Bộ phim được công chiếu mang đến sức nóng vượt qua tưởng tượng của mọi người.
Lạc Miểu đóng vai nhân vật kia vừa trung tính vừa quyến rũ, thu được đợt sóng fan hâm mộ cả nam lẫn nữ, số lượng follow trên weibo cá nhân cũng tăng lên dữ dội, gần như trong một đêm đạt tới cấp bậc lưu lượng, đã có thể đi quảng cáo rồi!
Tự tay trồng xuống hạt giống tốt đã dần nảy mầm, không có người nào đắc ý hơn Tống ảnh đế, nếu có, đó chính là Côn Kinh Tế.
Dạo này Côn Bằng đi đến đâu cũng không cúi đầu, y sợ vương miện người đại diện át chủ bài sẽ rơi mất.
Đùa chắc, trong nghề còn ai trâu bò hơn y?
Trên tay có hai nghệ sĩ, một vị là ảnh đế trẻ tuổi nhất, một vị là thịt tươi nổi tiếng với tốc độ nhanh nhất, y đi đường không mang theo chút gió, thì không thể hiện được khí chất thanh tao của bản thân!
Chuyện vui này vừa đến, hết phim này đến phim khác cũng công chiếu, "Sơn Hà Quy" công chiếu vào những ngày cuối ngày Tết, đuổi kịp chuyến xe cuối cùng của giải thưởng điện ảnh năm đó, thu hoạch được những giải thưởng lớn cũng không hồi hộp chút nào, Tống Thịnh Trạch lại lần nữa nằm trong danh sách đề cử ảnh đế, được mời đi tham dự liên hoan phim.
Vốn nên là ba người cùng chúc mừng, không ngờ lại chỉ có thể ai đi đường nấy.
Năm trước tìm cho Lạc Miểu một bộ phim chiếu mạng sắp khởi quay, Côn Bằng không thể làm gì khác hơn là đưa Lạc Miểu vào trong đoàn phim rồi dàn xếp xong xuôi trước.
Lạc Miểu từ chối việc Côn Bằng muốn sắp xếp tìm trợ lý cho cậu, cậu cảm thấy mình tự do quen rồi, có người chăm sóc lại không dễ chịu.
Tống Thịnh Trạch cảm thấy không thích hợp nhưng không miễn cưỡng cậu, nói trắng ra là, Tống ảnh đế hơi ích kỷ, anh cũng không muốn bên cạnh Lạc Miểu có người khác, dù sao chính anh cũng là mỗi ngày nghĩ đến cỏ non gần hang.
Thu xếp cho Lạc Miểu xong, Côn Kinh Tế vội vàng chạy đến lễ khai mạc liên hoan phim ở thành phố, đi cùng Tống ảnh đế để xã giao, mấy ngày nay chạy đến chạy lui làm cho y bị gầy đi... 0.5 cân.
Mặc dù Lạc Miểu chưa từng chính thức nhận vai, nhưng cậu không phải lần đầu tiên vào tổ làm phim, bởi vì ban đầu là trợ lý, cậu quen biết quy trình và quy tắc đoàn phim hơn so với rất nhiều diễn viên khác.
Cho nên mặc dù không có Côn Bằng, cậu cũng như cá gặp nước, huống chi nơi này còn có người quen...
"Miểu Miểu! Oa! Đã lâu không gặp rồi! Tôi rất nhớ cậu nha!" Lư Y Y vừa nhìn thấy Lạc Miểu đã xông lên ôm ấp.
Lư Y Y là nữ chính trong bộ phim tình cảm kịch tính đô thị lần này, cũng chính vai diễn đối thủ của Lạc Miểu, hai người bọn họ đã một tình bạn cách mạng tốt đẹp tại đoàn phim "Sơn Hà Quy".
Bởi vì chuyện con đỉa lần đó, càng chủ yếu là vì tài nghệ nấu nướng của Lạc Miểu, tiểu hoa đang "hot" Lư Y Y phục sát đất, một lúc lại muốn bái Lạc Miểu làm sư phụ, một chút lại nói muốn kết hợp với cậu mở tiệm đồ ăn ngọt.
Trợ lý của Lư Y Y lo lắng nói: "Nhưng mà Y Y à, chị chiên một quả trứng cũng biến thành màu đen được..."
Lư Y Y lúc này mới ngừng chiến tranh, chỉ nghĩ đến bao giờ để Lạc Miểu làm đồ ăn ngon cho cô nếm thử.
Diễn chung với nữ diễn viên là người quen cũ, điều này làm cho Lạc Miểu hết sức thả lỏng, hơn nữa tính cách Lư Y Y phóng khoáng, dễ gần dễ chịu, hai người phối hợp hiểu ý nhau, quay phim rất thuận lợi.
Chứng sợ hãi ống kính của Lạc Miểu đã ổn định nhờ phương pháp trị liệu toàn diện trước đó của Tống Thịnh Trạch, biểu hiện trước máy quay càng ngày càng tự nhiên, mặc dù không phải xuất thân chính quy, nhưng hơn hai năm làm trợ lý kiếm sống đủ để Lạc Miểu biết, diễn xuất thế nào là được, thế nào là không được, vì thế cậu cố gắng hết sức để mình đi theo hướng tốt.
Mấy ngày quay phim, biểu hiện của Lạc Miểu dần dần tiến bộ, càng ngày càng tốt, ngay cả đạo diễn cũng năm lần bảy lượt khích lệ cậu.
Đối với diễn viên mới lần đầu tiên đảm nhận vai chính, đoạn đường này có thể nói là đi vô cùng thuận buồm xuôi gió.
Lạc Miểu rất vui vẻ, cũng gắng sức diễn xuất.
Chỉ là buổi tối quay lại khách sạn... cảm giác hơi cô quạnh.
Tối hôm nay là ngày rất đặc biệt, Lạc Miểu quay xong một cái là chạy về khách sạn, mở máy tính bảng kết nối internet, xem phát sóng trực tiếp lễ liên hoan phim.
Danh tiếng và dư luận đều có, còn là người có khả năng nhận được giải thưởng "Nam diễn viên chính xuất sắc nhất" lớn nhất - Tống ảnh đế được ống kính lia đến nhiều lần, để Lạc Miểu ngắm đã nghiền.
"Anh Trạch thật đẹp trai..."
Fan nhỏ Lạc nhìn chằm chằm màn hình bằng đôi mắt long lanh, giơ tay lau khóe miệng để ngừa chảy nước miếng làm bẩn màn hình.
Dáng vẻ Tống Thịnh Trạch ngày hôm nay rất khác ngày thường Lạc Miểu nhìn thấy.
Toàn bộ khí chất của ảnh đế được toả ra, tóc tai cẩn thận tỉ mỉ vuốt ngược về phía sau, dưới cái trán đầy đặn là đường nét ngũ quan thâm thuý, đặc biệt là cặp mắt kia, tùy tiện nhìn đến đâu cũng như phóng điện.
Mặc một bộ âu phục cao cấp màu đen, phần eo ôm sát cơ thể, nổi bật thân hình cao to và dáng người hoàn mỹ, caravat và cổ tay áo được nạm kim cương, từng cử chỉ đều toát ra khí chất kiêu ngạo.
Tống ảnh đế chắp hai tay ngồi trên hàng ghế cao nhất, các diễn viên và đạo diễn quen đến chào hỏi anh, anh hết sức lịch sự mỉm cười gật đầu, một câu trả lời hoàn hảo cho cái gọi là cấm dục hệ mỹ nam.
Lạc Miểu cảm thấy trái tim của mình bị rung động một lần nữa.
Anh Trạch như vậy, làm cho cậu mất hết sức phản kháng, trong nháy mắt chỉ muốn nằm vật xuống cầu xin... Khục...
Cậu lắc lắc đầu, vứt trí tưởng tượng viển vông ra khỏi đầu, tiếp tục theo dõi buổi phát sóng trực tiếp liên hoan phim.
Giải thưởng sáng giá nhất đều phải đợi đến cuối cùng mới công bố.
Lạc Miểu cầm máy tính bảng xem hơn hai tiếng đồng hồ, rốt cục chờ đến giải phim hay nhất.
"Sơn Hà Quy" đoạt giải đúng như dự đoán, nhìn thấy Ngô Bách Dương thường ngày lôi thôi lếch thếch mặc một bộ âu phục thẳng thớm, còn đeo mắt kính gọng vàng nhã nhặn lên sân khấu nhận giải, Lạc Miểu trong lúc nhất thời thiếu chút nữa không nhận ra được.
"Đến rồi đến rồi! Rốt cục cũng tới rồi!"
Lạc Miểu đặt máy tính bảng trên đùi, mắt không chớp lấy một cái nhìn chằm chằm màn hình, hai tay cậu đan lại với nhau, giống như muốn nắm lấy thứ gì, như là đang cầu nguyện.
Người dẫn chương trình ăn mặc lộng lẫy bước từng bước lên sân khấu phối hợp với một người trao giao giải khác nói đùa vài câu, sau đó mới nói: "Người đoạt giải diễn viên chính xuất sắc nhất trong liên hoan phim hôm nay chính là —— "
Cố ý nói một hơi rất dài, thừa nước đục thả câu dừng lại một lúc, còn giả vờ giả vịt liếc mắt nhìn danh sách sau lưng.
"—— Tống Thịnh Trạch!"
Người trao giải trong giây phút sắp làm bản thân nghẹn thở chết cuối cùng cũng đọc lên: "Chúc mừng Tống ảnh đế giành được cúp thứ hai, lần nữa xướng danh ảnh đế! Mời Tống Thịnh Trạch Tống ảnh đế lên sân khấu nhận giải!"
A a a a a ——
Lạc Miểu dùng hai tay che miệng mình, để tránh việc bản thân rít gào thành tiếng quấy rầy đến mọi người bên phòng cách vách trong khách sạn, vành mắt lập tức đỏ lên.
Cậu thấy nam thần mình dùng phong thái ung dung không vội đi tới sân khấu, động tác tiêu sái nhưng rất tự nhiên, thời khắc này, Tống ảnh đế là tiêu điểm của toàn bộ hội trường.
Tống Thịnh Trạch nâng cúp ảnh đế thuộc về anh, đầu tiên là khéo léo cho truyền thông vài giây ống kính, sau đó vô cùng chân thành cảm ơn những người nên nhận được lời cảm ơn, kế tiếp là nói vài câu cảm nhận của bản thân.
Sau đó, Lạc Miểu nhìn thấy đôi môi mỏng khêu gợi của nam thần khẽ nhấp.
Tống ảnh đế nhìn ống kính lộ ra một nụ cười nhàn nhạt, lập tức phát ra dòng điện 10K volt.
Anh nói: "Tôi còn muốn cảm ơn một người, cậu ấy đã chăm sóc rất tốt cho tôi, làm bạn với tôi, trong giải thưởng ngày hôm nay cũng bao gồm công sức của cậu ấy, cậu ấy rất ưu tú, cũng xúc tiến tôi nỗ lực trở nên càng thêm ưu tú, cậu ấy là tia sáng trong sự nghiệp diễn xuất, thậm chí là trong cuộc đời tôi..."
Tích ———
Một giọt nước rơi trên màn hình, sau đó là giọt thứ hai, giọt thứ ba...
"Anh Trạch thực sự là..."
Lạc Miểu vừa oán giận vừa vội vàng cầm khăn giấy lau đi giọt nước mắt của mình vừa rơi xuống màn hình, rồi lại rút giấy lau mặt xoa mũi.
Quá mất mặt... Tuyệt đối không thể để cho anh Trạch biết cậu khóc!
Buổi phát sóng trực tiếp liên hoan phim vẫn còn tiếp tục.
Người dẫn chương trình sau khi nghe Tống ảnh đế nói xong, rất bát quái hỏi: "Tôi thật sự rất tò mò, tin là nhiều truyền thông và rất nhiều người hâm mộ còn tò mò hơn tôi, Tống ảnh đế, có thể cho phép tôi mạo muội hỏi một chút, vị cuối cùng ngài cảm ơn kia... Là ai vậy?"
Tống ảnh đế nhìn ống kính nở nụ cười thần bí: "Mọi người sẽ biết thôi."
Người dẫn chương trình vẫn không cam lòng: "Tạm thời chưa thể nói sao? Ngài mới vừa nói vị kia rất ưu tú, có thể nói một vài ưu điểm đặc biệt để chúng tôi đoán xem được không?"
Đây chính scandal chính thức của Tống ảnh đế đó! Người có thể làm cho anh chủ động nhắc tới, ai không tò mò được chứ?! Toàn hội trường đều đang nín hơi nghe Tống ảnh đế nói tiếp.
"Ưu điểm..." Tống ảnh đế làm khó dễ hơi nhíu mày, "Này rất khó, bởi vì ưu điểm thực sự nhiều lắm..."
Người dẫn chương trình càng ngày càng lo lắng: "Vậy những ưu điểm chủ yếu nhất."
"A... Dễ tính, ưa nhìn, nấu ăn ngon, chu đáo, đáng yêu..."
Tống ảnh đế khép lại cuộc trò chuyện: "Không thể nói nữa, da mặt rất mỏng."
Trước màn hình, khuôn mặt nhỏ của Lạc Miểu xấu hổ đỏ chót.
Đoạn trước thì thôi đi, lại còn chu đáo với cả đáng yêu...
Đáng yêu... cậu đáng yêu sao?
Hai tay Lạc Miểu chà xát quai hàm mình, càng nghĩ càng xấu hổ.
"A, đúng rồi," Trong màn hình, Tống Thịnh Trạch lại lên tiếng, "Cậu ấy rất có thiên phú, giọng rất êm tai, hơn nữa..."
Tống đại ảnh đế cong môi nở nụ cười ý vị sâu xa: "Miệng rất ngọt."
Lạc Miểu thiếu chút ném máy tính bảng ra ngoài.
Miệng rất ngọt là cái quỷ gì, anh Trạch?!
Liên hoan phim! Rốt cuộc anh đang suy nghĩ gì vậy!!
Cũng may tiếng Hán bác đại tinh thâm, đại đa số người hiểu "miệng rất ngọt" có nghĩ là "nói".
Nhưng chỉ có Lạc Miểu biết, anh Trạch nói, đại khái chính là ý trên mặt chữ...
Bởi vì ngày ấy... anh Trạch cũng từng nói với cậu giống vậy.
Thực ra đối với ký ức ngày đó, đến bây giờ Lạc Miểu vẫn còn không quá xác định, hoặc là nói, khó mà tin nổi... Lúc đó cậu đã hoàn toàn hôn mê.
Đêm giao thừa yên tĩnh, nam thần bỗng nhiên tỏ tình với cậu.
Thậm chí vì sợ cậu hiểu sai ý, Tống Thịnh Trạch nói vô cùng thẳng thắn: "Chính là kiểu thích muốn ngủ với em."
Căn bản không cho cậu bất kỳ cơ hội hiểu lầm hay lảng tránh nào.
Lạc Miểu cảm thấy lúc đó mình như là bị đôi mắt Medusa nhìn chăm chú, cả người như hóa đá, có điều đó là hạnh phúc hoá đá, hơn nữa nham thạch nóng bỏng sắp dâng lên.
Cậu sững người đầy đủ một phút, cố gắng tiêu hóa nhiều lần câu Tống Thịnh Trạch nói, xác định mình không hiểu sai xong, cẩn thận nói: "Cảm ơn, cảm ơn..."
Tống Thịnh Trạch cũng sững sờ, sau đó "Phốc" nở nụ cười, kéo cậu tới trước mặt: "Cảm ơn cái gì? Thông thường từ chối mới có thể nói cảm ơn đúng chứ?! Nhóc con, em muốn từ chối anh?"
"Không... Không phải..." Lạc Miểu căng thẳng nói cũng không lưu loát, "Anh, em... anh... Cái kia... A..."
Sau khi chặn môi đối phương trong chốc lát, Tống Thịnh Trạch thoáng ngẩng mặt lên, rũ mắt nói: "Không nói được thì đừng nói..."
Đâu chỉ không nói được, đôi mắt Lạc Miểu cũng không mở ra được.
"Anh sẽ tiếp tục thích em, không, khách, khí." Ba chữ cuối cùng còn đặc biệt nhấn mạnh, từng chữ từng chữ.
Tống Thịnh Trạch nói xong lại cúi đầu xuống.
Lạc Miểu không biết mình đôi môi mình mở ra khi nào, hàm răng tách ra lúc nào, trong đầu trống rỗng, trong tai chỉ có tiếng nước ướt át ám muội chưa từng nghe qua...
Cậu cảm giác mình như là một chiếc lông vũ, bị Tống ảnh đế lập tức thổi trong không trung, không trên không dưới, phiêu phiêu thoáng qua, mơ màng không biết hôm nay ngày gì.
Thời điểm tách ra, Tống Thịnh Trạch liếm khóe môi nói với cậu: "Như vậy, mới có thể coi là nụ hôn đầu, biết không?"
Buổi tối hôm đó, hai người bọn họ đầu tựa bên đầu, thân thể sát thân thể làm ổ trên ghế sô pha.
Tống Thịnh Trạch ghé vào bên tai cậu, đôi môi đặt trên phần xương sụn lỗ tai, dùng giọng điệu giống như muốn làm lỗ tai cậu lập tức mang thai: "Miểu Miểu, miệng em rất ngọt..."