Bạch Du Du vươn tay ôm lấy eo anh, nâng đầu lên nhìn anh: “Anh làm sao vậy?”
“Không có gì.” Lục Hàn Chi nhẹ nhàng hôn lên trán cô: “Chẳng qua là anh cảm thấy rất may mắn.”
“Hửm?”
“Lúc trước lấy em từ chỗ Giang Ninh là quyết định sáng suốt nhất trong đời này của anh.”
Bạch Du Du cong mắt lên nở nụ cười.
“Em rất may mắn.” Bạch Du Du cọ cọ trên lồng ngực của anh: “Lúc đầu lần đầu tiên gặp anh bán manh với anh, thật sự là quá sáng suốt.”
Lúc đó lá gan của cô lớn cỡ nào chứ, dáng vẻ Lục Hàn Chi lạnh lùng như vậy, cô cũng dám bán manh trước mặt anh.
“Lúc đó dáng vẻ anh không cảm thấy hứng thú với em chút nào.”
Lục Hàn Chi trầm mặc một chút: “Anh giả vờ đấy.”
Bạch Du Du: “...”
“Lúc đó anh chỉ đang nghĩ, trên đời này tại sao lại có thể có mèo con đáng yêu như vậy, nhìn một cái mà trái tim đều mềm đi rồi.” Lục Hàn Chi trầm thấp cười một cái: “Cho nên mượn danh nghĩa công việc, lấy em từ chỗ A Ninh.”
Bây giờ ngẫm lại, đây quả thật là quyết định sáng suốt nhất mà anh từng đưa ra.
Dung Tích và Bạch Hiêu hình như còn đang tiếp tục giận dỗi nhau, Bạch Du Du nhân lúc Bạch Hiêu không đi làm mà đi tìm anh ấy.
“Anh, hai người vẫn chưa làm hòa à?”
“Con nhóc nhà em, anh so đo với cô ấy chỗ nào chứ.”
Bạch Du Du bất đắc dĩ nói: “Con gái là phải dỗ dành, anh đi dỗ chị ấy là được mà.”
“... Anh không biết dỗ người khác.”
“Ai nói, anh biết dỗ người ta mà.” Bạch Du Du nghiêm mặt nói: “Anh dỗ em rất tốt mà.”
Bạch Hiêu ho một tiếng: “Trước tiên không nói đến cái này, Du Du, anh thương lượng với em một chuyện.”
“Chuyện gì?”
“Trước đó không phải là đã hỏi em có muốn tiếp tục đi học hay không sao?” Bạch Hiêu thận trọng nhìn nét mặt cô, thử dò xét nói: “Anh đã xem mấy người, trong nước ngoài nước đều có, em có muốn xem một chút không?”
Bạch Du Du sửng sốt một chút, gật gật đầu: “Được.”
Bạch Hiêu rất để bụng đến chuyện của cô, cô biết, chỉ là cô không nghĩ tới anh đã chuẩn bị xong nhanh như vậy.
“Anh, em thật sự vẫn muốn học vẽ.”
Bạch Hiêu nói: “Em muốn học gì thì học, anh đều ủng hộ.”
Bạch Du Du rủ đôi mắt xuống suy nghĩ một chút, nói: “Em phải về nói với anh ấy một chút.”
“Nên làm mà.” Bạch Hiêu gật gật đầu: “Trước đó lúc anh gọi điện cũng đã nhắc đến chuyện này với cậu ta, cậu ta nói sẽ ủng hộ quyết định của em.”
Bạch Du Du sửng sốt: “Anh đã nói với anh ấy rồi?”
Lục Hàn Chi cũng không nhắc chuyện này với cô, cho nên cô cảm thấy có chút bất ngờ.
Bạch Hiêu nói: “Du Du, nếu như có thể, anh muốn đưa em đi học ở trường tốt nhất, học không giỏi cũng không sao, cố gắng hưởng thụ cuộc sống đại học một chút, kết thêm nhiều bạn, muốn làm gì thì làm, chuyện khác em đều không cần lo lắng, anh sẽ giúp em sắp xếp tất cả.”
Bạch Du Du nhịn không được mà ôm lấy anh ta: “Cảm ơn anh, có anh ở đây thật là tốt.”
Điều làm Bạch Du Du cảm động nhất không phải là lời Bạch Hiêu nói mà là chuyện anh làm sau lưng vì cô.
So với anh, việc mà người em gái cô đây có thể làm quá ít đi thôi.
“Có điều nói đi cũng phải nói lại, anh cũng phải lo lắng cho chuyện của bản thân nhiều một chút, ví dụ như chung thân đại sự gì đó.” Bạch Du Du nhấn mạnh bốn chữ chung thân đại sự, nói: “Anh đi hẹn Tiểu Tích tới đây ăn bữa tối, em đi mua nguyên liệu nấu cơm, cứ quyết định vậy đi!”
Bạch Hiêu: “...”
Lúc Bạch Du Du mua đồ ở trong siêu thị, chợt nghe mấy nữ sinh đang líu ríu bàn luận về Lục Hàn Chi.
“Các cậu mau xem, tin tức mới ra, phần diễn của Lục Hàn Chi trong hoàn thành rồi, phóng viên đều đang hỏi anh ấy chuyện scandal bạn gái.”
“Đừng nói đùa nữa, scandal bạn gái của nam thần tớ kỳ trước còn ít à? Trước đó bùng lên chuyện đó chẳng phải đã giải thích rồi sao?”
“Phụt… Các cậu mau xem xem, nam thần nói với phóng viên anh ấy phải về nhà với mèo con nhà anh ấy, không có thời gian hẹn hò với người khác…”
Bạch Du Du: “...”
Cô lấy điện thoại ra tìm kiếm một chút, quả nhiên nhìn thấy mấy chủ đề hot mới ra lò.
- ----- Lục Hàn Chi đáp lại scandal, có thời gian yêu đương, không bằng về nhà với mèo cưng.
- ----- Thiên vương Lục Hàn Chi không muốn yêu đương vì dùng thời gian vào mèo cưng.
- ----- Lục Hàn Chi chỉ có tình cảm với mèo cưng, tạm không nhắc đến vấn đề yêu đương.
Bạch Du Du: “...”
Mấy người làm truyền thông này thật đúng là cắt câu lấy nghĩa, Lục Hàn Chi rõ ràng nói đúng, không có thời gian hẹn hò với người khác.
Cho nên anh chỉ có thời gian ở với mèo con nhà anh, cũng chính là hẹn hò với mình.
Bạch Du Du lại nghe thấy mấy học sinh nữ kia nhỏ giọng hét lên: “A, nam thần đáng yêu quá, anh ấy chắc chắn là vẫn chưa gặp được người mình thích.”
“Nếu tớ có thể biến thành mèo con là tốt rồi, nũng nịu bán manh với nam thần đòi ôm gì đó, nghĩ thôi cũng muốn chảy máu mũi!”
“Đầu tiên là cậu phải có thể biến thành mèo con, thứ hai là còn phải là con mèo con mà nam thần yêu thích không rời… Nam thần của tớ không chân trong chân ngoài, mèo nào cũng thích đâu, hứ.”
Bạch Du Du ở một bên nghe, nhịn không được mà dựng thẳng ngón cái, nói đúng lắm!
“Chờ một chút, ở đây còn có tin tức, bố ruột của Lục Hàn Chi là giáo sư tại một trường đại học nổi danh thế giới nào đó, không phải là người sáng lập tập đoàn lưu truyền sục sôi trước đó…”
“Cái này hình như là thật đó, bản thân Lục Hàn Chi cũng không phủ nhận, còn có sinh viên đại học đó nói anh ta từng tận mắt thấy vị giáo sư đó, dáng dấp thật sự rất giống Lục Hàn Chi!”
“Thật không vậy?!”
Bạch Du Du nhíu nhíu mày, lại tìm kiếm tin tức, quả nhiên.
Lục Hàn Chi luôn luôn có danh xưng khiêm tốn, nhưng gần đây có rất nhiều tin tức liên quan đến anh tuôn ra, hơn nữa đều có liên quan đến chuyện riêng của anh.
Bạch Du Du có chút lo lắng, vội vàng mua xong nguyên liệu nấu ăn liền đi ra khỏi siêu thị.
Cô đi quá gấp, đồ lại nhiều, lúc quẹo cua không cẩn thận liền va vào một người, cô vội vàng nói xin lỗi: “Tôi xin lỗi.”
“Đi đường thế nào vậy… A?” Chàng trai trẻ tuổi bị đụng nhìn thấy rõ dáng vẻ của cô cái ở đối diện, mắt lập tức sáng lên: “Không sao không sao, mỹ nữ, em đây là đang đi đâu vậy? Xách nhiều đồ như vậy, hay là anh lái xe đưa em đi, xe của anh đang ở đằng kia.”
Bạch Du Du nhíu nhíu mày: “Không cần, anh trai tôi chờ tôi ở ngay phía trước.”
Cô lui ra phía sau một bước tránh khỏi hắn muốn rời đi, người đàn ông kia lại dây dưa không bỏ mà đi theo sau: “Cô gái nhỏ, em bao nhiêu tuổi rồi, còn đang học đại học nhỉ? Ôi, em đừng đi nhanh như vậy, anh không phải là người xấu…”
Người kia vốn muốn đưa tay giữ chặt cô, đột nhiên giọng nói dừng lại, ngay sau đó là kêu to lên.
Bạch Du Du giật nảy mình, xoay người nhìn một cái thì ngây ngẩn cả người.
Người đàn ông đó không biết thế nào mà ngã trên mặt đất, hơn nữa tư thế rất quái dị, vẻ mặt đều vặn vẹo rồi.
Bên cạnh hắn có một thiếu niên áo đen đứng đó.
Anh ta đội mũ trùm màu đen, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy cái mũi thẳng tắp và đôi môi thật mỏng, nhưng Bạch Du Du liếc mắt vẫn nhận ra được, đó là Dung Thất.
Dung Thất liếc qua hai người cách đó không xa vốn muốn chạy tới đây, một cước giẫm lên ngực của người đàn ông: “Muốn chết.”
Anh ta thoạt nhìn cũng không hề dùng sức, người đàn ông kia lại đau đến kêu rên lên.
“Dung Thất!” Bạch Du Du gọi anh ta một tiếng.
Dung Thất lấy chân ra, lạnh lùng nói: “Cút đi, còn để tao nhìn thấy mày nữa, tao sẽ phế mày.”
Dung Thất kéo mũ xuống, lộ ra một gương mặt trắng nõn tuấn tú, bên trong đôi mắt còn mang theo ý lạnh.
Anh ta đi đến bên cạnh Bạch Du Du, đón lấy đồ trong tay cô: “Đi thôi, anh đưa em về nhà.”
“... Cảm ơn anh.”
Dung Thất đút tay trong túi quần, một tay xách hai cái túi đựng đầy nguyên liệu nấu ăn, trên đường đi rất chậm.
Bạch Du Du quay đầu nhìn thoáng qua, người đàn ông vừa rồi che ngực vịn tường ho đến mức mặt đỏ rần, dáng vẻ nhìn qua rất đau đớn.
Cô quay đầu lại nhìn thoáng qua Dung Thất, nói: “Dung Thất, anh thật là lợi hại.”
“... Lợi hại thì có làm được gì.” Dung Thất buồn bực nói: “Em cũng không thích anh.”
Không chỉ tướng mạo của anh là mỹ thiếu niên, giọng nói cũng mang theo âm sắc thiếu niên khàn khàn, trong trẻo lạnh lùng rất êm tai.
Trong lòng Bạch Du Du vẫn không nhịn được mà coi anh ta thành người cùng lứa, không hề nhìn ra anh ta lớn hơn năm tuổi, nhất là giọng nói khi nói chuyện, giống như trẻ con đang làm mình làm mẩy vậy.
“Ai nói em không thích anh chứ?”
Dung Thất nghiêng đầu nhìn cô.
Bạch Du Du cười nói: “Anh và Dung Tích em đều thích hết.”
Dung Thất giương khóe miệng lên, có chút tự giễu mà cười một cái: “Vậy thì anh nên cảm ơn con nhóc kia rồi.”
“Anh đi cùng Dung Tích tới sao?”
Dung Thất lắc đầu: “Anh làm xong việc đi về, gần đây không ở nhà họ Dung.”
“Cùng nhau ăn cơm đi, lát nữa Dung Tích cũng tới.”
“Thôi.” Dung Thất đặt đồ ở cửa, nói: “Gần đây lúc em và Lục Hàn Chi ở với nhau thì chú ý một chút, gần đây phóng viên theo dõi anh ta nhiều lắm.”
Bạch Du Du gật gật đầu: “Em biết rồi, cảm ơn anh.”
“Lục Hàn Chi sắp xếp vệ sĩ bảo vệ em, em biết không?”
Bạch Du Du sửng sốt một chút, lắc đầu.
Cô không chú ý tới, vừa rồi lúc cô bị người ta quấy rầy, vốn dĩ hai vệ sĩ kia muốn đi tới, nhưng lại bị Dung Thất nhanh hơn một bước.
“Nghe nói em định đi học?”
“Đúng vậy, sao anh biết?”
“Nghe anh trai em nói, cậu ta rất để ý chuyện này, nhờ quan hệ ở khắp nơi.” Dung Thất cười cười: “Cố lên nhé, mèo con.”
Sau khi Dung Thất đi không bao lâu thì Dung Tích tới.
Cô ấy vừa đến đã giữ chặt tay Bạch Du Du: “Em không sao chứ? Chị thấy có người chụp lén hình em cùng Lục Hàn Chi rồi?”
“Không có, là hình em và chị Ninh, người đại diện của anh ấy, đã xử lý tốt rồi.”
“Vậy là tốt rồi.” Dung Tích thở dài, nói: “Yêu đương với minh tinh chính là vất vả, đến đâu cũng có người nhìn chằm chằm, cũng là Lục Hàn Chi có năng lực, nếu đổi lại là minh tinh bình thường, ngay cả bản thân cũng không bảo vệ được, huống chi là bảo vệ em?”
Bạch Du Du có chút mất hồn.
Thật ra từ trước kia lúc còn là mèo con ở bên cạnh anh, Bạch Du Du đã hiểu rõ, muốn ở bên cạnh anh thì nhất định phải chấp nhận những chuyện này, nhưng từ sau khi xác định mối quan hệ với Lục Hàn Chi, bất kể là xảy ra chuyện gì, Lục Hàn Chi luôn một mình gánh vác, chưa bao giờ để cho cô lo lắng.
Ngay cả khi anh gặp phải phóng viên chặn đường, đủ loại lời đồn liên quan tới anh trên Internet, cô cũng nghe nói từ miệng người khác.
“Du Du, em làm sao vậy?”
Bạch Du Du lắc đầu: “Em không sao, chị đi giúp anh trai em nấu cơm trước được không? Em muốn đi gọi điện thoại.”
Dung Tích nhìn thoáng qua Bạch Hiêu đang nấu cơm ở phòng bếp: “... Được thôi.”
Bạch Du Du cầm điện thoại đi đến ban công, gọi điện thoại cho Lục Hàn Chi.
Hôm nay anh đi tới một thành phố khác tham gia hoạt động, thời gian này chắc là cũng sắp kết thúc rồi.