Trong phòng khách, Tần Đông Việt cởϊ áσ trên để tiện cho Khương Bạch xức thuốc.
Khương Bạch nhìn thấy vết bầm lớn đằng sau lưng hắn, còn có vết trầy bị chảy máu, trong lòng càng thêm áy náy.
Nếu không phải vì đỡ lấy mình thì Tiểu Tần sẽ không bị thương, là do mình làm liên luỵ Tiểu Tần.
Anh cúi đầu, vừa tự trách, vừa nhanh chóng dùng tăm bông tẩm thuốc cẩn thận bôi lên miệng vết thương cho Tần Đông Việt.
"Nam Tinh nói thuốc này hơi mạnh, để tôi làm nhẹ nhẹ, nếu cậu thấy đau hay thấy nóng thì nhất định phải nói tôi biết đấy!" Khương Bạch nhắc nhở Tần Đông Việt.
Tần Đông Việt nhỏ giọng "Dạ" một tiếng.
Lúc thuốc chạm vào da, đúng là có hơi nóng thiệt, nhưng hắn vẫn cắn răng không phát ra tiếng.
Khương Bạch mới đầu còn không biết, cho đến lúc xức thuốc xong thì thấy hắn mồ hôi đầy đầu, mới nhận ra được.
"Đau lắm hả?" Anh hỏi Tần Đông Việt.
Tần Đông Việt lắc đầu, "Không đau lắm, chỉ...!hơi nóng thôi."
Nóng?
Khương Bạch nhìn vào vết thương sau lưng hắn, chỉ thấy chỗ được bôi thuốc đỏ cả một mảnh, có thể nhìn được bằng mắt thường.
Nam Tinh từng nói, thuốc này hiệu quả rất tốt, nhưng lúc bôi lên vết thương có thể sẽ rất đau, hoặc là cảm thấy rất nóng, đó là do miệng vết thương đang hấp thu dược liệu, là hiện tượng bình thường.
Khương Bạch lo lắng Tần Đông Việt bị khó chịu vì nóng, anh lấy băng gạc quấn quanh đá lạnh rồi chạm nhẹ vào các vùng da xung quanh miệng vết thương để hạ nhiệt độ cho hắn.
Không chỉ có thế,lâu lâu anh còn thổi để khí lạnh từ đá phát ra càng nhanh.
Hơi thở của thần tượng thổi ra từ phía sau, khiến từng trận kᏂoáı ©ảʍ tê tê dại dại dâng lên.
Nhất thời, vàng tai của Tần Đông Việt đỏ bừng, thân thể dần dần cứng đờ.
Khương Bạch thấy thế, vội vàng hỏi: "Còn nóng lắm hả?"
"Hết...!hết nóng rồi."
Tần Đông Việt đè lại trái tim đập bùm bụp, nghĩ thầm: Vết thương không nóng, mà tim em nóng lắm.
Thẩm Nam Tinh nhanh chóng trộn thạch xong, y chỉ huy Cố Thương Lộ lấy đồ này nọ, rồi tự mình kiểm tra chân cho Tần Đông Việt một lần nữa, cuối cùng xác định đúng là gãy xương trật khớp.
Không cần giải phẫu gì cả, chỉ cần nắn xương đùi về lại vị trí cũ, sau đó bó bột cố định hơn nửa tháng là được.
"Nắn xương về vị trí cũ khá đau đấy, cậu cố chịu một chút, đừng có nhúc nhích..." Hắn nói, ánh mắt bảo Cố Thương Lộ đè lại chân Tần Đông Việt.
Chỉ một ánh mắt thôi nhưng Cố Thương Lộ đã hiểu ý của Thẩm Nam Tinh.
"Tôi bắt đầu đây..." Thẩm Nam Tinh đang muốn nắn xương.
Khương Bạch theo bản năng nắm lấy tay Tần Đông Việt, dặn dò hắn: "Nếu cậu đau thì cứ dùng sức niết tay tôi này."
Được đôi tay ấm áp của thần tượng vây lấy, Tần Đông Việt nghĩ thầm: Sao mình nỡ siết được.
Nhưng hắn vẫn nắm lấy đôi tay của thần
Răng rắc ——
Tiếng xương nắn thanh thúy vang lên, Thẩm Nam Tinh đã nắn xong, "Rồi!"
Trong lúc đó, mày Tần Đông Việt cũng không nhíu lấy một cái.
Nhưng lúc Khương Bạch nghe thấy tiếng đó, lo âu trong mắt muốn tràn cả ra ngoài.
Tiếp đó, Thẩm Nam Tinh bắt đầu đắp bột cho Tần Đông Việt, Cố Thương Lộ ở bên cạnh hỗ trợ.
Mà Tần Đông Việt thì lúc nào cũng nắm tay thần tượng từ đầu tới cuối.
Còn Khương Bạch chỉ toàn tâm toàn ý nhìn vết thương của Tần Đông Việt, nên không biết được điều này.
Bó bột xong, Thẩm Nam Tinh dặn dò: "Chừng nửa tháng tháo bột là được, nhưng trong nửa tháng này chân của cậu không được đụng nước, nếu muốn tắm..."
Dù sao cũng là mùa hè, có nằm trong phòng máy lạnh cả ngày thì việc tắm rửa cũng là điều cần thiết.
"Để tớ giúp Tiểu Tần." Khương Bạch chủ động nói.
Tiểu Tần bị thương là vì anh, anh giúp Tiểu Tần là điều đương nhiên.
*anh mà sống thời xưa chắc lấy thân báo đáp mẹ rồi...
Lúc Khương Bạch đề nghị giúp Tần Đông Việt tắm rửa, trong lòng cũng không có nghĩ gì nhiều, vì anh còn đang bận dằn vặt bản thân vì mình mà Tần Đông Việt bị thương.
Nhưng khi Tần Đông Việt và Thẩm Nam Tinh nghe thấy thì hiểu sai ngay.
Cả người Tần Đông Việt muốn bay lên luôn.
Thần tượng muốn giúp mình tắm!
Kích động quá, hưng phấn quá...!mà hơi ngại đấy.
Còn Thẩm Nam Tinh, phản ứng của y chẳng hề kích động chút nào, thậm chí còn có hơi lạnh nhạt.
Y nghĩ thầm: Mắt mình quá chuẩn, Đại Bạch để ý Tiểu Tần mà cậu ta còn không chịu thừa nhận!
Uầy!
Không nghĩ tới Đại Bạch lại là người ăn không nói có!
Một buổi sáng cứ thế mà trôi qua.
Sau bữa cơm trưa, Thẩm Nam Tinh và Tần Đông Việt định lên núi tiếp, trên rừng còn có rất nhiều việc để làm.
Khương Bạch lại bảo mình sẽ ở lại chăm sóc Tần Đông Việt.
Tần Đông Việt rất là sướng khi được thần tượng chăm sóc, nhưng lại nghĩ tới bản thân đang giống như kéo chân sau của thần tượng vậy.
Hắn không có kéo à nha!
Hắn vội vàng nói: "Anh cứ làm đi, em một mình không sao hết."
Khương Bạch có chút do dự.
Tần Đông Việt lại nói buổi sáng chuyện cơm nước vệ sinh một mình mình tự lo được0
Dưới sự kiên trì của hắn, Khương Bạch nghĩ ngợi rồi cuối cùng vẫn đồng ý.
Nhưng trước khi anh và Thẩm Nam Tinh cùng Cố Thương Lộ rời đi, Tần Đông Việt vẫn cứ nhắc nhở anh đừng làm những chuyện nguy hiểm, anh cứ cùng Vương Thu xử lý quả thối và quét lá cây dưới đất thôi.
Khương Bạch thận trọng đáp ứng.
Khương Bạch rời đi để lại bé Chanh và Mao Mao.
Hai đứa bé tuy nhỏ tuổi nhưng vẫn có thể chơi với Tiểu Tần, hơn nữa nếu hai đứa nhỏ ở với Tiểu Tần thì nếu hắn có vấn đề gì bọn nhỏ sẽ gọi điện thoại cho mình trước.
Tần Đông Việt tiễn Khương Bạch đi rồi mới chú ý đến hai đứa nhỏ đang ngồi cạnh mình.
Hắn lấy di động ra xem công việc, rồi đuổi hai đứa nhỏ đi: "Mấy đứa dẫn Đào Đào đi chơi đi."
Khương Chanh lắc đầu: "Chú Tiểu Tần ơi, con đã hứa với ba là sẽ chăm sóc chú rồi."
Nghiêm Mao Mao cũng phụ họa: "Con cũng hứa với chú Đại Bạch rồi!"
"Chú không cần chăm sóc."
Tầm mắt Tần Đông Việt rời di động, vẻ mặt hắn nghiêm túc nhìn hai đứa nhỏ.
Hắn không cho rằng hai đứa nhỏ có thể chăm sóc mình.
Nhưng mà hai đứa nhỏ lại chẳng chịu nhúc nhích.
Sáu mắt trừng nhau, một lớn hai nhỏ giằng co thật lâu, cuối cùng Tần Đông Việt đành không nói gì nữa.
Quên đi, hai đứa nó muốn ở đây thì ở.
Hắn chăm chú đọc và trả lời từng cái mail.
Nghiêm Mao Mao là một cậu nhóc hoạt bát, nó ngồi được một hồi thì thấy buồn ngủ ngay, cái đầu nhỏ của nó lắc lư qua lại.
Khương Chanh nhịn không được đẩy đẩy nó: "Anh Mao Mao, anh mệt thì đi ngủ đi!" Bé chỉ chỉ cái ghế nằm trong sân.
Trong nhà có hai cái ghế nằm, một cái của Khương Bạch, là cái Tần Đông Việt đang nằm, còn cái còn lại là Thẩm Nam Tinh, chính là cái ở trong sân.
Nghiêm Mao Mao có hơi động tâm, nhưng nghĩ lại nó và bé Chanh là bạn tốt, bạn tốt thì không thể vứt bỏ đối phương!
Bé Chanh còn ở đây sao nó có thể đi ngủ một mình được? Không thể được!
"Không sao, anh không buồn ngủ!"
Nghiêm Mao Mao xoa xoa cái mặt ú nu của mình, vỗ mạnh để tỉnh táo lại, mở to hai mắt.
Nhưng mà, không lâu sau hai mí của nó lại díu vào nhau ——
"Anh Mao Mao à, anh đi ngủ đi thôi!" Khương Chanh khuyên nhủ.
"Vậy anh đi ngủ xíu thôi đó!"
Nghiêm Mao Mao nhiều lần bảo đảm chỉ ngủ một lát, rồi sau đó đi từng bước một tới cái ghế nằm trong sân.
Sân bên cạnh có cây đại thụ, bóng cây rơi trên mặt đất, vừa lúc che kín mít vầng thái dương trên đầu cái ghế nằm kia.
Có bóng cây ở đó nên chẳng nóng chút nào, lại còn vô cùng mát mẻ, hơn nữa lâu lâu còn có gió thổi qua, không lâu sau Nghiêm Mao Mao đã rơi vào mộng đẹp, còn phát ra tiếng khò khè nho nhỏ.
Tần Đông Việt nghe động tĩnh thì theo bản năng dời ánh mắt từ di động đi, hắn nhìn về phía Khương Chanh đang ngoan ngoãn bên cạnh, hỏi: "Con không buồn ngủ à?"
"Hơi hơi ạ, nhưng con hứa với ba rồi, con phải chăm sóc chú Tần thật tốt..." Khương Chanh vừa nói, vừa nhìn về chiếc điện thoại trong tay Tần Đông Việt, vẻ mặt nghiêm túc khuyên nhủ: "Chú Tiểu Tần, chơi điện thoại hoài không tốt đâu."
Tần Đông Việt nhướng mày: "Sao lại không tốt?"
Khương Chanh cũng không biết không tốt chỗ nào, lúc chú Thẩm chơi di động thì ba bé có nói với chú Thẩm như thế.
"Không tốt là không tốt!" Bé nhíu mày, nói tiếp: "Ba con nói vậy đó."
Tần Đông Việt bất tri bất giác buông di động.
Hắn nhìn Khương Chanh, tâm tình có chút phức tạp.
Đứa nhỏ này lớn lên giống thần tượng tới sáu phần, vừa nhìn đã biết con ruột, cũng không biết mẹ bé là ai.
Nghĩ đến đây, Tần Đông Việt khá là tò mò với thân phận của mẹ ruột Khương Chanh.
Thời gian hắn ở đây cũng không tính là lâu, nhưng chưa từng nghe thần tượng hoặc bất kỳ ai nhắc tới mẹ Khương Chanh.
Không chỉ có như thế, trong căn nhà này hắn cũng chẳng tìm được gì ngoài ảnh chụp của 3 người thần tượng, Khương Chanh và Thẩm Nam Tinh.
Hắn phán đoạn chuyện mẹ của Khương Chanh đã ly hôn cùng thần tượng, hoặc là đã chết, nhưng chẳng biết là cái nào.
Hắn nhịn không được hỏi Khương Chanh: "Mẹ con đâu?"
Khương Chanh lắc đầu: "Con không có mẹ, con chỉ có ba thôi."
Xem ra, thần tượng hoàn toàn không nói cho con mình biết chuyện của mẹ.
Nếu mẹ bé đã chết, thần tượng sẽ không đến mức không nhắc tới, ngay cả bức ảnh cũng không lưu lại kỷ niệm cho con.
Như vậy, còn lại một khả năng, ngoại trừ thần tượng và mẹ đứa nhỏ cảm tình tan vỡ ly hôn, cũng chỉ có một lý do —— đứa nhỏ này là ngoài ý muốn.
Tần Đông Việt đang suy đoán thì điện thoại đột nhiên vang lên.
Hắn mới vừa bắt máy thì giọng Trình Bác Dương đã truyền đến: "Tần phó tổng, hạng mục kia của Quách đạo đã lấy được, sản xuất bên kia hỏi ngài muốn đề cử ai làm vai chính, ngài định trực tiếp đề cử ngài Khương hay là?"
"Ừ, phương thức liên hệ tôi đưa cho cậu sau, rồi cậu đưa cho bên sản xuất." Tần Đông Việt nhìn cái chân bó bột của mình, nói tiếp: "Tạm thời tôi không quay về được, chuyện công ty cậu làm được thì cứ làm, làm không được thì nói tôi."
Tần Đông Việt cúp điện thoại, đem số điện thoại của thần tượng chia sẻ cho Trình Bác Dương, sau đó hắn nhịn không được nhìn Khương Chanh.
Lại phát hiện mí mắt của đứa nhỏ díu hết cả lại, dáng vẻ khá là mệt nhọc.
Hắn duỗi tay theo bản năng, định lây bé dậy để bé đi ngủ.
Nhưng mà tay hắn vừa vươn ra thì đột nhiên thân thể đứa nhỏ ngã về phía hắn ——
Trong lòng Tần Đông Việt căng thẳng, vội vàng ôm lấy đứa bé.
"Ba ơi..."
Khương Chanh ngủ đến mơ mơ màng màng, đôi mắt bé cũng không mở, chỉ rầm rì một tiếng, rồi ngủ mất.
"..."
Tần Đông Việt ôm cục mềm mại trong lòng, định đánh thức Khương Chanh, nhưng nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của bé cực kỳ giống thần tượng kia thì hắn lại không đành lòng.
Hắn nhìn nhìn mọi nơi, hai cái ghế nằm duy nhất đã bị mình và Nghiêm Mao Mao chiếm, cũng không còn chỗ nào thích hợp để ngủ, nếu lên lầu thì chỉ có thể đi bằng một chân, lò cò lên lầu khác gì đánh thức đứa nhỏ dậy ——
Hắn nghĩ nghĩ, trực tiếp ôm đứa nhỏ lên dựa vào đầu vai của mình ngủ.