Edit: Ngọc Hân – diễn đàn
Hai người vội chạy tới bệnh viện trung tâm thành phố A, vừa rồi mẹ Kinh điện tới nói bệnh tim của bà nội đột nhiên tái phát, vừa được xe cứu thương đưa đi, hai người tăng tốc độ chạy tới trước cửa phòng cấp cứu. LQĐ
Ba Kinh và mẹ Kinh đang chờ ở đó, Kinh Sở Dương đi như bay qua, gấp giọng hỏi: “Chuyện gì xảy ra ạ?”
“Ai lớn tuổi không có tình huống bất ngờ.” Mẹ Kinh thở dài, nhìn ra phía sau anh: “Tiểu Sầm cũng tới à, xem hai người các con thở thành như vậy, mệt lắm hả?”
Tưởng Sầm và Kinh Sở Dương cùng đứng dựa vào tường phòng cấp cứu, xuyên qua cửa kính đột nhiên cậu nghĩ tới đêm ba mẹ xảy ra tai nạn xe cộ, cậu cũng lòng nóng như lửa đốt đứng canh ở cửa ra vào, nhưng chờ đợi được lại là tin ba mẹ hai người qua đời.
Cậu rất yêu quý bà nội, hơn nữa mẹ Kinh nói không sai, người lớn tuổi, chẳng ai có thể nói được, hơn nữa rất nhiều người một giây trước còn khỏe mạnh một giây sau đã vào bệnh viện, cho nên phải quý trọng họ, quý trọng mỗi một ngày.
Không biết qua bao lâu, cuối cùng đèn phòng cấp cứu cũng tắt, bác sĩ mặc áo blu trắng đi từ trong ra, ông ta cởi khẩu trang ấm giọng hỏi: “Có phải mấy hôm nay bà cụ thường thức đêm?”
Mẹ Kinh ngẩn người, trả lời: “Vâng, mấy hôm nay bà đang đan áo len.”
Bác sĩ nghe vậy quả nhiên nhíu mày: “Bà cụ có bệnh tim, nên phải ngủ sớm dậy sớm, nghỉ ngơi và luyện tập nhiều, sao có thể thức đêm? Các người làm con cháu không theo dõi sát sao một chút, mai này không thể như vậy nữa.”
“Vâng vâng vâng.” Mẹ Kinh trả lời liên tục, cửa phòng cấp cứu mở ra, bà nội được đẩy từ trong ra, bà nằm trên giường, nhắm tịt mắt còn chưa tỉnh lại, y tá đẩy bà vào phòng bệnh riêng, một lát sau thì rời đi.
Tưởng Sầm theo Kinh Sở Dương vào trong phòng hỏi thăm bà nội, lúc này đã hơn chín giờ tối, mẹ Kinh ngáp một cái, cảm thấy hơi mệt, Tưởng Sầm thấy thế vội nói: “Ba mẹ, hai người về trước nghỉ ngơi đi, ở đây có con và Sở Dương là được ạ.”
“Nhưng mai con không có việc sao?” Mẹ Kinh hỏi lại.
Tưởng Sầm lần đầu tiên nói dối, bình tĩnh trả lời: “Chiều con mới có việc, có thể ở đây với bà, hai người yên lòng về nghỉ đi ạ.”
Mẹ Kinh nghe nói vậy im lặng một hồi, đành gật đầu đồng ý, cùng ba Kinh rời khỏi phòng bệnh đi về nhà, trong phòng bệnh rộng rãi thoáng chốc yên tĩnh lại, gió đêm thổi tung màn cửa sổ lướt nhẹ qua hai người, tưởng Sầm đi qua khép bớt cửa sổ lại, rồi quay về bên cạnh giường ghém chăn cho bà nội.
“Đi nghỉ đi, anh trông cho.” Sao Kinh Sở Dương lại không biết cậu nói dối chứ, rõ ràng sáng mai Tưởng Sầm có thông cáo phải thực hiện, anh vuốt ve lòng bàn tay cậu, đẩy cậu tới ghế sofa nằm xuống, dùng áo khoác của mình đắp cho cậu.
Tưởng Sầm không từ chối được đành nhắm mắt lại, nhưng qua hồi lâu trong đầu cậu không thấy buồn ngủ chút nào, đành ngồi dậy, đang muốn nói chuyện với Kinh Sở Dương thì thấy bà nội nằm trên giường bệnh giật giật, cậu xốc áo khoác đi qua, cùng Kinh Sở Dương nhìn bà.
Bà nội từ từ tỉnh lại trong cơn ngủ mê, thấy bốn phía xung quanh toàn là màu trắng thì đoán được mình đang ở bệnh viện, trái tim đau đớn kịch liệt đã biến mất, bà thấy Kinh Sở Dương và Tưởng Sầm đang lo lắng nhìn bà, thở phù bật cười, nói: “Đây là thế nào? Bà nội không sao.”
Tưởng Sầm không nói gì, ngồi bên cạnh giường ôm bà, cậu thật lòng xem bà nội như người thân của mình, không muốn bà có chuyện, một lát sau cậu ngẩng đầu đứng dậy đi ra khỏi cửa: “Con đi mua cháo cho bà nội,,,, chắc bà đói bụng?”
“Đợi một chút.” Bà nội gọi cậu lại, bàn tay đầy nếp nhăn dịu dàng nắm chặt tay Tưởng Sầm, ngước mắt nhìn Kinh Sở Dương đứng bên cạnh vẫn chưa lên tiếng: “Sở Dương đi đi, Tiểu Sầm ở lại nói chuyện với bà nội.”
Kinh Sở Dương gật dầu, cầm điện thoại và ví tiền đi ra ngoài.
Tưởng Sầm ngồi trở lại giường, hai tay bao lấy bàn tay ấm áp của bà nội, dìu bà ngồi dậy: “Bà nội, sau này bà không thể thức đêm, bác sĩ nói bà không được thức khuya.”
“Bà biết rồi.” Bà nội cười dịu dàng, tự nhiên thay đổi đề tài: “Từ khi Sở Dương nói cho bà biết nó có người trong lòng, bọn ta rất tò mò là ai, về sau biết là con, Tiểu Sầm, con là một đứa bé ngoan, bà nội rất thích con.”
“Dạ, Sở Dương cũng rất hiếu thuận ạ.”
“Muốn nghe chuyện của đứa nhỏ Sở Dương khi còn bé không?” Bà nội dịch người tựa vào gối đầu mềm mại, nói tiếp: “Bà nhìn đứa nhỏ Sở Dương lớn lên, khi còn bé nó rất bướng, khi đó cả nhà bọn ta ở trong một sân nhỏ, trong sân có một cây dương liễu, đứa nhỏ này ngày nào cũng leo lên cây, kết quả có một lần thiếu chút nữa ngã từ trên cây xuống, cũng may vừa lúc ba nó đi ngang qua đón được nó.”
Tưởng Sầm không xen vào, lặng lẽ nghe bà nói, bà nội kể rất nhiều chuyện thú vị và gây sự khi còn bé của Kinh Sở Dương, làm cậu buồn cười, không nghĩ tới Kinh Sở Dương thoạt nhìn chững chạc, thế mà trước kia cũng có lúc anh hùng như vậy.
Nói một hồi, hai người còn nói tới Kinh Sở Nghi khi còn nhỏ, nói cô và Kinh Sở Dương cùng đuổi theo chó hoang, kết quả bị chó hoang rượt ngược lại, hai người sợ tới mức khóc ầm lên, chạy thẳng một mạch về nhà trốn.
Kinh Sở Dương mua cháo nóng bên ngoài về, đi tới trước cửa phòng bệnh, xuyên qua cửa kính thủy tinh, anh nhìn thấy bà nội và Tưởng Sầm tay cầm tay ngồi trên giường cười cười nói nói, trong lòng không khỏi thấy ấm áp. Vừa đẩy cửa ra, anh liền nghe bà nội đang kể chuyện thảm nhất lúc còn bé, không nhịn được cong môi, thả cháo trong tay xuống, bất đắc dĩ nói: “Bà nội, đã qua bao lâu rồi, sao bà còn nhớ những chuyện nhỏ nhặt này chứ?”
Bà nội quay đầu lại liếc anh một cái: “Sao có thể không nhớ? Chuyện con gây sự khi còn bé nói ba ngày ba đêm cũng không hết đâu.”
“Được rồi được rồi được rồi, sau khi bà khỏi bệnh nói bao lâu cũng không sao, nhưng bây giờ phải ăn cháo trước, sau đó ngoan ngoãn đi ngủ, nhé?” Kinh Sở Dương mở hộp thức ăn ra, hơi nóng bay lên, chỉ một lúc mùi thơm của cháo bay đầy căn phòng.
Bà nội ăn cháo xong lặng lẽ nằm xuống, vẫn không muốn thả tay Tưởng Sầm ra, bà kéo cậu lại gần, dịu dàng nói: “Bé ngoan, cùng Sở Dương về nhà nghỉ đi, mai rồi hãy tới đây với bà nội, bà nội có cái này cho con.”
Tưởng Sầm vốn kiên quyết ở lại, nhưng Kinh Sở Dương sợ ảnh hưởng công việc ngày mai của cậu nên muốn dẫn cậu về, tưởng Sầm hết cách đành chào tạm biệt bà nội, rời khỏi bệnh viện.
Hôm sau xong thông cáo, Tưởng Sầm không thể chờ đợi ngồi lên xe công ty, bảo tài xế chạy tới bệnh viện, lúc cậu đến vừa khéo Kinh Sở Dương cũng mới đến, hai người cùng vào phòng bệnh của bà nội, đẩy cửa vào, phòng bệnh trống trơn, lúc này hai người mới biết bà nội không sao, được bác sĩ cho phép về nhà.
Vì vậy hai người đành quay đầu xe chạy về nhà, xe dừng trong gara biệt thự, Kinh Sở Dương xuống xe nắm tay Tưởng Sầm đi vào trong nhà.
“Tiểu Sầm tới đây nào.” Bà nội và ông nội đều ở nhà, hôm nay tình trạng bà nội nhìn có vẻ khá hơn, sắc mặt cũng hồng nhuận khỏe mạnh, bà vẫy Tưởng Sầm đi qua, cầm một chiếc áo len đan thủ công bên cạnh đưa ra, cười nói: “Thử xem sao, bà nội nhìn thân hình con đan đại, cũng không biết hợp không.”
Tưởng Sầm cười khanh khách, thoáng chốc hiểu hết tất cả, mẹ nói bà nội thức đêm đan áo, chẳng lẽ lúc trước bà nội thức đêm là vì đang đan áo len cho cậu?
Không biết nói gì mới tốt, khóe mắt ướt át, Tưởng Sầm nhận áo len chồng vào người, kích cỡ vừa vặn, cậu cúi đầu nhìn bà nội cười hiền lành, đôi mắt đột nhiên đỏ bừng, cúi người ôm lấy bà, nghẹn ngào: “Cảm ơn bà nội.”
“Nói cảm ơn gì chứ, đều là người một nhà.” Bà nội vỗ lưng cậu, tiếp tục lấy ra một cái hộp nhỏ, mở ra, bên trong là một chiếc vòng lục bích, màu sắc trong suốt, vừa nhìn là biết chất lượng thượng thừa, giá cả xa xỉ, bà nội cầm vòng ta ra, nói: “Đây là của hồi môn năm đó của bà nội, vốn muốn chờ sau khi Sở Dương trưởng thành để lại cho vợ của nó làm quà gặp mặt, con là bé trai, không tiện đeo vòng tay, nhưng bà nội vẫn muốn tặng con, sau này con và Sở Dương sống cho tốt, vĩnh viễn là một thành viên nhà họ Kinh.”
Tưởng Sầm kinh ngạc nhận chiếc hộp, giờ phút này cầm trong tay thấy nặng trĩu, ánh mắt cậu đỏ lợi hại hơn, trong lòng bị cảm động lấp đầy, rất lâu sau, cậu hít sâu một hơi, cố gắng để mình bình tĩnh lại, cong môi: “Cảm ơn bà nội.”
“Đứa nhỏ này lúc nào cũng khách sáo như vậy, được rồi ăn cơm thôi.” Bà nội cười vỗ vỗ tay Tưởng Sầm, đứng lên ghé sát tai cậu, tay khép chặt nhỏ giọng nói: “Đã muốn hiếu kính bà nội như vậy, vậy sau này phải đóng nhiều phim hay, mấy người trẻ tuổi các con hay nói từ gì ấy nhỉ? À đúng rồi, mê hoặc! Cũng mang về cho bà nội này nọ, trong nhà này có một ngôi sao lớn, bà nội ta có thể khoe khoang với những lão gia hỏa kia.”
Tưởng Sầm gật đầu liên tục, khóe mắt hơi ướt kiềm chế lại, nín khóc mỉm cười, nói theo ý nào đó, cậu phải cảm ơn Thiệu Trạch, nếu không phải kiếp trước hắn hại chết cậu thì cậu không sống lại, cũng không gặp phải chuyện nhỏ đi kỳ lạ, không gặp được người tốt như Sở Dương, cùng cả nhà tốt bụng như vậy.
Thời gian chứng minh, luôn sẽ gặp được đúng người, mặc kệ cách xa nhau bao lâu.
Nước chảy róc rách, thời gian trôi qua cực nhanh, nháy mắt đã ba năm trôi qua, Tưởng Sầm nhờ vào một bộ phim hợp tác với đạo diễn quốc tế được đề cử ảnh đế của giải Kim Bôi, các khách mời đã tuyên bố danh sách đề cử, mời mọi người nhìn lên màn hình lớn.
Ba phút sau.
“Được rồi, như vậy ảnh đế giải thưởng Kim Bôi năm này rốt cuộc là rơi vào tay ai đây? Để chúng ta mỏi mắt chờ mong!” Khách quý trao giải mở phong thư trong tay ra, nhìn thấy tên viết trên trang giấy, ông ta lộ vẻ kinh ngạc và vẻ mặt trong dự đoán, cúi đầu ghé sát microphone, lớn tiếng tuyên bố: “Chúng ta cùng vỗ tay chúc mừng – Tưởng Sầm!”
Vừa dứt lời, fan toàn hội trường reo hò tung tăng như chim sẻ, Tưởng Sầm từ vị trí khách quý đứng dậy, cậu buông tay Kinh Sở Dương bên cạnh ra, nở nụ cười lên sân khấu, cúi đầu nhận chiếc cúp nặng trịch do khách quý trao, ánh sáng lấp lánh đập vào mắt cậu, Tưởng Sầm nói lời cảm ơn, trong đầu bỗng nhớ tới kiếp trước, chiếc cúp thuộc về cậu, tất cả thuộc về cậu cuối cùng đã về tới tay cậu!
Cậu đảo mắt nhìn xuống phía dưới, phát hiện Kinh Sở Dương chẳng biết rời khỏi chỗ ngồi từ lúc nào, ngay sau đó trong khán phòng bùng lên một loạt tiếng thét chói tai, kèm theo tiếng fan thét lên, Tưởng Sầm quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Kinh Sở Dương cầm một bó hoa hồng lên sân khấu, anh bước vững chãi đi tới trước mặt cậu, quỳ xuống, nâng bó hoa hồng lên, lại móc một đôi nhẫn giống nhau như đúc trong túi áo ra, trầm giọng nói: “Tiểu Sầm, em bằng lòng ở cùng anh cả đời không?”
Cầu hôn!
Các fan có mặt ở đây hoàn toàn điên cuồng, tiếng thét chói tai vang vọng khắp hội trường, ánh đèn truyền thông loang loáng quay chụp, lưu lại khoảnh khắc trang nghiêm mà thần thánh này.
Cả người Tưởng Sầm như bị đông cứng, một hồi sau mới lấy lại tinh thần, trái tim cậu đập mãnh liệt, tiếng thét chói tai toàn hội trường như đều bị che lấp, chỉ nghe thấy câu nói kia của Kinh Sở Dương, giọng anh từ tính mà dịu dàng quanh quẩn bên tai cậu, làm cậu không cách nào từ chối, hồi lâu sau, Tưởng Sầm khẽ mỉm cười, đưa tay nhận hoa hồng trước mặt, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Cái này còn phải hỏi sao?”
Kinh Sở Dương mỉm cười, từ dưới đất đứng lên, nghiêng người ôm Tưởng Sầm, anh lấy nhẫn trong hộp ra, nghiêm túc đeo cho người trong ngực, thâm tình hôn lên trán cậu, xiết chặt ngực.
Ba tháng sau, Kinh Sở Dương dẫn Tưởng Sầm tới nước D lấy giấy chứng nhận kết hôn, vẫn là giáo đường quen thuộc kia, cánh rừng quen thuộc kia, chỉ là trong giáo đường được chúc phúc đổi thành họ, tiếng chuông vang lên, dư âm còn văng vẳng bên tai, kéo dài không dứt.
Một gốc cây bạch dương to: Có một chuyện tôi đã muốn rất nhiều năm rồi, cuối cùng hôm nay cũng đã làm được, cảm ơn mọi người quan tâm và chúc phúc, từ nay về sau chúng tôi sẽ càng hạnh phúc hơn [Ảnh chụp giấy đăng ký kết hôn]
Tưởng Sầm v trả lời Một gốc cây bạch dương to: *Bắn tim*!
Hết