Bạch Du Du từ trước tới nay chưa từng thấy Lục Hàn Chi nổi giận.
Dù cho là lúc tâm tình không tốt lắm, cảm giác mà anh mang đến cho người ta cũng là bình tĩnh không một gợn sóng, mà bây giờ, Bạch Du Du nhìn ánh mắt của anh cũng không nhịn được mà rùng mình một cái, xem ra là thật sự tức giận rồi.
Dung Thất sờ lên cái đầu nhỏ của Bạch Du Du, nhẹ nhàng đặt cô trên mặt đất.
Bạch Du Du lập tức co cẳng chạy về phía Lục Hàn Chi, còn chưa dừng bước lại thì đã được Lục Hàn Chi bế lên.
Bạch Hiêu cau mày nói: “Dung Thất! Cậu làm cái quỷ gì vậy!”
“... Tôi xin lỗi, chỉ là trong lúc nhất thời tôi không nhịn được, em gái của cậu đáng yêu quá đi.” Dung Thất khoanh tay, có ý riêng nói: “Lại nói tôi thấy cậu và Tiểu Tích nói chuyện vui vẻ như vậy, liền muốn đưa Du Du ra ngoài tâm sự… có mấy lời, vẫn cần phải nói khi không có ai.” Anh ta nhìn Bạch Du Du một cái, mặt mũi tràn đầy sự tiếc nuối.
“Vậy hiện tại cậu nói xong rồi, hài lòng rồi?”
Dung Tích đập cả một bàn tay lên bờ vai của Dung Thất: “Xem xem em có quay về mách anh với ông nội không.”
“Tôi đi trước, cậu dưỡng thương cho tốt.” Lục Hàn Chi nói với Bạch Hiêu xong, ôm Bạch Du Du quay người rời đi.
Bạch Du Du quay đầu nhìn thoáng qua.
Dung Thất đang hướng về phía cô vẫy tay tạm biệt.
Đuôi mắt nhỏ dài của thiếu niên có chút nhướng lên, rõ ràng trong mắt mang theo ý cười nhưng cảm giác mang đến cho người ta lại là có chút trống vắng.
Bạch Du Du do dự một chút, hướng về phía anh ta vẫy vẫy chân.
“... Chăm sóc em gái tôi cho tốt.” Bạch Hiêu trơ mắt ếch ra nhìn em gái nhà mình bị Lục Hàn Chi ôm đi, lần này không ngăn cản một chút nào.
Không có lý do để ngăn cản, còn phải chột dạ vì mình không trông coi tốt em gái ngay dưới mí mắt.
Trách ai được?
Dung Thất vừa thấy sắc mặt của Bạch Hiêu không bình thường, xoay người rời đi.
Bạch Hiêu hít sâu một hơi, vén tay áo lên: “Dung Thất! Cậu đứng lại cho tôi --- xem ông đây có làm thịt cậu không!!”
Dung Thất đưa lưng về phía bọn họ vẫy vẫy tay: “Đừng đuổi theo tôi, mười cậu bây giờ cũng không đánh lại tôi, đánh bị thương rồi Dung Tích còn phải khóc với tôi.”
Dung Tích dở khóc dở cười ngăn Bạch Hiêu lại: “Được rồi, đừng giận nữa, nó chính là hiếm khi thích một người, không cam tâm mà thôi, hơn nữa nó nói đúng, bây giờ anh quả thật đánh không lại nó.”
Bạch Hiêu: “... Nói đùa cái gì vậy, một người là được rồi! Mười anh đây cũng đánh không lại nó?!”
Dung Tích thở dài: “... Hiện tại anh ấy cũng chỉ có thể chọc giận anh.”
Trở lại trên xe, Bạch Du Du liền cảm thấy bầu không khí có chút lúng túng.
Lục Hàn Chi chắc chắn là tức giận rồi.
Bạch Du Du có chút bối rối không biết làm sao, do dự một chút, thận trọng dùng chân đẩy tay Lục Hàn Chi.
Trước kia khi biết tâm tình anh không tốt, cô liền cố gắng bán manh, liêm sỉ cũng không cần, nhưng lần này Lục Hàn Chi chắc chắn tức giận không nhẹ, không biết bán manh còn có tác dụng hay không…
“Meo…”
Xin lỗi, để anh lo lắng rồi, đừng giận nữa.
Bạch Du Du cọ cọ ngón tay anh, ôm tay anh liếm đầu ngón tay anh.
Lục Hàn Chi rủ mắt xuống.
Mèo con mở to đôi mắt vô tội, vô cùng đáng thương mà nhìn anh, ngay cả tiếng kêu cũng nhẹ nhàng mềm mại.
Lục Hàn Chi thở dài, bế cô lên.
Biết rõ là không trách cô được, nhưng nhìn thấy dáng vẻ cô được Dung Thất ôm vào lòng, vẫn nhịn không được mà nổi giận.
Đây có lẽ… chính là ghen nhỉ.
Nhưng điều đáng sợ hơn chính là, cô bị người ta cướp đi ngay trước mắt anh.
Bạch Du Du nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc của anh, do dự một chút, tiến tới nhẹ nhàng hôn lên khóe môi anh.
Lục Hàn Chi ngẩn ra.
Mèo con không dám nhìn anh nữa, nhắm chặt mắt lại cúi thấp đầu, trong cổ họng phát ra tiếng rầm rì kỳ lạ.
Lục Hàn Chi nở nụ cười.
Tất cả cảm xúc không tốt đều biến mất không còn chút tung tích.
Bạch Du Du lại không để ý tới anh nữa.
Lục Hàn Chi muốn hôn cô một cái, cô cũng không cho hôn, vùng vẫy một cái tránh thoát khỏi tay anh, cuộn thành một đoàn trong ngực anh, nhắm mắt lại.
Lục Hàn Chi đưa cô về nhà, quản gia đã làm xong cơm trưa, Lục Hàn Chi nhìn thoáng qua, chọn một vài đồ ăn đặt trong đĩa đút cho cô.
Lục Hàn Chi nhìn cô ăn xong, thấy cô dụi dụi mắt giống như là buồn ngủ rồi, thế là ôm cô lên lầu, đến phòng ngủ liền đặt cô lên giường.
“Ngủ đi, tỉnh lại là anh đã về rồi.”
Bạch Du Du biết anh buổi chiều còn có thông báo, gật gật đầu.
Lục Hàn Chi đắp tấm chăn nhỏ lên cho cô, lại đặt một chén nước nhỏ và chút đồ ăn ở đầu giường.
Anh suy nghĩ một chút, lấy điện thoại của Bạch Du Du ra cài đặt một chút, đặt ở bên giường: “Nếu như có chuyện gì thì gọi điện thoại cho anh.”
Ừ, yên tâm đi.
Bạch Du Du gật gật đầu.
Lục Hàn Chi đi tới cửa, lại quay đầu nhìn cô một cái, Bạch Du Du duỗi chân ra vẫy vẫy chân về phía anh, nhanh đi làm việc đi, không cần lo lắng cho em, bái bai ~~
Sau khi Lục Hàn Chi đi, Bạch Du Du liền híp mắt một hồi, khi tỉnh lại thì phấn chấn tinh thần.
Cô phải bắt đầu chuẩn bị việc lớn rồi.
Nửa tiếng sau.
Bạch Du Du thở hồng hộc nằm lỳ trên giường.
Dung Tích quả thật đã chỉ cách cho cô, nhưng có thể do cô quá gấp, càng gấp càng không có hiệu quả, còn vô cùng mệt mỏi, nằm sấp xuống lại ngủ thiếp đi.
Có lẽ nhận lấy ảnh hưởng của việc ban ngày cùng Lục Hàn Chi ở trường quay, nằm mơ lại mơ thấy hai con chó lớn kia của Trình Hạo ở phía sau hưng phấn đuổi theo cô, cô nện hai cái chân ngắn nhỏ liều mạng chạy rồi chạy, cuối cùng càng chạy càng nhanh, phát hiện ra điều không đúng cúi đầu nhìn, cô đã biến thành người rồi.
Thế là Bạch Du Du xoay người hướng về phía hai con chó kia cười to: “Đuổi đi đuổi đi, tao xem tụi mày có thể đuổi kịp tao không.”
Hai con Husky hưng phấn hơn, nhào lên chính là một trận liếm điên cuồng.
Làm sao mà vẫn còn nhiệt tình như vậy chứ!!!
Bạch Du Du toàn thân co lại, tỉnh dậy.
Cô cúi đầu nhìn, quả nhiên đã lấy lại dáng vẻ người lớn rồi, hơn nữa là dáng người bình thường, không có đuôi mèo cũng không có lỗ tai.
Nhưng cô dù sao vẫn nghi thần nghi quỷ mà cảm thấy cái đuổi của mình vẫn sẽ xuất hiện từ phía sau.
Cô muốn gọi điện thoại cho Bạch Hiêu hỏi xem anh ta thế nào rồi, kết quả cầm điện thoại lên liền nhìn thấy tin nhắn Lục Hàn Chi vừa gửi tới ---
Anh có thể sẽ về nhà trễ một chút.
Lục Hàn Chi vậy mà không biết đã đăng ký cho cô app xã hội nào đó từ lúc nào, còn thêm số điện thoại cá nhân của anh.
Mà ảnh đại diện của cô là ảnh chụp dáng vẻ mèo con của cô.
Nhìn tin nhắn của anh, trong lòng Bạch Du Du có loại cảm giác ngọt ngào không nói ra được.
Cô cuối cùng cũng có thể giao tiếp bình thường với anh rồi, gửi tin nhắn gọi điện thoại chứ không phải cả ngày chỉ có thể meo meo meo.
Bạch Du Du muốn trả lời tin nhắn cho anh, nhưng lại bỗng nhiên muốn cho anh một sự kinh ngạc… nói không chừng còn là kinh hãi.
Thế là cô ấn mở giọng nói, bóp cổ họng nhẹ nhàng meo một tiếng, sau đó gửi đi.
Cứ như vậy, anh chắc chắn vẫn tưởng rằng cô là mèo.
Bạch Du Du đứng dậy đi vào phòng tắm tắm rửa một cái, quấn khăn tắm lên mở tủ quần áo ra.
Vốn dĩ trong tủ quần áo này tất cả đều treo quần áo của Lục Hàn Chi, trước đó Lục Hàn Chi mua cho cô không ít quần áo, hơn nữa còn tự mình lấy ra từng cái treo lên, cho nên ngoại trừ quần áo lần đó Bạch Hiêu mang tới cho cô, hiện tại cô có rất nhiều quần áo có thể lựa chọn.
Bạch Du Du chọn một cái váy, bên ngoài khoác một cái áo lông trắng rộng rãi, sau đó lấy dây chuông từ trong ngăn kéo ra đeo lên cổ tay.
Cô đứng trước gương xoay một vòng, cảm thấy thần sắc của mình đã khá hơn rất nhiều, không gầy yếu giống như trước kia nữa.
Điện thoại trên bàn vang lên một cái, Bạch Du Du vội vàng cầm điện thoại mở tin nhắn ra.
Lục Hàn Chi: Ngoan.
Bạch Du Du rất muốn trả lời anh một câu, là mèo con ngoan hay là em ngoan?
… Lục Hàn Chi chắc chắn sẽ cho rằng cô tâm thần phân liệt nhỉ.
Bạch Du Du đột nhiên cảm nhận được bụng có chút đói, lúc muốn xuống lầu đi vào phòng bếp làm chút gì đó ăn, đột nhiên nhớ tới hôm nay quản gia quay về rồi.
Bác Lý lớn tuổi rồi, vẫn là đừng dọa ông ấy… Lỡ như lại cho rằng cô là kẻ trộm vậy thì lớn chuyện rồi.
Bạch Du Du đành phải ăn một chút điểm tâm Lục Hàn Chi chuẩn bị cho cô, ngồi trên giường chờ anh quay về.
Không nghĩ tới vừa ăn một chút, Lục Hàn Chi đã quay lại rồi.
Lúc anh lên lầu Bạch Du Du đã nhận ra động tĩnh của anh, vội vàng trốn đi.
Lần trước đột nhiên biến thành người, cuống lên đã trốn vào trong phòng tắm, lần này cô kéo tủ quần áo ra trốn vào đó.
Vừa nghĩ tới Lục Hàn Chi nhìn thấy cô thì sẽ có vẻ mặt như thế nào, cô liền căng thẳng không ngừng, trái tim bịch bịch đập loạn.
Anh sẽ kinh ngạc sao? Nhưng vào lần đầu tiên hình như anh không kinh ngạc cho lắm, cho nên lần này cũng không sao chứ?
Bạch Du Du vội vã cuống cuồng nghe động tĩnh của anh, mãi đến khi Lục Hàn Chi đẩy cửa ra đi vào.
Có lẽ là nhìn thấy trong phòng không có bóng dáng mèo con, Lục Hàn Chi đi vài bước lại dừng lại, nghe động tĩnh hẳn là đang đứng trước giường, sau đó xốc chăn mền lên.
… Anh cho rằng cô trốn trong chăn sao?
Bạch Du Du đột nhiên cảm nhận được có chút buồn cười, bọn họ đây là thật sự đang chơi trò bịt mắt trốn tìm rồi.
Lục Hàn Chi tìm một vòng không tìm thấy cô, cầm điện thoại lên bấm số điện thoại của cô.
Điện thoại trong tay Bạch Du Du vang lên, nhất thời sợ tới mức run lên, điện thoại bang bang một tiếng rớt xuống dưới chân, ngay sau đó tiếng chuông dừng lại.
Bạch Du Du: “...” Cô thật sự khờ đến hết thuốc chữa rồi, cho dù là cầm điện thoại thì cũng phải tắt chuông chứ!!!
Lần này thì tốt rồi, bịt mắt trốn tìm còn chưa được mấy phút đã lòi đuôi rồi.
Cô quả thật khóc không ra nước mắt, chờ đến khi Lục Hàn Chi đi đến trước tủ quần áo, kéo tủ quần áo ra, lập tức làm một dáng vẻ ngoan ngoãn, tội nghiệp nhìn anh.
Lục Hàn Chi nhìn cô gái cuộn tròn trong tủ quần áo, trầm mặc một chút, nói: “Cô là ai?”
Bạch Du Du: “???”
“Mèo của tôi đâu?” Lục Hàn Chi lạnh lùng nói.
Bạch Du Du đều ngốc đi rồi, Lục Hàn Chi đây là mất trí nhớ sao? Nhất định là mất trí nhớ rồi nhỉ? Bằng không sao lại đột nhiên không nhận ra cô?!
Bạch Du Du nói: “Em chính là mèo của anh nè!”
Không đúng… không hợp lý, Bạch Du Du đến gần phía trước, trên người Lục Hàn Chi có mùi rượu nhàn nhạt, anh vậy mà uống rượu!
Cho nên Lục Hàn Chi có loại bệnh vừa uống rượu là sẽ mất trí nhớ sao?!
Lục Hàn Chi bình tĩnh nhìn cô một lúc, bỗng nhiên cầm điện thoại lên bấm dãy số: “Đồn công an à? Ở đây có kẻ trộm trộm mất mèo của tôi.”
Bạch Du Du: “...” Làm thật?!
“Đừng, Lục tiên sinh, Lục ảnh đế!” Bạch Du Du đều sắp khóc rồi: “Em thật sự là mèo của anh mà!”
Cô giơ dây chuông trên tay lên đặt trên cổ, phát điên nói: “Mau nhìn mau nhìn, em còn có chuông lục lạc của mèo con đây!”
Lục Hàn Chi tiếp tục nói vào điện thoại: “... Còn trộm mất chuông lục lạc của mèo, tôi nghi ngờ cô ta muốn bắt cóc mèo của tôi để tống tiền tôi.”
Được được được, anh tuyệt tình như vậy thì cũng đừng trách em vô tình.
Bạch Du Du trong nháy mắt trở nên lạnh mặt, làm ra tư thế muốn làm thịt mèo con, đằng đằng sát khí nói: “Được thôi, nếu anh thật sự để cảnh sát đưa em đi thì cả đời cũng không gặp được mèo con nữa!”
Lục Hàn Chi hơi nheo mắt lại: “Cô thật sự là mèo của tôi?”
Bạch Du Du vừa tức giận lại tủi thân, dứt khoát nghiêng đầu, giống như lúc mèo con giận dỗi anh: “Anh thích tin thì tin.”
Lục Hàn Chi bỗng nhiên vươn tay, nhẹ nhàng nâng cằm cô lên.
“Kêu một tiếng tôi nghe xem.”
“Hả?”
“Nếu như là mèo của tôi, vậy thì kêu một tiếng tôi nghe xem.”
Bạch Du Du cảm nhận được ngón tay của anh nhẹ nhàng vuốt ve cằm của mình, rốt cuộc không nhịn được theo thói quen mà nhẹ nhàng meo một tiếng.
Âm thanh mềm mại nũng nịu, gần như giống như đúc với tiếng kêu lúc cô là mèo con.
Bạch Du Du kêu xong liền trợn tròn mắt.
Cô cô cô vậy mà thật sự ngu ngốc meo một tiếng!
Lục Hàn Chi chợt nở nụ cười: “Ừm, anh tin rồi.”
Cái, cái gì?
Bạch Du Du trừng to mắt.
Lục Hàn Chi cúi đầu nhìn cô, tràn đầy trong đôi mắt sâu hút đều là ý cươi vui vẻ, Bạch Du Du còn chưa kịp phản ứng, liền thấy anh cúi người xuống hướng về phía mình duỗi hai tay ra, sau đó toàn bộ cơ thể liền bị anh bế lên.
Bạch Du Du vội vàng ôm cổ anh.
Lục Hàn Chi ôm cô ra từ trong tủ quần áo, nhưng không buông cô xuống, mà là sít sao ôm cô vào trong ngực, chống trên cửa tủ quần áo, nói khẽ bên tai cô: “Anh đương nhiên là biết, em chính là mèo của anh…”
Giọng nói của anh trầm thấp mà khàn khàn, mang theo một chút mùi rượu nhẹ nhàng đi vào tai cô, phảng phất như lời than thở tình đến tận cùng: “Bánh Trôi… của anh…”
Bạch Du Du lập tức ngơ ngác.
Cho nên… vừa rồi là anh cố ý trêu đùa mình sao?!