Ảnh Đế Mất Trí Tồi

Chương 4




Không khí rất quỷ dị, không ai nói lời nào.

Đầu óc Nghi Hi trong phút chốc có chút trống rỗng, sự việc quá quỷ dị, cô gần như cho rằng bản thân hoa mắt. Nhưng rất nhanh, cô nghĩ tới, buổi chiều tại phòng nghỉ, Lê Thành Lãng gọi mình lại lấy kịch bản, nơi đó ban đầu có 2 tập văn bản, trong lúc bối rối mình không hề kiểm tra, thấy bìa ngoài đúng là lấy đi.

Chẳng lẽ... Chẳng lẽ... Chẳng lẽ... Kịch bản mình lấy đi thực ra là của anh ấy?!

"Thành Lãng kịch bản của anh tại sao lại ở chỗ Nghi tiểu thư? Không cẩn thận lấy nhầm?" Trương Tư Kỳ có chút hứng thú hỏi han, ánh mắt ái muội ở giữa hai người xoay tới xoay lui, "Chẳng phải tối qua chúng ta mới cùng nhau tới Hoành Điếm thôi sao, Thái tử điện hạ khi nào lại lén lút gặp Liễu Cơ của ngài rồi?"

Nghi Hi có chút lúng túng, vừa muốn mở miệng giải thích, Lê Thành Lãng liền thản nhiên nói: "Buổi chiều Chương Hủy tới tìm anh bàn bạc chút việc, lúc tới phòng nghỉ đúng lúc Nghi tiểu thư cùng bạn của cô ấy cũng ở đó, coi như gặp qua mà thôi. Kịch bản đều đặt lên bàn, lúc lấy đi cũng không có chú ý, nếu không phải bây giờ phát hiện, anh cũng không biết lại lấy nhầm." Nói xong, thấp giọng phân phó trợ lý đem kịch bản mang tới.

Vẻ mặt anh tự nhiên, giải thích chỉ là một lần tiếp xúc nhỏ, Trương Tư Kỳ còn muốn trêu chọc, lại hết cách để hạ thủ. Yên Như nhẹ nhàng cười một tiếng, "Thì ra là như vậy, vừa rồi tôi còn cho rằng thầy Lê và Tiểu Hi tối nay là lần đầu tiên chạm mặt, không nghĩ rằng hai người đã sớm gặp qua."

Trực giác của Nghi Hi cho thấy câu nói này của cô ta có hàm ý khác, nhưng lại tìm không ra khuyết điểm. Vừa lúc trợ lý đem kịch bản lấy ra, Đàm đạo nhận lấy quả nhiên là của Nghi Hi, vì thế lập tức đem khúc nhạc đệm này ném ra sau đầu tiếp tục bàn chuyện quay phim.

Chờ đến khi rốt cuộc thảo luận xong, đã sắp 12 giờ, cô muốn quay về khách sạn, Yên Như lại tỏ vẻ lo lắng, "Trễ như vậy, trên đường về rất nguy hiểm, chị cho trợ lý lái xe đưa em đi nhé?"

"Không cần phiền toái, tôi gọi xe là về được, thực ra cũng không xa."

Người cả buổi tối không mở miệng – Hứa Mộ Châu bỗng nhiên nói: "Anh đưa em đi. Yên Như nói đúng, trễ như vậy, không thể để em về một mình."

Yên Như nói đúng. Nghi Hi phát hiện mình chán ghét câu này không phải ở mức bình thường, cô ta nói như vậy đối với anh thì anh liền nghe lời, quản tôi làm gì?

"Đàn anh, thật sự không cần đâu. Đã trễ như vậy, trì hoãn anh nghỉ ngơi tôi sẽ thấy mình rất không phải. Chính tôi có thể tự về được."

Hứa Mộ Châu không nói chuyện, chỉ trầm mặc nhìn Nghi Hi, lại giống như tranh cãi với cô. Chuông báo động trong đầu Nghi Hi vang lên, đêm nay rốt cuộc là tình huống gì, mình chỉ là một vai phụ nhỏ bé, ánh mắt mọi người không cần xoay xung quanh mình? Mấy người có suy xét qua cảm nhận của Trương ảnh hậu không!

Ngay tại lúc cục diện lâm vào thế lúng túng, Lê Thành Lãng nói: "Không bằng, cô chuyển qua đây."

Mọi người đưa mắt nhìn qua, anh đã cất kỹ kịch bản đứng lên, "Đoàn phim cơ bản đều ở Quân Lan, một mình cô ở Hải Thiên cũng không tiện, tình huống như hôm nay về sau sẽ còn tái diễn, cũng không thể lần nào cũng tới 12 giờ mới về."

Nghi Hi ban đầu cũng đang suy nghĩ, nghe anh nói xong không do dự nữa, dù sao cô cũng không muốn để Yên Như hoặc Hứa Mộ Châu đưa về, thà vất vả chuyển qua một lần để sau này nhàn nhã đi.

"Được, bây giờ tôi liền đi đặt phòng, cảm ơn thầy Lê."

Lê Thành Lãng cười cười, không hề nói ra cho trợ lý giúp cô đặt phòng, sau khi gật đầu tạm biệt liền đi ra ngoài. Nghi Hi cũng mặc kệ sắc mặt Hứa Mộ Châu thế nào, đợi vài phút xác định sẽ không dẫn tới hiểu lầm, cũng chạy xuống lầu làm thủ tục.

Tới khi nằm trên giường, cô mới bắt đầu hồi tưởng lại một ngày huyền ảo như hôm nay.

Từ khi tiếp nhận bộ phim liền biết sẽ gặp mặt Lê Thành Lãng, nhưng thế nào cũng không nghĩ tới sẽ chạm mặt trong cục diện như vậy. Bên ngoài lời đồn đãi nhao nhao, anh ấy thân ở vòng xoáy lại bình tĩnh lạnh nhạt, vẫn chưa mất nửa phần phong độ. Hôm nay từ lúc xảy ra tiếp xúc, bản thân anh tính cách đúng như bên ngoài đánh giá vậy, ôn tồn lễ độ, bình dị gần gũi.

Thực ra nào cần dùng chuyện hiện tại để hiểu rõ, chẳng phải vào rất nhiều năm trước mình đã biết anh ấy là người thế nào, không phải sao?

Nhịn không được lấy điện thoại vào weibo, chọn weibo cá nhân của Giang Vĩnh Thành - kẻ đầu sỏ kéo Lê Thành Lãng xuống nước. Đây chính là bài đăng cuối cùng trước khi anh ta bị bắt, phía dưới bình luận đã đột phá một trăm nghìn, Nghi Hi xem một chút, trong top đầu một phần ba là người đi đường công kích, một phần ba là fan biện hộ, còn lại đều là thảo luận về Lê Thành Lãng.

"Lần này xong rồi còn không chạy, hút thuốc phiện còn không trừng trị hắn ta, đến mức này còn anh em gì nữa? Đàm đạo đáng thương quá, phim mới còn chưa quay, sống chết lần này đã khó liệu!"

"Fan não tàn có thể đừng nhảy vào đây được không? Anh em tốt đều bị bắt rồi còn luôn miệng thanh minh thần tượng của mình là trong sạch! Hai người như vậy còn nói hắn ta lại không biết Giang Vĩnh Thành hút thuốc phiện? Tôi đem lời này bỏ lại đây, nếu Lê Thành Lãng thực sự không nghiện hút tôi liền trực tiếp bay đi! Mọi người thấy thì like cho tôi lên top đi."

"Hoàng Tử Khải ngồi, Hoàng Tử Khải ngồi, Hoàng Tử Khải ngồi xong đến Lý Thục Tuệ ngồi; Lý Thục Tuệ ngồi, Lý Thục Tuệ ngồi, Lý Thục Tuệ ngồi xong đến Giang Vĩnh Thành ngồi; Giang Vĩnh Thành ngồi, Giang Vĩnh Thành ngồi, Giang Vĩnh Thành ngồi xong đến ai ngồi?[1] Xin mời Lê ảnh đế của chúng ta!"

"Xem mọi người đều giống như không tin tưởng Lê Thành Lãng, tâm tình có điểm phức tạp. Tôi không để ý Giang Vĩnh Thành sẽ như thế nào, chỉ hi vọng trong lòng Lê ảnh đế đừng luẩn quẩn như hắn, dù sao ở Trung Quốc lấy được mấy ngôi sao có thể xuất thủ quốc tế. Haizz."

...

Lê Thành Lãng 18 tuổi xuất đạo, đến hiện tại đã có 17 năm trong nghề, hình tượng vẫn luôn tốt đẹp, nhưng dư luận có thời chính là đáng sợ như vậy, giới giải trí dơ bẩn càng hình thành nhận thức chung, chỉ cần một chút kích động mọi người liền nghĩ theo chiều hướng xấu nhất.

Nghi Hi rốt cục rõ ràng tâm tình Trần Tranh, thấy thần tượng bị vu oan như vậy, ai cũng nhịn không nổi. Cô trực tiếp xoay người ngồi xuống, cầm lấy điện thoại di động, bùm bùm đùng đùng gõ từng chuỗi kí tự dài. Chẳng qua chưa đợi gửi đi, cô lại thở sâu, xóa sạch nội dung đó, sau khi suy nghĩ một phút đồng hồ lại lần nữa gõ chữ.

"Chẳng lẽ mọi người không thấy kỳ quái sao, weibo của Lê Thành Lãng đến nay đã lâu không cập nhật, rêu cũng sắp mọc đầy rồi, Giang Vĩnh Thành vì cái gì phải ở đây tag anh ấy? Rõ ràng hai người đều dùng Facebook tương đối nhiều. Còn nữa năm ngoái sinh nhật 30 tuổi của Giang Vĩnh Thành, gần như tất cả bạn tốt trong giới đều đi, Lê Thành Lãng rõ ràng cũng ở Hồng Kông lại không hè lộ diện, chuyện này bình thường sao? Cái gọi là huynh đệ tình thâm, có lẽ ngay từ đầu cũng chỉ là thủ đoạn truyên truyền, Lê Thành Lãng lúc này căn bản là nằm không cũng trúng đạn[2]."

Đợi weibo gửi đi bình luận, sau đó xem trang chủ đang tranh cãi, cô quyết định, rút ra 15 phút đi ngủ để song phương chiến đấu!

"Đinh" một tiếng vang lên, tinh thần cô phấn chấn mở bình luận, lại thấy ID quen thuộc.

Đồng đồng đồng đồng đồng thoại chưa từng nói ngọng: ai nha, chỉ biết ngay mày sẽ nổi bão, cảm tạ Lê ảnh đế đã giúp tao tìm được bạn tốt! o(*≧▽≦)ツ

Là chị em tốt của cô - Hạ Tâm Đồng, bạn cùng lớp ở Học viện Điện ảnh, hiện tại cũng đang quay phim ở Hoành Điếm, chẳng qua bởi vì hiệp nghị giữ bí mật, Nghi Hi chưa hề nói mình cũng đang ở chỗ này.

Tích góp từng tí một khí lực lập tức đánh ở trong không khí, Nghi Hi giận không kềm được gửi tin nhắn cá nhân qua.

Thích ăn trái vải tròn vành vạnh: mày muốn tìm đường chết sao! Lúc tao muốn chiếu đấu mày lại làm loạn, có tin tao sẽ coi mày là anti mà cắn xé không!

Đồng đồng đồng đồng đồng thoại chưa từng nói ngọng: hôm nay thấy tin tức tao vẫn chờ, xem khi nào thì mày mới ngoi lên, quả nhiên không phụ khổ tâm tao tính toán! Chậc chậc, từ 3 ngày trước điện thoại đã bắt đầu không gọi được, wechat không trả lời, rốt cục ở weibo bắt được mày! Tao liền hướng về phía này bái lậy Lê ảnh đế!

Thích ăn trái vải tròn vành vạnh: tìm tao làm cái gì? Đã nói tao thích đàn ông, sẽ không đi Hà Lan cùng mày đâu, chết tâm đi!

Đồng đồng đồng đồng đồng thoại chưa từng nói ngọng: tao đây chính là có lòng, lúc trước xem Sương mai mày si mê Lê Thành Lãng thế nào tao vẫn còn nhớ được, lo lắng mày chịu không nổi sẽ làm ra chuyện gì đó không thể cứu vãn ╮(╯▽╰)╭

Thích ăn trái vải tròn vành vạnh: mày còn dám nhắc đến Sương mai? Nếu như không phải vì bộ phim này, Lê Thành Lãng sẽ không gặp phải Giang Vĩnh Thành, sẽ có nhiều chuyện tồi tệ như vậy? Vừa nãy tao còn tính khách khí, trên thực tế chính là Giang Vĩnh Thành muốn bấu víu vào Lê Thành Lãng! Họp báo Sương mai tao vẫn còn nhớ rõ!

Đồng đồng đồng đồng đồng thoại chưa từng nói ngọng: ai nha tỉnh táo, tỉnh táo, tao biết cảm tình của mày đối với anh ấy không tầm thường, chú Lê của mày! Ký ức thơ ấu luôn là tốt đẹp nhất! Nói ra thì tao rất hiếu kỳ nha, nếu ngày nào đó mày cũng nổi tiếng, gặp lại chú ấy, chú ấy có thể nhận ra mày sao?

Ngón tay đang nhấn phím của Nghi Hi dừng lại. Tiếng "Đinh đinh đinh" không ngừng nhắc nhở có thông báo, nghĩ đến là đại quân cãi lộn khoan thai đến chậm, nhưng cô đã không còn hứng thú quản.

Thích ăn trái vải tròn vành vạnh: phiền chết, ngày mai còn phải dậy sớm, tao ngủ đây. Hẹn gặp lại!

Sau đó mặc kệ Hạ Tâm Đồng lại gửi cái gì, trực tiếp tắt điện thoại di động, nằm xuống bắt đầu đi ngủ.

Ba phút đồng hồ sau, cô xoay người lại, mặt không biểu cảm nhìn ra ngoài cửa sổ. Hoành Điếm không có nhà máy công nghiệp nặng, cho nên bầu trời đêm cũng xanh thăm thẳm hết sức xinh đẹp, Nghi Hi nhìn cảnh sắc như vậy, lại nghĩ đến buổi chiều nhiều năm về trước.

Bầu trời trong xanh, ánh nắng tươi sáng, chiếu vào bãi cỏ xanh tươi ướt át. Cô bé mặc chiếc váy ren công chúa, một mình ngồi trên xích đu trong đình viện, người thanh niên anh tuấn chậm rãi đi đến trước mặt, nhìn cô bé mỉm cười, giống như cây xanh đắm chìm trong ánh nắng. Người ấy nói: "Alice sinh nhật vui vẻ, cháu có thể gọi tôi là chú Lê."

Đã qua 12 năm, cô bé trước đây cũng trưởng thành trở thành thiếu nữ, thế nào có thể yêu cầu Lê Thành Lãng còn nhớ được mình?

Yên lặng làm một hạt cát bé nhỏ, lại diễn xuất tốt, chính là ủng hộ lớn nhất đối với thần tượng.

Ngày hôm sau 6 giờ rưỡi rời giường, lúc rửa mặt soi gương kiểm tra, còn tốt còn tốt, không có vành mắt đen, trạng thái làn da cũng không tệ, sẽ không ảnh hưởng quay phim.

Sau khi ăn xong bữa sáng liền ra khỏi cửa, chạy nhanh đến thang máy lại phát hiện cửa sắp đóng, vội vàng kêu "Chờ một chút" liền chạy qua, đến gần mới phát hiện bên trong lại là Hứa Mộ Châu cùng trợ lý của hắn.

Chàng trai đội mũ lưỡi trai màu đen cùng kính râm, mặt hướng phía trước, nghe thấy tiếng cô cũng không động một chút. Nghi Hi trước luôn cảm thấy hắn giống núi băng biết đi, khi đó chỉ là khoa trương trêu chọc, nhưng buổi sáng hôm nay, biểu hiện của hắn quả thật xứng với danh hiệu này.

Trợ lý rõ ràng quan hệ hai người, một tay giữ nút thang máy, lúng túng nhìn cô cười cười, "Tiểu Hi à, mau vào đi."

Hứa Mộ Châu lạnh lùng, cô càng không thể đi tới chào hỏi, gương mặt vô cảm đứng ở phía bên kia trợ lý, tận lực bảo trì khoảng cách cùng hắn.

Thang máy từng tầng từng tầng hạ xuống, ba người đứng trong không gian nhỏ hẹp, không ai nói chuyện. Rất nhanh, con số vọt đến "1", cửa thang máy mở ra, Nghi Hi nhấc chân liền muốn giành trước ra ngoài, cửa lại đột nhiên khép lại, suýt nữa thì đụng trúng.

Kinh ngạc quay đầu, phát hiện là Hứa Mộ Châu ấn nút đóng cửa. Cô khẽ nhíu mày, sau đó thở sâu, lộ ra nụ cười mỉm chân thành nói, "Anh có bệnh à?"

Hứa Mộ Châu rốt cục nhìn về phía cô, kính râm ngăn trở tầm mắt, làm cho không ai có thể đoán được cảm xúc của hắn. Nghi Hi cao 1m68, đứng giữa các cô gái cũng không tính thấp, nhưng Hứa Mộ Châu cao 1m83, Nghi Hi lại đi giày đế bằng, kết quả tạo thành cục diện hiện tại hai tay hắn đút túi, từ trên cao nhìn xuống cô.

Thật là tức chết người mà.

"Hôm nay quay phim chuẩn bị tốt chứ?"

"Đa tạ thầy Hứa quan tâm, chuẩn bị tốt."

"Lê Thành Lãng bình thường ôn hòa, nhưng lúc làm việc rất khắc nghiệt, em đừng không quen”

"Tôi biết."

Hắn bỗng nhiên cười, "Ờ nhỉ, em đương nhiên là biết rồi."

HẾT CHƯƠNG 4

Chú thích

[1] ý cả câu này ám chỉ những người bị ngồi tù vì hút ma túy.

[2] nằm không cũng trúng đạn: ý nói người không liên quan lại bị vướng vào rắc rối.