Ảnh Đế Gặm Cỏ Gần Hang

Chương 73




Lúc này Tinh Dập không còn thương xót gì nữa, Côn Bằng nhấn vào chỗ chết của bên báo giải trí, để bộ phận pháp lý thu tập tất cả bằng chứng đối phương làm trái quy tắc và trực tiếp gửi đơn khiếu nại, yêu cầu bồi thường tổn thất danh dự và kinh tế của Tống ảnh đế và Lạc ảnh đế.

Báo giải trí bên này chỉ là một công ty paparazzi nho nhỏ, nào có thể chịu nổi đả kích này, nội việc đối phó với những công hàm luật sư bên Tinh Dập và lệnh triệu tập của toàn án cũng đủ dằn vặt sứt đầu mẻ trán, thực sự không có biện pháp triển khai công việc khác, trên căn bản đã nằm trong trạng thái nửa ngưng hoạt động, nhân viên đã rời đi gần hết.

Ngay cả đoạn ghi âm mà phó đạo diễn gửi đến, ban đầu Tống Thịnh Trạch không biết là cái gì, mở ra chỉ nghe được chút đoạn đầu đã lập tức tắt, quá phát ngán...

Trừ cô dâu nhỏ nhà anh ra, anh đối với tiếng kêu trên giường của người khác đều không có hứng thú.

"Cái này... Chúng ta phải công bố sao?"

Côn Bằng ở bên cạnh nghe thấy vài tiếng rên cũng rất lúng túng, y khổ sở nói: "Chúng ta phải công bố thứ này, cũng quá mất giá rồi..."

Tống Thịnh Trạch trực tiếp xoá đoạn ghi âm kia đi: "Đâu chỉ mất giá, đúng là loại chó ai cũng có thể cắn, chó cắn chó một miệng lông là đây... Hơn nữa anh chưa từng nghe câu "Không đuổi giặc cùng đường" à?"

Tống Thịnh Trạch tiếp tục nói: "Tiết Tử Dục bây giờ bị kim chủ cũ của cậu ta bán không còn một mống, công ty paparazzi của chú cậu ta lại bị chúng ta đánh, chính cậu ta cũng rõ ràng đắc tội chúng ta bên này, sau này sợ là ở trong giới cũng không dễ dàng, thời điểm như thế này, anh nói chúng ta lại muốn công bố đoạn ghi âm này, cậu ta có thể bị điên luôn không?"

Côn Bằng ngẩng đầu đưa tay nhéo sống mũi: "Ai u, cũng thật là! Không thể làm cho quá chặt, sau này đề phòng cậu ta chút, mặc dù một Tiết Tử Dục cũng chẳng làm được gì."

"Nhưng vẫn phải cẩn thận," Tống Thịnh Trạch lo lắng nắn vuốt ngón tay, "Đặc biệt là Miểu Miểu, tìm mấy người đến bảo đảm an toàn."

Côn Bằng nhướn mày: "Cậu sợ là..."

"Tiết Tử Dục biết trên tay chúng ta bây giờ có đoạn ghi âm, chắc chắn mỗi ngày đều lo lắng trong lòng sợ chúng ta sẽ công bố, tôi sợ cậu ta không khống chế được bản thân..."

Tống Thịnh Trạch không hề nói tiếp, ai cũng không dám xác định một người điên sẽ làm ra chuyện gì.

Sau khi Tống Thịnh Trạch biết được tất cả những thứ này đều là Tiết Tử Dục ở sau lưng gây nên, anh đã hỏi Lạc Miểu những chuyện liên quan đến người này, dù sao Lạc Miểu làm trợ lý cho Tiết Tử Dục tận hai năm trời, cũng biết rõ khá rõ.

Nhưng Lạc Miểu miêu tả Tiết Tử Dục làm cho anh càng thêm không an tâm.

Con mắt cao hơn cái đầu, rồi lại vì đạt được mục đích mà ngay cả mình cũng dám bán đi.

Tiết Tử Dục nhắm vào Lạc Miểu, đơn giản là vì ghen tỵ, sau khi bị vạch trần, công việc bây giờ cũng không thuận lợi, khắp mọi mặt đều bị Tinh Dập áp chế, nhược điểm lại rơi vào tay bọn họ, rất khó nói Tiết Tử Dục sẽ không làm ra những hành động điên rồ.

Tống Thịnh Trạch càng nghĩ càng không yên lòng, gọi điện thoại cho Lạc Miểu.

"Anh, chuyện gì vậy?"

Đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng nói mềm mại của Lạc Miểu, Tống Thịnh Trạch thở dài một hơi: "A, không có chuyện gì, nhớ em, hỏi xem em ở chỗ nào."

Lạc Miểu nhẹ nhàng nở nụ cười: "Em đang trên xe đến công ty, mang đồ ăn ngon cho anh."

Tiếng cười trong sáng dễ nghe lọt vào tai, trêu chọc màng nhĩ Tống Thịnh Trạch, giống như lông vũ gãi vào tim anh...

"Anh, không phải là anh quên hôm nay là ngày gì đấy chứ?" Lạc Miểu đột nhiên hỏi.

Tống Thịnh Trạch mờ mịt, tỉ mỉ suy nghĩ một lượt, chỉ lo bỏ lỡ ngày kỷ niệm nào với Lạc Miểu.

Không đúng, không phải dịp nào hết mà...

Lạc Miểu thấy Tống Thịnh Trạch dừng lại, cạn lời: "Ôi, anh thực sự là... Sinh nhật của mình cũng không nhớ luôn?"

Gần đây Tống Thịnh Trạch chỉ suốt ruột nghĩ đến chuyện báo giải trí và Tiết Tử Dục, lo xử lý không tốt sẽ khiến Lạc Miểu lại bị bôi đen hoặc quấy rối, hơn nữa trên cương vị là ông chủ Tinh Dập, công việc cũng rất nhiều, còn phức tạp hơn với đóng phim, anh bận đến mức không biết hôm nay ngày bao nhiêu, nào còn nhớ đến chuyện tổ chức sinh nhật.

Nhưng bây giờ thì khác, anh đã kết hôn, có bạn đời bên cạnh, bản thân anh không lo thì vẫn còn có vợ lo cho anh!

"Miểu Miểu, sao em biết sinh nhật của anh?" Một mớ phiền não vừa nãy của Tống Thịnh Trạch đã theo cú điện thoại này tan thành mây khói, giọng điệu cực kỳ tốt.

Côn Kinh Tế mắt thấy gương mặt ông chủ nhà mình trong nháy mắt đã dịu đi, lắc đầu một cái, mở cửa đi ra ngoài, không quấy rầy đôi chồng chồng mới cưới trò chuyện.

Lạc Miểu lém lỉnh nói: "Em là fan cuồng của anh mà, làm sao quên sinh nhật nam thần được."

"Fan cuồng..." Tống Thịnh Trạch tò mò, "Não tàn tới mức độ nào? Kiểu giơ bảng hô to "Tống Thịnh Trạch em yêu anh" ấy hả?"

Đầu bên kia cười vang: "Anh, anh nhất định không biết, từ khi em bắt đầu làm fan của anh, hàng năm anh tổ chức sinh nhật, em cũng sẽ lén lút chúc mừng sinh nhật anh, một mình mua cái bánh ga tô nhỏ rồi hát chúc mừng sinh nhật... À, hát xong em sẽ tự mình ăn bánh, có đủ não tàn chưa?"

Thế mà não tàn gì chứ?! Hát chúc mừng sinh nhật cho anh... Đáng yêu muốn chết!

Tống Thịnh Trạch cúp điện thoại, trong lòng ấm áp thoải mái.

Cái gì mà hôn nhân là nấm mồ tình yêu là ai nói đấy? Rõ ràng là mảnh đất màu mỡ của tình yêu thì có!

Tống Thịnh Trạch cảm giác được tình yêu của mình nuôi ấm no.

Sau khi kết hôn, Lạc Miểu dần dần mở lòng với anh hơn, từ một nhóc con dễ dàng căng thẳng, bây giờ đã có thể tự nhiên chia sẻ bí mật, làm nũng với anh.

Anh thích một Lạc Miểu như vậy.

Anh muốn nhìn thấy tất cả vẻ mặt, dáng vẻ khác nhau của Lạc Miểu, anh muốn Lạc Miểu trước mặt anh không hề che giấu gì, phóng túng, tự do tự tại.

Cõi đời này luôn có một người mà bản thân chỉ cần nghĩ đến thôi sẽ bất giác mỉm cười, nghĩ đến việc người đó sắp tới bên mình, sẽ cảm thấy đứng ngồi không yên, không thể chờ đợi được nữa mà muốn gặp được ngay lập tức.

Tống lão đại ngồi trên ghế dựa lưng cao trong văn phòng ngẫm lại nội dung điện thoại một lúc, cuối cùng không kiềm chế nổi muốn tâm tình muốn gặp cô dâu nhỏ, xách áo khoác đi đến bãi đậu xe...

Lạc Miểu tắt điện thoại, trên mặt cũng đầy ý cười.

Cậu nghĩ tới tấm bảng plastic trong cốp sau mà cậu đã làm, ý cười càng nồng đậm hơn.

Hoá ra trong mắt anh Trạch, fan cuồng chính là kiểu giơ bảng hô to "Tống Thịnh Trạch em yêu anh"...

Ừm, xem ra hôm nay cậu phải biểu diễn cái gì gọi là fan cuồng thật sự cho anh Trạch xem... Aizz, xấu hổ ghê...

Đầy đầu Lạc Miểu đều là Tống Thịnh Trạch, lúc lái xe vào bãi đậu xe Tinh Dập cũng không chú ý tới tình hình khác thường.

Nếu như cậu thoáng nhìn kỹ ven đường một chút, sẽ chú ý tới một người căn bản không nên xuất hiện ở đây.

Người kia mặc áo hoodie màu đen, quần bò tối màu, mũ áo hoodie vẫn luôn phủ trên đầu, đôi mắt che dưới mũ, còn đeo khẩu trang, cứ như vậy dựa vào bên tường, rất dễ dàng hòa làm một thể với vật cảnh bên ngoài.

Y vẫn luôn đứng ở nơi đó không nhúc nhích, đến khi Lạc Miểu lái xe vào, mới thoáng ngẩng đầu lên...

Dừng xe xong, Lạc Miểu vòng qua cốp sau lấy đồ bên trong, vừa lúc đó, trên bả vai bị một cánh tay đập vào.

Cậu cảnh giác quay đầu lại: "Tiết... Tiết Tử Dục?!"

Tiết Tử Dục chỉ lộ ra đôi mắt, nhưng Lạc Miểu có thể liếc mắt đã nhận ra y, không chỉ nhận ra, Lạc Miểu còn phát hiện trạng thái Tiết Tử Dục không ổn.

Lúc thường Tiết Tử Dục cực kỳ chú ý hình tượng, nhưng bây giờ đôi mắt đỏ lòm của y như đã lâu không ngủ, dáng vẻ tiều tụy như ma.

"Anh tới đây làm gì?" Lạc Miểu đẩy tay Tiết Tử Dục ra, âm thầm siết chặt nắm đấm, cậu có thể cảm nhận được đối phương lai giả bất thiện*.

(*来者不善: mang ý xấu đến, có ý muốn hại người)

Tiết Tử Dục cách khẩu trang cười lạnh một tiếng: "Mày giả vờ bối rối làm gì, trên tay người đàn ông của mày nắm được nhược điểm của tao, có phải mày rất đắc ý không?"

Lạc Miểu cũng không biết chuyện ghi âm, cau mày nói: "Nhược điểm gì? Tôi không biết anh đang nói gì."

Tống Thịnh Trạch nhắc nhở cậu dạo này phải chú ý an toàn, nói chuyện với một Tiết Tử Dục nhìn như phát điên trong bãi đậu xe không có một bóng người hiển nhiên không phải một sự lựa chọn an toàn.

Lạc Miểu lấy đồ sau cốp ra muốn đi, lại bị Tiết Tử Dục kéo lại.

"Mày có cái gì? Lạc Miểu, mày đến cùng có cái gì?! Dựa vào cái gì mà có thể lọt mắt Tống Thịnh Trạch!"

"Những gì mày làm căn bản không khác gì tao, chẳng phải đều lấy mông đổi tài nguyên à, có điều mày tìm được kim chủ tốt mà thôi, giả vờ thanh cao cái quỷ gì!"

Thực sự rất khó tưởng tượng, những lời nói bẩn thỉu như vậy lại từ miệng một thịt tươi lưu lượng phát ra, Lạc Miểu thương hại nhìn Tiết Tử Dục, tiếc cho những fan hâm mộ khăng khăng hết lòng vì y.

"Đừng TM* dùng ánh mắt này nhìn tao!" Tiết Tử Dục như bị kích thích, lớn tiếng gầm hét.

(*Viết tắt của câu chửi bậy "mẹ nó")

Tống Thịnh Trạch trốn sau cửa thang máy trong bãi đậu xe đợi cậu, muốn cho cô dâu nhỏ một chút "kinh ngạc", vô tình nghe thấy tiếng rít gào tức giận này.

Anh lập tức lao ra, chỉ thấy Lạc Miểu đang lôi lôi kéo kéo cùng một người áo đen, với thân hình và giọng nói vừa nãy, Tống Thịnh Trạch suy đoán người mặc áo đen này tám phần mười chính là Tiết Tử Dục.

"—— Anh đừng tới đây!"

Lạc Miểu nhìn thấy Tống Thịnh Trạch, đồng thời phát hiện Tiết Tử Dục rút ra một cái lọ trong túi áo, lớn tiếng nhắc nhở.

Tống Thịnh Trạch cũng nhìn thấy hành động bất thường của Tiết Tử Dục, thầm nghĩ trong đó nhất định là thứ nguy hiểm, anh làm sao có chuyện không quan tâm Lạc Miểu, vừa tới gần vừa tận lực khuyên bảo: "Tiết Tử Dục, cậu bình tĩnh một chút, nơi này đâu đâu cũng có camera, ăn mặc có kín đến đâu cũng có thể phát hiện, đây là hành vi phạm tội, nhân lúc trước khi chưa biến thành sai lầm lớn thì nhanh chóng thu tay lại!"

Tiết Tử Dục bị lay động, tay cũng bấy giác buông lỏng, Lạc Miểu nhân cơ hội vội vàng chạy đến bên người Tống Thịnh Trạch.

"Là các người buộc tôi!" Tiết Tử Dục giơ cái lọ nhỏ lên, kích động vung loạn.

Tống Thịnh Trạch che Lạc Miểu ở phía sau: "Không có ai buộc cậu, những thứ liên quan đến cậu, chúng tôi vốn dĩ không hề có ý định công bố."

"Ha ha ha, các người sẽ bỏ qua cho tôi?" Tiết Tử Dục cười rất quỷ dị, "Tôi không dám tin đâu!"

"So với việc chờ các người hủy diệt tôi, không bằng tôi hủy diệt các người trước!" Tiết Tử Dục cười hả hê nói, "Không biết hủy dung ảnh đế còn có thể quay phim hay không!"

Y nói, mở ra lọ ra.

Một luồng khí gay mũi nhất thời toả ra trong không khí.

Lạc Miểu rất nhạy cảm với những mùi khí, cả kinh nói: "Axit sunfuric!"

Cậu vừa dứt lời, chỉ thấy Tiết Tử Dục trực tiếp hắt chất lỏng trong lọ về phía hai người bọn họ, nhưng Tống Thịnh Trạch đang che trước mặt cậu...

Gần như chỉ trong giây lát, Tống Thịnh Trạch thấy hoa mắt.

Người được anh che ở phía sau đột nhiên nhảy lên đến trước mặt anh, chặn những chất lỏng tung toé.

Có vài giọt chất lỏng mang tính chất ăn mòn văng vào trên xe, phát ra "xèo xèo" xuyên thủng tấm thép, tỏa ra mùi gỉ kim loại rất khó chịu.

"Miểu Miểu ——!"

Khi Côn Bằng dẫn theo nhân viên bảo an tới, đã nghe thấy Tống Thịnh Trạch thốt lên một tiếng kinh ngạc.