Edit: Ngọc Hân – diễn đàn
Đêm đã khuya, mưa nhỏ tí tách xuyên qua cành cây thưa thớt rơi xuống mặt Kinh Sở Dương, rét lạnh thấu xương, anh vội vàng đi về phía hang núi cách đó không xa, bước nhanh đến nỗi suýt chút nữa ngã xuống. LEQDON
Đến bên ngoài hang núi, bên trong tối đen như mực không thấy rõ gì cả, Kinh Sở Dương giơ đèn pin chiếu vào bên trong hang núi, chỉ có thể nhìn gần, thứ ở xa nhìn rất mơ hồ, anh nhấc chân đi vào bên trong, trái tim như treo trên không trung.
Gió gào thét bên tai, Kinh Sở Dương mạo hiểm đi vào bên trong hang núi u tối, nương theo đèn pin điện thoại và ánh trăng trong trẻo, anh thấy thấp thoáng một bóng người cuộn mình trong góc, khuôn mặt dưới ánh trăng tái nhợt, không phải là Tưởng Sầm đang mất tích sao?
Nửa giờ trước, Tưởng Sầm nằm trong hang núi cảm thấy hơi lạnh liền núp vào một góc nhỏ, trong hang núi này chưa khai phá gì, trong bóng tối láng máng nghe tiếng sâu bò qua, có lẽ là quá yên tĩnh tiếng mưa rơi bên ngoài bị khuếch đại lên vô số lần nện vào tai Tưởng Sầm, cậu càng ôm chặt lấy mình, trong đầu cố gắng nhớ lại một số chuyện vui vẻ.
Tưởng Sầm hít mũi một cái, lúc này không kiềm chế được nhớ cái ôm ấm áp thoải mái của Kinh Sở Dương, lúc đêm lạnh cậu rất vui sướng chui vào ngực anh, vì đó là nơi ấm áp nhất, còn Sở Dương của cậu cũng sẽ dang rộng cánh tay đón cậu, ôm cậu rất chặt, một chút gió lạnh cũng không thể thổi qua.
Ban đêm gió từ bên ngoài hang núi thổi vào, quần áo trên người Tưởng Sầm hơi mỏng hoàn toàn không thể chống lại gió lạnh, cậu nhắm mắt lại, tưởng tượng nghĩ như mình đang ở trong nhà, có sự ấm áp, có Kẹo Đường, còn có cả Sở Dương đang nấu cơm dưới bếp.
Chuyện mình mất tích chắc hẳn đoàn phim đã biết, bọn họ nhất định sẽ báo cảnh sát, chắc cảnh sát sẽ lên núi để tìm kiếm, nhưng lúc nào mới tìm được cậu thì khó mà nói. Bây giờ Tưởng Sầm có thể làm chính là ngoan ngoãn đợi ở đây, núi này không an toàn như trong tưởng tượng, cậu sợ đi loạn sẽ càng làm người ta tìm không thấy.
Vậy còn Sở Dương?
Anh ấy nhất định cũng biết nhỉ? Nơi này cách thành phố A khoảng chừng hai tiếng chạy xe, anh ấy sẽ chạy tới chứ? Dù cho chạy tới cảnh sát cũng không để anh lên núi, Tưởng Sầm bĩu môi, chỉ đáng tiếc lúc quay phim không có thói quen mang điện thoại cho nên bây giờ một công cụ liên lạc với người khác cũng không có, chỉ có thể vừa mạo hiểm chịu lạnh vừa chờ đợi.
Rất nhanh sẽ có người tới, Tưởng Sầm an ủi mình như vậy, trong cơn mệt mỏi cực độ, tinh thần cậu bị bóng đêm nuốt từng chút một, cuối cùng chìm vào giấc mơ yên tĩnh tốt đẹp.
Bên ngoài hang núi, Kinh Sở Dương nhìn thấy Tưởng Sầm bên trong, tảng đá lớn trong lòng lập tức rơi xuống, khóe miệng mỉm cười, nhưng một màn sau đó khiến anh trợn trừng mắt, dũng cảm quên mình vọt tới!
Chỉ thấy bên cạnh Tưởng Sầm có một con rắn hoa nhỏ đang chậm rãi bò tới, hưng phấn phun lưỡi dài ra, trong bóng tối mắt rắn có vẻ vô cùng sáng, cũng khiến người ta hoảng sợ.
Kinh Sở Dương liều mình bổ nhào vào bên cạnh Tưởng Sầm, không kịp suy nghĩ gì đã đưa tay nắm con rắn kia giơ lên trời dùng sức vung mấy cái, chắc con rắn bị chọc khiến nóng nảy, cuộn người cắn một miếng lên tay Kinh Sở Dương, ngọ ngoạy chạy đi.
Kinh Sở Dương cúi đầu nhìn, chỗ bị rắn cắn máu chảy ra, nhưng trừ cái đó ra thì không còn gì khác, anh bỗng hiểu, con rắn này không có độc!
Cùng lúc đó, Tưởng Sầm bên cạnh tỉnh lại, cậu lờ mờ trông thấy Kinh Sở Dương đang bên cạnh cậu, cho rằng mình đang mơ, nhưng một giây sau cậu nhìn thấy con rắn trên tay Kinh Sở Dương, con rắn kia lại còn cắn anh một miếng, cậu quá sợ hãi, hốt hoảng luống cuống đứng lên, lúc này mới tỉnh ngộ không phải mình nằm mơ, mà là Sở Dương của cậu thật sự tới đây!
Kinh Sở Dương phát hiện rắn không có độc, lại nhìn thấy Tưởng Sầm đã tỉnh, rất đỗi vui mừng ôm chặt lấy cậu, mặt chôn trong cổ cậu, thân mật cọ cọ: “Tiểu Sầm, cuối cùng anh cũng tìm được em.” Tay thì không ngừng nhân cơ hội ăn ít đậu hũ.
Nhưng người bên cạnh không phản ứng, càng lúc càng khác thường, ánh mắt đen kịt như đêm chứa đầy sợ hãi, thân thể cũng run rẩy càng lúc càng càng lợi hại, tứ chi cứng đờ.
“Tiểu Sầm, em làm sao vậy?” Kinh Sở Dương bị dọa rồi, cầm cánh tay cậu thấp giọng hỏi, nhưng một giây sau Tưởng Sầm như chợt tỉnh lại từ trong mộng, bắt lấy tay anh, nhìn chằm chằm vào chỗ bị rắn cắn máu chảy ra, cúi đầu xuống dán miệng mình lên, dùng sức hút ra, đôi môi mềm mại dán trên cánh tay anh, nhưng Kinh Sở Dương không cảm thấy kích động.
Anh hiểu, đây là Tiểu Sầm tưởng cắn anh bị thương là rắn độc!
Tưởng Sầm không rảnh suy nghĩ vì sao Kinh Sở Dương xuất hiện ở đây, trong đầu toàn là anh ấy bị rắn cắn rồi, có thể rắn độc cắn, cũng vì cậu ngủ quá sâu nên hại anh bị rắn cắn.
“Tiểu Sầm, em ngẩng đầu nhìn anh.” Kinh Sở Dương không dám khinh thường, dìu người cậu để cậu đứng thẳng ngước mắt nhìn mình, anh chưa bao giờ thấy thần sắc như vậy trong mắt cậu, ánh mắt này quá hiểu, là ánh mắt sợ người yêu gặp chuyện không may, Kinh Sở Dương đảo mắt, nâng tay mình lên vội vàng giải thích: “Anh không trúng độc, rắn cắn anh không có độc, anh không sao, Tiểu Sầm, em nhìn kỹ nè.”
Bên tai Tưởng Sầm nổ ầm ầm, hồi lâu sau mới nghe rõ anh nói gì, ngực cậu ứ nghẹn, bên trong trái tim cậu như có búa nện vào, một câu anh không sao kia làm cậu hoàn toàn nộp vũ khí đầu hàng, tiến lên một bước ôm chặt eo Kinh Sở Dương, từ ngón tay đến hai chân đều đang run rẩy.
Một lúc sau, cậu từ trong ngực anh ngẩng đầu lên, cẩn thận xem miệng vết thương, lúc này mới xác định Kinh Sở Dương không việc gì, nức nở nói: “Làm em sợ muốn chết.”
Hang núi sau 0h, gió lạnh không giảm, Kinh Sở Dương đưa mắt nhìn điện thoại, không có sóng, anh cởi áo khoác của mình che trên người Tưởng Sầm, lại kéo cậu vào ngực mình để cho cậu ấm áp, hai người tựa đầu vào nhau, nhỏ giọng nói chuyện.
Tưởng Sầm hít một hơi sâu, mũi tràn ngập mùi hương dễ chịu mát lạnh chỉ thuộc về cơ thể Kinh Sở Dương, hai tay ôm anh không muốn buông ra, giọng buồn buồn hỏi: “Sao anh biết em ở trong này?”
“Anh không biết.” Kinh Sở Dương thành thật trả lời, hôn tóc mềm mại của người trong ngực, nói tiếp: “Trong công ty anh nghe nói em xảy ra chuyện liền chạy xe thẳng tới đây, đám cảnh sát kia không cho anh vào nhưng anh rất lo cho em, anh không chờ được cho nên anh lén vào.” Tuy quá trình tìm kiếm khó khăn nhưng cũng may anh đã tìm được cậu.
Tưởng Sầm nghe vậy trong lòng như có luồng nhiệt chảy qua, áo khoác không dày ở trên người, cộng thêm một cái ôm thoải mái đã có thể ngăn tất cả gió lạnh, ngay cả hang núi nho nhỏ cũng ấm áp yên tâm như nhà.
Kinh Sở Dương nghiêng đầu nhẹ nhàng hôn lên mặt cậu, dịu dàng nói: “Ngủ đi, anh trông chừng cho em.” Mấy người cảnh sát kia đang tìm, ngọn núi này không lớn, không lâu nữa bọn họ sẽ tìm tới chỗ này, hơn nữa vừa rồi có rắn tới đây, quỷ mới biết lát nữa sẽ có gì tới, anh phải trông chừng mới được.
“Dạ.” Tưởng Sầm thật sự vô cùng mệt mỏi, vừa dứt lời liền chìm sâu vào mộng đẹp.
Bóng đêm tối đen như mực, Kinh Sở Dương mở to hai mắt, dù mình bị mệt mỏi buồn ngủ vây hãm cũng không nhắm mắt lại nghỉ ngơi một lát, cố chấp bảo vệ người yêu ngủ.
Sáng sớm hôm sau, cuối cùng cảnh sát cũng tìm được chỗ này, Kinh Sở Dương khẽ khàng đánh thức Tưởng Sầm, khóe mắt chứa đầy mềm mại vui vẻ: “Tiểu Sầm, chúng ta về nhà thôi.”
Hai người tay trong tay, người trong thôn và cảnh sát dẫn đường, an toàn xuống núi, cả đêm không ngủ nên Kinh Sở Dương kéo căng tinh thần, tỉnh táo lái xe về nhà, hai người lên lầu, cố giữ vững tinh thần tắm rửa một cái, Tưởng Sầm tắm xong trước dựa vào đầu giường đợi anh, chờ anh tắm xong đi ra, người trên giường đã nhắm mắt, chẳng biết đi gặp Chu Công tự lúc nào, Kinh Sở Dương đi qua ghém góc chăn cho cậu.
Anh ngồi bên giường dịu dàng ngắm nhìn Tưởng Sầm trong giấc ngủ, cúi người hôn khẽ lên môi cậu, nhìn cậu ngủ hồi lâu mới nằm cạnh cậu ôm lấy cậu, nhắm hai mắt lại ngủ một giấc dài.
Tin tức diễn viên nổi tiếng Tưởng Sầm gặp phải sự cố trong quá trình quay phim đã sớm gây nên cơn chấn động mạnh, khi các fan biết bình luận trên weibo không ngừng, biết thần tượng của mình không sao trong lòng mới thả lỏng. Trải qua điều tra hiện trường, cảnh sát kết luận người lái xe không phải vô tình đi ngang qua, xe cũng không phải đột nhiên mất khống chế.
Đây là một màn mưu sát có kế hoạch trước.
Còn mục tiêu mưu sát chính là Tưởng Sầm.
Qua sự miêu tả của người trong đoàn phim chứng kiến, cảnh sát biết sơ qua đặc thù khuôn mặt của hung thủ, hắn đeo khăn trùm đầu màu đen, lái một chiếc xe rởm vô cùng rách nát, sau đó chiếc xe rởm này cũng được cảnh sát tìm thấy trong núi sâu, xe rơi xuống sườn núi nhỏ gây cháy đốt rụi chỉ còn khung xe trống rỗng, vân tay bên trong sớm đã bị cháy sạch không còn dấu vết.
Nhưng không biết hung thủ không may mắn hay là trời thương Tưởng Sầm, sau khi cảnh sát kiểm tra nghiêm mật, phát hiện một sợi tóc rơi bên ngoài cách xe vài bước, đoán là lúc hung thủ tháo khăn trùm đầu bị rơi xuống, bọn họ cầm sợi tóc kia về kiểm tra, rồi so sánh bằng chứng dấu giày tại hiện trường, cuối cùng mục tiêu đều tập trung vào một người.
Bến tàu đêm khuya, vài chiếc xe lặng lẽ tới gần, một bóng người áo đen từ chỗ tối chạy tới, lén lén lút lút nhìn xung quanh, sau khi xác nhận không có ai đang muốn lên tàu thủy ra nước ngoài nhập cư trái phép, đèn bốn phía bỗng sáng lên, không ít cảnh sát mai phục lao tới đè hắn ngã xuống đất.
Người này chính là Thiệu Trạch.
Ngày ấy sau khi đụng Tưởng Sầm không có kết quả, cũng biết hình như mình đụng phải người khác, để đảm bảo hắn đã đốt xe, nhanh chóng rời khỏi hiện trường, nhưng không nghĩ tới cảnh sát lại tìm được hắn.
Trong phòng thẩm vấn, đầu tiên cảnh sát hỏi chuyện nhập cư trái phép, Thiệu Trạch muốn mượn chuyện nhập cư trái phép để che dấu chuyện giết người nên hoàn toàn thừa nhận, ngay sau đó, cảnh sát chỉ ra và xác nhận ngày Tưởng Sầm quay phim, hắn cố ý lái xe đâm chết cậu.
“Đây là các người vu khống!” Tất nhiên Thiệu Trạch không thừa nhận, trong núi kia không có camera quan sát, chỉ bằng vài ánh mắt, hắn còn đội khăn trùm đầu và đeo bao tay, ai sẽ nhận ra hắn? Dựa vào điều này, Thiệu Trạch luôn khẳng định không phải mình.
" Tôi muốn yêu cầu luật sư của tôi. " Thiệu Trạch đánh cuộc cảnh sát sẽ không làm khó hắn, bịt chặt miệng, một chữ cũng không nguyện ý để lộ.
Mấy cảnh sát liếc mắt nhìn nhau, thấy hắn gian ngoan, chết không thừa nhận, không muốn dây dưa với hắn nữa, trực tiếp đưa ra chứng cứ, kể cả tóc bên cạnh xe, đối chiếu dấu chân cùng với chứng cứ ngoại phạm vân vân, các chứng cứ giết người quả thật chỉ thẳng vào Thiệu Trạch, khiến hắn không chỗ che dấu lẩn trốn.
Hô hấp của Thiệu Trạch phảng phất như ngừng lại, trái tim đập thình thịch, giống như muốn vọt ra khỏi cổ họng, hai mắt hắn oán giận trợn trừng, cuộn chặt hai tay, mu bàn tay có thể thấy cả gân xanh nổi cuồn cuộn, hắn nghiến chặt răng, gần như muốn khảm móng tay vào lòng bàn tay, rất lâu sau –
" Là tôi. " Sau đó thở dài nặng nề một tiếng, ngọn núi đặt trên người Thiệu Trạch rốt cuộc có thể hạ xuống.
Trước bằng chứng trước mặt, hắn không thể không cúi đầu thừa nhận tất cả hành vi phạm tội.
Chuyện diễn viên nổi tiếng Thiệu Trạch có âm mưu giết người, đâm chết vô đứa trẻ vô tội làm chấn động cả làng giải trí, người nhà gia đình đứa bé bị chết đưa mắt nhìn cảnh sát áp tải Thiệu Trạch lên xe khóc gào ầm lên, nhưng dù bọn họ phẫn nộ thế nào thì tính mạng của đứa bé kia cũng không cách nào cứu vãn.
Đã từng là một ngôi sao sáng, rơi vào kết cục thất bại hôm nay, để lại cho hắn là tiếng mắng chửi của người đời, cùng với linh hồn chết oan của đứa trẻ vô tội.
Hết chương 73