Tống Thịnh Trạch cũng đang cười, anh không khách khí, nâng tay phải lên vẫy vẫy với Lạc Miểu: "Lại đây, để anh ôm một chút."
"Đừng... Anh, em mới quay nguyên một ngày... cả người mồ hôi bẩn..." Lạc Miểu nhấc cổ áo lên ngửi một cái, tự ti mặc cảm không dám tiến lên.
"Tính trêu ngươi anh đúng không?" Tống ảnh đế vô cùng không thích nói lý.
"Nhanh, anh không chê em, nếu không tới..." Trên gương mặt đẹp trai minh lẫm liệt lộ ra nụ cười hèn mọn xấu xa, "Thì đừng trách anh đây thủ đoạn ác độc."
Biểu cảm này của Tống ảnh đế, e là nhân dân cả nước cũng chưa từng thấy, nheo mắt lại, nhưng vẫn rất đẹp trai.
Lạc Miểu không dám không nghe lời, tới gần ba bước, cậu thật sự không muốn để dáng vẻ bẩn thỉu của mình đến gần Tống Thịnh Trạch, trên người cậu có mùi, bị anh Trạch ngửi thấy thì phải làm sao bây giờ...
Tống Thịnh Trạch đưa tay ra kéo bạn nhỏ đang chậm rì rì đi đến, ôm lại nói: "Chậm chết rồi! Làm rùa con hả?"
Lạc Miểu cố gắng thương lượng với Tống ảnh đế: "Anh, anh buông em ra trước được không, để em đi tắm đã, rồi, lại cho anh ôm..."
Hô hấp Tống ảnh đế cứng lại, nghiến răng nghiến lợi: "Nhóc con, em biết mình đang nói gì không? Hả?!"
"Hả??" Lạc Miểu mờ mịt chớp mắt mấy cái.
Tống ảnh đế vô lực, bất đắc dĩ, đơn thuần như vậy, anh có thể làm sao? Chỉ có thể từ từ thôi...
Loại mời mọc này mà nhóc con cũng có thể nói ra khỏi miệng không lấn cấn chỗ nào, rất hiển nhiên căn bản không ý thức được câu nói này rơi vào lỗ tai anh là ý gì.
Tắm rửa sạch sẽ, cho anh ôm tiếp...
Anh muốn ôm cậu cả ngày hôm nay, nhóc con có khóc không?
"Anh, trên người em hôi lắm..."
Lạc Miểu hơi tủi thân, sao anh Trạch cứ ôm cậu mãi, cậu muốn tắm rửa sạch sẽ thơm ngát lại cho anh Trạch ôm mà...
"Thơm, " Tống Thịnh Trạch hôn xuống bên tóc mai Lạc Miểu, "Nhóc con nhà anh lúc nào cũng thơm."
Nghiêng đầu, cắn một cái trên má cậu, mặt Lạc Miểu như chiếc bánh pudding bị Tống Thịnh Trạch cắn làm rung rinh.
Tống ảnh đế hài lòng: "Còn ngọt nữa."
Nói xong, cúi đầu lại hôn lên môi câu: "Đặc biệt là chỗ này ngọt nhất..."
Lạc Miểu bị Tống Thịnh Trạch hôn ba cái làm cả người nóng lên, cậu không thể từ từ thương lượng với ảnh đế nữa, đẩy Tống Thịnh Trạch ra chạy vào phòng vệ sinh.
Cậu cần tắm! Đúng! Lập tức tắm!
Lúc đóng cửa còn nghe thấy phía sau truyền đến tiếng cười sung sướng của Tống ảnh đế.
A... anh Trạch quá ác...
Tống Thịnh Trạch ở bên ngoài, Lạc Miểu đâu còn tâm tình chậm rãi tắm, tốc độ tắm rửa rất nhanh, trước khi ra ngoài còn không quên đứng soi gương trong buồng tắm nhìn lại bản thân một chút.
Kết quả phát hiện bản thân trong gương không đúng lắm.
Gương mặt trắng nõn ban đầu dần đỏ ửng, đôi mắt tròn xoe cũng ướt nhẹp, môi khẽ nhếch mang theo hơi nước, khóe mắt đuôi lông mày cũng nhiễm chút sắc dụ người.
Lạc Miểu nhớ lại nhân vật trong bộ phim kia, lẩm bẩm nói: "Lão đại... Tình nhân bí mật..."
"A —— Lạc Tiểu Miểu mày đang suy nghĩ gì vậy?!" Cậu hoang mang xoa xoa mặt rồi gãi gãi đầu, rũ bỏ toàn bộ vẻ mặt kiều diễm phong tình xuống mới mở cửa phòng vệ sinh ra.
Tống Thịnh Trạch nhìn lên thấy đỉnh đầu Lạc Miểu như ổ gà, xụ mặt lại đi ra khỏi phòng vệ sinh, lập tức cười ra tiếng: "Miểu Miểu, em vừa mới tắm đó hả? Tóc tai rối tung... Mặt cũng đen thui, vòi hoa sen chọc giận em?"
"Không..." Lạc Miểu kiểm soát biểu cảm thất bại, ủ rũ đặt mông ngồi trên giường.
Không biết nên làm sao đối mặt với anh Trạch, sau khi chính thức, chỉ cần hai người ở chung trong một không gian kín, cậu lại không được tự nhiên, còn không khống chế được đầu óc mình nghĩ bậy nghĩ bạ.
Luôn cảm giác... Sẽ xảy ra điều gì đó...
Hơn nữa nếu xảy ra...
Vai bị một bàn tay đặt lên, dưới mông Lạc Miểu như thể có lò xo, lập tức nhảy dựng lên: "Anh??"
Tay Tống Thịnh Trạch lơ lửng giữa không trung khẽ run lên, sau đó nhanh chóng bình thường lại: "Anh chỉ muốn sấy tóc giúp em."
"... À."
Lạc Miểu vội vàng ngoan ngoãn ngồi lại, cũng không biết là thở phào nhẹ nhõm hay còn hơi thất vọng, tay chân cậu căng thẳng đến mức không biết đặt đâu: "Cảm ơn, cảm ơn anh..."
Tống Thịnh Trạch mở máy sấy tóc, một bên nhẹ nhàng thổi mái tóc ẩm ướt rối tung của Lạc Miểu, một bên hỏi: "Em đang sợ gì vậy? Em cho rằng, anh muốn làm gì với em? Hả?"
"Không có..." Lạc Miểu thề thốt phủ nhận.
Tống Thịnh Trạch cười nhạo một tiếng: "Tên nhóc lừa đảo."
Dừng một lúc, anh lại nói: "Tự nhiên đi nhóc con, yên tâm, anh sẽ không thú tính quá độ nếu chưa được em cho phép, em coi anh là loại người nào?"
Đầu Lạc Miểu chôn đến ngực.
Tống Thịnh Trạch cho là cậu đang xấu hổ.
Thực ra Lạc Miểu có một suy nghĩ tối tăm: Anh thú tính quá độ cũng không sao, thực ra em sẽ chịu đựng... Khụ, em chịu được...
Tóc Lạc Miểu rất mềm, cảm giác khá tốt, ngón tay Tống Thịnh Trạch luồn vào trong tóc giống như đang vuốt lông cún con dịu ngoan, càng vuốt thì tim càng ngứa.
Cho nên nói không thể tùy tiện đứng trên flag này, mới vừa còn lỡ nói rồi, cũng không thể làm gì khác...
Tống ảnh đế đè nén kích động muốn áp đối phương xuống, chịu nhịn nội tâm nôn nóng: "Bảo bối, có muốn xem cúp không?"
Xưng hô thân mật khiến khuôn mặt nhỏ của Lạc Miểu ửng hồng, cậu ngẩng đầu lên, trong đôi mắt lóe tia rạng rỡ: "Là cúp ảnh đế sao? Muốn xem!!"
"Ừm, nhưng mà tôi nhọc nhằn khổ sở cõng về như thế, em muốn xem thì xem, cũng không biết tôi có được lợi gì không?" Vẻ mặt Tống ảnh đế rất gian ác, như muốn hoá quỷ.
"Lợi ích..."
Lạc Miểu suy nghĩ một chút, đánh bạo đến gần, quay đầu hôn một cái lên gò má Tống Thịnh Trạch: "... Anh, như vậy được không?"
Tống Thịnh Trạch sắp bị nhóc con anh nuôi làm đáng yêu chết mất, nắm cằm nhỏ người ta gặm một trận, mãi đến tận khi Lạc Miểu gần như ngạt thở, mới thỏa mãn mà buông cậu ra.
"Như vậy còn tạm được! Trẻ con ở nhà trẻ mới hôn mặt, đã là người lớn thì phải hôn chỗ khác."
Tống Thịnh Trạch dùng ngón tay xoa xoa đôi môi có chút sưng tấy của đối phương, giọng điệu nói chuyện cũng hơi hung dữ.
Đôi môi bị xoa nắn, cũng không biết Lạc Miểu xuất phát từ suy nghĩ gì, đưa đầu lưỡi ra khẽ liếm ngón tay kia.
"Muốn chết đúng không?" Trong mắt Tống ảnh đế lóe lên một tia sáng, giọng nói trầm thấp, nhắc nhở cậu.
Lá gan nhóc con dạo này quá lớn, ba ngày không gặp đã nuốn nhảy lên mái nhà lật ngói, lại dám câu dẫn anh như vậy, thật sự coi anh là Liễu Hạ Huệ tái thế hả?!
Lạc Miểu ranh mãnh chớp mắt mấy cái: "Hôn mặt không đúng chỗ nào? Lúc thường anh đều gọi em là bạn nhỏ, anh, sao anh lại làm chuyện người lớn với bạn nhỏ được?"
Phản phản, muốn lên trời rồi!
Tống ảnh đế trực tiếp cúi người ôm Lạc Miểu vứt lên giường, vứt xong mình cũng đè lên cơ thân đang uốn tới ẹo lui, bắt đầu vô liêm sỉ gãi ngứa đối phương.
Lạc Miểu siêu cấp sợ ngứa, cong người như tôm luộc, liều mạng xin tha: "Anh, ha ha ha ~ đừng như vậy ~ tha em tha em đi! Anh nói anh sẽ không vậy mà!"
"Sẽ không thế nào?" Tống ảnh đế nụ cười biến thái, "Anh nói anh sẽ không ép em, chưa nói sẽ không làm gì em, ai bảo em nghịch ngợm, hôm nay không trị em, cái đuôi của em sắp vểnh lên tận trời rồi!"
Cuối cùng hai người lăn đến cùng một chỗ, náo loạn một hồi lâu, Lạc Miểu thở dốc xin tha mới được thả ra.
Tống Thịnh Trạch ôm eo cậu dựa trên giường: "Khá yếu, mới cào em vài cái đã thở không nổi, sau này tới thật làm sao bây giờ?"
Em sẽ rèn luyện thân thể thật tốt...
Lạc Miểu xấu hổ không dám nói ra khỏi miệng, liếc mắt nhìn chiếc túi Tống Thịnh Trạch xách tới đặt trên bàn trà, đổi chủ đề hỏi: "Anh, cúp, em muốn xem."
Tống Thịnh Trạch nhảy xuống giường, lấy "Tiểu Kim Bôi" đưa cho Lạc Miểu: "Cầm chơi đi."
Lạc Miểu nào cam lòng chơi được, đặc biệt quý trọng nâng niu "Tiểu Kim Bôi" trong tay, cẩn thận quan sát: "Thật là tinh xảo! Phân lượng cũng nặng lắm!"
"Đừng ước lượng, cũng không phải vàng ròng, nó là vô giá, có ý nghĩa hơn giá trị mà thôi."
Tống Thịnh Trạch quay lại ngồi bên cạnh Lạc Miểu, anh chợt nhớ tới một chuyện quan trọng: "Nhóc con, ngày hôm qua khi nói chuyện điện thoại đã đồng ý với anh... Không đổi ý chứ?"
"Cái gì?" Mắt Lạc Miểu không rời khỏi cúp, nhất thời không phản ứng lại.
Tống Thịnh Trạch dùng cùi chỏ nhẹ nhàng chọc chọc cậu một chút: "Không phải đồng ý muốn đút anh ăn đồ ngọt?"
Lạc Miểu suy nghĩ mới hiểu ra, nhất thời vành tai nóng lên: "Không... Không phải ăn nhiều rồi mà..."
"Anh tự ăn so với em chủ động mà giống nhau hả?" Tống ảnh đế ngang ngược không biết lý lẽ, "Nhanh lên."
Lạc Miểu nhắm chặt hai mắt nghiêng đầu sang phía Tống Thịnh Trạch, ngừng thở, dùng vẻ mặt thấy chết không sờn chuẩn bị hùng hồn hy sinh nói rằng: "Đến đây đi."
Nói xong, cậu cẩn thận từng li từng tí một, run lập cập... duỗi đầu lưỡi ra.
Ngày hôm sau Lạc Miểu quay phim, Tống ảnh đế nhàn rỗi cũng đi theo.
Lạc Miểu biết hôm nay phải quay cảnh nào, cực kỳ không muốn để cho Tống Thịnh Trạch đi cùng, dọc theo đường đi không ngừng cùng thương lượng với ảnh đế nhà mình: "Nah, không có gì đáng xem hết, anh nên nghỉ ngơi một chút, đừng đi cùng em..."
Tống Thịnh Trạch nhíu mày: "Anh đây chính là người nhà đến tham ban, em không vui?"
Người nhà tham ban... Người nhà...
Tim Lạc Miểu ngọt ngào trong chốc lát, lập tức nhớ tới hôm nay phải quay nội dung gì, hoảng loạn vội vàng lắc đầu: "Anh, anh đến tham ban cho em, em cầu cũng không được đây, thế nhưng anh có mặt, em sẽ căng thẳng..."
"Có cái gì mà căng thẳng? Tinh thần chuyên nghiệp, tinh thần chuyên nghiệp có hiểu hay không hả Lạc Tiểu Miểu?"
Tống ảnh đế một mặt ra vẻ đạo mạo: "Một người diễn viên có trình độ, bất kỳ hoàn cảnh, bất luận trước mặt người nào cũng phải diễn xuất xem như không có gì có thể cản trở bản thân, toàn tâm chăm chú diễn xuất, xem ra tinh thần chuyên nghiệp của em còn phải rèn luyện nhiều hơn."
"Đúng..."
Lạc Miểu cũng không biết nói gì cho tốt, ngược lại anh Trạch muốn xem, vậy cũng chỉ có thể để cho anh xem...
Quá trình quay chụp thuận lợi, diễn viên chính ngầm hiểu phối hợp với nhau, quay rất nhanh, mấy tiếng sau đã kết thúc công việc.
Tất cả mọi người vui mừng từng người đi về nghỉ, chỉ có Lạc Miểu bị Tống ảnh đế tối sầm mặt lảo đảo kéo tới nơi vắng người, nhấn trên tường.
Lạc Miểu run sợ trong lòng: "Em đã nói không có gì đáng xem mà, anh lại muốn... hôm nay vừa lúc là phải quay cảnh hôn, anh cũng xem kịch bản..."
Tống Thịnh Trạch gắt gao nhìn chằm chằm miệng bạn nhỏ, không lên tiếng.
Lạc Miểu hoảng lên: "Anh, anh giận hả? Là mượn góc quay, em không đụng tới Lư Y Y, không tin, anh có thể hỏi cô ấy..."
Tống Thịnh Trạch vẫn không nói chuyện.
Lạc Miểu khẩn trương hơn: "Anh, không phải anh nói tinh thần chuyên nghiệp..."
"Ông f*** con mẹ nó tinh thần chuyên nghiệp!"
Đây là lần đầu tiên Lạc Miểu nghe thấy Tống ảnh đế nổi tiếng lịch thiệp trong giới mở miệng phun chữ thô tục, vừa muốn nói gì đó an ủi người đang tức giận kia, miệng cậu đã bị ngăn lại.
Rất lâu...
Nghệ sĩ trẻ mới thăng cấp Lạc Miểu thế mới biết, trong một chuyện nào đó cần phải cân nhắc, ảnh đế nhà cậu là tiêu chuẩn kép...