Lê Thành Lãng hỏi: "Thật ra tôi vẫn luôn hiếu kỳ, em nói em là fan của tôi, vậy em có để ý không nếu tôi hỏi, em thích nhất bộ phim nào của tôi?"

Nghi Hi chớp chớp mắt, vẻ mặt Lê Thành Lãng ôn hòa, nhìn cô hỏi thăm. Thật ra đây là vấn đề rất bình thường, nhưng cô nghĩ đến đáp án đó, trong phút chốc vẫn sinh ra chút kháng cự. Sau khi trầm mặc thật lâu, trước khi Lê Thành Lãng sinh ra nghi ngờ, rốt cục mới nói: "Thích nhất sao? Tôi thích nhất 《Như mộng lệnh 》."

Lê Thành Lãng bỗng chốc ngây ngẩn.

Anh đã nghĩ đến 《Cô độc 》, nghĩ đến 《Vĩnh viễn không quay đầu 》, thậm chí nghĩ đến 《Không hẹn mà gặp 》, nhưng không hề nghĩ tới cô lại nói tới bộ phim này.

《Như mộng lệnh 》chính xác là phim điện ảnh đầu tiên anh quay năm 18 tuổi, do Từ Hoa làm đạo diễn, nữ chính là cô Thẩm Nhất Lộ. Trong phim anh đóng vai nam thứ ba, vai nữ chính Như Mộng là con riêng, nhiều năm trôi qua một mực yên lặng thầm mến cô, cuối cùng còn vì bảo vệ cô mà chết.

Diễn xuất của anh trong bộ phim thật sự ngây ngô, tuy rằng bởi vì diện mạo anh tuấn, khí chất sạch sẽ nhận được không ít lời khen, nhưng bởi vì trong phim hình ảnh của Thẩm Nhất Lộ quá tao nhã, làm cho hào quang của các nhân vật khác đều bị chị che đi mất, ảm đạm trở thành phông nền.

Đã trải qua mười mấy năm, anh còn cho rằng mọi người đã sớm quên đi biểu hiện của anh trong bộ phim này.

"Thật ra đây không phải là bộ phim đầu tiên của anh mà tôi xem, nhưng lại là bộ phim tôi thích nhất. Người con của quân phiệt ẩn nhẫn khắc chế, tuy rằng yêu thầm nhưng lại chưa từng nói ra, nhiều năm trôi qua một mực yên lặng bảo vệ cô ấy. Tôi thích nhất là cảnh anh ấy đưa tiễn Như Mộng và người yêu của cô ở bến tàu, ánh mắt của anh lúc ấy... Thật sự quá rung động lòng người. Ngay cả đoạn lúc anh ấy chết cũng thua kém."

Cô ôm chiếc gối dựa màu trắng, nói thật xúc động, cuối cùng còn ngẩng đầu nhìn anh. Lê Thành Lãng nghe cô mềm giọng ôn nhu, qua vài giây mới mỉm cười nói: "Không nghĩ rằng có cô Thẩm Nhất Lộ ở đây, lại có người còn để mắt đến tôi."

Vẻ mặt của Nghi Hi trở nên cứng ngắc, thật ra ý nghĩa của bộ phim này với cô không chỉ có như thế, nhưng phần đó cô lại không muốn nói ra. Có lòng muốn nhảy qua đề tài này, rồi lại đột nhiên nghĩ đến câu nói của Hạ Tâm Đồng, sau khi Lê Thành Lãng biết thân phận của mình sẽ chấp nhận hay kháng cự, thật ra hiện tại lại là thời cơ tốt để nói mấy lời khách sáo...

Trong đầu xoay chuyển rất nhiều suy nghĩ, cô rất nhanh đưa ra quyết định, giả vờ làm ra vẻ đơn thuần hiếu kỳ, "Đúng rồi, giao tình giữa thầy Lê và cô Thẩm Nhất Lộ chính là bắt đầu từ 《Như mộng lệnh 》đúng không? Chị Tư Kỳ nói hai người rất thân, là thật sao?"

"Ừ. Cô Thẩm là người rất quan tâm hậu bối, lần đầu tôi đóng phim chị ấy dạy tôi rất nhiều, không thì lúc ấy biểu hiện của tôi chắc chắn sẽ rất thảm."

"Vậy anh coi cô ấy là cô giáo? Trưởng bối?"

Lê Thành Lãng cười nói: "Trưởng bối thì không có. So với tôi chị ấy cũng không lớn hơn bao nhiêu, năm đó chúng tôi vẫn luôn luận giao ngang hàng, nếu như nhất định muốn nói, tỷ tỷ càng thích hợp."

Không lớn hơn được bao nhiêu? Rõ ràng lớn hơn anh mười mấy tuổi! Anh còn không biết ngượng làm chú của Alice, vì sao lại không gọi bà ta là cô đi!

Cô sờ sờ tóc, "Vậy người nhà của cô ấy... Anh đều quen biết sao?"

Lê Thành Lãng nhớ đến hôm sinh nhật anh, Trương Tư Kỳ hưng trí bừng bừng nghe ngóng về con gái của Thẩm Nhất Lộ, lúc ấy Nghi Hi cũng ở đây, chẳng lẽ cô muốn tiếp tục đào bới vấn đề này?

Anh cảm thấy buồn cười, nhưng vẫn thỏa mãn điều mà cô gái nhỏ muốn thăm dò, "Ừ, tôi đều quen, nhưng không tính là thân. Chị ấy có hai người con gái, cô con gái lớn chính là Alice tôi đã từng kể với em, cô con gái nhỏ tên là Crystal, đều là những cô bé rất xinh đẹp."

"Nghe qua, giống như thầy Lê thân với Alice hơn một chút, anh chưa từng nhắc tới Crystal..."

Lê Thành Lãng bị cô nói thế có chút hoảng hốt. Nheo mắt lại suy nghĩ một lát, trong ký ức là buổi chiều tháng 9 ở Hồng Kông, ánh nắng tươi sáng, cô bé mặc chiếc váy công chúa màu trắng, ôm chú chó nhỏ ngồi trên xích đu cười với anh. Dáng vẻ đó của cô bé, thật sự là một cô công chúa nhỏ. Còn cả chiếc kẹp tóc cô bé tặng cho anh, đây vẫn là lần đầu tiên anh nhận được món quà quý trọng như vậy từ chỗ một cô bé, sau khi đem về suýt thì không biết phải xử lý thế nào...

Nghi Hi còn đang nhìn anh, trong mắt dường như còn có mong đợi, mơ hồ còn có sự khẩn trương. Trong lòng anh bỗng nhiên lại có cảm giác kỳ quái, giống như có điều gì đó rất quan trọng bị anh bỏ qua, nhưng rốt cuộc là cái gì? Anh không nghĩ ra được.

Anh cười cười, "Tuy rằng chỉ gặp mặt Alice có một lần, chẳng qua ở trong lòng tôi vẫn luôn coi con bé là cháu gái mà đối đãi, quả thật so với Crystal thì thân hơn một chút."

HẾT CHƯƠNG 44

Chú thích

[1] phim điện ảnh popcorn: ý nói loại phim giống như bỏng ngô, nhìn thì đẹp mắt nhưng lại không có dinh dưỡng, phần lớn những bộ phim này chỉ xem xong liền quên mất nội dung.