*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Địa điểm quay phim ở tại một vùng sông nước muốn hẻo lánh bao nhiêu thì có bấy nhiêu.
Bác tài xế lái xe rất vững, mang ảnh đế và trợ lý đến địa điểm.
Ngô Bách Dương đã cử nhân viên công tác đến chờ, là một cô gái trẻ tuổi trong tổ đạo diễn, cô nhìn thấy Tống ảnh đế xuống xe, nhiệt tình chào đón: "Chào thầy Tống, tôi là Tiểu Thu, đạo diễn Ngô cử tôi đến đón ngài, trước tiên dẫn ngài đến chỗ nghỉ ngơi, buổi chiều khai máy đến đốt nén nhang, buổi tối có tiệc liên hoan, ngày mai sẽ chính thức quay."
"Được." Tống Thịnh Trạch gật gật đầu.
Sau khi Lạc Miểu xuống xe, Tiểu Thu chưa từng thấy cậu, ánh mắt sáng lên: "Vị này là?"
"Xin chào, tôi là trợ lý sinh hoạt của anh Trạch, gọi tôi là Lạc Miểu là được rồi." Lạc Miểu khách khí chào hỏi.
Hai mắt Tiểu Thu vụt sáng: "Oa, trợ lý thầy Tống cũng đẹp trai như vậy, có thể quăng đám thịt tươi tận mấy con phố rồi! Tôi, tôi sẽ gọi là anh Miểu nha!"
Lạc Miểu xấu hổ cười cười: "Nào có..."
Tống Thịnh Trạch vỗ vai cậu: "Cậu đúng là rất tốt, đừng tự ti."
Tiểu Thu cười híp mắt đùa giỡn: "Thầy Tống đối xử với trợ lý thật tốt mà, không biết bên ngài còn tuyển người không?"
Tống Thịnh Trạch mỉm cười: "Nhận người cũng không thể nhận cô được, nếu không Ngô Bách Dương đánh tới nhà tôi luôn, nói tôi đào người nhà hắn."
Tống Thịnh Trạch cười đùa với Tiểu Thu, hai bên đã nhanh chóng làm quen, như chim sẻ nhỏ líu ra líu ríu giới thiệu thị trấn và nơi ở lại qua đêm.
Thị trấn đơn sơ chưa phát triển không có khách sạn, thậm chí không có nhà dân cho thuê trọ, tất cả đều ở trạng thái hoang sơ nhất.
Đoàn làm phim đã liên lạc với chính quyền địa phương, xác định vị trí lấy cảnh cụ thể và thời gian quay chụp, sau đó tìm thêm vài hộ gia đình địa phương có phòng trống để thuê trọ, cho nên thời gian nghỉ ngơi của đoàn phim phải tản ra, không thể ở cùng nhau.
Tiểu Thu dẫn Tống Thịnh Trạch và Lạc Miểu vào một khoảng sân nhỏ, khoảng sân ngói xanh tường xám* trong thôn đã coi như biệt thự cao cấp rồi, Ngô Bách Dương biết Tống Thịnh Trạch chú trọng việc này nên đặc biệt cho sắp xếp cho anh một nơi dừng chân tốt nhất.
*青瓦灰墙:
Tiểu Thu hâm mộ nói: "Thầy Tống, nơi này là chỗ tốt nhất trong thôn, nơi ở chúng tôi cũng không sánh bằng nơi này."
Như sợ Tống Thịnh Trạch không vui, Tiểu Thu nói xong mới nói đến điều không tốt: "Có điều ở đây chỉ còn một phòng trống, đạo diễn Ngô có ý muốn ngài chịu khó ở chung phòng với trợ lý, nếu không được, anh Miểu đi theo tôi, đến ở chung với các đồng sự nam trong tổ đạo diễn, thế nhưng cách đây hơi xa, khả năng chăm sóc ngài không tiện..."
"Không sao, Miểu Miểu ở cùng tôi." Tống Thịnh Trạch không đợi Tiểu Thu nói xong cũng vung tay lên, ra kết luận.
Nhóc con nhà anh trắng mịn thế kia, ở chung với đám đàn ông tổ đạo diễn, còn không bị ăn tươi nuốt sống.
"Vậy thì tốt vậy thì tốt, phiền thầy Tống rồi." Tiểu Thu thở phào nhẹ nhõm, tổ đạo diễn bên kia thực ra rất chen chúc, mười mấy người ngủ chung trên chiếc giường lớn...
Đang nói, một bà lão chậm rì rì chống gậy đi ra.
Lạc Miểu nhìn lên thấy bà, vội đỡ một tay: "Chào bà, xin hỏi bà là chủ nhà sao? Chúng cháu là người trong đoàn phim "Sơn Hà Quy", đến đây tìm nhà trọ, phải phiền bà rồi ạ."
"Ừm." Bà lão đáp một tiếng.
Lưng bà đã còng đi rất nhiều, muốn ngẩng đầu nhìn Lạc Miểu, cũng rất miễn cưỡng, Lạc Miểu vội vàng cong người, để bà lão có thể thấy rõ mình.
Bà lão đến gần, híp mắt nhìn mặt Lạc Miểu vài giây: "Đứa trẻ này đẹp trai quá! Đại minh tinh hả?"
"Không phải đâu ạ, cháu là trợ lý của đại minh tinh ạ, Tống Thịnh Trạch, bà biết Tống ảnh đế không? Cháu chỉ là trợ lý thôi." Lạc Miểu cười ngọt ngào.
Có lẽ bà nghe không rõ: "Tống cái gì cơ?"
"Tống Ngoạn Ý*" đi tới, cũng học theo dáng vẻ Lạc Miểu khom người chào hỏi bà lão: "Bà ơi, cháu tên Tống Thịnh Trạch, không phải Tống Ngoạn Ý, bà thọ bao nhiêu rồi?"
(*Bên trên bà lão hỏi là "什么玩意儿?" nếu viết cả cụm như này thì có nghĩa là "cái gì?", còn bên dưới từ 玩意儿 lại tách ra viết riêng nên sẽ để theo nghĩa riêng của từ này là "đồ chơi" hoặc "tạp kỹ", âm Hán Việt là "Ngoạn Ý")
"Tám mươi ba, gần đất xa trời rồi!" Bà lão không kiêng kị nói.
Lạc Miểu đỡ bà lão: "Không đúng, thân thể bà thoạt nhìn vẫn khoẻ lắm, sao mà nói vậy được! Bà ơi, sắp tới tụi cháu ở nhờ trong nhà, bà muốn làm gì hoặc cần giúp đỡ gì cứ nói với cháu, cháu sẽ giúp bà làm hết."
"Được được, đứa trẻ này thật tốt!"Bà lão càng nhìn Lạc Miểu càng vừa mắt, vui vẻ vỗ mu bàn tay của cậu.
Tiểu Thu cũng nói: "Anh Miểu lớn lên vừa đẹp trai vừa hiền lành, người gặp người thích."
Tống Thịnh Trạch cười xấu xa: "Bạn nhỏ thật là lợi hại, từ mười tám cho đến tám mươi, đều đổ hết."
Lạc Miểu nghe anh nói mà hai bên má cũng nóng lên.
Lúc vào gian phòng được sắp xếp cho hai người, mặt Lạc Miểu càng nóng hơn.
Có lẽ Tiểu Thu cũng không đến xem qua gian phòng này trước, nhìn sự bày trí trước mắt, lúng túng chết mất.
Trong phòng cực kỳ đáng chú ý, nội thất đều là đồ ngày xưa, vừa nhìn đã biết rất lâu đời, đặc biệt là chiếc giường lớn bằng gỗ lê chạm trổ hoa văn, lẫm liệt nổi bật ở trong phòng, độ tồn tại rất cao, trên tường không hiểu sao còn dán chữ song hỷ, ở đây mà có thêm một đôi nến đỏ nữa là muốn động phòng ngay lập tức luôn cũng được.
Tuy cái giường này không nhỏ, ngủ hai người còn thừa, tổ đạo diễn ở bên kia cũng là mọi người ngủ ghép, nhưng... Bầu không khí không kỳ lạ thế này...
Tiểu Thu căng thẳng xoa tay, nghĩ thầm làm sao để không khiến đến ảnh đế tức giận rồi dẫn đến việc không chịu ở lại đây, toàn bộ thôn này cũng không tìm được chỗ tốt thế này...
Bà lão thì lại không nghĩ như thế mà còn tiện đường giải thích về tình hình căn phòng này: "Ngày Tết, cháu trai với cháu dâu bà về ở, hai đứa nó mới vừa kết hôn, vợ chồng son ân ái lắm, ha ha ~ "
Lạc Miểu càng nghe càng hoảng hốt, lập tức nói: "Phòng này rất lớn, đặt thêm chăn đệm nằm dưới đất không sao, tối anh Trạch ngủ trên giường, em ngủ dưới đất là được!"
Tống Thịnh Trạch không nhìn cậu, tầm mắt đảo quanh căn phòng, dường lại ở chiếc giường lớn kia, khóe môi nhếch lên: "Giường lớn như vậy, ngủ dưới đất cái gì, cùng ngủ đi."
Cái đuôi vô hình lại lên sàn rồi.
Khuôn mặt nhỏ của Lạc Miểu đỏ lên như sắp xuất huyết, chung chăn chung gối gì gì đó, cậu không chịu nổi...
Tiểu Thu đặt tim lại chỗ cũ, nghĩ thầm may mắn Tống ảnh đế không ngại, nội tâm của cô ngao ngao ngao kêu to, cảnh tượng bên này khác một trời một vực với bên tổ đạo diễn, quá đáng yêu, quả nhiên CP sắc đẹp không thể ngăn cản!
Bà lão đã lớn tuổi, tự động che chắn bong bóng màu hồng lung ta lung tung, bà không hiểu được cô nhóc bên cạnh phấn khích cái gì, nghiêm túc nhắc nhở Lạc Miểu: "Ở đây là vùng sông nước, độ ẩm cao, không thể ngủ dưới đất, các chàng trai trẻ như cháu chỉ ngủ ở đó một đêm thôi là đã không có sức mà nhúc nhích nữa rồi, chẳng may khí lạnh thấm vào cơ thể thì còn phiền phức hơn, già rồi thì toàn thân đau mỏi!"
"Nghe không?" Khoé miệng Tống Thịnh Trạch nâng cao hơn, "Bà nói rồi, không thể ngủ trên đất."
Bà lão và Tiểu Thu vừa rời đi, Lạc Miểu bị mảnh giấy đỏ thẫm cắt thành chữ "song hỉ" bắt mắt treo trên tường trắng khiến cho càng lúng túng hơn, cúi đầu mở va li.
Nhưng Tống Thịnh Trạch không biết xấu hổ quen rồi, anh chắp tay sau lưng đi dạo đến bên giường, đặt mông ngồi xuống mép giường, vỗ vỗ vị trí bên người: "Đến nghỉ một lát đi?"
"Không, không cần, em sắp xếp đồ đạc lại một chút..." Lạc Miểu cũng không dám ngẩng đầu lên.
Cậu nghe thấy Tống Thịnh Trạch khẽ cười một tiếng: "Từ từ thôi, còn nhiều thời gian mà, bạn nhỏ, chúng ta nên thương lượng một việc thôi?"
"Chuyện gì? Anh nói đi." Lạc Miểu ngoan ngoãn, cung cung kính kính, cậu nào có biết trong bụng lão súc sinh Tống Thịnh Trạch này đang nghĩ cái gì.
Tống Thịnh Trạch cong ngón tay trỏ xoa xoa mũi: "Đêm nay, hai ta ngủ thế nào đây? Là cậu ngủ bên trong, hay là tôi ngủ bên trong?"
Hỏi chuyện gì vậy?! Thích ngủ sao thì ngủ thôi!
Lạc Miểu thầm rít gào trong lòng, không dám cãi, chỉ kìm nén âm thanh nói: "Tuỳ thói quen của anh, em cũng có thể..."
Cậu suy nghĩ một chút liền kiến nghị: "Nếu không, anh ngủ bên trong đi? Em ngủ hay xoay người, không thành thật lắm, hơn nữa ngủ bên ngoài thuận tiện dậy sớm chuẩn bị cho anh."
"Vậy cũng được" Tống Thịnh Trạch đáp một tiếng.
Lạc Miểu vừa mới chuẩn bị tiếp tục sắp xếp đồ đạc, lại nghe Tống Thịnh Trạch cười hỏi: "Vậy ban đêm tôi muốn dậy đi vệ sinh, phải bò qua người cậu, cậu không ngại chứ?"
Bò qua...
Lạc Miểu nghĩ hình ảnh kia, căng thẳng bóp nát một gói mì ăn liền mang theo.
"Không, không ngại." Cậu đứng lên uống ngụm nước dập lửa.
Tống Thịnh Trạch còn nói: "Còn nữa, cậu biết gì không, ngày xưa có quy tắc, hai vợ chồng ngủ bên ngoài, con cái ngủ bên trong."
"Khục... Khụ khục..." Lạc Miểu uống nước không dập được lửa, nửa đường bị nghẹn lại, sặc không nhẹ.
Tống Thịnh Trạch đi tới vừa vỗ lưng cậu vừa oán giận: "Uống nước cũng uống không xong, y như trẻ con, gấp như vậy làm gì?"
Đổ lỗi cho cậu?!
Bị đôi mắt đỏ hoe lấp loé nước mắt sinh lý của Lạc Miểu trừng một cái, Tống đại ảnh đế cảm thấy không hiểu sao trong lòng khá thoải mái, cầm gói mì ăn liền mới vừa bị tiểu trợ lý bóp nát lên: "Ai, nấu cho tôi ít đồ ăn đi, đều tại cậu làm tôi giận, lúc trên máy bay chẳng ăn được gì, sắp chết đói rồi."
Lạc Miểu: "..." Lại là do cậu nữa...
Trong lúc Tống ảnh đế giảm cân, đương nhiên không thể ăn mì ăn liền hay những thực phẩm có lượng calo cao, Lạc Miểu đi tìm bà lão, được bà lão nhiệt tình dẫn tới nhà bếp, nói cho cậu biết đoàn làm phim đã thanh toán tiền thuê, cậu muốn ăn cái gì thì tự làm, không cần khách khí.
Lạc Miểu hái được ít rau trong sân, vào nhà bếp nấu mì, đánh hai quả trứng, lúc nấu còn thêm ít dầu mè mà bà lão tự làm, một bát mì thơm phức, lập tức câu được Tống Thịnh Trạch ra.
Đồ dùng nấu ăn nhà bà lão là một cái nồi sắt đốt củi lớn. Trước khi nấu, Lạc Miểu nhóm lửa cũng tốn một lúc lâu, vừa bưng bát mì quay người lại, trên mặt liền được một tấm khăn lông ướt mát mẻ bao trùm lên.
Vừa nãy Tống Thịnh Trạch đã nhìn thấy trên mặt của cậu có vài vết đen thui thùi lùi, chắc chán là do lúc nhóm lửa bị cọ lên, đi đến cạnh giếng nhúng khăn lông cho cậu lau mặt.
Lạc Miểu bưng bát mì, chỉ có thể mặc cho bàn tay lớn của ảnh đế cách lớp khăn mặt lau cho mình, vừa lau vừa nói: "Thành mèo hoa rồi."
Cậu tự cảm thấy xấu hổ, cũng không tránh đi, chỉ có thể hừ hừ: "Anh Trạch, em tự làm được, em tự lau."
"Cậu nấu mì cho tôi, tôi tình nguyện lau cho cậu, không được hả?" Tống Thịnh Trạch lau mặt cho cậu xong, tiện tay nhéo cậu một cái.
Lần thứ hai thầm cảm thán trong lòng, mặt nhóc con mềm ghê!
Lạc Miểu cũng mang cho bà lão một bát mì, để bà nếm thử tay nghề của mình, bà lão ăn xong liên tục khen, khen cậu là đứa trẻ tốt.
"Cậu nhóc, cháu đẹp trai như vậy, nhất định là diễn viên giỏi!" Bà lão cảm thấy Lạc Miểu đẹp trai như vậy, sao lại làm trợ lý, nhất định phải là minh tinh, đùa bà già này thôi.
Tống Thịnh Trạch đang ăn, chen sang ngắt lời: "Bà nội, vậy cháu không đẹp trai hả?"
"Cháu?" Bà lão lắc đầu một cái, "Không dám nhìn cháu..."
Lúc này cả Tống Thịnh Trạch và Lạc Miểu đều không hiểu gì, Lạc Miểu thắc mắc: "Tại sao bà không dám nhìn anh ấy ạ? Anh Trạch đẹp trai như vậy..."
Bà lão nhìn Tống Thịnh Trạch, thu tầm mắt lại, ăn thêm một miếng mì: "Cậu ta quá đẹp trai, giống như muốn hút hồn người khác, bà lớn tuổi rồi không chịu nổi, vẫn là cháu tốt hơn, nhìn ấm áp hiền lành, bà thích."
"Phốc ——" Tống Thịnh Trạch bật cười trước.
Anh nghiêng đầu nhìn khuôn mặt hồng thấu của Lạc Miểu: "Bà ơi, bà nói không sai, vẫn là cậu ấy đẹp trai nhất, ấm áp hiền lành, cháu cũng rất thích."
_________
Miên Miên: Phải ngủ chung rồi nha ~ làm tròn coi như là phát phúc lợi rồi ~
Tống đầm lầy: Nếu dám cô làm tròn như thế, chặt tay đừng viết!
Miểu Miểu:... Em vẫn muốn ngủ trên đất @A@