Edit: Ngọc Hân – diễn đàn
Tưởng Sầm cảm thấy có phần là lạ, lần này kéo dài hơi bất thường, lúc trước chỉ kéo dài thời gian một chút là khôi phục bình thường, từ năm tiếng đến chín tiếng rồi tới mười hai tiếng, bây giờ là đã qua hai mươi bốn tiếng rồi mà cậu chưa nhỏ đi. LQĐÔN
Tưởng Sầm ngưng thần tĩnh khí, ngẫm nghĩ thử muốn nhỏ đi xem thế nào, cậu nhắm mắt lại, rất kỳ lạ chính là hoàn toàn không cảm nhận được sức mạnh có thể lưu động trong cơ thể, tứ chi không cảm nhận được gì cả, tựa như cậu bây giờ không còn sống.
“Sở Dương.” Tưởng Sầm mở mắt kinh hoàng gọi Kinh Sở Dương, cậu nhờ anh kéo màn, không gian cả gian phòng chìm trong bóng tối, sau đó ngồi xếp bằng trên giường, chờ hồi lâu, trong thân thể vẫn không có sức mạnh kỳ lạ kia.
Cậu thử nhỏ đi, thân thể lại không có bất kỳ phản ứng nào.
“Tiểu Sầm, em…..” Trong lòng Kinh Sở Dương có suy nghĩ không thể giải thích, bình thường Tưởng Sầm đều phải nhờ vào sức mạnh trong cơ thể mới có thể khống chế mình nhỏ đi, nếu không sẽ phải chờ đến lúc cậu tự nhỏ, song lần này không thể sử dụng được chút nào, chẳng lẽ năng lực khống chế mình của Tưởng Sầm đã biến mất sao? Lại giống như trước kia, chỉ có thể chờ đợi thân thể tự thay đổi?
Tưởng Sầm không nói gì, hôm nay cậu không có cảnh quay, có thể ở nhà cả ngày, cũng may cậu không cần ra cửa, cho nên có thể từ từ đợi thân thể tự nhỏ lại, nhìn xem lần này thời gian kéo dài bao lâu.
Nhưng một tiếng trôi qua, Tưởng Sầm vẫn không biến nhỏ.
Ba tiếng…. Năm tiếng…. Tám tiếng…. Mãi cho đến chín giờ tối, suốt ba mươi sáu tiếng trôi qua, Tưởng Sầm vẫn không bị nhỏ, giữ y nguyên trạng thái người bình thường.
Trong đầu hai người bỗng hiện lên suy nghĩ –
Có phải cậu… Không bao giờ nhỏ đi nữa?
Tưởng Sầm không dám kết luận bậy bạ, cậu kiên nhẫn tiếp tục chờ đợi, đến một giờ sáng, thân thể không biến nhỏ đã vượt qua bốn mươi tiếng, cậu trợn mắt tựa vào ngực Kinh Sở Dương, cảm giác như mình đang nằm mơ.
Kinh Sờ Dương cũng không thể ngủ, anh cúi đầu nhìn Tưởng Sầm trong ngực, đôi mắt trừng lên rất tròn khiến anh nghĩ tới Kẹo Đường, anh vỗ sau lưng cậu an ủi, dịu dàng nói, “Trước cứ ngủ đi đã, chiều mai còn cảnh phải quay, đừng để ra cửa với đôi mắt thâm quầng.”
“Dạ.” Tưởng Sầm tuy miệng nói như vậy nhưng trong lòng vẫn loạn cào cào, rốt cuộc cậu có nhỏ đi hay không đây, ngộ nhỡ ngày mai lúc đang quay đột nhiên biến nhỏ thì làm thế nào bây giờ?
“Thân thể cứng ngắc như vậy khó trách ngủ không yên.” Kinh Sở Dương đặt tay lên tay Tưởng Sầm, làm cậu oằn người xuống tựa vào ngực anh, “Nghe lời, nhanh ngủ đi.”
Tưởng Sầm buồn buồn gật đầu, ép mình nhắm mắt lại, có lẽ căng thẳng cả một ngày, vừa thả lỏng cậu nhanh chóng rơi vào giấc ngủ, ngủ đến sáng hôm sau mới thong thả tỉnh lại.
Cậu vẫn chưa nhỏ đi.
Tưởng Sầm đeo khẩu trang đi tới đoàn phim, vì phòng ngừa vạn nhất, Kinh Sở Dương đi cùng cậu tới studio chờ cậu, chỉ sợ Tưởng Sầm đột ngột nhỏ đi nếu không ai thấy thì anh có thể mau tìm lý do đưa cậu về nhà.
Nhưng hai người bày thế trận sẵn sàng đón quân đích cả một ngày, kết quả là –
Cũng không có.
Tưởng Sầm nháy mắt mấy cái, nhìn mình từ đầu tới chân, như quan sát một quái vật, qua một lúc lâu trong mắt cậu phát ra sự mừng vui, bước dài vọt tới sau lưng Kinh Sở Dương đang nấu cơm trong phòng bếp, dùng sức ôm lấy anh, giọng điệu tung tăng như chim sẻ: “Hình như em không biến nhỏ nữa.” Đã sắp bốn mươi tám tiếng rồi, sức mạnh trong cơ thể cũng không cảm nhận được, không phải điều này chứng tỏ cậu sẽ không nhỏ đi nữa sao?
Kinh Sở Dương múc đồ ăn ra đặt trên mâm, để nồi xuống xoay người lại dùng ngón tay vuốt ve mặt cậu, “Anh thấy rồi.”
“Anh cũng nghĩ là em sẽ không đi nữa có phải không?” Tưởng Sầm kích động nhảy dựng lên, sẽ không biến nhỏ nữa, từ nay về sau cậu không cần kiêng kỵ thời gian nữa, có thể thoải mái quay phim, đi con đường cậu muốn đi, sống một cuộc sống bình thường, Kinh Sở Dương cũng không cần lúc nào cũng lo lắng sợ hãi vì cậu, rốt cuộc hai người có thể như các đôi tình nhân bình thường khác, ra ngoài dạo chơi, cùng đi siêu thị, cùng làm bất cứ chuyện gì.
Đột nhiên cảm thấy chuyện trước kia như nằm mơ, nếu không tự mình trải qua cậu đã nghi ngờ có phải mình mơ một giấc mơ kỳ lạ, tới giờ này mới tỉnh lại.
Về phần nguyên nhân làm cậu không nhỏ đi, nghĩ lại cũng biết có liên quan tới đêm hôm trước họ thân mật không rời nhau, thì ra khi máu thịt cậu và người khác hòa tan vào nhau, sức mạnh trong cơ thể hoàn toàn biến mất, còn cơ thể cậu cũng khôi phục bình thường.
Tưởng Sầm nhảy lên cao, kích động đi đi lại lại trong phòng, mặt lộ vẻ vui mừng, còn Kinh Sở Dương ngoài vui sướng ra, bình tĩnh làm cơm xong mang lên lên bàn cơm, kéo Tưởng Sầm ra ăn cơm.
Cảm giác hình như có chút tiếc nuối, Kinh Sở Dương thầm nghĩ, Tiểu Sầm nhỏ như ngón tay đáng yêu như vậy, trốn trong túi áo anh như một món đồ chơi, thời gian đáng yêu như vậy đã trở thành quá khứ, sẽ không quay về nữa.
Như vậy cũng tốt, Tiểu Sầm có thể thoải mái đi làm chuyện của mình, không cần lo lắng có ai đó sẽ phát hiện ra bí mật của em ấy, về phần ký ức tốt đẹp trong quá khứ thì anh sẽ giấu kỹ trong lòng.
Hôm sau Tưởng Sầm tới studio, Kinh Sở Dương mới vừa tới cửa ra vào công ty, vô ý sờ lên túi áo, không còn chú bé trốn trong túi anh, cẩn thận dè dặt thò đầu ra cong miệng cười với anh, trái tim Kinh Sở Dương ngứa ngáy, xoay người đi tìm một nhà thiết kế, nặn một bức tượng Tưởng Sầm nhỏ như ngón tay, dự định dấu kín trong nhà.
Phim dân quốc của Tưởng Sầm sau đó không lâu nghênh đón hơ khô thẻ tre, lại qua một thời gian sau, lúc bắt đầu chiếu phim này lên mạng, đoàn phim tổ chức một buổi họp báo, mời tất cả dàn diễn viên tới để tuyên truyền cho bộ phim dân quốc này.
Tưởng Sầm đứng bên cạnh Chu Thiệu Thành, nghiêm túc nghe người chủ trì nói chuyện, anh ta trả lời mỗi một câu hỏi được đưa ra, sau đó cùng fan tương tác, đầu tiên là trả lời mấy câu hỏi của fan, màn hình lớn không ngừng nhảy loạn, nguyên một đống câu hỏi được gửi lên, sau đó Chu Thiệu Thành nói một tiếng ngừng, câu hỏi mới dừng gửi.
“A, xem ra fan này nhất định là siêu cấp mê hai người các anh rồi.” Người chủ trì mắt nhìn màn hình lớn cười cười, đọc từng câu từng chữ trên màn hình: “Xem hậu trường phim này rất thích vai diễn của Chu Thiệu Thành và Tưởng Sầm, trong phim có một cảnh Tưởng Sầm bị thương, Chu Thiệu Thành cõng anh tới bệnh viện, xin hỏi hai diễn viên chính có thể diễn lại cảnh này không?”
Dưới sân khấu không ít fan bắt đầu hét ầm lên, hiển nhiên tất cả mọi người rất chờ mong xem với yêu cầu này hai người sẽ trả lời thế nào.
Ngược lại, Tưởng Sầm cảm thấy hơi xấu hổ, rất hiển nhiên, chắc chắn đám fan không biết Kinh Sở Dương cũng đang ở dưới sân khấu, nếu không sẽ không đưa ra yêu cầu như vậy, hơn nữa chuyện cậu và Kinh Sở Dương là đôi tình nhân mọi người đều biết, trong phim là vì kịch bản yêu cầu cậu phải diễn như vậy, nhưng bây giờ…… Nhìn thế nào cũng thấy có mùi hủ.
Đương nhiên Chu Thiệu Thành đoán được suy nghĩ trong đầu Tưởng Sầm, anh ta và Kinh Sở Dương cũng là bạn tốt nhiều năm, biết rõ chút chuyện giữa họ, vì vậy anh ta cầm microphone, lanh trí nói, “Nói sao đây nhỉ, muốn cõng Tưởng Sầm cũng phải được Kinh tổng đồng ý đã, mấy người nói có đúng không? Kinh tổng, anh cứ nói đi?”
Fan dưới sân khấu sửng sốt một giây, đồng loạt nhìn về một người đàn ông cao lớn đứng trong chỗ tối của khán phòng, sau đó bắt đầu liên tục thét chói tai.
Kinh Sở Dương nhàn nhã đi tới nhận microphone nhân viên công tác đưa cho anh, cười híp mắt trả lời, “Tuy Thiệu Thành là bạn rất thân, nhưng tôi vẫn sẽ ghen.”
Câu trả lời hài hước mà chân thành khiến các fan cười ngất, vấn đề này tài tình bị tránh đi, Chu Thiệu Thành đi tới cạnh Tưởng Sầm, mỉm cười thản nhiên nhìn Kinh Sở Dương ở nơi xa.
Buổi họp báo chấm dứt, Tưởng Sầm và Kinh Sở Dương rời đi từ cửa sau, về tới nhà vừa lúc tượng thiết kế làm bằng tay vừa tới, anh mở hộp chuyển phát nhanh lấy một chú bé trông rất sinh động từ trong ra, vẻ mặt chú bé tươi cười, đôi mắt đậu đen sáng lóng lánh, lấp lánh như ngôi sao.
“Đây là em sao?” Tưởng Sầm kinh ngạc nhìn bức tượng trong tay Kinh Sở Dương, làm rất giống, quần áo mặc trên người là Kinh Sở Dương mua cho cậu, từ khuôn mặt đến quần áo, không chỗ nào không giống, rất hiển nhiên là làm vì kỷ niệm cậu từng nhỏ đi.
Tưởng Sầm và Kinh Sở Dương vào cửa, nhìn anh đặt tượng trên đầu giường, quần áo nhỏ, đồ từng dùng được hai người dọn bỏ vào vali lớn đặt trong tủ treo quần áo, còn Kẹo Đường cũng không còn có cơ hội coi cậu như đồng bọn để dựa giẫm vào nữa.
Kinh Sở Dương và Tưởng Sầm liếc mắt nhìn nhau bật cười, tuy mọi chuyện đã thuộc về quá khứ nhưng thời gian vẫn cứ trôi, người vẫn phải bước về phía trước.
Mấy tháng sau, phim mới của đạo diễn Minh Sâm <Vương triều thịnh thế> chính thức xác định thời gian ra mắt, phim đã mời tất cả ngôi sao tham gia buổi ra mắt của bộ phim, Tưởng Sầm không thể nghi ngờ nằm trong hàng ngũ được mời, cậu tới rạp chiếu phim chỉ định, tham gia nghi thức lễ ra mắt phim, thân thiết tương tác cùng các fan tới, bầu không khí hiện trường náo nhiệt vui vẻ, kết thúc lễ ra mắt phim Tưởng Sầm và không ít fan chụp ảnh chung rồi lặng lẽ rời khỏi đó.
Từ đó tiếng tăm Tưởng Sầm cũng bước sang một chương mới, tác phim quay ngày trước không có bộ nào kém cỏi, đều là tác phẩm có danh tiếng lẫn chất lượng, những tác phẩm này làm cậu càng đi càng lên cao, nhảy lên trở thành nam diễn viên số một trong nước, là miếng ngon trong miệng đám đạo diễn.
Còn Tưởng Sầm cũng vì biểu hiện tuyệt vời trong <Vương triều thịnh thế>, vinh hạnh nhận được giải thưởng đặc biệt nam diễn viên xuất sắc nhất do đài truyền hình quyền uy nhất thành phố A trao. Tưởng Sầm không còn biến nhỏ hôm nay sự nghiệp như mặt trời ban trưa, còn Kinh Sở Dương mở rộng thị trường giải trí Hoa Tụng, hoàn toàn xứng đáng trở thành lão đại hàng đầu giới giải trí.
Cuộc sống bận rộn, Kinh Sở Dương nhín chút thời gian đưa Tưởng Sầm tới nước B, lá phong đỏ rải khắp núi đồi, mỹ lệ không gì sánh kịp, hai người dắt tay nhau đi qua con đường trải đầy lá phong, không có truyền thông và đám fan, thế giới có vẻ cực kỳ yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng bước chân hai người giẫm lên lá truyền tới.
Kinh Sở Dương dừng bước, bao bọc tay Tưởng Sầm trong tay mình, áp vào mặt khẽ hôn một cái, anh cầm một chiếc giá ba chân và máy quay mang theo bên người đặt cách đó không xa, cài giờ chụp, sau đó ấn nút rồi nhanh chóng chạy tới bên cạnh Tưởng Sầm ôm eo cậu, cúi đầu hôn cậu say đắm.
Máy quay thành thật ghi lại khoảnh khắc này, tấm hình này không thể nghi ngờ trở thành hình nền điện thoại của hai người, cũng được Kinh Sở Dương rửa ra lồng vào khung ảnh tinh xảo đặt bên cạnh bức tượng đầu giường.
Tất cả những gì bọn họ cùng trải qua trong quá khứ, đường tương lai về sau, đều muốn nắm tay nhau cùng đi.
Hết chương 70