Edit: Simi
Du Nhiên có chút áy náy, "Xin lỗi cậu, tớ cũng có trách nhiệm. Cũng chẳng thèm để ý nên đã viết kịch bản lấy nam chính là chủ." Biến phân cảnh của nữ chính xuất hiện trên màn ảnh ít đến thảm thương.
Ngược lại Chu Khả Tâm cảm thấy rất may mắn, "Cũng tốt mà. Tớ nghĩ phát triển từ diễn viên quần chúng đi lên cũng có đạo lý, bởi vì diễn xuất cũng cần phải do thời gian đánh bóng. Nếu mà để tớ đóng vai nhân vật chính thật, phải gánh vác trọng trách, khả năng tớ phá hủy kịch bản chắc cao lắm."
Thấy bạn mình không để ý mấy, Du Nhiên âm thầm thở phào nhẹ nhõm, "Tiếp theo phải tuyên truyền thế nào đây? Cậu nghĩ được cách gì chưa?"
Chu Khả Tâm lộ ra vẻ khổ não, "Trước kia thì tớ định mua hot search, để cho nhiều người xem video này. Nhưng mà tớ đi hỏi rồi, giá mua hot search cao lắm."
"Có người nói một nửa hot search của weibo là do người ta dùng tiền mua. Giá khoảng từ ba ngàn đến một vạn tùy vào thời điểm với mức độ của hot search."
Mí mắt Du Nhiên nhảy dựng lên, Chu Khả Tâm lạnh lùng bổ sung, "Nhân tiện thì đây chỉ là giá tính theo giờ thôi."
"Còn cách nào khác không?" Thân là một kẻ nghèo nàn, Du Niên toàn tâm từ chối việc bỏ tiền ra mua hot search.
"Nếu không thì cầu Cố Khải giúp đỡ thử?" Chu Khả Tâm đề nghị.
Du Nhiên quay mặt sang chỗ khác, "Anh ấy sẽ không chịu đâu, tụi mình nghĩ cách khác."
Cô chủ động nhắc đến mèo trước mặt Cố Khải, không phải chỉ vì muốn làm video, mà cũng bởi vì cô muốn có một mối quan hệ với Cố Khải khi là người. Nếu người bình thường tiếp cận, chắc chắn Cố Khải sẽ không thèm để ý. Nhưng nếu dùng mèo làm cầu nối, anh sẽ không thể không động tâm.
Huống chi, trong nội tâm của Du Nhiên kì thật đang ôm lấy ý niệm không thực tế. Hi vọng sau này tiếp xúc càng nhiều, Cố Khải có thể nhận ra cô là ai.
Nhưng trên thực tế thì... Tất cả chỉ là ảo tưởng.
Từ lúc quen biết nhau đến nay, ngoại trừ đem mèo về nhà, trong đầu Cố Khải hoàn toàn không hề có ý khác. Nói cho cùng thì, trong mắt anh chỉ có mèo mà thôi.
Nghĩ vậy, trái tim của Du Nhiên cực kì không thuận theo.
Chu Khả Tâm suy nghĩ một chút, không thể không thừa nhận, "Nói thế nào thì cũng là ảnh đế, đúng là chúng ta không nên làm phiền anh ấy nữa."
Chăm chú suy nghĩ đến nửa ngày, vẫn như cũ không có chút đầu mối nào, Du Nhiên không nhịn được hỏi, "Bên bọn Lục Phong định tuyên truyền như thế nào? Chúng ta có thể tham khảo bọn họ không?"
Chu Khả Tâm cười ha ha, "Bọn họ quay phim tình yêu hôn nhân cẩu huyết, dài một tiếng lận, hiện giờ còn chưa quay xong nữa."
"Quay xong rồi còn phải chế tác hậu kì, ít nhất phải nửa tháng mới xong."
"Nghe nói định phát trên weibo của Lục Phong, sau đó tất cả các thành viên của đoàn sẽ tiến hành đăng lại. Đương nhiên, mấu chốt nhất vẫn là Lục Phong, còn những cái khác chỉ là thứ yếu."
"Kịch bản hôn nhân cẩu huyết?" Vẻ mặt Du Nhiên hơi 囧, "Không phải loại tớ đang nghĩ chứ..."
"Tra nam nữ tiện mà." Chu Khả Tâm nhún vai, "Nam chính sự nghiệp thành công, tiêu sái nhiều tiền, tính cách bảnh bao, nữ chính là vợ hiền thục đức, nữ phụ thì như kỹ nữ, dáng người nóng bỏng, nam phụ yêu điên cuồng nữ chính, ôn nhu như nước, rồi còn có bà mẹ chồng ác độc, kịch bản hoàn chỉnh xong là bắt đầu diễn liền."
"Nửa đoạn trước thì nam chính ngoại tình, ân ân ái ái với nữ phụ, ung dung tự tại đầy hoan hỉ. Nữ chính bị bà mẹ chồng khi dễ, chịu mọi ủy khuất. Nhưng mà chồng không hiểu, vì vậy chỉ có thể chịu đựng trong yên lặng, nước mắt chảy vào trong lòng."
"Lúc sinh non, nữ chính liền tỉnh ngộ, không dễ dàng tha thứ, khoan dung nữa. Ly hôn, rồi nhờ sự giúp đỡ của nam phụ mà bắt đầu cuộc sống mới."
"Sau khi vợ bỏ đi, nam chính như bị sét đánh, đầu óc chập mạch, đột nhiên ý thức được mình không thể sống thiếu nữ chính. Vì vậy quyết tâm chia tay nữ phụ, hạ thấp mình, quỳ xuống cầu xin vợ quay về."
"Nữ chính lúc đó thoải mái quan sát nam chính và nam phụ, thưởng thức hai người đàn ông vì mình và tranh giành nhau. Cuối cùng hai chọn một, hết phim."
Du Nhiên lẩm bẩm, "Khuôn mẫu, toàn là khuôn mẫu không."
"Có người hiểu ý là được." Chu Khả Tâm bĩu môi, "Sáng tạo cái mới chi cho mệt mỏi? Viết ra rồi cũng không biết người ta có thích hay không. Kịch bản theo khuôn mẫu ít nhất cũng có lượng fan cố định, viết cũng nhẹ hơn."
Nhưng Du Nhiên lại nghĩ, "Có Lục Phong thì bọn họ mặc kệ làm gì cũng được, có tài nguyên, có danh tiếng thật tốt."
Chu Khả Tâm ho nhẹ một tiếng, ánh mắt nhìn lung tung, "Kì thật... Có chuyện này chưa nói cho cậu biết..."
"Hả?" Du Nhiên nghe không hiểu.
Chu Khả Tâm lấy trong ngăn kéo ra một chồng giấy, nhìn lên trời, "Trong file video có gửi kèm theo, đối phương chỉ đích danh muốn cậu hoàn thành, tớ in ra luôn rồi."
"Cái gì vậy?" Du Nhiên hiếu kì nhận lấy. Nhìn lướt qua, cô lập tức im lặng.
Tiêu đề là —— 100 câu hỏi về mèo.
Câu hỏi đầu tiên, "Mèo năm nay mấy tuổi?" Đằng sau đó là bốn đáp án A,B,C,D.
Lật qua mấy trang sau, Du Nhiên phát hiện có tổng cộng bốn mươi câu chọn một đáp án, 30 câu chọn nhiều đáp án, hai mươi câu trả lời câu hỏi đơn giản, mười câu trình bày và phân tích.
Du Nhiên, "..."
Cái này là cái quái gì vậy! Anh không có mèo, vậy mà cũng có tâm tư làm những việc này?
"Nếu nhờ Cố Khải hỗ trợ tiếp thì cũng không tốt lắm. Nhưng nếu như ảnh đế chủ động bước đến cửa, chúng ta cũng không có lý do gì để cự tuyệt." Chu Khả Tâm nói, "Cậu phụ trách trả lời toàn bộ câu hỏi, Cố Khải sẽ phụ trách tuyên truyền, trợ giúp lẫn nhau."
Du Nhiên quơ quơ tờ câu hỏi, nghiêm túc nói, "Đây chính là thù lao quay phim đó."
Vốn định dùng mèo để dỗ dành anh vui vẻ, ai ngờ nói chuyện xong thì hỏng chuyện. Cho nên cô có ý định hoàn thành một trăm câu hỏi này, trả lại công sức hỗ trợ quay phim của anh.
Chu Khả Tâm lập tức nhụt chí, "Khó trách, cao hứng hụt rồi."
Du Nhiên mẫu mực cầm lấy bút, bắt đầu trả lời câu hỏi.
Câu thứ nhất, "Mèo năm nay mấy tuổi?"
Bốn câu đáp án để chọn lựa lần lượt là 5, 6, 7, 8.
Nhưng mà đáp án chính xác dĩ nhiên là 22 tuổi rồi.
Du Nhiên chọn 6. Quen Cố Khải năm năm, lần gặp đầu tiên là ở trong trạng thái mèo sữa, chọn sáu năm là hợp lí nhất.
Câu hỏi thứ hai, "Mèo mấy tuổi khi cô và em ấy gặp nhau?"
Câu trả lời theo thứ tự là 0 – 3 tháng, 3 – 6 tháng, 6 - 12 tháng, sau một tuổi.
Du Nhiên đánh vào ô 0 – 3 tháng, tức từ ngày mới sinh.
Câu hỏi thứ ba, "Giới tính của mèo là?"
Mặt Du Nhiên rốt cuộc cũng không thể nghiêm túc được nữa. Tựa như Cố Khải cho ăn năm năm, cũng không hề biết giới tính của con mèo mà chính mình đang chăm sóc. Bởi vì mèo nhỏ hung dữ, còn rất hẹp hòi, che đậy phần bụng dưới cực kì chặt chẽ, không để cho anh xem.
Quét mắt qua mấy đáp án, đực, cái, không biết, cô chọn cái.
...
Chọn nhiều đáp án.
"Mèo thích ăn gì?"
"Mèo thích chơi gì?"
"Mèo thường làm gì hàng ngày?"
Đáp án lựa chọn đánh dấu từ A đến N, kéo dài thành một chuỗi.
Câu hỏi quá kì quái, nhưng Du Nhiên vẫn có tính nhẫn nại đáp lại, thái độ vô cùng chân thành.
Sang câu trả lời đơn giản thì càng khó hơn.
Câu hỏi đầu tiên, "Người mèo thích nhất là?"
Du Nhiên rồng bay phượng múa viết ba chữ, "Hứa Du Nhiên."
Câu hỏi thứ hai, "Tên thân mật của mèo là?"
Trả lời đến câu này, Du Nhiên thoáng dừng lại —— cô đương nhiên sẽ không tẻ nhạt đến mức tự đặt tên thân mật cho mình. Suy nghĩ một chút, cô hạ bút viết, "bảo bối, thân yêu."
Câu hỏi thứ ba, "Khi mèo giận, cô dỗ dành như thế nào?"
"Chậc chậc." Du Nhiên đã sớm nhìn ra mưu mô bất lương của người ra câu hỏi rồi, "Thay đổi phương thức để tìm kiếm thông tin nha."
Trả lời, "Thừa nhận sai lầm, chịu nhận lỗi, cũng cam đoan vĩnh viễn không tái phạm nữa. IQ của mèo có thể nghe hiểu."
Câu hỏi thứ tư, "Mèo không cho chạm vào vị trí nào?"
Trả lời, "Ngoài đầu, cổ, tứ chi, còn lại đều là vùng cấm."
Câu hỏi thứ năm, "Làm thế nào mới có thể thành công sờ mèo, ôm mèo, hôn mèo?"
Trả lời, "Nếu là con mèo lạnh lùng đó thì đừng nghĩ tới, đời này không bao giờ xảy ra đâu."
Câu hỏi thứ sáu, "Làm thế nào để thuyết phục mèo đi tắm?"
Trả lời: "Lấy nước ấm, đặt khăn mặt ở bên cạnh, anh đi ra chỗ khác, chỉ để mèo ở trong phòng tắm một mình. Nó sẽ tự mình tắm."
Cuối cùng là câu trình bày và phân tích.
Câu hỏi thứ nhất, "Mèo giận dữ bỏ đi, đột nhiên quay đầu lại hôn vào má, chuyện này nói lên điều gì? Xin mời dùng ba trăm chữ để trình bày giải thích."
Mặt của Du Nhiên đỏ lên, tay hơi run, thiếu chút nữa không thể cầm chặt bút.
Cô giả bộ bình tĩnh, trả lời, "Anh xác định là do mèo tức giận mới bỏ chạy chứ? Có lẽ là do nó không thể đáp ứng được chờ mong của anh, vì vậy bất đắc dĩ mới phải bỏ đi. Chịu hôn má anh, ý rõ ràng là nó rất thích anh."
Về phần ba trăm chữ gì đó, cô trực tiếp lựa chọn bỏ qua.
Vật lộn trả lời đến câu hỏi cuối cùng, cả người Du Nhiên không xong rồi, má đỏ rát, cảm xúc nội tâm ngày càng xấu hổ.
Vì phòng tránh tâm huyết của mình không được để ý đến, ở cuối trang câu hỏi còn viết một dòng chữ lớn, "Đáp án ở trên hoàn toàn chính xác, xin anh hãy đối xử tử tế với mèo, quan tâm nuôi dưỡng nó."
"Trả lời xong rồi gửi cho anh ấy thế nào đây?" Du Nhiên hỏi.
"Lúc trước Cố Khải có hỏi tớ số điện thoại của cậu, chắc là liên lạc qua số điện thoại quá? Cậu về gọi thử, hẹn thời gian, địa điểm rồi gặp mặt." Dừng một chút, Chu Khả Tâm vẫn chưa từ bỏ ý định, "Cậu có muốn hỏi anh ấy một chút về chuyện tuyên truyền không? Lỡ đâu anh ấy mềm lòng rồi đồng ý thì sao? Lỡ như á?"
"Biết rồi." Du Nhiên giả bộ như không nghe thấy mấy câu nói cuối của cô bạn, vì cô không muốn mắc nợ Cố Khải.
*
Vào ngày chuyển sang nhà mới ấy, cô mèo nhỏ đứng nhìn ở một bên phía xa xa, vẻ mặt đặc biệt ung dung, như rốt cuộc nó cũng đã hoàn thành xong nhiệm vụ gì đó.
Cố Khải tuổi còn nhỏ bỗng nhiên ý thức được chuyện gì. Anh ôm lấy mèo nhỏ, sốt sắng hỏi, "Sau này em vẫn sẽ đến thăm anh như cũ, phải không?"
Mèo nhỏ ngơ ngẩn. Sang năm cô phải thi đại học rồi... Học đại học còn ở trọ lại trong trường...
Vì vậy mèo nhỏ hết nhìn đông lại nhìn tây, nhất định không nhìn Cố Khải.
"Mỗi đêm tới một chuyến là được rồi, anh sẽ cho người chuẩn bị đồ ăn khuya!" Cố Khải dùng đồ ăn dụ dỗ.
Đồ ăn khuya có ngon cũng không hữu dụng, chẳng có ai giúp cô làm bài tập. Du Nhiên đơ mặt, thờ ơ không động lòng.
"Vậy thì một tuần? Một tháng?" Cố Khải lần nữa nhượng bộ, trong lòng nôn nóng, trầm thấp nói, "Anh chỉ có mình em thôi."
Du Nhiên liền mềm lòng.
"Meo meo." Cô sờ đầu Cố Khải, ỉu xìu nói, mỗi tuần em sẽ đến một chuyến, mỗi lần chỉ có thể trong chốc lát thôi.
Dù sao thì bài học cũng chồng chất như núi.
"Em đồng ý rồi?" Cố Khải cẩn thận quan sát mèo nhỏ từng li từng tí để xác nhận.
"Meo." Ừm. Tuy có cảm giác đang tự đi tìm đường chết, Du Nhiên vẫn dũng cảm đáp ứng.
"Thật tốt quá!" Cố Khải cực kì vui mừng, ôm mèo giơ lên cao, xoay mấy vòng.
...
Cố Khải bừng tỉnh sau giấc mơ. Lau đi mồ hôi trên trán, vẫn không thể phân rõ hiện thực với cõi mơ.
Qua một hồi lâu, anh mới thanh tỉnh lại, nhịn không được tự kiểm điểm mình, "Là do anh quá tham lam rồi sao?"
Từ từ trở nên không vừa lòng, hi vọng mèo nhỏ có thể làm bạn của mình lâu dài, muốn cùng ở bên nhau. Mà anh quên mất ngay từ đầu, anh chỉ hi vọng mèo nhỏ từ nay về sau đừng biến mất không thấy đâu nữa.
Tác giả có lời muốn nói:
Trước đó có đề cập qua, Du Nhiên không nhớ được, cô tưởng là do bản thân không nỡ bỏ đi. (Cũng đúng theo một cách nào đó).
Mèo Ragdoll: Mong đối xử tốt với mèo nhỏ, đừng đóng trò cãi nhau.
Cố Khải: Tôi yêu cả đối tượng thầm mến lẫn tình địch, đúng là kích thích (không hề).
Du Nhiên: Tôi từng có rất nhiều cơ hội để trêu chọc anh ấy, nhưng đáng tiếc là bài tập về nhà quá nhiều...
*
Cố Khải: Cuối cùng cũng ở bên tình địch.
Du Nhiên: Quan tuyển chuyên hốt phân làm tốt lắm, nhưng không may em chỉ là con mèo giả thôi.