Ảnh Đế Là Một Đứa Bé

Chương 44: Khiêu khích bậy bạ là sẽ bùng nổ




Edit: Ngọc Hân – diễn đàn

Đã quyết định sẽ ở lại nước D vài hôm, như vậy vấn đề chăm sóc Kẹo Đường chắc phải giải quyết sớm, mấy ngày này vừa lúc Quân Kỳ lại không ở nhà, nên Kinh Sở Dương quyết định tạm thời đưa nó đến nhà ba mẹ, nhờ họ chăm sóc giùm mấy hôm. LQĐÔN

Trong nhà có dự trữ thức ăn mèo và bồn cát cho mèo, chỉ cần mang mèo qua là được, Kinh Sở Dương bỏ Kẹo Đường vào túi xách dẫn nó ra ngoài. 

Xe vững chạy chạy thẳng tới tiểu khu ba mẹ ở, Kinh Sở Dương xuống xe, đi tới cửa ấn chuông, một cái đầu thò ra, vui sướng kêu lên một tiếng, “Anh!”

Kinh Sở Dương bước vào nhà, tiện tay mở túi xách mèo để Kẹo Đường nhảy ra, Kẹo Đường cũng rất quen thuộc với nơi này, thấy ba Kinh ngồi trên sofa xem TV, nhún người nhảy vào trong ngực ông, ra sức làm nũng.

Kinh Sở Dương thả túi xách mèo xuống, nhận nước mẹ Kinh đưa tới uống một hớp, nói, “Được rồi con đi đây, giao Kẹo Đường nhờ ba mẹ chăm sóc.”

“Đợi một chút.” Kinh Sở Nghi bước tới ngăn trước mặt anh, vừa chạy  ra vừa nhìn hai bên, nghi ngờ quay đầu lại, hỏi: “Chị dâu đâu? Tại sao chỉ có mình anh tới?”

Mẹ Kinh nghe thấy cũng hết sức tò mò, “Đúng vậy, Sở Dương, theo đuổi được chưa?”

Kinh Sở Dương sờ mũi, khẽ gật đầu, mở miệng nói rõ trước khi họ hỏi tiếp, “Em ấy khá thẹn thùng, con tìm thời điểm thích hợp sẽ nói với em ấy trước rồi dẫn về nhà, ba mẹ hai người yên tâm ạ.”

Ba Kinh nghe vậy ôm Kẹo Đường từ trên sofa đứng lên đi tới trước mặt Kinh Sở Dương, đưa tay vỗ vai anh, “Đã thật lòng yêu thì hãy đối xử cho tốt, ba mẹ đều luôn ủng hộ con.”

Ông đã từng không thể nào hiểu hành động của con trai, nhưng sau khi con trai thẳng thắn nói ra tâm ý, ông liền bình thường lại, bất kể thế nào chỉ cần nó hạnh phúc, vậy là đủ rồi, làm ba mẹ chẳng phải hi vọng con cái mình có thể sống cuộc sống vui vẻ cả đời đó sao, những thứ khác đều không quan trọng.

“Cảm ơn ba, được rồi con về nhé, em ấy còn chờ con ở nhà.” Kinh Sở Dương xoay người muốn đi thì bị một câu của Kinh Sở Nghi níu lại.

“Đợi một chút, chị dâu ở nhà chờ anh! Hai người ở chung sao?”

Kinh Sở Dương bĩu môi, bất đắc dĩ gật đầu, “Nhà em ấy xảy ra chút ngoài ý không thể ở cho nên bây giờ ở cùng con, được rồi, con thật sự phải đi, hẹn gặp lại ba mẹ.”

Kinh Sở Nghi không nói gì thêm, đôi mắt đen bóng đảo loạn, trong lòng lại có chủ ý nhỏ, một khi chị dâu đã ở chỗ anh trai thì cô nhất định phải tìm cơ hội lén qua xem thử, có thể gặp thì càng tốt!

Kinh Sở Dương về đến nhà đã hơn chín rưỡi tối, Tưởng Sầm nhỏ đi nằm trên giường, buồn chán nhìn chằm chằm vào trần nhà, thấy anh về liền từ giường nhảy dựng lên, đứng trên giường kéo góc áo anh, “Anh đã về.”

“Sao không ngủ, vẫn chờ anh à?” Kinh Sở Dương nhéo mũi cậu, cởi áo khoác đi vào phòng tắm rửa mặt, sau đó nằm trên giường, nâng Tưởng Sầm nằm trên ngực mình.

Tưởng Sầm ngồi ngay tại chỗ, gãi đầu, “Kẹo Đường không ở nhà một mình em hơi buồn, không ngủ được cho nên chờ anh về.”

Kinh Sở Dương mỉm cười đặt Tưởng Sầm ngủ bên cạnh mình, còn mình nghiêng người nhìn cậu, trong giọng nói có chút ghen tuông, “Mấy hôm nữa Kẹo Đường sẽ về mà, mới có vài tiếng mà em đã nhớ nó như vậy, lúc anh đi công tác sao chả thấy em nhớ tới anh nhỉ?”

Tưởng Sầm đỏ mặt, nhỏ giọng lẩm bẩm, “Anh đi công tác em cũng nhớ vậy.” Nói xong mặt càng đỏ hơn, dứt khoát xoay người không để ý tới anh.

“Được rồi, mai phải bay tới nước D rồi, hôm nay ngủ sớm một chút, hửm?” Để tiện cho thân thể của Tưởng Sầm, hai người mua vé máy bay là lúc một giờ rưỡi chiều, Kinh Sở Dương kéo kín rèm che, nhắm mắt ngủ.

Trong bóng tối, đỏ ửng trên mặt Tưởng Sầm dần rút đi, ôm ngón tay ấm áp của Kinh Sở dương rồi nhích sát vào người anh, thỏa mãn ngủ.

Ngày hôm sau chưa tới 10h sáng, Kinh Sở Dương tỉnh lại trước, nhìn thấy Tưởng Sầm còn ngủ say sữa không đành lòng để đồng hồ báo thức đánh thức cậu nên dứt khoát tắt đi, còn mình say sưa ngắm khuôn mặt khi ngủ của cậu.

Sau khi lên đại học, lần đầu tiên trông thấy cậu anh đã bị hấp dẫn, cho tới bây giờ ngắm mãi không thấy chán, Kinh Sở Dương mỉm cười, quanh đi quẩn lại anh không ngờ mình tìm được người yêu quý nhất trong lòng, đây là ông trời thương anh, anh sẽ quý trọng cả đời.

Kinh Sở Dương ngắm một lúc cảm thấy buồn ngủ, nghĩ mình có thể tự tỉnh nên nhắm mắt muốn chợp mắt trong chốc lát, khi nhắm mắt liền ngủ mê man, trong mơ anh trở về hồi học đại học, đứng từ xa nhìn Tưởng Sầm mỉm cười, nhìn một lúc bản thân mình không kiềm chế được cười rộ lên.

Đột nhiên Tưởng Sầm biến mất, nói với anh em ấy không bao giờ quay về nữa, Kinh Sở Dương sợ tới mức giật mình tỉnh dậy, quay đầu nhìn là đã 11h rưỡi rồi! Bọn họ ngủ quên!

Không kịp đánh thức Tưởng Sầm, Kinh Sở Dương vội vàng rời giường thu dọn đồ đạc, anh cầm rương hành lý của mình ra, lấy mấy bộ quần áo từ trong tủ ra nhét vào, rồi cầm một ít quần áo lót của cả hai bỏ vào, lên tiếng gọi Tưởng Sầm đang còn trông giấc mộng. Cậu xoa đôi mắt buồn ngủ lim dim, vẻ mặt mờ mịt ngồi dậy, nhìn đồng hồ đã hơn 11h rưỡi, cơn buồn ngủ thoáng chốc bị ép dời đi, cậu từ trên giường nhảy dựng lên, muốn giúp đỡ nhưng mình còn chưa biến lớn.

“Đi rửa mặt trước đã.” Kinh Sở Dương chạy qua nâng Tưởng Sầm vào trong toilet, đưa bàn chải đã bơm sẵn kem và một ly nhỏ cho cậu, còn mình đứng bên cạnh vội vã đánh răng, sau khi rửa mặt xong vọt ra phòng bếp nấu cơm, chờ hai người ăn cơm xong  còn chưa tới 12h 30’, Kinh Sở Dương chờ Tưởng Sầm thay xong quần áo rồi kéo rương hành lý cùng cậu ra khỏi nhà.

Đóng cửa lại, Kinh Sở Dương thở phào nhẹ nhõm, từ trước tới giờ chưa từng trải qua lo lắng như vậy, anh quay đầu nhìn Tưởng Sầm rồi cùng cười, đeo khẩu trang khăn quàng cổ cho cậu xong gọi taxi ra sân bay.

Cũng may sân bay không xa lắm, lúc hai người chạy tới sân bay còn thiếu phút, thuận lợi lên máy bay, hai người ngồi cùng nhau, Tưởng Sầm miễn cưỡng ngáp một cái, nhắm mắt lại, tự nhiên dựa vào vai Kinh Sở Dương nghỉ ngơi.

17h30’ thì đến nước D, giờ địa phương là 15h30’, Kinh Sở Dương dẫn Tưởng Sầm vào khách sạn đã đặt phòng trước, hai người vừa dính xuống giường liền ngủ mê man, ngủ đến thần trí mơ màng.

Lúc tỉnh lại lần nữa đã là 10h sáng hôm sau, thời gian biến lớn của thân thể Tưởng Sầm không vì ra nước ngoài mà thay đổi, thời gian biến đổi thành giờ địa phương là 10h và 19h, cũng may buổi trình diễn thời trang tổ thức lúc xế chiều, chỉ cần sau khi kết thúc không tham tiệc tùng thì không ảnh hưởng gì cả.

Vào trong khách sạn, Kinh Sở Dương không có phòng bếp nên không thể nấu nướng, đành cùng Tưởng Sầm ra ngoài ăn, dù thức ăn nước ngoài họ có thể ăn nhưng tóm lại vẫn quen thức ăn trong nước. Tưởng Sầm ăn quen đồ ăn Kinh Sở Dương làm nên liên tục bĩu môi, than vãn, “Muốn ăn lẩu, muốn ăn cá hấp, muốn ăn thịt kho tàu……”

“Được rồi, về rồi anh làm cho em ăn, ngoan nào.” Kinh Sở Dương thả dao nĩa trong tay xuống, dùng khăn sạch lau miệng, buổi trình diễn thời trang đúng 14h thì bắt đầu, nhìn thoáng qua đồng hồ, bây giờ họ còn chút thời gian để nghỉ ngơi.

Trở lại khách sạn, Kinh Sở Dương dùng bàn ủi mượn từ khách sạn ủi lại đồ âu cho hai người mà anh đã đặt may ở cửa hàng anh hay tới. Ví dụ quần áo của anh, lúc nào cũng lấy đơn giản làm chủ, còn quy tắc của Tưởng Sầm và mình thì hoàn toàn khác hẳn nhau, khí chất cậu không trầm ổn mà tươi cười sáng sủa như ánh mặt trời, cho nên nhà thiết kế thiết kế thêm một ít trang sức làm cả bộ đồ âu trông không bị tối màu, vô cùng làm nổi khí chất của Tưởng Sầm.

Hai người tới hiện trường buổi trình diễn thời trang, Kinh Sở Dương kéo Tưởng Sầm tới góc tối cẩn thận dặn dò, “Sau khi kết thúc đừng đi lung tung, đứng ở đây chờ anh, tiệc rượu thì anh đã nói qua với Trình Quân Hữu là chúng ta không đi được, nhất định phải chờ anh ở đây, biết chưa?”

“Biết rồi, dong dài quá.” Tưởng Sầm khẽ le lưỡi, vỗ vai anh xoay người đi vào trong hội trường, tìm vị trí của mình ngồi xuống.

Kinh Sở Dương cũng vậy, nhưng trang phục mốt mà người mẫu đang biểu diễn trên sân khấu hoàn toàn không lọt vào mắt anh, chỉ thầm muốn mau chóng chấm dứt, sau đó cùng Tiểu Sầm nhà anh về khách sạn. Bên kia thì lúc đầu Tưởng Sầm còn hăng hái xem, càng về sau càng mất hứng thú, nhìn thoáng qua chỗ Kinh Sở Dương, trong ánh mắt có vẻ cô đơn. 

Thật vất vả chịu đựng đến lúc buổi trình diễn thời trang kết thúc, Tưởng Sầm vội vã đi ra ngoài, đi nhanh quá nên không cẩn thận va vào một người, cậu vội nói xin lỗi.

Trình Quân Hữu bị đụng dừng chân lại, ấm giọng trả lời, “Không sao, nhiều người cậu cẩn thận chút.”

“Vâng.” Tưởng Sầm hối hận mình lỗ mãng, ngại ngùng cúi đầu xuống, chậm rãi đi ra ngoài hội trường, Kinh Sở Dương đã chờ ở đó, thấy cậu đi ra liền cùng cậu gọi taxi về khách sạn, tiện thể ăn cơm luôn.

“A, mệt mỏi quá.” Tưởng Sầm duỗi lưng một cái, ngồi trên giường trong khách sạn, chuẩn bị thừa dịp mình chưa bị thu nhỏ đi tắm cái, sau khi hai người tắm cùng nằm trên giường nghỉ ngơi, Kinh Sở Dương nhích qua, hôn lên cổ cậu y hệt chú chó.

Tưởng Sầm bị anh hôn thấy ngứa, thỉnh thoảng né tránh, cậu xoay người bưng mặt anh, hỏi: “Mai chúng ta muốn đi đâu chơi?”

“Chuyện này ngày mai em sẽ biết.” Kinh Sở Dương trốn tránh không trả lời, tiếp tục hôn cậu, nụ hôn từ cổ dần chuyển lên đôi môi mềm mại, Tưởng Sầm trong ngực anh đáp lại anh, môi lưỡi cùng anh triền miên, Kinh Sở Dương hôn vô cùng hào hứng, trên người như có lửa đốt, hạ thân lặng lẽ ngẩng đầu lên.

Rất lâu sau, Kinh Sở Dương buông Tưởng Sầm đã bị hôn đến mê mẩn ra, thở hổn hển muốn vào phòng tắm giải quyết một chút, dù sao còn chút thời gian nữa Tưởng Sầm sẽ nhỏ đi, cho dù anh muốn cũng phải cân nhắc sự thật.

“Sở Dương, anh đi đâu?” Tưởng Sầm giữ chặt cổ tay anh mờ mịt hỏi.

Kinh Sở Dương trở lại, nhịn cái vật sắp nổ tung kia xuống, khàn giọng trả lời, “Không việc gì, em nằm đi.”

“Nhưng anh…” Tưởng Sầm muốn nói lại thôi, áo ngủ mong manh sao có thể che nổi hạ thân khác thường của Kinh Sở Dương, cậu cũng là đàn ông bình thường, biết đó là phản ứng gì, bởi vậy càng xấu hổ đỏ mặt.

Kinh Sở Dương nghe vậy ngược lại không dối gạt cậu, dứt khoát ngồi xuống cạnh cậu, hai tay ôm cậu, chui vào cổ cậu, giọng ấm ức, “Tiểu Sầm, anh muốn em nhưng không thể.”

Tưởng Sầm im lặng, cậu biết vì thân thể mình, bởi vậy trong đầu càng cảm thấy khó chịu, phần tình cảm này Kinh Sở Dương trả giá hơn cậu nhiều lắm, cậu tỉnh ngộ quá trễ để anh ấy lặng lẽ chờ đợi mình lâu đến thế, nếu như không phải có phần men say này thì cậu sợ hiện giờ đầu óc cũng không nghĩ được vậy, Kinh Sở Dương tốt đến thế, sao cậu có thể phụ lòng anh.

Tưởng Sầm mím môi, ngón tay cuộn chặt lại thả ra, sau một lúc lâu cậu giơ tay đặt lên bụng người trước mặt, mặt đỏ như máu, cậu rối rắm hồi lâu, giọng nhỏ đến không thể nhỏ hơn: “Em… Em có thể…. Dùng tay….”

Kinh Sở Dương: “………..”

“Có thật không?” Kinh Sở Dương không dám tin hỏi lại, cầm tay cậu trượt dần xuống dưới, quả nhiên Tưởng Sầm không phản kháng, chỉ đỏ mặt cúi thấp đầu không nói một lời, anh mừng như điên, ôm cậu nằm trên giường, kéo tay cậu đi tới chỗ dưới thân.

Sau khi giải quyết xong Kinh Sở Dương ôm Tưởng Sầm cùng vào phòng tắm tắm rửa, hai người ôm nhau nằm trên giường, Kinh Sở Dương chớp mắt, lại chớp mắt, nếu không phải mặt Tưởng Sầm vẫn đỏ thì quả thực anh không thể tin vừa rồi họ lại có thể làm chuyện kia.

“Nhìn……. Nhìn gì vậy?” Tưởng Sầm thấy Kinh Sở Dương nhìn chằm chằm vào cậu, chột dạ nghiêng đầu sang chỗ khác.

“Nhìn em.” Kinh Sở Dương không nhịn được cười ra tiếng, trêu chọc cậu, khóe miệng cười rất đáng đánh đòn, “Tiểu Sầm, không bằng chúng ta lại làm một lần nữa nhé, anh thấy em có thể cứng được vài lần đó.”

“Không…. Không biết xấu hổ!” Mặt Tưởng Sầm bỗng đỏ đến sắp nhỏ máu, bĩu môi hừ hừ, dùng tay đẩy lồng ngực anh, “Em không quen anh, cách em xa một chút.”

Kinh Sở Dương không nói gì, quả nhiên trêu chọc vớ vẩn là xù lông lên ngay, nhưng phải trị chứng thẹn thùng, da mặt phải dày, vì vậy anh lại ghé sát ôm cổ cậu, cọ cọ vào cổ cậu.

Đột nhiên trong ngực trống rỗng, một đống quần áo chất trên giường, Kinh Sở Dương lôi quần áo ra, phía dưới là Tưởng Sầm trần truồng, đôi mắt đen nhanh như đậu đen đang lườm, luống cuống nhìn anh.

Kinh Sở Dương mỉm cười, lấy quần áo tý hon ra mặc cho cậu, thuận thế hôn một cái, mặc dù chỉ giúp anh giải quyết chuyện kia nhưng Tiểu Sầm có thể bước tới bước này đã rất khá không phải sao?

Anh phải kiên nhẫn, dù sao người đã là của anh rồi, chạy không thoát.

Hết chương 44