Ảnh Đế Là Một Đứa Bé

Chương 42: Người của anh, anh tự bảo vệ




Edit: Ngọc Hân – Diễn đàn Lê Quý Đôn

Một tuần sau, Tưởng Sầm thuận lợi quay xong đoạn quảng cáo, nhanh chóng chiếu trên các kênh truyền hình, một số siêu thị cũng đổi poster mới, trên đó có in tên Tưởng Sầm, phong cách trẻ tuổi đầy sức sống hấp dẫn không ít người dừng chân ngắm nghía. LQĐ

Đêm của ngày hôm đó, Thiệu Trạch tới quán bar uống rượu như thường lệ, vừa đến cửa thì một cô gái lao tới, níu cánh tay hắn khóc lóc ỉ ôi, đó chính là Dương Liễu.

“Thiệu Trạch, anh nói đùa đúng không? Em có không tốt chỗ nào anh nói em biết, em sẽ sửa.” Nước mắt Dương Liễu rơi đầy mặt, không muốn tin vào sự thật, không, cô ta không bị vứt bỏ, bọn họ vẫn đang ở cùng nhau, mấy lời Thiệu Trạch nói kia chỉ là cô ta nằm mơ mà thôi.

Thiệu Trạch nhíu mày, tâm tình vốn không tốt, bây giờ càng thêm giận dữ, hắn vốn tưởng cô gái này không dây dưa, chơi đùa xong có thể thoải mái vứt bỏ, không nghĩ tới cũng là người rất phiền phức, vì vậy hắn dùng lực hất tay cô ta ra, cười lạnh, “Không phải nói đùa với cô đâu, chúng ta đã không còn quan hệ gì, nếu cô còn quấn lấy tôi thì tôi sẽ bắt cô trả giá đắt đấy.”

Dương Liễu khóc lớn, còn muốn nhào qua níu tay Thiệu Trạch lại bị đẩy mạnh ra ngã nhào xuống đất, bỗng nhiên bụng truyền tới cơn đau khó nói nên lời, cô ta nhìn bóng lưng Thiệu Trạch nhắm mắt lại.

Thiệu Trạch đi vào phòng bao trong quán bar, im lặng mở một chai rượu đổ vào miệng, rượu mạnh chảy qua cổ họng nóng bỏng, ngược lại hắn thấy vô cùng thoải mái.

Nghĩ tới Tưởng Sầm giành quyền đại diện phát ngôn của mình, Thiệu Trạch giận vô cùng, trong lòng bực tức tay dùng lực, chai rượu nện xuống mặt bàn cứng rắn, bể toang mảnh thủy tinh rơi đầy đất.

Thiệu Trạch buồn bực không nói gì tiếp tục uống rượu, uống đến khi say, người đi lảo đảo, lúc ra khỏi quán bar, hắn nhìn siêu thị cách đó không xa, biển quảng cáo to đùng mới đổi, mặt Tưởng Sầm xuất hiện phía trên, nụ cười kia trong mắt hắn vô cùng chướng mắt, hắn đưa mắt nhìn mấy người bên cạnh, lạnh lùng nói, “Có phải anh em không?”

“Đương nhiên.” Mấy người kia cười trả lời. 

“Vậy thì giúp tôi một chuyện.” Thiệu Trạch quay đầu đưa mắt nhìn tấm poster của siêu thị, lòng chứa dục vọng muốn trả thù ngắm nhìn, dù chỉ làm bẩn tấm poster này cũng có thể xóa chút hận thù trong lòng hắn.

Khuya hôm ấy, mấy tên che mặt lặng lẽ xuất hiện trước siêu thị không một bóng người, trong tay cầm vài thùng nước mực đen đặc, mấy người cùng hiệp lực dùng sức hắt lên, trên biển quảng cáo liền bị mực làm bẩn, bẩn đến mức không nhìn ra gì nữa, mấy người mới dừng hắt nước nghênh ngang rời đi. 

Hôm sau, chuyện biển quảng cáo bị ác ý vẩy mực lọt vào tai Kinh Sở Dương, bấy giờ anh phái người tới siêu thị lấy video của camera giám sát, thấy khoảng nửa đêm canh ba có vài tên che mặt mang thùng mực tới, nhìn quần áo bọn chúng đều chẳng ra cái thá gì, xem là biết không phải người đàng hoàng gì cho cam.

Lúc ấy Kinh Sở Dương liền kêu Trịnh Hải Dật đưa người đi điều tra, phát hiện trước khi đám người đó vào siêu thị thì tụ tập trong một quán bar ở vùng ngoại thành, mà sau chín giờ tối có một người xuất hiện trước quán bar, mấy giờ sau đi ra cùng đám người kia.

Người nọ chính là Thiệu Trạch. 

Như vậy tất cả có thể giải thích được, việc này tuyệt đối không tránh khỏi liên quan tới Thiệu Trạch, về phần tại sao lại hắt mực, tất nhiên là vì hắn nghi ngờ Tưởng Sầm giành quyền đại diện phát ngôn của hắn, lại bị làm mất mặt, sinh lòng phẫn nộ cho nên ác ý làm biển quảng cáo của Tưởng Sầm hư hại, vì không thể tự mình ra tay cho nên tìm bạn bè hắn làm, không nghĩ tới lại bị camera quay lại hết.

Kinh Sở Dương không muốn tự mình xử lý chuyện này, dứt khoát giao hết chứng cứ cho đám phóng viên, tin rằng đám phóng viên nhất định có thể làm chuyện này có một kết cục “Hoàn mỹ.”

Quả nhiên, sau khi phóng viên nhận được tin tức bạo phát này lập tức chỉ ra vì Thiệu Trạch bất mãn Trung Quốc chọn Tưởng Sầm làm người đại diện phát ngôn mà không phải hắn ta, trong lòng ghen ghét, cố ý sai người hắt bẩn biển quảng cáo của Tưởng Sầm, để đạt mục đích cho hả giận.

Tin tức vừa ra ánh sáng, lập tức càn quét tất cả trang web và weibo nổi tiếng, hình tượng Thiệu Trạch bị ảnh hưởng, nhưng vẫn có không ít fan không tin Thiệu Trạch làm như vậy, có điều lời vừa ra khỏi miệng liền bị các phóng viên tung video lên làm mất mặt. 

Cùng lúc đó, trong phòng làm việc của giải trí Cực Quang, một người đàn ông trung niên đứng trước cửa sổ, bộ ngực đập phập phồng biểu hiện bây giờ ông ta có bao nhiêu lửa giận, cửa phòng làm việc bị mở ra, một người bước vào, lúc này ông ta xoay người ngón tay gần như chỉ sát mặt người vừa vào, “Đã nói mày thu liễm đừng gây chuyện bậy bạ cho ba rồi, mày nghe không hiểu à? Chẳng phải chỉ là chuyện đại diện phát ngôn, không có thì không có, há cớ gì làm mất phong độ thế!”

“Đây vốn là thứ thuộc về con, dựa vào gì mà cho cậu ta!” Vừa nhắc tới chuyện này thì Thiệu Trạch phát hỏa, giọng cao hơn vài phần.

“Gì mà thứ thuộc về mày, người ta đã nói quyền đại diện phát ngôn này sẽ là của mày à? Càng ngày càng quá phận, còn tự làm mất mặt nữa thì đừng lăn lộn trong giới nữa!” Thiệu Chính Hằng vốn đang tức giận, Thiệu Trạch còn tranh luận với mình càng tức không chịu nổi, hận không thể đánh cho hắn tỉnh lại. Im lặng hồi lâu, ông ta nói lời chân thành, “Là của mày chẳng ai giành được, không phải là của mày thì có tranh giành cũng vô dụng, đừng tự hạ thấp giá trị bản thân.”

Nhưng lời khuyên của ông ta Thiệu Trạch hoàn toàn không nghe lọt tai, hắn ầm ầm đến thăm lại nhanh chóng rời đi.

Tuy đã tìm được phóng viên cho ra ánh sáng nhưng Kinh Sở Dương vẫn chưa thu tay, bấy giờ anh liên hệ một số đối tác và nhà đầu tư, hi vọng bọn họ không hợp tác với Thiệu Trạch, nếu không thì sẽ hủy bỏ hợp tác, hoặc là rút vốn đầu tư, anh đâu phải hoàng đế, không cách nào trực tiếp phong sát Thiệu Trạch, nhưng có thể dạy dỗ hắn trong phạm vi năng lực của mình.

Anh đúng là đang cố ý chèn ép Thiệu Trạch đấy, thì sao?

Người của anh, tự mình bảo vệ.

Kinh Sở Dương chèn ép khiến công việc của Thiệu Trạch ít nhiều bị ảnh hưởng, không ít nhà sản xuất phim hoặc thương hiệu có hợp tác mật thiết với giải trí Hoa Tụng sau khi nhận được tin tức cũng suy nghĩ về chuyện hợp tác cùng Thiệu Trạch, chính lúc này, hắn đang cùng người đại diện bàn chuyện về một kịch bản, nói tới một nửa, người phụ trách phía đối phương nhận điện thoại, vẻ mặt lộ vẻ khó xử, lập tức lấy cơ có việc rời đi.

Trong lòng Thiệu Trạch biết là do Kinh Sở Dương khiến kịch bản này chịu ảnh hưởng, mai này còn không biết bao nhiêu người không tìm mình hợp tác nữa. Hiện nay giải trí Hoa Tụng đang phát triển càng ngày càng nổi tiếng, vượt xa giải trí Cực Quang, không tới vài năm là có thể độc quyền thị trường giải trí trong nước, đối nghịch cùng họ không thể nghi ngờ là không lý trí, nhưng Thiệu Trạch chính là không nhịn được cơn giận này.

Kinh Sở Dương, Tưởng Sầm, đừng đắc ý, chờ hắn có cơ hội, hắn nhất định sẽ hung hăng trả thù!

Năm giờ tan làm, Kinh Sở Dương vội vã từ trong công ty đi ra, về đến nhà Tưởng Sầm cũng vừa về tới, cả hai đều lạnh run người, Kinh Sở Dương cúi người ôm Tưởng Sầm, ghé vào tai cậu dịu dàng hỏi, “Lạnh không?”

“Không ạ.” Tưởng Sầm lắc đầu.

“Gạt người.” Kinh Sở Dương cầm hai tay lạnh ngắt của cậu nhét vào ngực, dùng nhiệt độ của cơ thể mình ủ ấm cho cậu, “Anh đưa em bao tay sao không đeo vào?”

Tưởng Sầm le lưỡi, “Vội ra cửa nên quên.” Hôm nay đúng lúc mặc quần áo không có túi, chỉ có thể bị lạnh, hai tay lạnh lẽo che trước ngực nóng hổi của người trước mặt, ấm quá, xua tan hết tất cả lạnh giá.

“Hôm nay chúng ta nấu lẩu ăn đi, nguyên liệu nấu lẩu lần trước còn dư đó.” Thân thể Tưởng Sầm đã khỏi hẳn, Kinh Sở Dương cũng nới lỏng cho phép cậu ăn cay, anh mở điều hòa trong phòng khách rồi bảo cậu ngồi trên sofa chờ, còn mình đi vào bếp, nhanh tay nhanh chân rửa rau hầm nước, không bao lâu sau một nồi lẩu nóng hổi được bưng lên bàn.

Tưởng Sầm đói đến chảy nước miếng, duỗi đũa bắt đầu ra sức ăn, nước nóng sôi sùng sục, hai người ăn rất tưng bừng, nửa tiếng sau, Tưởng Sầm ôm bụng nằm trên sofa kêu la.

“Khá hơn chút nào không?” Kinh Sở Dương rửa xong bát đĩa ngồi xuống bên cạnh cậu, đút cậu uống mấy viên giúp tiêu hóa, sau đó ôm người ngồi lên chân mình, bàn tay nhẹ nhàng xoa bụng cậu.

Tưởng Sầm trở mình, níu chặt người Kinh Sở Dương không chịu xuống dưới, trên bụng cảm thấy vô cùng dễ chịu, cậu híp mắt ôm cổ Kinh Sở Dương, thoải mái đến muốn ngủ. 

Kinh Sở Dương bật cười, sao nhìn giống chú heo lười thế nhỉ, nhưng anh cam tâm tình nguyện nuôi. Anh vỗ nhẹ bụng cậu, cười nói, “Được rồi, tắm rồi lên giường đi.”

“Dạ.” Tưởng Sầm đi vào phòng tắm tắm rửa, sau đó nằm lên giường tựa vào người Kinh Sở Dương, đột nhiên hỏi, “Đúng rồi, nghe nói anh chèn ép Thiệu Trạch?”

“Ừ, đã sớm muốn làm như vậy rồi.” Kinh Sở Dương gật đầu, ngay từ đầu lúc Tưởng Sầm nói Thiệu Trạch hại em ấy biến thành như vậy, anh đã không muốn cho Thiệu Trạch sống khá được, nhưng đành chịu vì hai bên chưa giao thiệp nhiều, nếu anh cố ý nhằm vào Thiệu Trạch thì ngược lại khiến người ta bắt được lỗi, nếu Thiệu Trạch khiêu khích trước thì sẽ phát triển đến tình trạng như bây giờ, anh phản kích lại không ai nói thêm thắt gì được.

Hơn nữa, coi như là nói anh lợi dụng công việc để trả thù cá nhân, thì sao chứ ? Người yêu của mình, anh không cưng chiều chả lẽ đợi đến kiếp sau à?

Tưởng Sầm nghe vậy cũng không nói gì thêm, nhích sát vào ngực Kinh Sở Dương, đời trước nhất định cậu bị mù mắt, bỏ qua giải trí Hoa Tụng tốt như vậy không tới, lại muốn vào công ty rách nát kia, cũng may ông trời có mắt để cậu sống lại, không chỉ có cơ hội báo thù mà còn gặp người yêu này, cho nên có một số việc nhất định sẽ xảy ra, người xấu cũng nhất định sẽ gặp báo ứng.

Không phải là không có, là chưa tới thôi, cậu dám khẳng định với tính cách của Thiệu Trạch hắn ta tuyệt đối sẽ không dễ dàng từ bỏ ý đồ như vậy, nhưng cũng chính vì tính tình hắn ta nóng nảy thế mới cho cậu có cơ hội giết hắn.

Đang nghĩ thì Kẹo Đường nhảy lên, giẫm tới giẫm lui trên người hai người, nó ghé sát bên miệng Tưởng Sầm, mũi ướt sũng dán lên mặt cậu, Tưởng Sầm bị nó chọc ngứa ngáy, đưa tay kéo ria mép nó, vừa gãi bụng nó, Kẹo Đường liền mềm nhũn người, chổng bốn vó lên trời, thoải mái nheo mắt kêu meo meo.

A~ thích quá, ông chủ đừng ngừng!

“Mày nhão như bùn thế này là sao hả?” Kinh Sở Dương đưa tay vỗ bụng nó, theo Kẹo Đường lớn lên nên lông nó cũng càng ngày càng dài hơn, trọng lượng cơ thể cũng tăng lên không ít, Kinh Sở Dương ôm nó xuống giường cân cho nó.

Meo meo meo! Đừng mà!

Kẹo Đường từ chối cân người mình, giãy giụa trong ngực Kinh Sở Dương không chịu phối hợp, móng ta càng ngày càng dài suýt chút nữa cào rách tay Kinh Sở Dương, anh ngẫm nghĩ rồi bảo Tưởng Sầm ôm Kẹo Đường còn mình ngồi xổm xuống giường cầm kìm cắt móng cắt móng cho nó.

Cả đời Kẹo Đường ghét nhất hai chuyện là tắm rửa và cân ký, ngược lại cắt móng thì vô cùng ngoan ngoãn, nằm im như búp bê, hai mắt đen lúng liếng đảo đảo, bên trong như có ngàn suy tính.

Kinh Sở Dương đang cắt, ngẩng đầu lên đối diện với ánh mắt chứa ý cười của Tưởng Sầm, đột nhiên cảm giác cứ sống đơn giản cả đời thế này cũng rất tốt, có mình, có em ấy, còn có cả Kẹo Đường nữa.

Chỉ cần em ấy luôn bên cạnh mình thế là đủ rồi. 

Hết chương 42