*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Cực Phẩm
Chuyện nhị hoá Cố hoả hoả muốn ở lâu dài khiến cho Tiểu Hạ Lạc đáng thương vô cùng đau buồn, ngay cả khi Cố Phong đặc biệt làm riêng cho hắn bánh tổ ong quét mật hình trái tim cũng không thể khiến hắn “lộ ra nụ cười tuyệt mỹ”.
Đây thật là một chuyện vô cùng nghiêm trọng.
Vì vậy, Cố Phong sờ sờ đầu Hạ Lạc, cố gắng dời đi sự chú ý của hắn. “Được rồi, anh nhớ em nói tối nay có mưa sao băng đúng không?”
Hạ Triển nghe vậy, “vèo” một cái ngẩng đầu, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng em trai.
Ông trời thật quá quan tâm rồi!
“Đúng vậy, tối nay có mưa sao băng, khoảng mười giờ đó, chúng ta cùng đi xem được không?” Hạ Lạc rất hăng hái.
Cùng anh tuấn nam nhân của mình đi xem mưa sao băng quả thật lãng mạn đến không thể lãng mạn hơn nữa!
“Ừ, hai người muốn đi không?” Cố Phong nhìn Hạ Triển và Tạ Nguyên, tự động không nhìn đến Cố hoả hoả.
“Muốn.” Tạ Nguyên cười híp mắt gật đầu, một bộ dáng rất mong đợi.
“Tớ cũng muốn!” Hạ Triển khí thế hung hăng chen vào nói, thoạt nhìn cứ giống như chuẩn bị đi đánh nhau.
“… Tại sao anh không nhìn em?” Cố hoả hoả ủy khuất ngậm đầu đũa, cảm thấy mình bị anh trai ruồng bỏ mất rồi.
“Được, chúng ta cùng đi.” Cố Phong rũ mắt không để ý đến hắn, tay xiên một miếng chân giò hun khói, thản nhiên nói: “Gọi thêm Hạ Thiên nữa, cơ hội này khó có được.”
“Khụ, sáng nay em đi ký hợp đồng, tối cùng ban nhạc ra ngoài ăn uống chúc mừng, cho nên không đi được.” Cố Viêm gió chiều nào che chiều ấy, cả người đều cười đến cảnh xuân xán lạn, dối trá không gì sánh được!
Cố Phong hừ lạnh một tiếng.
Muốn đấu cùng anh? Sớm muộn gì cũng đem em đuổi ra khỏi cửa!
Học xong hai tiết buổi sáng, Hạ Lạc về nhà dương dương đắc ý đem kịch bản mình tỉ mỉ sửa chữa cho Tạ Nguyên xem.
Tạ Nguyên vừa đau khổ xoa đầu vừa lướt xem, dùng hai mươi phút xem thành quả lao động hai ngày của Hạ Lạc, sau đó uyển chuyển mà kiên định biểu thị: “Chúng mình vẫn là dựa theo kịch bản trước khi cậu sửa đi.”
“Vì sao!” Hạ biên kịch cảm giác rất tổn thương!
“Bởi vì… bài tập kiểu này nộp lên thế nào cũng bị treo khoa [1].” Tạ Nguyên bất đắc dĩ.
[1] Treo khoa: không qua hoặc thất bại. Chỉ người nào đó vì nguyên nhân gì không thể vượt qua khoá học hay cuộc thi.
“Vì sao! Tớ không tin!” Cả người Hạ biên kịch đều hóa thân thành Bào Hao Mã (Mã Cảnh Đào)!
“Có lẽ bởi vì đây là kịch bản đồng tính chăng?” Tạ Nguyên cân nhắc từ ngữ, dùng giọng nhẹ nhàng nói.
Dù sao người đứng trước mặt mình cũng là đồng tính.
“Đồng tính thì làm sao?” Hạ Lạc ai oán thở dài, trên khuôn mặt nhỏ nhắn dâng đầy biểu tình bi thương. Tạ Nguyên trứng trứng 囧 một chút, đang hối hận lời nói của mình quá trực tiếp, đột nhiên hai mắt Hạ Lạc lộ tinh quang dõng dạc tiếp tục nói! “Cậu không thể chỉ đặt trọng tâm về vấn đề đồng tính, phải nhìn thấy đằng sau nội dung đồng tính đó chính là nhân văn quan hoài [2], cùng với tình yêu đồng tính khi chủ nghĩa biểu hiện [3] cùng chủ nghĩa hiện thực [4] vừa mâu thuẫn vừa hoà hợp, trong bình thường lại thấy vĩ đại, trong sai lầm lại thấy đúng đắn!”
[2] Nhân văn quan hoài: Đảng cầm quyền đối với dân quan tâm, xã hội đối với người yêu mến, tư tưởng Đảng bắt đầu quan tâm nội tâm con người, hướng dẫn mọi người biết quan tâm mình, người khác và xã hội, cư xử đúng đắn. Chính sách này giúp kéo dần khoảng cách giữa Đảng Trung Quốc và nhân dân.
[3] Chủ nghĩa biểu hiện (Expressionism) là một trào lưu nghệ thuật xuất hiện và phát triển ở châu Âu vào những năm cuối thế kỷ 19 đầu thế kỷ 20, có đặc điểm nhấn mạnh, thậm xưng trong sự thể hiện cảm tính – xúc cảm của chủ thể (thường là cảm xúc con người hoặc một nhóm người) hoặc xúc cảm của chính người họa sĩ.
[4] Chủ nghĩa hiện thực (Realism) là trào lưu nghệ thuật lấy hiện thực xã hội và những vấn đề có thực của con người làm đối tượng sáng tác. Chủ nghĩa hiện thực hướng tới cung cấp cho công chúng nghệ thuật những bức tranh chân thực, sống động, quen thuộc về cuộc sống, về môi trường xã hội xung quanh.
Thế nhưng mình chỉ thấy được đồng tính thôi, chẳng lẽ giác ngộ của mình quá thấp sao…
Tạ Nguyên sầu muộn nhìn chằm chằm trần nhà.
Tổ viên đóng vai B đúng là quá giảm thọ…
“Ừm, được rồi, nếu cậu có thời gian thì luyện tập chơi bóng rổ chút được không? Có mấy phân cảnh quay ở trường, nếu không luyện trước đến lúc quay sẽ rất gượng gạo.” Tạ Nguyên đổi chủ đề.
Tuy rằng trong tổ ba người còn lại có thể chơi bóng rổ, nhưng lo đến vấn đề “nhan sắc”, cuối cùng mọi người nhất trí quyết định cho Hạ Lạc và Tạ Nguyên chia nhau đóng vai A quân và B quân, hai đại soái ca khoa Diễn xuất cùng dắt tay nhau diễn gì gì gì vừa nghe đã thấy thu hút người khác rồi.
Nói đến bóng rổ Hạ Lạc mừng rỡ.
Chuyện này hoàn toàn có thể nhờ anh tuấn nam nhân nhà mình đến phụ đạo một chút!
Khi mặt trời chiều ngã về hướng Tây, tay nắm tay nhau trên sân bóng rổ, vừa nghĩ đến đã cảm thấy vô cùng ấm áp!
Về phần Cố Phong đột nhiên thú tính đại phát ôm mỹ thiếu niên mảnh khảnh trong lòng kéo đến rừng cây nhỏ phía sau ba ba ba, chuyện này Hạ Lạc hoàn toàn không có nghĩ tới đâu nha!
Chậc, vừa nhắc tới ba ba ba liền nghĩ đến Cố hoả hoả!
Hai lần liên tục phá hoại chắc chắn là cố ý.
Thế nhưng tại sao cậu ta biết được? Chẳng lẽ giữa anh em ruột thịt có tồn tại cái gì mà tâm linh cảm ứng à?
Hoặc có lẽ “Dây anten tiếp thu tín hiệu Ma Vương” của Cố hoả hoả có khả năng bắt được sóng điện não khúc nhạc dạo của người gần đó sắp chuẩn bị ba ba ba?
Đây quả thật là đáng sợ, nhất định phải đuổi cậu ta đi!
Nghĩ đến đây, Hạ Lạc lập tức lấy ra điện thoại nhắn tin cho Tiểu Hạ Thiên, tha thiết mời em ấy tối nay đi xem mưa sao băng! Đồng thời còn nhấn mạnh siêu cấp phúc lợi là tối nay có thể cùng ngủ trên một chiếc salon cùng thần tượng!
“Oa! Thật sự có thể cùng ngủ trên một chiếc salon sao!? (Mắt hình sao) ★_★~~”
Trong nháy mắt nhận được tin nhắn, Hạ Lạc đột nhiên có một loại cảm giác quen thuộc thật vi diệu!
Rốt cuộc là giống ở đâu nhỉ? Hạ Lạc gãi đầu một cái, có chút nghĩ không ra.
“Đương nhiên có thể, nhưng thật ra là do không còn phòng trống nên phải uỷ khuất em một chút, sáng mai anh Hạ Triển đưa em tới trường, nhớ mang theo cặp.” Hạ Lạc vừa hắc hắc cười vừa nhấn nút gửi đi.
Lâu lâu gọi thiên địch của Ma Vương đến, còn sợ Ma Vương không đi sao!
Nhưng lại có thể khiến Tiểu Hạ Thiên vui vẻ, thật sự là nhất cử lưỡng tiện.
Vì vậy tối hôm đó, cùng chú ba chào hỏi, sau đó Hạ Triển đến trường đón Hạ Thiên.
Sau đó, năm người hăng hái bừng bừng thu dọn đồ đạc, chuẩn bị đi xem mưa sao băng!
Tiểu Hạ Thiên ngốc manh còn mang theo một đống đồ ăn vặt, dự định vừa xem vừa ăn!
Còn Hạ Triển rất có tâm cơ mặc một chiếc áo khoác tay dài, như vậy có thể lúc Tạ Nguyên thấy lạnh cởi xuống phủ cho cậu! Quả thật săn sóc đến mức làm người ta tan nát cõi lòng!
Cho nên khi Hạ Triển thấy Tạ Nguyên mặc một chiếc áo khoác trông có vẻ rất ấm áp xuất hiện trước mắt mình, Hạ Triển trứng trứng choáng váng.
“Khụ, bây giờ là mùa hè.” Hạ Triển nghiêm túc nhìn Tạ Nguyên.
“Em biết…” Tạ Nguyên gật đầu. Hai ngày gần đây anh Hạ Triển rất không bình thường, tuy rằng không rõ vì sao nhưng vẫn là không nên chọc anh ấy tức giận.
“Em mặc nhiều như thế nóng lắm, chân thành khuyên em cởi ra.” Mặt Hạ Triển đen lại, nghĩ người không làm theo kế hoạch thật rất không đáng yêu!
“Thế nhưng anh Hạ Triển cũng mặc vậy mà…” Tạ Nguyên xoắn xuýt nhìn áo khoác của Hạ Triển.
Là muốn tránh gió đấy…
Vì vậy, khoé miệng Hạ Triển giật một cái, không nói gì.
Năm người lên xe, Tiểu Hạ Thiên ngồi giữa ghế sau, ôm một túi đồ ăn vặt lớn, không ngừng líu ríu nói chuyện, biểu đạt không thể lập tức nhìn thấy thần tượng thật là tiếc nuối thế nhưng lại thấy vui mừng vì tí nữa được gặp thần tượng!
Có fan não tàn như vậy, Cố hoả hoả cho dù bị hắc đến chết cũng nhắm mắt được! Hạ Lạc nghĩ.
“Được rồi, chúng ta đến đâu xem?” Sau ba mươi phút, Hạ Lạc nhìn ngoài cửa sổ đen như mực, cảm thấy cũng không sai biệt lắm.
Thật ra chỉ cần tìm một mảnh đất không có ngọn đèn nào là được rồi.
Nhưng nhìn tư thế của Hạ Triển cứ như muốn một đường chạy đến hừng đông.
“Anh nhớ gần chỗ này có một nhà xưởng bỏ hoang.” Hạ Triển hạ kính xe xuống, chậm tốc độ lại, hướng ngoài cửa nhìn quanh.
Nhưng mà mảnh đất này vô cùng hoang vắng, ngay cả một ngọn đèn đường cũng không có, dựa vào đèn xe nhìn cũng không được bao xa, xung quanh đều mù mịt tối tăm.
“Đến nhà xưởng làm gì…” Hạ Lạc 囧.
Ban đêm khuya khoắt chạy đến nhà xưởng bỏ hoang xem mưa sao băng, không những không lãng mạn mà cứ như biến thái sao ấy!
“Bởi vì nhà xưởng kia có thang lầu, có thể leo lên sân thượng xem, phạm vi rất tốt.” Hạ Triển thiết diện vô tư nói.
Thật ra trong lòng hắn nghĩ có thể mượn cớ như là “Quá tối” hay “Thang lầu quá khó đi” để tự mình cõng Tạ Nguyên lên!
Tứ chi thân mật tiếp xúc gì gì đó nghe quả tốt đẹp!
Nhưng mà bây giờ hình như hắn lạc đường rồi!
Sau mười phút mò mẫm không có kết quả, Hạ Triển bình tĩnh đốt một điếu thuốc, dừng xe quan sát tình hình.
“Cậu nhìn bên kia.” Cố Phong chỉ chỉ vài ánh đèn xa xa. “Có muốn qua hỏi một chút không?”
Hỏi đường là nhất định rồi, bởi vì vấn đề hiện tại không chỉ là không biết đường đến nhà xưởng!
Mà ngay cả đường về nhà cũng không tìm được!
Mặt Hạ Triển tê liệt gật đầu, bật đèn hướng tới bên kia lái đi.
Chỉ thấy hơn mười chiếc xe màu đen có rèm che đỗ thành một đoàn, thấy xe Hạ Triển chạy tới, người trong xe có rèm che đều nhô đầu ra, bầu không khí túc sát âm trầm vô cùng!
Con mẹ nó, gặp ngay meeting của hắc đạo sao!
Thế nhưng lão tử không làm đại ca mấy năm rồi!
“Khụ, không cẩn thận nhầm đường, ngại quá.” Hạ Triển lau mồ hôi lạnh trên trán, tranh thủ thời gian quay xe lại.
Lúc này, hai chiếc xe màu đen có rèm che thong thả lái đến, vừa lúc cản đường lui của Hạ Triển.
“Không cẩn thận như vậy?” Một thanh âm lạnh như băng từ trong một chiếc xe truyền đến, sau đó một thân ảnh vô cùng chướng mắt xuất hiện trước mắt Hạ Triển.
“… Con mẹ nó, anh tới đây làm gì!” Hạ Triển xoắn xuýt dụi dụi mắt,, đồng thời cũng thở phào nhẹ nhõm.
Đây đúng là Trần Tử Hào âm hồn bất tán!
“Lời này hẳn là tôi phải hỏi em mới đúng, em đến đây làm gì?” Trần Tử Hào đốt một điếu thuốc đi tới, gió thổi góc áo gì gì đó thoạt nhìn vừa tiêu sái vừa khí phách!
“Tôi đi hóng gió…” Hạ Triển trầm mặc một lát, lựa chọn lời nói không quá sát bút.
Thế nhưng còn chưa dứt lời, thanh âm Tiểu Hạ Thiên nguyên khí tràn đầy từ ghế sau truyền đến! “Thật ra chúng tôi đến xem mưa sao băng! Anh Hạ Triển nói chỗ này có một nhà xưởng bỏ hoang có thể xem rất tốt, hơn nữa chúng tôi không phát hiện meeting của hắc đạo đâu, đừng ném chúng tôi xuống biển cho cá mập ăn nha!”
Hạ Triển hít sâu một hơi, nghiêm túc cân nhắc khả năng đập đầu chết trên tay lái!
Tiểu Hạ Thiên, em có thể đừng hắc vậy nữa không!?
“Xem, mưa, sao, băng?” Trần Tử Hào chậm rãi lặp lại một lần, sau đó ‘hừ’ một tiếng phát sinh một tiếng cười không rõ hàm nghĩa!
Con mẹ nó, tiếng cười này là khinh bỉ lão tử sao!?
Tuy rằng xem mưa sao băng đích thật có chút nương pháo, thế nhưng đại thúc trung niên như anh là đố kị đúng không? Thật ra đúng là đố kị mà! Tình cảm lãng mạn ôm ấp của người trẻ tuổi, hỗn đản anh chắc chắn sẽ không có!
Cả người Hạ Triển đều bốc cháy!
Nhưng bị một đám em trai rồi bạn bè bắt lại không dám phát tác, sốt ruột đến khó chịu!
“Tôi cũng muốn xem.” Đường nhìn của Trần Tử Hào đảo qua chỗ ngồi của Tạ Nguyên, lạnh nhạt nói.
Anh anh anh anh anh… Anh muốn cái gì!?
Hạ Triển thống khổ xoa mặt!
Thật đúng là lưu niên bất lợi [5]!
[5] Lưu niên bất lợi: chỉ thời vận không tốt.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Cảm ơn lựu đạn của Greens ô ô ô~~~ >///< Cho nên mới nói nếu như tác giả muốn đem hai người tác hợp thì cho dù đi đến đâu cũng đều có thể gặp được nhau!!!! Chậc!
/Hết chương 28/
~~~
Bánh tổ ong quét mật