Edit: Ngọc Hân – diễn đàn
Cuộc sống của Tưởng Sầm vì cùng quay hai bộ phim một lúc nên trở nên bận rộn và phong phú, ngày hôm đó, lần đầu tiên cậu đi vào studio phim dân quốc, thay đồ hóa trang xong ngồi trong phòng chờ nhân viên trang điểm trang điểm cho cậu. LQĐÔN
Cảnh đầu tiên hôm nay là cảnh vai diễn của cậu tham gia trận bắn nhau, vì để diễn viên cầm súng đúng tư thế tiêu chuẩn, đoàn phim đặc biệt mời người đến dạy họ, lúc ở nhà rảnh rỗi thì Tưởng Sầm cũng rút thời gian ra luyện tập, cảnh này rất quan trọng, phải cố gắng một lần thông qua, vì –
Cảnh này đi qua trên nóc đoàn tàu, rất khó quay, nếu như quay lại nhiều lần thì khó tránh khỏi thân thể mệt mỏi khiến động tác không còn chuẩn, cho nên họ phải hết lòng diễn.
Hóa trang xong rời khỏi phòng hóa trang, đạo diễn đang quay cảnh của Chu Thiệu Thành, cậu đứng trong góc nơi máy quay không lia tới, quan sát quá trình quay phim của Chu Thiệu Thành.
Người này không hổ danh khi vừa xuất đạo một năm ngắn ngủi mà tên tuổi đã lên cao, quả thật có chút tài năng, lúc quay phim cùng anh ta thể có thể cảm nhận anh ta nhập vai vô cùng nhanh, khống chế tình huồng cũng vô cùng tinh chuẩn, ánh mắt không sai lệch đi phần nào, là diễn viên thuộc phái thực lực.
Tướng mạo cũng anh tuấn đẹp trai, không đỏ mới là lạ.
Tưởng Sầm đứng bên cạnh xem, chờ anh ta quay xong cảnh này thì chuẩn bị sẵn sàng, kiểm tra đạo cụ trên người đã chuẩn bị ổn chưa, cậu và Chu Thiệu Thành vào vị trí chỉ định, trong đầu nhanh chóng đảo qua kịch bản một lượt, gật đầu với đạo diễn.
Cảnh quay vừa bắt đầu, Tưởng Sầm vội trốn vào một ngõ nhỏ u tối, từ ngõ nhỏ này nhảy ra, lợi dụng cộng sự che chắn yểm trợ, thả người nhảy tới bên đường ray, một đoàn tàu đang từ từ đi tới, cậu và Chu Thiệu Thành liếc mắt nhìn nhau, lần lượt tiến lên, lợi dụng khe hở của đoàn tàu, bản lĩnh nhanh nhẹn nhảy vào trong tàu. Trang khác ngoài LQ<DÔN là ăn cắp mất dạy
Người bám đuôi họ thấy thế cũng leo lên tàu, vừa lúc bị hai người trốn sau cửa tàu phục kích, lập tức mọi người đều móc súng ra, bắt đầu bắn nhau kịch liệt.
“Cậu đi trước, tôi cản phía sau.” Chu Thiệu Thành nhíu mày, đưa tay ngăn Tưởng Sầm ra sau người, dùng cơ thể mình che chắn cho cậu, đám người này không dễ đối phó, thân phận của Tưởng Sầm không thể bại lộ nên anh ta phải nhanh chóng giải quyết bọn chúng.
Tưởng Sầm gật đầu, quan sát bốn phía xung quanh sau đó chuẩn bị rút lui, lúc đang định rời khỏi tàu đột nhiên một đám người mặc quần áo ngắn xông tới, trong tay ai cũng cầm súng tới gần họ, Tưởng Sầm cười lạnh, lùi ra sau một bước, dựa lưng mình vào lưng Chu Thiệu Thành, “Xem ra tôi không đi được nữa.”
“Những người này phải chết, một người cũng không thể giữ lại.” Chu Thiệu Thành nhìn xung quanh, giải thích ngắn gọn, anh ta nheo hai mắt lại, thừa dịp một người trước mặt không chú ý giật mạnh tay Tưởng Sầm, cùng cậu nhảy xuống toa tàu, lợi dụng toa tàu che chắn, nổ súng bắn những người kia.
Tưởng Sầm phối hợp đập vỡ cửa kính của tàu, cùng Chu Thiệu Thành một trước một sau nhảy tàu rơi xuống đất lăn một vòng rồi đứng lên, nhanh chóng chạy trốn, hai người phát hiện có một chiếc xe ven đường, không nói hai lời nhảy vào trong xe, Tưởng Sầm lái xe, Chu Thiệu Thành phụ trách nổ súng.
“Tôi muốn quay đầu.” Tưởng Sầm vung tay lái xe rẽ vào một hướng khác, phóng tới đám người kia, tốc độ xe quá nhanh làm nhiều người không tránh kịp, bị húc bay không chút lưu tình, còn lại thì trúng đạn của Chu Thiệu Thành, tiếng súng và máu bắn tung tóe dung hợp nhau, cục diện vô cùng thê thảm.
Tưởng Sầm đang mở cửa xe, đột nhiên phanh lại, cậu chậc một tiếng liếc nhau với Chu Thiệu Thành, hai người ngầm hiểu ý xuống xe, vừa chạy vừa nổ súng ra sau lưng, có người mưu đồ dùng xe đuổi họ, Chu Thiệu Thành kéo Tưởng Sầm trốn trong chỗ tối, thò đầu ra nổ súng, đạn bay ra rơi chuẩn vào bình xăng chiếc xe kia, ầm một tiếng xe bị tung lên trời, vài người cuối cùng đuổi theo họ dều chết trong biển lửa hừng hực.
“Cut! Thông qua, chuẩn bị cảnh tiếp theo!” Đạo diễn lên tiếng làm Tưởng Sầm và Chu Thiệu Thành thở phào nhẹ nhõm, sau lưng hai người toàn mồ hôi, trên trán cũng có tầng mồ hôi mịn.
Tưởng Sầm đi ra trường quay, cầm kịch bản xem cảnh tiếp theo, cảnh quay quan trọng nhất đã xong, kế tiếp thì không cần tốn thể lực lắm, cậu nghỉ ngơi một lúc rồi tập trung quay cảnh tiếp theo.
Quay xong những cảnh này đã là hai giờ chiều, lát nữa còn phải tới đoàn phim bên kia quay tiếp, Tưởng Sầm không còn thời gian ăn, đành phải đợi lát nữa tùy tiện mua đồ trên đường, cậu thay đồ hóa trang xong vội vội vàng vàng ra khỏi studio, xe công ty đứng chờ cậu cách đó không xa, Tưởng Sầm đi qua mở cửa xe, cúi đầu lên xe: “Đi thôi.”
Một bàn tay đưa qua khiến Tưởng Sầm sợ hết hồn, cậu ngước mắt nhìn lên liền thấy vẻ mặt Kinh Sở Dương vui vẻ, trên tay cầm một cái hộp giữ ấm, dùng ánh mắt ý bảo: “Mau ăn đi, vẫn còn nóng lắm.”
Cậu không hoảng sợ vì anh đột ngột xuất hiện ở đây, chỉ thấy cảm động người này làm cơm xong còn đích thân đưa tới, Tưởng Sầm nhấp nháy mắt, trong mắt nhiễm đầy ý cười, lặng lẽ mở hộp giữ ấm bắt đầu ăn, mỗi một miếng đều thấy hạnh phúc.
Cậu ăn xong miếng cuối cùng, dùng giấy ăn Kinh Sở Dương đưa qua lau miệng, cũng vừa đúng lúc xe tới đoàn phim bên ngoài thành phố, hôm nay phải quay cảnh cuối, rốt cuộc hoàng tử đăng cơ làm Hoàng đế, quân lâm thiên hạ.
Trang phục Hoàng đế không dễ mặc, một tầng lại một tầng, rất phiền phức, cũng rất long trọng, chờ Tưởng Sầm tạo hình xong đã sắp một tiếng, trong đầu cậu lướt qua từng cảnh, chờ người khác quay xong.
Chờ một lúc Tưởng Sầm thấy buồn ngủ, cả buổi sáng tiêu hao thể lực, lúc này được ánh mặt trời ấm áp chiếu vào, cả người buồn ngủ, tay phải chống hàm, thỉnh thoảng híp mắt lại suýt ngủ mất.
Kinh Sở Dương thấy cậu gần như quá mệt mỏi, liền dẫn cậu vào phòng hóa trang, bảo trợ lý chờ bên ngoài, nếu tới lượt cậu quay thì vào gọi người, anh ôm Tưởng Sầm ngồi trên sofa, để cậu vựa vào ngực mình: “Mệt thì ngủ một lát đi, tới lượt em sẽ có người gọi, đừng lo lắng.”
“Dạ” Tưởng Sầm thật sự rất mệt, cậu dán mặt vào lồng ngực Kinh Sở Dương, chỉ một lát đã rơi vào mộng đẹp, câu mơ thấy rất nhiều chuyện vui, nhưng lúc tỉnh lại phát hiện mình vẫn đang ở trong studio.
Tưởng Sầm dụi mắt ngồi dậy, “Đến em chưa?”
Vừa dứt lời, trợ lý gõ cửa: “Kinh tổng, cảnh kia xong rồi, đạo diễn đang tìm anh Tưởng.”
Kinh Sở Dương nghe vậy kéo người trong ngực đứng lên, đưa cậu ra ngoài: “Đi thôi, tới lượt em rồi, hôm nay anh chờ em xong việc rồi cùng về.”
Tưởng Sầm quay đầu lại nhìn anh một cái, cất bước đi ra trường quay, trên điện Kim Loan rộng rãi, long y lấp lánh, đại biểu cho quyền thế vô thượng, mấy diễn viên kia đã vào chỗ, Tưởng Sầm từ sau điện chậm rãi đi ra ngồi xuống long ỷ.
Một cảnh quay đăng cơ quay suốt hai tiếng đồng hồ, cảnh hạ màn, đạo diễn Minh Sâm quay cực kỳ cẩn thận, bất kể chỗ nào không phù hợp với yêu cầu của anh ta đều bị yêu cầu quay lại cảnh ấy, cuối cùng là tất cả mọi người nghênh đón hơ khô thẻ tre đã lâu.
Đạo diễn Minh Sâm hào phóng quyết định mời mọi người ăn cơm, là một trong những diễn viên chính Tưởng Sầm không thể không biết xấu hổ từ chối nên cùng đi dự tiệc, chẳng nghĩ tới bị không ít người mời rượu, mới uống mấy ly cả người bắt đầu không tỉnh táo.
Làm nhà đầu tư phim nên Kinh Sở Dương cũng tham dự tiệc hơ khô thẻ tre, giờ phút này anh thấy vô cùng may mắn vì anh có theo tới, nếu không Tiểu Sầm của anh uống rượu say ai sẽ chăm sóc em ấy đây?
Kinh Sở Dương dìu Tưởng Sầm đứng lên, nói xin lỗi với mọi người, sau đó đưa cậu về nhà, Tưởng Sầm say rượu cáu kỉnh y hệt đứa trẻ, nằm trên lưng anh rất thoải mái không chịu xuống.
Giờ phút này Tưởng Sầm mơ mơ màng màng níu cổ áo Kinh Sở Dương, cứ hôn nhẹ anh, Kinh Sở Dương bị làm loạn cũng hết cách, đành phải hôn môi cậu, ai ngờ càng hôn càng không thể cứu vãn, môi hai người tiếp xúc nhau, Tưởng Sầm liền không thể chờ đợi muốn đưa đầu lưỡi vào, bộ dạng ngây ngô mà trực tiếp càng trêu chọc cả người Kinh Sở Dương khô nóng, dục vọng như lửa thiêu đốt toàn thân, từ đầu đến gót chân, không chỗ nào không đang kêu gào.
Kinh Sở Dương nhìn khuôn mặt vẫn còn đỏ của Tưởng Sầm dưới người, lửa nóng trong lòng càng như thiêu đốt, tất cả các tế bào đều đang điên cuồng hét lên, làm anh không thể nhịn được nữa, thân dưới lại lặng lẽ ngẩng đầu.
“Tiểu Sầm.” Kinh Sở Dương dịu dàng gọi tên Tưởng Sầm, bảo cậu nhìn mình, anh nhìn chằm chằm vào cậu, giọng ấm ách đến không thể ấm ách hơn: “Cho anh được không?”
Giờ phút này cơn say của Tưởng Sầm đã tản bớt hơn lúc nãy, nhưng đầu óc vẫn còn hơi mơ hồ, cậu trở mình uốn éo dưới người Kinh Sở Dương, tay lơ đãng chạm vào phần dưới của anh một cái, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt trợn tròn, “Sở Dương, anh…….”
Đáp lại cậu là một nụ hôn dài nóng rẫy, Kinh Sở Dương nhiệt tình hôn cậu, anh cảm giác lúc này nếu mình còn nhịn nữa thì nhất định không phải là đàn ông bình thường!
“Dạ….” Tưởng Sầm bị hôn, thân thể cứng một giây rồi từ từ mềm xuống, nằm im dưới thân thể anh, cảm giác say trong đầu dần biến mất, cậu cảm nhận Kinh Sở Dương dịu dàng ôm cậu, cảm nhận được dục vọng của anh, cậu giơ tay ôm mặt Kinh Sở Dương, cẩn thận dè dặt hôn môi anh, chậm rãi nhắm mắt lại.
Cậu yêu anh, cho nên cũng sẵn lòng giao thân xác cho anh, tin anh vô điều kiện.
Ngoài cửa sổ bóng đêm hơi lạnh, đêm tốt đẹp giờ mới bắt đầu.
Sáng sớm hôm sau Kinh Sở Dương tỉnh lại đầu tiên, cả hai người đều không mảnh vải che thân, nằm trong chăn mềm mại, anh xốc một góc chăn lên, người bên cạnh còn đang ngủ say, trên làn da trắng nõn trải đầy dấu hôn, có thể thấy tình hình chiến đấu hôm qua kịch liệt cỡ nào.
Nghĩ tới Tưởng Sầm chặt chẽ và tuyệt vời, thậm chí Kinh Sở Dương cảm giác mình lại muốn cứng, anh dừng trên khuôn mặt khi ngủ của Tưởng Sầm, đột nhiên nghĩ tới một vấn đề -
Hình như bây giờ đã hơn mười hai tiếng, sao Tưởng Sầm còn chưa nhỏ đi?
Chẳng lẽ thời gian em ấy biến thành bình thường lại kéo dài sao?
Đúng lúc này, Tưởng Sầm dần tỉnh lại từ trong mộng, cậu phản ứng hồi lâu mới nhớ ra tối hôm qua xảy ra chuyện gì, thân thể đau nhức gần như khó có thể chịu được, tứ chi rời rạc tựa như muốn rời ra, nhất là chỗ khó nói sau lưng, càng không thoải mái khó mà nói ra lời, cậu tức giận trừng mắt nhìn vẻ mặt cười đến thỏa mãn của Kinh Sở Dương: “Anh quá thô bạo!”
“À, đây là Tiểu Sầm đang trách anh còn chưa đủ cố gắng à?” Kinh Sở Dương cười xuyên tạc ý của cậu, “Từ nay về sau anh nhất định sẽ không ngừng cố gắng để Tiểu Sầm hài lòng hơn!”
Tưởng Sầm nghe vậy cơn giận chạy lên não, liều mạng lấy gối đầu ném qua: “Anh hết thuốc chữa rồi!” Vừa nói xong cậu lại cảm tháy hình như có chỗ nào đó không đúng, cậu cúi đầu nhìn mình, người đầy dấu hôn, không đúng, đây không phải trọng điểm.
Đột nhiên cậu ngẩng đầu nhìn về phía đồng hồ báo thức, lúc này đã hơn chín giờ sáng, cách lần trước cậu nhỏ đi đã hơn 24 tiếng, thế mà cậu vẫn chưa tự nhỏ đi!
Chẳng lẽ thời gian cậu khôi phục bình thường lại dài ra sao?
Hết chương 69