Ảnh Đế Là Một Đứa Bé

Chương 65: Hay là em biến lớn




Edit: Ngọc Hân – Diễn đàn

Phim quay đã đến giữa kỳ, hôm nay Tưởng Sầm chỉ có một cảnh quay, lúc khác cậu đều quan sát người khác diễn, mấy diễn viên khác trong đoàn phim trừ cậu ra đều là diễn viên lão làng từng trải, diễn xuất ai cũng ở đỉnh cao, diễn cảnh nào cũng vạn phần đặc sắc.

Tưởng Sầm ngồi trên chỗ trống, mở kịch bản xem lại cảnh tiếp theo mình phải quay, tuy đã nhớ trong lòng nhưng mỗi lần xem là một lần cậu có thể phát hiện ra cách nhìn nhận khác, và một cảnh quay có thể có bao nhiêu cách diễn khác nhau, dần dần, chuyện này trở thành một thú vui trong studio của cậu khi chờ cho hết thời gian.

Lúc đang xem, có một người đi tới sau lưng cậu, xử lý đám tóc bị gió thổi loạn giúp cậu, vừa làm vừa cười nói, “Anh Tưởng, trong nhiều tiểu thịt tươi như vậy, em thấy anh thật sự là một người cố gắng nhiều nhất, xem đã nhiều lần như vậy mà vẫn xem tiếp, đây là muốn đọc đến nát kịch bản sao?”

Tưởng Sầm cười không trả lời, trời cao cho cậu sinh mệnh lần thứ hai, cậu phải sống cho tốt, quay nhiều phim, tranh thủ cuộc đời diễn viên ngắn ngủi để lại cho người xem nhiều nhân vật hay.

Một mặt khác là, mỗi diễn viên dù ít dù nhiều đều sẽ có antifan, chuyện của Thiệu Trạch lần trước dù khiến cậu thu được không ít fan, nhưng antifan thầm bôi đen cậu cũng không thiếu, hiện tại mọi người đều biết quan hệ của cậu và Kinh Sở Dương, tất nhiên không tránh được bị đẩy tới nơi đầu sóng ngọn gió, cũng sẽ có người vì quan hệ của hai người mà nói cậu vì có Kinh Sở Dương nâng đỡ mới hồng được, cho nên Tưởng Sầm phải không ngừng cố gắng, dùng thực lực và tác phẩm chứng minh mình không phải chỉ có vẻ bề ngoài, cũng không phải dựa vào Kinh Sở Dương để leo lên.

Rất nhanh tới phần Tưởng Sầm quay, hôm nay cậu phải treo ngược người, hoàn thành một ít động tác khá khó, cậu đứng im, để bên đạo cụ chuẩn bị treo cậu lên rồi quay.

Tưởng Sầm dùng tốc độ cực nhanh xẹt qua trên tường hạ xuống đất, phim cổ trang rất khó quay, không chỉ có phải bay đẹp trên không trung, tư thế không thể xấu mà còn phải vung mạnh kiếm, múa vài cảnh đẹp mắt, Tưởng Sầm quay một lần, sau lưng lấm tấm mồ hôi.

“Lần này không được, lại lần nữa đi, biểu lộ trên mặt cậu kiềm chế lại.” Minh Sâm đi tới, khoa chân mú tay cảnh vừa rồi, trầm giọng nói.

Tưởng Sầm đáp ứng, trong đầu nhớ lại cảnh vừa rồi, ghi tạc vào lòng những chỗ cần chú ý, chờ đạo diễn Minh Sâm gọi thì cậu đứng lên vị trí chỉ định, quay lại lần nữa.

Cảnh này là cảnh hoàng tử ứng đối với người trong cung quý phi tới ám sát, sau cảnh này, trong cung sẽ có thay đổi lớn, Vạn quý phi độc ác bị giết, lão hoàng đế cũng đột nhiên bệnh nặng, tất cả các hoàng tử đều rục rịch, sóng gió nổi lên.

Tưởng Sầm lao xuống tường, đang muốn dùng kiếm trong tay, đột nhiên dây cáp treo sau lưng di chuyển, cậu ngây người, cả người liền không bị khống chế va vào bên tường.

“Anh Tưởng!” Chuyên gia đạo cụ thấy thế vội xông lại kiểm tra, thì ra do dây cáp treo phía sau lưng Tưởng Sầm, chỗ cố định bị vướng vào quần áo, quần áo vừa nới lỏng liền làm dây cáp treo bị dời chỗ, khiến Tưởng Sầm trên không chịu ảnh hưởng.

“Không sao chứ?” Không ít người chạy qua vội vàng hỏi thăm.

Tưởng Sầm lắc đầu, lúc đụng vào tưởng cậu phản ứng rất nhanh, lấy tay chống đỡ cho nên chỉ đụng trúng bả vai, còn những vị trí khác thì không bị thương tổn, xương vai vẫn còn đau, chắc là ứ máu rồi.

Tưởng Sầm vuốt vuốt bờ vai, đứng lên: “Không sao ạ, lại tiếp đi.”

Chuyên gia đạo cụ cố định vị trí dây cáp treo cho cậu một lần nữa, Tưởng Sầm tiếp tục quay, cuối cùng cũng thông qua, sau khi kết thúc công việc, đạo diễn Minh Sâm tụ tập mọi người lại nói với mọi người ngày mai sau khi kết thúc nhiệm vụ quay sẽ có một tiết mục phỏng vấn, đến lúc đó mấy diễn viên chính bọn họ đều phải tham gia.

Phó đạo diễn phát lịch trình của chương trình, Tưởng Sầm vội vàng lướt qua xem, thấy trên đó yêu cầu mỗi diễn viên phải chuẩn bị một tiết mục sở trường, đến lúc phỏng vấn phải biểu diễn, vai Tưởng Sầm đang đau, cậu cầm lịch trình lên xe, tựa vào ghế xe nghỉ ngơi.

“Mai phỏng vấn nhớ chuẩn bị ít tiết mục, vốn có một hãng truyền thông muốn phỏng vấn cậu, đã như vậy anh thoái thác phỏng vấn kia.” Trịnh Hải Dật ngồi bên cạnh ghế tài xế, vừa dùng bút bôi xóa sửa chữa trên giấy, vừa quay đầu nói với Tưởng Sầm phía sau.

Tưởng Sầm nhẹ giọng đáp ứng, xe vững vàng đi tới, không bao lâu liền tới tiểu khu cậu ở, Tưởng Sầm đeo khẩu trang và mũi, cúi đầu xuống xe, lặng lẽ về tới cửa nhà móc chìa khóa mở cửa.

Trong phòng bếp truyền ra mùi thơm của thức ăn, Kinh Sở Dương đang làm bữa tối, sau khi Tưởng Sầm vào cửa để chìa khóa lên tủ giày, cả người mệt mỏi ngã xuống sofa, kiệt sức không muốn dậy.

“Ăn cơm tối chưa? Đói bụng không, anh làm mỳ Ý.” Vừa lúc Kinh Sở Dương từ trong bếp đi ra, trên người còn buộc tạp dề Winnie the Pooh.

Tưởng Sầm gật đầu, cậu đã ăn ở đoàn phim, về phần hương vị… Cơm hộp chỉ như vậy thôi, dù hiện tại cậu đã rất no nhưng ngửi thấy mùi thơm của mỳ Ý, vẫn không nhịn được nuốt nước miếng, tài nấu nướng của Kinh Sở Dương càng ngày càng giỏi, món gì cũng làm rất hoàn mỹ.

Tưởng Sầm ngồi xuống cạnh bàn, nếm mấy miếng mỳ, đứng dậy chuẩn bị đi tắm rửa, cậu vào phòng tắm cởi quần,qua gương phản chiếu thấy vai mình có một mảng máu ứ, không nghiêm trọng nhưng lúc đụng phải vẫn cảm thấy hơi đau nhức.

Vết thương nhỏ như vậy cậu vốn không để vào lòng, Tưởng Sầm thoải mái tắm rửa, nằm lên giường rúc vào ngực Kinh Sở Dương, níu ngực anh chơi đùa, từ góc độ của cậu có thể thấy rất rõ cơ bụng rất mê người dấu dưới lớp áp ngủ.

Tưởng Sầm lặng lẽ nuốt nước miếng một cái, ngửa mặt hỏi anh, “Đúng rồi, mai đoàn phim phải tham gia một cuộc phỏng vấn, em thấy trên lịch trình có nói phải chuẩn bị một tiết mục để biểu diễn, anh nói em biểu diễn gì thì được?”

“Hát, anh nghĩ em hát.” Kinh Sở Dương đề nghị.

“Nhưng hát thì quá bình thường, có thể mọi người đều hát, em muốn biểu diễn một cái gì đó khác ấy.” Tưởng Sầm từ chối, đột nhiên ánh mắt sáng lên, “Hay là em sẽ biến lớn ngay tại chỗ, tuyệt đối là chọc mù mắt mọi người!”

Kinh Sở Dương bị cậu chọc cười, không biết trong cái đầu dưa nhỏ này suốt ngày nghĩ gì thế không biết, sao cứ có những suy nghĩ kỳ quái, anh suy nghĩ một lúc, lại đề nghị: “Chẳng phải em rất thích nhìn người khác vừa đàn vừa hát sao, hay là em cũng hát một đoạn.” Đúng lúc trong nhà có một cây đàn ghi-ta.

Tưởng Sầm nghĩ tới cũng cảm thấy có lý, nhưng lại nhụt chí cúi đầu, “Nhưng em gảy ghi-ta không được hay.”

“Chẳng phải có sẵn một thầy giáo ở đây à, lúc anh học đại học là ở trong câu lạc bộ ghi-ta đó.” Kinh Sở Dương nhếch miệng cười đắc ý, anh xoay người xuống giường, lấy một chiếc ghi-ta mình cất trong tủ ra, bảo Tưởng Sầm gảy một đoạn cho anh nghe trước.

Sau một hồi.

“Quả nhiên rất bình thường.” Kinh Sở Dương đánh giá, khi Tưởng Sầm đang xù lông nhím thì đi về phía sau cậu, hai tay giang rộng vòng qua cậu, ôm người vào ngực mình, tay cầm tay dạy kỹ xảo gảy ghi-ta của anh.

Hơi thở ấm áp phun trên cổ Tưởng Sầm, Tưởng Sầm rụt cổ một cái, trên mặt không tự giác đỏ ửng, người sau lưng trêu chọc cậu như vậy, cậu cũng không thể nào tập trung sự chú ý được!

“Nghĩ gì thế, chuyên tâm chút đi!” Tay Kinh Sở Dương gõ lên đầu cầu, tiếp tục giạy dỗ cậu.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, chỗ Tưởng Sầm gảy không đúng đều được Kinh Sở Dương uốn nắn lại, miễn cưỡng xem như được tốt nghiệp lớp học cấp tấp, trình độ bây giờ so với vừa rồi đã khá hơn nhiều, cũng có thể coi như tài năng để biểu diễn.

Đêm khuya, hai người chấm dứt học bài, Tưởng Sầm giật giật cổ tay, tràn đầy mong chờ cho buổi phỏng vấn ngày mai, cậu biến thành người tí hon ngủ bên cạnh Kinh Sở Dương, gần trong gang tấc chính là khuôn mặt tuấn tú khi ngủ của anh, ngay cả mơ cũng đẹp hơn vài phần.

Ngày hôm sau chấm dứt quay phim, đạo diễn Minh Sâm dẫn dẫn theo mấy diễn viên chinh lên xe chuyên dụng của đoàn phim đi tới đài truyền hình thành phố A, mọi người chuẩn bị một hồi, tiết mục thu hình chính thức bắt đầu.

Ngay từ đầu đơn giản là dựa theo lệ cũ, hỏi Minh Sâm về nguyên nhân quay bộ phim này, cùng với lý do chọn nhân vật, sau đó tới lượt phỏng vấn những diễn viên chính bọn họ, có quan điểm gì với bộ phim này vân vân.

Đến Tưởng Sầm, người chủ trì hỏi cậu một câu mà đã nghĩ tới vô số lần – Tại sao muốn làm diễn viên.

“Vì đây là mơ ước của tôi.” Tưởng Sầm thành thật trả lời, ước mơ từ nhỏ của cậu chính là đứng trước màn ảnh, diễn những vai diễn thăng trầm khác nhau, làm một diễn viên nổi tiếng.

Còn đạo diễn Minh Sâm cũng không chút nào che giấu sự tán thưởng của anh ta với Tưởng Sầm, từ để tâm tới kịch bản trước khi quay, đến chuyên nghiệp và nghiêm túc trong quá trình quay chụp, mấy diễn viên chính còn đều phụ họa theo, tỏ vẻ đạo diễn Minh Sâm nói không sai.

Điểm thu hút của bộ phim này chính là, quay cùng cậu là mấy diễn viên lão làng, hoặc là một số diễn viên có kinh nghiệm phong phú, Tưởng Sầm là một tiểu thịt tươi thuần khiết, có thể được nhiều tiền bối khen ngợi như vậy, trong lòng cậu gần như khai hoa nở nhụy, hận không thể chạy nhanh về nhà chia sẻ với Kinh Sở Dương.

Cuối cùng tới đoạn biểu diễn tài năng, Tưởng Sầm đi lên, bảo nhân viên công tác đưa đàn ghi-ta cho cậu, thực tế là đàn Kinh Sở Dương mang tới, ngồi trước microphone, điều chỉnh góc độ mic xong, ngón ta nhẹ nhàng gảy dây đàn, bắt đầu thấp giọng ngâm nga.

“Oa, không nghĩ tới Tưởng Sầm nhiều tài năng như vậy, đoạn biểu diễn này quả thực quá đặc sắc rồi!” Chờ cậu hát xong, người chủ trì vô cùng nể mặt biểu dương, Tưởng Sầm ngại ngùng đi về vị trí của mình, cũng nhận được thêm vài ánh mắt khen ngợi của các tiền bối khác.

Cậu cảm giác mình hạnh phúc sắp bay lên trời rồi!

Buổi phỏng vấn kết thúc trong bầu không khí thoải mái vui vẻ, vì phim còn đang quay nên có một số chi tiết không tiện tiết lộ, vì thế buổi phỏng vấn này không chiếu ngay tức thì mà là đợi sau khi phim công chiếu mới có thể phát, đúng lúc đó nhất định có tác dụng tuyên truyền.

Tưởng Sầm về tới nhà, vừa vào cửa đã thấy Kinh Sở Dương mím môi cười nhìn mình, đưa tay sờ đầu mình, “Đã về à?”

“Hôm nay em biểu diễn rất tuyệt, các tiền bối đều nói em nhiều tài năng, đáng tiếc anh không thấy được!” Tưởng Sầm dương dương tự đắc.

Kinh Sở Dương bị chọc cười, nhéo chóp mũi cậu, giọng điệu cưng chiều, “Rõ ràng chính là một chú heo nhỏ, ở đâu lắm tài năng chứ, a không đúng, ăn ngủ chơi, quả thật rất nhiều tài.”

Tưởng Sầm tức giận nhào tới, cắn lên môi Kinh Sở Dương, người này thật sự càng ngày càng thích trêu cậu, cậu càng nghĩ càng tức, trực tiếp đẩy Kinh Sở Dương ngã xuống giường, hai chân dạng ra bắt ngang người anh, không cho anh lộn xộn.

Ngay sau đó Kinh Sở Dương nói một câu làm Tưởng Sầm sửng sốt.

Anh nói: “Tiểu Sầm, anh cứng rồi.”