Hôm nay là ngày đầu tiên Lạc Miểu về nhà, web drama đã quay xong, tạm thời cậu không có công việc khác, vả lại vì chuyện bị bôi đen trên mạng nên không tiện ra ngoài, ở nhà vừa làm cơm vừa chờ Tống ảnh đế.
Mặc dù đã không còn làm công việc trợ lý, nhưng bây giờ, cậu là bạn trai nhỏ của Tống ảnh đế, làm cơm cho bạn trai của mình cũng là việc nên làm, Lạc Miểu biết Tống Thịnh Trạch vô cùng thích ăn đồ cậu nấu.
"Thực ra... tao làm đầu bếp cũng không tồi đúng chứ..."
Lạc Miểu vừa đánh trứng gà vừa lầm bầm lầu bầu, Tống Miểu Miểu bên cạnh ngoẹo cổ nhìn cậu.
"Tao thích diễn xuất, cũng rất thích nấu nướng, không ai quy định một người chỉ có thể chọn một mơ ước, đúng không?" Cậu nghiêng đầu nói với Tống Miểu Miểu.
Những lời cha nói lần trước đến giờ vẫn khiến cậu thấy rất cảm động.
Lạc Miểu xác định mình yêu diễn xuất, nhưng yêu diễn xuất là một chuyện, tham gia giới giải trí lại là một chuyện khác.
Giới giải trí nước sâu lại phức tạp, với tính cách của cậu đúng là không quá phù hợp với nơi này.
Mấy ngày nay, cậu tỉ mỉ xét lại bản thân một lần nữa, Lạc Miểu nghĩ, nếu như mình không gặp được Tống Thịnh Trạch, nếu như không được Tống ảnh đế bao bọc trên mọi phương diện, vậy đoán chừng cậu từ khi bị Tiết Tử Dục sa thải không làm trợ lý nữa, chắc không còn khả năng ngây ngốc ở trong cái giới này.
Cậu nhớ lại ngày ấy sau khi mất việc, ở trước mặt cậu có sự hai lựa chọn rất đơn giản, hoặc là thoả hiệp với Tiết Tử Dục, ôm đùi lớn nắm chặt cơ hội trèo lên trên, hoặc là kiên trì giữ nguyên tắc của bản thân.
Cậu không chút do dự lựa chọn vế sau.
Cho nên, nếu như không phải Côn Bằng gọi điện thoại cho cậu, cậu cũng đã vội vã đi tìm công việc khác để kiếm tiền nuôi sống bản thân trước, không thể tiếp tục theo đuổi giấc mơ, còn chuyện vượt qua nỗi sợ hãi để đứng trước màn ảnh lại càng mơ cũng không dám mơ tới...
Nếu như có thể, cậu hy vọng có thể đóng phim khi có phim, không đóng phim thì mở quán cơm nhỏ, làm cơm cho thực khách hoặc là người mình thích ăn.
Chỉ đóng phim, không vào giới, có được không...
"Này! Tống Miểu Miểu mày đang làm gì vậy?!"
Lạc Miểu chuẩn bị nguyên liệu xong xuôi, vừa quay đầu lại, thấy Tống Miểu Miểu tìm đường chết mà nhấc hai chân trước lên víu trên bệ, đưa một móng vuốt muốn tiếp cận tô trứng gà mới đánh của cậu.
Tống Miểu Miểu muốn làm chuyện xấu hiển nhiên bị tiếng la của Miểu Miểu baba làm sợ hết hồn, vuốt chó run lên, một tô trứng gà trực tiếp đổ xuống dưới...
Lạc Miểu: "..." Ai, cậu nên lấy gậy đánh chó nhỉ!
Tống Miểu Miểu gây hoạ chớp đôi mắt đen lay láy tròn xoe nhìn Lạc Miểu, một mặt mờ mịt, vẻ mặt đó giống như là đang nói: Con là ai, đây là đâu?
Một tô trứng gà úp lên đầu nó, Tống Miểu Miểu bị chất lỏng màu vàng chảy một thân...
Lạc Miểu đỡ trán: "Tống Miểu Miểu mày thực sự là..."
Bỗng nhiên, cậu nhớ tới cái gì, vội ngẩng đầu lên hô thành tiếng: "Này, mày đừng..."
Đáng tiếc đã quá muộn...
Cuối cùng Tống Miểu Miểu cũng không cưỡng lại thiên tính mách bảo, vui mừng bắt đầu rẩy lông.
Tô sứ trên đầu nó rơi xuống đất, phát ra tiếng vỡ, Tống Miểu Miểu dùng động tác rẩy lông tiêu chuẩn của giống loài, phút chốc đã làm chất lỏng dính trên người như tán hoa tung bay toé, toàn bộ nhà bếp không một nơi nào may mắn thoát khỏi, Lạc Miểu chỉ kịp che mặt của mình.
Lạc Miểu bất đắc dĩ nhìn nhà bếp rối tinh rối mù, cúi đầu nhìn cả người mình cũng không khá hơn là bao, nhọc lòng muốn chết.
Lúc này Tống Miểu Miểu mới biết rõ mình làm hỏng việc, còn không ngừng làm tiếp!
"Gâu woo~..." Nó lập tức cong đuôi gầm gừ trong cổ họng, muốn dùng móng vuốt hủy diệt "Chứng cứ".
"Không được!" Lần này Lạc Miểu phản ứng nhanh hơn nó, giữ móng vuốt Tống Miểu Miểu trước một bước, "Không thể dùng móng vuốt đi dọn mảnh vỡ, biết không? Mảnh sứ vỡ rất sắc, sẽ bị thương!"
Cũng không biết Tống Miểu Miểu nghe có không hiểu, vì lý do an toàn, Lạc Miểu lại cường điệu nhiều lần, mới thả vuốt nó xuống, kéo Tống Miểu Miểu đi vào buồng tắm rửa ráy.
Sau khi Tống Thịnh Trạch vào cửa, rất bất ngờ vì không nhìn thấy Lạc Miểu đứng trước tiền sảnh hoan nghênh anh về nhà.
Anh biết sáng hôm nay Lạc Miểu về nhà, nhưng anh làm việc xong phải đi gặp Khương Hi, khi về đến nhà không tính là sớm, theo lý thuyết bây giờ Lạc Miểu hẳn là ở nhà.
"Miểu Miểu." Anh hô một tiếng, không ai trả lời.
Có lẽ đang bận gì đó nên không nghe thấy tiếng cửa mở ha, vả lại căn nhà cũng hơi lớn...
Thời điểm như bây giờ, Miểu Miểu sẽ đang nhà bếp nấu cơm, Tống Thịnh Trạch nghĩ như thế nên đi vào nhà bếp tìm bạn trai nhỏ, vừa vào mắt đã nhìn thấy một nhà bếp hỗn loạn như ngày tận thế...
Nhìn thấy những mảnh vỡ trên đất, Tống Thịnh Trạch hoảng hốt không thôi, lảo đảo chạy vào trong phòng.
Không thể nào... Miểu Miểu sẽ không vì những chuyện bôi đen trên mạng gần đây mà nghĩ quẩn, sau đó...
Biệt thự quá lớn, Tống Thịnh Trạch hô vài tiếng cũng không ai trả lời, căng thẳng đến độ tay anh cũng chảy mồ hôi.
Nhớ tới chuyện vừa nãy Khương Hi nói cho anh biết, nhớ tới những chuyện mà Lạc Miểu đã trải qua khi đó, lòng Tống Thịnh Trạch lại càng căng thẳng.
Bỗng nhiên, anh nghe thấy dưới phòng vệ sinh lầu một có tiếng nước ào ào.
Nhà bếp lộn xộn, mảnh vỡ, tiếng nước trong buồng tắm... tất cả những yếu tố này kết hợp lại với nhau cũng sẽ chẳng phải chuyện tốt đẹp gì...
Sống lưng Tống Thịnh Trạch lạnh lẽo, trong đầu chợt lóe lên hình ảnh làm cho anh nghĩ cũng không dám lại nghĩ.
Lạc Miểu một lòng một dạ rửa ráy cho Tống Miểu Miểu, bị âm thanh "Đùng" một tiếng và cửa làm giật mình, còn chưa kịp quay đầu lại, đối phương đột nhiên xông tới ôm lấy cậu.
"Anh, anh Trạch?" Lạc Miểu thấy rõ người tới, kinh hoảng doạ cậu nhảy lên, còn tưởng rằng bị sao rồi đó...
"Gâu gâu gâu!" Tống Miểu Miểu đã quên mất mình làm chuyện xấu, vui mừng chào hỏi Tống Thịnh Trạch.
Tống Thịnh Trạch không lên tiếng, anh vùi đầu vào hõm cổ bạn trai nhỏ hít sâu mấy hơi, mới lấy sức lại được.
Vẫn còn may không phải chuyện như anh nghĩ...
"Anh sao vậy? Có chỗ nào không thoải mái sao?" Lạc Miểu treo vòi hoa sen lên, để Tống Miểu Miểu ngâm mình trong bồn tắm, cậu xoa xoa tay, quay người lại ôm lấy Tống Thịnh Trạch: "Anh, không có chuyện gì xảy ra chứ?"
Tống Thịnh Trạch lắc đầu một cái, làm thế nào cũng không nỡ buông bạn trai nhỏ ra, trách cứ nói: "Anh mới vừa nhìn thấy mảnh vỡ trong nhà bếp, lại nghe thấy buồng tắm có tiếng nước, gần đây lại đang trong giai đoạn nhạy cảm, anh nghĩ em..."
"Tống Miểu Miểu gây họa trong nhà bếp, làm cho bẩn hết sức, em phải mang nó đi tắm."
Lạc Miểu mờ mịt chớp mắt, chợt phản ứng lại: "Anh... anh sẽ không cho là em muốn tự sát chứ? Định cắt cổ tay?"
"Không cho nói câu nói này!"
Tống Thịnh Trạch la lên, dùng miệng mình ngăn miệng hư hỏng của bạn trai nhỏ, không cho cậu nói lung tung nữa.
Tống Miểu Miểu trong bồn tắm ngơ ngác nhìn hai cha quấn quýt cùng nhau, nghiêng đầu như thể đang nghiên cứu hai cha của mình đang làm gì.
Khi tách ra, Lạc Miểu đã trong trạng thái thở hổn hển, trời mới biết cậu vừa tắm cho Tống Miểu Miểu mệt thế nào cũng không đến mức thở không ra hơi như vậy, anh Trạch giống đang sợ mình không hút được linh hồn cậu...
Lạc Miểu bị hôn đến khóe mắt đỏ lên, xấu hổ giơ tay lên cọ cọ khóe miệng: "Anh, anh nghĩ gì thế... em không yếu ớt như vậy..."
Một tay khác của cậu đỡ bệ nước như đứng không vững, bởi vì đang thở dốc kịch liệt, lồng ngực đơn bạc phập phồng, vạt áo sơ mi trắng mặc trên người cũng bị dính nước, bám vào trên cơ thể, ẩn hiện màu da và hai nhụy hoa bên trong...
Ánh mắt Tống Thịnh Trạch u ám nhìn bạn trai nhỏ của anh.
Nhóc con của anh quá mê người, vô tri vô giác cũng lộ ra dáng vẻ làm người khác muốn...
Mắt thấy Tống ảnh đế muốn ôm tới, Lạc Miểu vội vàng đưa tay ra đặt trước ngực đối phương: "Sẽ làm quần áo ướt đó!"
Tống Thịnh Trạch không cho bạn trai nhỏ cơ hội phản kháng, ôm lấy eo đối phương kéo vào trong lồng ngực: "Dù sao cũng đã ướt, Miểu Miểu, để anh ôm một lát."
Lạc Miểu vùi trong ngực Tống Thịnh Trạch, có thể nghe thấy mùi hương bạc hà và thuốc lá nồng nặc trên người đối phương, lo lắng nói: "Hình như anh hút rất nhiều thuốc? Cho dù có chuyện phiền lòng, cũng không thể hút thuốc như vậy, không tốt cho cơ thể..."
Lạc Miểu rất ít khi cằn nhằn Tống Thịnh Trạch, nhưng vì sức khoẻ, nên không thể thỏa hiệp, làm bạn trai, cậu phải xen chân chăm sóc.
"Ừm, em không thích, sau này không hút nữa." Tống Thịnh Trạch cọ hai má mềm mại của bạn trai nhỏ nhà mình.
Lạc Miểu ngưa ngứa rụt cổ lại: "Anh sao vậy?" Vừa về đã làm nũng...
Tống Thịnh Trạch hít một hơi trên người bạn trai nhỏ, mới có sức để nói chuyện chính: "Vừa nãy anh đi gặp Khương Hi..."
Lạc Miểu ngẩn ra, thời điểm trước mắt như thế này, Tống Thịnh Trạch đi gặp học trưởng Khương Hi đã từng học chung cấp ba với cậu, đến cùng vì chuyện gì, cậu còn có thể không rõ ràng à.
"Xin lỗi Miểu Miểu, những chuyện liên quan tới quá khứ của em, anh muốn chờ chính miệng em nói cho anh, nhưng bởi vì cần phải nhanh chóng giúp em thanh minh, anh phải nắm giữ ngọn nguồn câu chuyện mới dễ xử lý, cho nên khi Khương Hi liên lạc với anh, anh đã..."
Tống Thịnh Trạch rất xin lỗi, chung quy cũng vì bản thân không nhịn được, muốn thám thính bí mật chôn sâu của bạn trai nhỏ.
"Không sao đâu, anh vì muốn tốt cho em, em hiểu mà, thực ra lúc bức ảnh mới vừa phát tán em đã muốn nói với anh, chỉ là vẫn chưa tìm được cơ hội."
Lạc Miểu ngửa đầu hôn lên cằm Tống Thịnh Trạch: "Học trưởng Khương Hi thực ra thì cũng không hoàn toàn hiểu rõ ràng chuyện khi đó của em, hẳn cũng chỉ có thể nói cho anh một phần nhỏ thôi."
Tống Thịnh Trạch lắc đầu một cái: "Một phần nhỏ cũng không sao! Anh chỉ mong đợi Khương Hi có thể nói ra chút gì đó, nhưng đáng tiếc tiểu tử kia chỉ nói cho anh làm sao có thể giúp em tẩy trắng, quá khứ của em, căn bản là không nói gì."
Khương Hi chỉ cho Tống Thịnh Trạch phương thức liên lạc với mấy vị giáo viên cấp ba và bạn học, còn có một văn kiện thông báo giáo viên Trương bị sa thải, nói là có thể giúp được Lạc Miểu.
Về phần Lạc Miểu gặp chuyện, Khương Hi chỉ nói một câu: "Tự về mà hỏi."
Nghe đến đó, Lạc Miểu "Phốc" cười ra tiếng: "Học trưởng chính là người như vậy, đừng thấy anh ấy lúc thường không quá nghiêm túc, thực ra rất có chính kiến, chuyện của người khác có thể giúp nhưng không thể nói, anh ấy rất tốt bụng."
Tống Thịnh Trạch "Hừ" một tiếng không rõ, hiển nhiên là không thích nghe bạn trai nhỏ đánh giá tốt về người đàn ông khác.
Lạc Miểu nhẹ nhàng đẩy anh một chút: "Để em kéo Tống Miểu Miểu ra trước, sau đó chúng ta đi thay quần áo khác, rồi em sẽ nói cho anh biết rõ mọi chuyện."
Tống Thịnh Trạch đang cảm thấy nóng lòng, nhưng cũng đã chờ lâu như vậy, chỉ còn chưa đầy nửa tiếng nữa thì vội gì, huống hồ cũng không thể để Tống Miểu Miểu ngâm trong nước mãi, chỉ có thể kiên nhẫn chờ Lạc Miểu làm xong tất cả.
Trước khi lắng nghe Lạc Miểu kể những chuyện từng trải trong quá khứ, Tống Thịnh Trạch đã chuẩn bị điều chỉnh cảm xúc của bản thân, gắng giữ tỉnh táo.
Anh an ủi mình, dù sao đều là chuyện đã qua, hiện giờ ngay cả việc nhóc con sợ ống kính cũng đã vượt qua, không quan tâm đã từng xảy ra những gì, cũng không đủ để khiến bọn họ bây giờ phải dao động.
Nhưng khi anh nghe Lạc Miểu chậm rãi, hơi gian nan nói ra những chuyện kia, Tống Thịnh Trạch không thể kìm nén nổi nữa, âm thầm siết chặt tay thành nắm đấm.