Ảnh Đế Là Một Đứa Bé

Chương 13: Dáng người anh thoạt nhìn rất đẹp.




Edit: Ngọc Hân – Diễn đàn Lê Quý Đôn

Hai ngày sau chính là nghi thức bấm máy phim <Tâm sự yêu đương>, Tưởng Sầm dậy từ sáng sớm, nằm trên giường nhỏ lăn qua lăn lại, dù là giường làm từ hộp giấy nhưng được Kinh Sở Dương lót rất mềm mạị. LQĐÔN

“Vui như vậy à?” Kinh Sở Dương mở mắt thì thấy Tưởng Sầm đang lăn lộn trên giường nhỏ, nghiêng người nhìn cậu, mắt chứa đầy ý cười.

Tưởng Sầm gật đầu, hôm nay tổ chức nghi lễ bấm máy, ba ngày sau chính thức quay phim, mặc dù còn chưa quay nhưng cậu vẫn cực kỳ mong chờ, nên lăn lộn trên giường, sáng sớm kích động tỉnh cả ngủ.

“Tỉnh rồi thì dậy đi, tôi đi làm điểm tâm.” Kinh Sở Dương vỗ vỗ giường cậu, đứng dậy đi vào phòng vệ sinh đánh răng rửa mặt, mình vệ sinh xong sẽ dẫn Tưởng Sầm vào.

Tưởng Sầm ôm bàn chải đánh răng trẻ con còn cao hơn cả cậu, đứng trước bồn rửa chăm chú đánh răng, toàn miệng toàn bọt, rửa mặt xong Tưởng Sầm ngồi trên bàn cơm yên lặng chờ ăn cơm.

Lúc Kinh Sở Dương ở một mình dù có làm đồ ăn sáng nhưng bình thường chỉ nấu chút cháo hoặc bánh mì thôi, bây giờ có thêm Tưởng Sầm nên anh tốn công nghiên cứu không ít món ăn sáng kiểu Trung kiểu Tây đều có hết, dù không ăn xem bày biện cũng rất cảnh đẹp ý vui.

Sữa nóng hổi đặt trước mặt Tưởng Sầm, hôm nay Kinh Sở Dương đặc biệt làm món trứng chần nước sôi, lòng trứng vàng óng ánh bốc hơi nóng đặt trong đĩa sứ trắng làm người ta thèm nhỏ dãi. Sợ cậu chưa no Kinh Sở Dương lại luộc thêm vài quả, lột vỏ để bên cạnh tay cậu.

Tưởng Sầm nhỏ đi, nhìn cậu ăn gì Kinh Sở Dương cũng cảm thấy vô cùng đáng yêu, ví dụ bây giờ cậu đang ăn trứng luộc, trứng gà còn lớn hơn đầu cậu, cho nên đành ăn từng miếng nhỏ, màu trắng làm nổi bật đôi mắt đen như hạt đậu, giống như chú sóc nhỏ đang ôm quả thông gặm đến quên mình, đáng yêu quá, Kinh Sở Dương chỉ muốn ngửa mặt lên trời hét ba tiếng.

Tưởng Sầm ăn no ợ một tiếng, cúi đầu uống sữa tươi, tia sữa dính bên miệng cậu, như râu ria làm Kinh Sở Dương suýt chút nữa cười phun cả trứng gà trong miệng ra, sau đó anh tự tay dùng khăn giấy lau sữa dính bên miệng Tưởng Sầm rồi ôm cậu tới sofa ngồi.

Trong phòng bếp vang lên tiếng nước chảy, hình như Kinh Sở Dương rửa chén, rửa xong Kinh Sở Dương đi ra đưa mắt nhìn đồng hồ, lúc này là 7h50’ sáng, anh trở về phòng cầm cặp tài liệu chuẩn bị đi làm.

“Ở nhà chờ tôi về.” Kinh Sở Dương nói xong câu đó lòng tràn đầy sung sướng ra cửa, Tưởng Sầm ngồi trên sofa xoa bụng nhỏ, đứng dậy đi vài vòng cho tiêu hóa, Kẹo Đường nhảy lên sofa ngồi bên cạnh cậu, một người một mèo cùng dựa vào nhau thoải mái nằm trên sofa, nhàn hạ không nói hết.

Mười một giờ, Kinh Sở Dương đúng giờ về nhà bắt đầu nấu cơm, sau khi hai người ăn cơm xong, Tưởng Sầm thay quần áo chuẩn bị ra cửa, địa điểm buổi lễ chuẩn bị bấm máy là khu thắng cảnh nào đó trong thành phố A, cách chỗ này không xa, vì vậy hai người không thuê xe mà tự lái xe chạy tới khu thắng cảnh, đúng lúc 12h30 trưa.

Kinh Sở Dương dừng xe cùng Tưởng Sầm đi vào khu thắng cảnh, từ xa Tưởng Sầm đã trông thấy băng rôn nghi thức bấm máy phim <Tâm sự yêu đương> treo giữa không trung, kiếp trước coi như cậu đã trải qua đủ phim lớn nhỏ, từ đóng vai phụ không biết tên tới đóng phim bom tấn quốc tế, nhưng không có lần nào như lần này, khiến cho cậu không thể chờ đợi, kích động khó nhịn.

“Tưởng Sầm, cậu đến rồi à?” Diệp Cảnh đi tới kéo Tưởng Sầm vào trong đám người, nói chuyện phiếm một lúc, sau đó có một chiếc xe màu đen chạy băng băng xuất hiện trong tầm mắt mọi người, Thiệu Trạch mặc một bộ quần áo da màu đen từ trên xe bước xuống rảo bước tới chỗ bọn họ.

“Được rồi, bắt đầu đi.” Toàn bộ thành viên đã đến đông đủ, đạo diễn Triệu Lịch đi tới, không ít phóng viên truyền thông đi theo sau lưng Thiệu Trạch, trực tiếp toàn bộ quá trình nghi thức bấm máy lần này.

Đầu tiên là nhà đầu tư, cũng chính là Kinh Sở Dương - tổng giám đốc giải trí Hoa Tụng đọc bài phát biểu, hôm nay Kinh Sở Dương mặc chiếc áo gió dài, dáng người như ngọc, tác phong nhanh nhẹn, ánh mắt lơ đãng, lộ khí chất thân là người có chức vị cao. Mấy năm trước trong trường học anh là nhân vật làm mưa làm gió, đã nhiều năm như vậy trưởng thành hơn rất nhiều, cũng càng có sức quyến rũ.

Kinh Sở Dương phát biểu xong lại đến lượt đạo diễn Triệu Lịch và biên kịch Trịnh Hòa Du phát biểu, biên kịch bộ phim truyền hình mạng này cũng chính là tác giả quyển truyện tranh kia, cùng một người tự mình khai đao, nên cũng yên tâm giống nguyên tác rất nhiều, không sợ nhân vật trong truyện tranh bị hủy nguyên tác.

Kinh Sở Dương bước xuống sân khấu, điện thoại trong túi áo vang lên, sau khi anh nghe xong thì nhíu mày, vốn anh tính chờ Tưởng Sầm rồi cùng về, ai dè công ty có việc đột xuất, vì vậy anh lặng lẽ trao đổi ánh mắt với Tưởng Sầm rồi xoay người rời đi.

Tưởng Sầm và Diệp Cảnh đóng vai phụ nên không có cơ hội lên phát biểu, sau khi một đám người phát biểu xong tới nghi thức cắt băng, vì Kinh Sở Dương tạm thời có việc phải đi nên do đạo diễn Triệu Lịch đứng ở giữa mọi người cùng cắt dải ruy băng trước mặt, cắt xong Triệu Lịch mặt mày hớn hở, tiếng vỗ tay bốn phía vang lên, không ít phóng viên đi theo Thiệu Trạch, đứng đủ góc độ chụp liên tục.

Ngay sau đó là dâng hương bái thần cầu xin may mắn, nghi thức bấm mày dần kết thúc, cuối cùng tất nhiên là đoàn làm phim chụp ảnh, Thiệu Trạch và nữ diễn viên chính đương nhiên đứng ở giữa đoàn, còn lại lần lượt hai bên là đám diễn viên phụ, Tưởng Sầm cố gắng cách xa Thiệu Trạch, đứng bên cạnh Diệp Cảnh, cười nhếch môi nhìn camera, tách một tiếng, nghi thức bấm máy hoàn toàn kết thúc.

Sau khi nghi thức kết thúc, người vẫn không thể rời đi, đạo diễn phát cho mỗi người một quyển kịch bản, bảo bọn họ về nhà học thuộc lời thoại, suy nghĩ đặc điểm của nhân vật, rồi lại nói qua thời gian quay phim cho từng người, sau đó mới tan cuộc.

Tưởng Sầm cầm kịch bản trong tay, vừa liếc nhìn bất ngờ phát hiện thời gian quay của cậu đều sắp xếp từ trưa đến 5h chiều, không có ngoại lệ, chuyện này nhất định do công lao của Kinh Sở Dương, Tưởng Sầm cười yếu ớt, mắt nhìn điện thoại, quả nhiên hai giờ trước anh ấy gửi cho mình một tin nhắn.

Kinh Sở Dương: 4h30’ tôi tới đón cậu.

Tưởng Sầm để điện thoại vào trong túi rồi đi ra khỏi khu thắng cảnh đứng bên đường chờ, gió thu thổi qua mang theo chút man mát, thời gian gần 4h30’ nhưng vẫn xe của Kinh Sở Dương vẫn không thấy xuất hiện.

“Tưởng Sầm, sao cậu còn chưa về, muốn cùng về không?” Diệp Cảnh đi tới hỏi cậu.

“Không cần đâu, anh về trước đi.” Tưởng Sầm khách xáo trả lời, Kinh Sở Dương đã nói sẽ tới đón cậu, nếu cậu rời đi trước chẳng phải sẽ khiến anh ấy lo lắng sao?

“Vậy được rồi.”

Tưởng Sầm tiếp tục đứng bên đường chờ, đồng hồ đã chỉ đến 4h30’, chỉ còn nửa tiếng nữa cậu sẽ nhỏ đi, Tưởng Sầm suy nghĩ một lát rồi gọi điện thoại cho Kinh Sở Dương, nhưng một lúc lâu cũng không có ai nghe máy.

Thời gian càng lúc càng ít, không đi nữa thì cậu có nguy cơ biến nhỏ trước mắt mọi người, Tưởng Sầm gửi một tin nhắn cho Kinh Sở Dương rồi vẫy xe về nhà.

Cùng lúc đó, Kinh Sở Dương đang họp ở công ty, quy định của công ty là tắt chuông điện thoại khi họp, bởi vậy anh không nghe Tưởng Sầm gọi điện thoại tới, mắt thấy thời gian sắp tới 4h30’, trong lòng Kinh Sở Dương không tránh khỏi bắt đầu gấp gáp, ngay cả nghe báo cáo cũng không yên lòng.

Thật vất vả đợi cuộc họp kết thúc, chỉ còn 10 phút nữa là tới 5h, Kinh Sở Dương lao ra bãi đỗ xe của công ty chạy vèo tới khu thắng cảnh, ngoài tốp năm tốp ba du khách thì đoàn làm phim không một bóng người, Kinh Sở Dương vòng đi vòng lại tìm cũng không thấy bóng dáng Tưởng Sầm đâu, lấy điện thoại ra muốn gọi cho cậu thì bỗng thấy màn hình hiện thị 4 5 cuộc gọi nhỡ, cùng với một tin nhắn.

Tưởng Sầm: Tôi về nhà trước, đừng lo lắng.

Kinh Sở Dương thở phào nhẹ nhõm, lên xe về nhà, vào nhà thì thấy Tưởng Sầm ngồi trên sofa, anh bật đèn, ngọn đèn ấm áp chiếu lên người cậu như phủ một lớp màu vàng, đột nhiên anh cảm khái cảm giác trong nhà có người thật tốt quá.

Kinh Sở Dương cong môi, cởi áo khoác móc lên khung, đi vào phòng bếp bắt đầu nấu cơm, thỉnh thoảng anh lại quay đầu nhìn Tưởng Sầm trên sofa, động tác xào rau không tự giác dịu dàng xuống.

Ăn cơm xong Kinh Sở Dương đi tắm, Tưởng Sầm ngồi trên sofa tiếp tục đọc kịch bản, phần diễn của cậu quả thật rất ít, nhưng cảnh nào cũng thể hiện kỹ xảo biểu diễn, cho nên cậu phải nắm chắc mới được.

Nước trong suốt chảy qua cơ thể rắn chắc, chảy qua tuyến nhân ngư đẹp mắt, Kinh Sở Dương thay đồ tắm thoải mái, từ trong phòng tắm đi ra ngoài, tóc hơi ẩm ướt, anh dùng máy sấy sấy khô tóc rồi vào phòng khách, mới tắm xong nên trên người anh tản ra mùi sữa tắm thơm mát, mát lạnh mà dễ ngửi.

“Đang xem kịch bản à?” Kinh Sở Dương ngồi bên cạnh Tưởng Sầm, cúi đầu quét qua kịch bản, dù Tưởng Sầm nói muốn làm diễn viễn nhưng không xuất thân từ đào tạo chính quy, anh sợ cậu đọc kịch bản mà không hiểu nên cẩn thận giải thích cho cậu nghe.

Tưởng Sầm nháy mắt mấy cái, Kinh Sở Dương nói cậu đều hiểu hết, nhưng anh không biết mình sống lại nên tất nhiên không có ký ức của kiếp trước, không biết cậu là diễn viên lâu năm, đọc kịch bản với cậu mà nói chỉ là chuyện nhỏ.

Nhưng Tưởng Sầm cũng không cắt ngang Kinh Sở Dương mà là lắng nghe, coi như học tập lại cũng chẳng có gì không tốt.

Giảng giải xong kịch bản, Kinh Sở Dương chỉ vào nhân vật Lâm Hi nói, “Cậu đóng vai nhân vật này, là một chàng trai tương đối dễ thẹn thùng và nhát gan, không trái ngược với tính cách của cậu mấy, nắm chắc tính cách đặc thù của nhân vật này thì chả có gì là quá khó.”

“Tôi hiểu.” Tưởng Sầm thảo luận với Kinh Sở Dương, có khi diễn rất nhập vai, nhất thời quên cậu vẫn là diễn viên mới, làm Kinh Sở Dương không khỏi kinh ngạc.

Xem ra lo lắng của anh là hoàn toàn dư thừa, anh cho rằng Tưởng Sầm không hiểu gì, cậu không những biết mà còn rất hiểu, vì vậy không nhịn được hỏi, “Sao cậu biết nhiều như vậy? Rất nhiều thứ chỉ có diễn viên chân chính quay phim mới biết, cậu xem ở đâu à?”

“À,” Tưởng Sầm lấy lại tinh thần, vội tìm cớ qua loa lấy lệ, “Khi học đại học, bạn cùng phòng chọn môn biểu diễn, lúc hoàn thành bài tốt nghiệp tôi làm khách mời đóng mấy kịch nên biết.”

Vẻ mặt Kinh Sở Dương biểu lộ thì ra là vậy, đã như thế thì anh không cần lo Tưởng Sầm không thể thích ứng với đoàn làm phim nữa, anh ngẩng đầu nhìn người trước mắt, nâng cậu dậy, “Không còn sớm, nghỉ ngơi thôi.”

Tưởng Sầm ngồi trong lòng bàn tay anh, theo động tác nâng người lên của Kinh Sở Dương dây thắt áo choàng tắm hơi lỏng ra, từ góc độ của cậu có thể thấy lờ mờ cơ bụng rắn chắc và tuyến nhân ngư hoàn hảo dưới chiếc áo tắm, Tưởng Sầm nháy mắt mấy cái, sắc mặt đỏ au, lặng lẽ nuốt nước miếng.

Thoạt nhìn dáng người rất đẹp!

Cậu ngửa đầu lén nhìn Kinh Sở Dương, mũi thẳng tắp và gò má anh tuấn, mắt sáng như sao, môi hồng nhạt hơi mím, dáng người cũng rất tuyệt, nếu không làm ông chủ thì đi làm người mẫu cũng dư sức, không biết có bao nhiêu người hâm mộ.

“Tôi tắt đèn nhé.” Lúc hoàn hồn lại Tưởng Sầm đã nằm trên giường nhỏ của mình, trong phòng chỉ có một ngọn đèn chiếu sáng, Tưởng Sầm nghiêng người, trong bóng đêm to gan nhìn chăm chú nét mặt của Kinh Sở Dương, khóe miệng khẽ cong lên.

Hết chương 13