Edit: Cực Phẩm
Bởi được Cố Phong dốc lòng chăm sóc, cơn sốt của Hạ Lạc rất nhanh liền khỏi, ngày hôm sau chỉ còn lại chút bệnh trạng cảm mạo mà thôi.
Cho nên Hạ Lạc đi học bình thường với Tạ Nguyên, buổi trưa ra khỏi cổng trường, Hạ Lạc thấy cái người gọi là Trần Tử Hào đang chờ ở ngoài.
Khuôn mặt lạnh lùng như khối băng vẫn khí phách bốn phía như vậy!
Quả thật nên cho hắn một tấm bảng đằng kia ghi “Hắn là xã hội đen”!
“Mình có chút việc.” Tạ Nguyên có chút buồn bực nói với Hạ Lạc: “Buổi chiều anh ta sẽ đưa tớ về.”
Con mẹ nó, cùng đại thúc hắc đạo ở cùng nhau là muốn đi đâu? Hạ biên kịch bắt đầu não bổ!
“Nếu như anh ta có làm chuyện kỳ quái gì nhất phải gọi tớ tới giúp đỡ! Nếu ba giờ sau cậu không trở lại tớ có quyền cho rằng cậu bị giam trong phòng tối!” Hạ Lạc nguy hiểm nheo mắt lại, cùng tạ Nguyên châu đầu ghé tai, y như lén lút! “Gọi anh tớ xin giúp đỡ cũng được, anh ấy mặc đồ lót vào có thể biến thành siêu nhân có sức chiến đấu mạnh hơn tớ một chút…”
“Cậu không nên nghĩ bậy bạ đâu…” Tạ Nguyên rất xoắn xuýt.
“Chúng ta đi thôi.” Trần Tử Hào tiến lên nhẹ nhàng kéo tay Tạ Nguyên, đỡ hắn lên xe.
BMW 7-serie gì đó đích thực một chút cũng không khiêm tốn! Chậc chậc!
Ánh mắt Hạ Lạc như con gái xuất giá tha thiết nhìn BMW rời đi, thở dài, ngực một trận trứng trứng đau thương.
Tạ Nguyên lớn lên đẹp, tính cách đẹp, nhân phẩm đẹp, một thiếu niên ba đẹp như thế không thể trở thành chị dâu của mình thật quá đáng tiếc!
Đúng vậy, tiểu Hạ Lạc vẫn rất nhớ đến việc tìm chị dâu, vì hắn lo lắng anh mình bởi vì không tìm được tiểu thụ sẽ cô độc sống quãng đời còn lại!
Kỳ thật có đôi khi hắn nghĩ anh mình rất thích hợp làm thụ, nhưng hiển nhiên anh hắn không cho rằng như thế!
Ba mươi giây sao, Hạ Triển đến.
“Tạ Nguyên đâu?” Hạ Triển từ cửa sổ ló ra. “Em biến cậu ấy đi đâu rồi?”
Con mẹ nó, làm sao có thể là em biến? Em có phải Lưu Khiêm [1]đâu!
[1] Lưu Khiêm: một ảo thuật gia nổi tiếng.
Hạ Lạc hừ lạnh một tiếng, ủy ủy khuất khuất ngồi vào trong xe, trong lòng đang rỉ máu!
Vì sao mỗi lần xảy ra chút chuyện gì không tốt, anh trai luôn luôn hoài nghi đến trên đầu em trai mình?
Điều này làm sao em trai vừa hiền lành vừa ngoan ngoãn chịu nổi!
“Hỏi em đó, cậu ấy đâu rồi?” Hạ Triển dùng đầu ngón tay chọt chọt xương sườn Hạ Lạc.
Hạ Lạc giãy dụa né tránh vừa khóc vừa cười!
Ghét nhất bị chọt chọt xương sườn nha nha nha! Xương sườn rất nhạy cảm đó nha nha nha!
Vì vậy Hạ Lạc căm tức trả lời: “Không biết! Ném đi rồi!”
“Thật hay giả? Chân cậu ấy còn bị thương thế mà em không để ý tí xíu hả?” Hạ Triển thắng gấp.
Hạ Lạc không thắt dây an toàn, thiếu chút nữa thì đầu đập vào kính chắn gió!
“Em nói đùa đó, anh nghe không hiểu à!” Hạ Lạc khinh bỉ nhìn anh mình. Chỉ số thông minh của người này thấp đến làm cho người khác sốt ruột quá chừng!
“Vậy cuối cùng là đi đâu!” Hạ Triển đốt điếu thuốc lên, hung hăng hít một hơi!
Mẹ nó, vấn đề đơn giản như thế hỏi cả ngày cư nhiên không có chút tiến triển!
Thật muốn nắm vai con yêu quái này điên cuồng lắc lắc lắc!
Hạ Lạc chần chừ chốc lát, đột nhiên có chút không muốn nói cho Hạ Triển chuyện Tạ Nguyên bị quái thúc thúc đón đi!
Bởi vì sâu trong tâm linh mềm mại của em trai, vẫn có một tia trứng trứng chờ đợi, trông mong Tạ Nguyên trở thành chị dâu của mình!
Nếu như anh mình hiểu lầm thì làm sao cho tốt đây?
“Cậu ấy bị người í í í bắt đi làm thí nghiệm í í í, ba giờ nữa sẽ về nhà chúng ta.” Hạ Lạc lưu loát lập lời nói dối.
Hạ Triển trừng mắt liếc em trai, không nói chuyện.
Đại khái hắn cũng đã đoán được, nhưng mà chuyện Tạ Nguyên bị Trần Tử Hào dẫn đi cũng đâu phải chuyện khó nói, Hạ Lạc gạt mình làm gì chứ?
Chẳng lẽ quan hệ của hai người đó không tầm thường cho nên em mình mới không muốn nói cho người khác?
Con mẹ nó!
Rõ ràng đã nhắc nhở cậu ấy tên họ Trần chẳng phải người tốt gì sao vẫn đi theo người ta chứ…
Thế nhưng như thế mắc mớ gì đến lão tử?
Chân của cậu ấy vẫn bị thương, rốt cuộc thì họ Trần có biết hay không…
Thế nhưng lão tử quan tâm đến chuyện này là ăn no rửng mỡ sao?
Tuy rằng bộ dáng cậu ấy uống nước ép rất khiến người ra thương yêu…
Thế nhưng cậu ấy cùng ai ở chung một chỗ có nửa xu quan hệ sao?
Không có…
Nhất định không có, lão tử bình tĩnh lãnh khốc vô tình tà mị đệ nhất thiên hạ.
Đúng vậy, vô cùng bình tĩnh…
“Mẹ nó! Cái chiếc xe phía trước sao không lội vào ống cống mà đi! Vì sao!”
Hạ Triển táo bạo gầm thét, gân xanh nổi lên điên cuồng nhấn còi xe!
Hạ Lạc run rẩy đáng thương nhìn anh trai yêu ma hoá!
Đoạn thời gian vào buổi trưa này chính là thời gian lộ nguyên hình tốt nhất sao, chắc không phải mỗi ngày đều như thế này đâu ha?
“Chết tiệt! Tài xế chiếc xe phía trước nhất định là một tên nhị khuyết (đần độn)!” Hạ Triển hung ác nghiến răng, nhìn chằm chằm chiếc xe BMW 7-serie bởi vì tắc xe mà không nhích lên xíu nào.
Ủa? Đó không phải là xe của Trần Tử Hào sao? Hạ Lạc 囧.
Nhưng nó không nhích là vì phía trước đã bị xe khác chặn mà.
Hạ Lạc yên lặng oán thầm, trong lòng kiên quyết dứt khoát quân pháp bất vị thân [2], đứng ở bên chính nghĩa!
[2] Quân pháp bất vị thân: có nghĩa là ai cũng phải tuân theo luật pháp, hoàng thân quốc thích cũng không nằm ngoài pháp luật.
Về phần túi da vô dụng gì gì đó, cứ để nó mục nát theo cái thế giới bẩn thỉu này đi thôi!
Vì thế Hạ Lạc chân chó (nịnh nọt) phụ hoạ theo: “Đúng, là tên nhị khuyết! Không! Tam khuyết!”
“Tam bình phương!” Hạ Triển tán thưởng liếc mắt nhìn em trai, nhưng vẫn chưa hết giận đâu!
“Lập phương!” Hạ Lạc kiên định!
“Nói hay lắm!” Hạ Triển giơ ngón cái, quay đầu tiếp tục nhấn còi.
Ở bên trong chiếc BMW 7-serie, Trần Tử hào bất đắc dĩ xuyên thấu qua kính xe nhìn chiếc Audi phía sau.
Tài xế trong xe vội như vậy là do muốn đi bệnh viện tâm thần sao?
“Thật phiền.” Trần Tử Hào lạnh như băng nói.
“Chắc là có việc gấp.” Tạ Nguyên không yên lòng nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Em lại suy nghĩ cho người khác.” Trần Tử Hào nghiêng đầu nhìn cậu, mặt mày anh khí mơ hồ hiện ra một cỗ áp lực tức giận. “Lúc nào em mới có thể suy nghĩ cho tôi.”
Tạ Nguyên len lén liếc mắt, buồn bực cúi đầu nhìn chằm chằm vào tay mình.
“Đẹp mắt chứ?” Trần Tử Hào đưa tay qua, nhẹ nhàng cầm lấy tay của Tạ Nguyên, đầu ngón tay thong thả vuốt nhè nhẹ lòng bàn tay mềm mại của Tạ Nguyên.
“Túi đựng tiền lẻ của em đâu?” Trần Tử Hào buồn cười nắm vai Tạ Nguyên, kéo vào trong ngực mình.
Tạ Nguyên cắn môi tránh, Trần Tử Hào căm tức nâng mặt Tạ Nguyên lên để cho cậu ngẩng đầu nhìn mình.
“Em muốn làm tôi nghẹn chết hả? Như thế em không sợ tôi không còn thú vị với em à?”
“… Anh nhiều tình nhân như vậy, không thiếu người kém như tôi.” Tạ Nguyên ghét bỏ quay mặt sang chỗ khác.
“Hừ, nhưng tôi chỉ có một người kém như em thôi.” Trần Tử Hào lạnh lùng cười, đang muốn cúi đầu hôn một cái.
Lúc này, chiếc Audi phía sau phát rồ nổi lên tiếng tít tít tít!!!
Lại còn mơ hồ truyền đến tiếng hô táo bạo của tài xế: “Đi mau đi! Ta kháo! Xe phía trước đều đi rồi! Ngươi chết thảm ở trong xe rồi à!?”
Trần Tử Hào: “…”
Tuy rằng rất muốn đánh người, nhưng mà Trần Tử Hào là một lão đại xã hội đen, mấy việc này rất nhiều năm không tự mình động thủ rồi!
Vì vậy, hắn căm hận buông Tạ Nguyên ra, nghiến răng đạp chân ga.
Sắc mặt Tạ Nguyên tái nhợt, buông nắm tay ra, trong lòng tràn đầy cảm kích đối với tài xế chiếc xe kia!
Vừa nãy vốn dự định cho Trần Tử Hào một quyền, cho hắn khỏi bảo trụ khí tiết tuổi già!
May mà tiếng còi phía sau đúng lúc!
“Anh… Đừng tức giận nữa.” Dòng xe bắt đầu thông thuận, Hạ Lạc cẩn cẩn dực dực dụ dỗ anh trai yêu ma hoá.
“Hừ! Anh không có tức giận!” Hạ Triển ngậm điếu thuốc, mắt loé ánh sáng xanh nhìn chằm chằm chiếc BMW 7-serie trước mặt, thiếu chút nữa quẹo theo người ta vào đường phía trước. “Anh chỉ không vừa mắt chiếc xe kia thôi, chẳng hiểu vì sao nữa!”
… Đương nhiên là nhìn không vừa mắt rồi! Ngồi trong xe chính là tiểu thụ tương lai của anh đó! Chẳng lẽ trên thế giới thật sự có tâm linh cảm ứng?
Hạ Lạc xoắn xuýt một lát, đang nghĩ có nên thẳng thắn nói với anh trai nên đuổi theo cướp Tạ Nguyên về.
Bất quá nghĩ lại thôi quên đi.
Thứ nhất, hình như anh ấy cũng không thích Tạ Nguyên, toàn bộ đều là do mình vọng tưởng!
Thứ hai, Hạ Lạc tin tưởng nhân phẩm của Tạ Nguyên, tuyệt đối sẽ không vì tiền mà cùng đại ca hắc đạo phát sinh loại chuyện cẩu huyết gì.
Ừ, vậy thì về nhà thôi!
Hạ Lạc thành công thuyết phục mình, đồng thời cảm thán mình thật sự vì anh trai mà thao nát tâm luôn!
Lo lắng hết lòng! Cúc cung tận tuỵ!
Quả thật cảm động cả đất nước Trung Quốc!
Trong nhà được anh tuấn học trưởng quét dọn đến sáng sủa sạch sẽ, vô cùng ấm áp, nồi nước sôi sùng sục trong phòng bếp bốc lên những bọt khí nhỏ hạnh phúc, hương khí bay bốn phương.
Hạ Lạc vừa nước vào cửa nhà liền cảm động đến muốn khóc!
Nam nhân tốt như thế này, đánh mất thì sẽ không tìm lại được đâu!
Cho nên, hôm nay hắn quyết tâm giữ vững tinh thần gan dạ tiếp tục kế hoạch câu dẫn!
Hạ Lạc nắm chặt quả đấm nhỏ.
Cố Phong đang ngồi trên ghế salon vọc laptop, chiếc laptop đặt trên bàn thấp trước ghế salon, thanh âm QQ thông báo có tin nhắn kêu tít tít không ngừng.
Hiện tại Cố Phong đã hoàn toàn đem phòng khách trở thành phòng ngủ của mình.
“Anh nấu canh bồ câu đó, ngày hôm qua còn lại một ít sườn xào chua ngọt, hai người còn muốn ăn món gì thì nói cho anh biết.” Cố Phong nhìn chằm chằm màn hình laptop đánh chữ, cũng không ngẩng đầu lên.
Hạ Lạc nhạy cảm hít hít mũi, cảm giác mình đã ngửi được mùi gian tình!
Vì cái gì! Lão tử cũng không có QQ của học trưởng! Chỉ có số điện thoại mà thôi!
Tiểu yêu tinh chui ra từ đâu vậy?
Đến cuối cùng nói chuyện gì khiến cho học trưởng đầu cũng không ngẩng đầu mà nhìn chằm chằm màn hình?
Con mẹ nó, chẳng lẽ là chat s.e.x?
Hạ Lạc bị vọng tưởng của mình hung hăng đánh trúng, nhất thời hai mắt tối sầm, vô lực ngồi đơ trên ghế sa lon.
“Tớ muốn ăn Mãn Hán toàn tịch [3]!” Hạ Triển hung tàn dập một điếu thuốc, lại đốt lên một điếu khác, biểu tình vô cùng hung hãn!
[3] Mãn Hán Toàn Tịch, hay Tiệc triều đình Hán Thanh, là một trong những đợt tiệc lớn nhất được ghi chép ở Mãn Châu và lịch sử Trung Hoa. Đợt tiệc này bao gồm 108 món độc đáo từ nhà Thanh và văn hóa người Hán.
Cố Phong: “…”
“Đùng đùa nữa, hay là xào su hào đi, ăn mặn một chút đổi khẩu vị.” Cố Phong nói một câu, sau đó cẩn thận gập màn hình laptop xuống một góc lớn, đứng dậy đi vào phòng bếp.
Hạ Triển chẳng biết tại sao thở dài, ngậm điếu thuốc, cầm gạt tàn thuốc đi về phòng ngủ.
Nhìn giống như muốn hút một đống thuốc lớn.
Vì vậy, trong phòng khách chỉ còn lại một mình Hạ Lạc, căm tức nhìn chằm chằm màn hình laptop.