Lúc ăn cơm, Bạch Du Du cứ cảm thấy Lục Hàn Chi vẫn luôn nhìn cô. Cô không nhịn được ngẩng đầu lên. Qủa nhiên nhìn thấy Lục Hàn Chi ngồi đối diện đang chống cằm, lặng lẽ nhìn cô.
... Cô không có tai và đuôi mèo, vì vậy không có chỗ nào kỳ lạ, phải không?
Một lúc sau, Lục Hàn Chi nhẹ nhàng đẩy chiếc bánh ga-tô đến trước mặt cô.
Buổi trưa có một người hầu đến làm cơm. Có lẽ Lục Hàn Chi đã phân phó trước. Lúc xuống ăn cơm, Bạch Du Du thấy trên bàn ngoài đồ ăn thì còn có rất nhiều loại bánh ngọt khác nhau.
Lục Hàn Chi không bao giờ ăn đồ ngọt như vậy, vì vậy những thứ này đều là đặc biệt làm cho cô.
"Chiều nay anh đi công ty, em ở nhà một mình được không?"
Bạch Du Du gật đầu. Bạch Hiêu cũng sẽ sớm đến đón cô.
"Có thể tùy ý dùng những thứ trong phòng. Thiếu thứ gì thì nói cho anh biết." Lục Hàn Chi dừng một chút: "Em có điện thoại di động không?"
“Có.” Bạch Du Du lấy ra chiếc điện thoại di động mà Bạch Hiêu mua cho cô.
Lục Hàn Chi cầm lấy di động, lưu số của cô, nói: "Có việc gì thì gọi cho anh."
Thấy anh chuẩn bị rời đi, Bạch Du Du đứng dậy đi theo anh cho đến khi Lục Hàn Chi dừng lại ở cửa, nghiêng đầu nhìn cô.
Bạch Du Du dừng lại theo. Rồi cô chợt nhận ra cô vẫn giống như khi còn là một con mèo con, ngốc nghếch đi theo bước anh đưa anh ra cửa.
Bình tĩnh. Cho dù không phải là một con mèo con, việc đưa anh ra cửa cũng là điều rất bình thường.
Lục Hàn Chi đột nhiên đưa tay lên, chạm nhẹ vào đầu cô.
Đôi mắt anh dừng lại ở vầng trán mịn màng của cô. Anh dừng lại.
Bạch Du Du thấy anh nhìn chằm chằm vào mình như vậy, nghi hoặc hỏi: "Sao vậy?"
“... Không có gì đâu.” Lục Hàn Chi dời ánh mắt, khẽ nói: “Em hãy ở nhà nghỉ ngơi thật tốt, buồn chán thì hãy xem phim.”
Bạch Du Du gật đầu: "Vâng."
Sau khi nhìn thấy Lục Hàn Chi ra khỏi cửa, Bạch Du Du xoay người chạy lại ghế sô pha, nhào lộn mèo.
Lúc còn là một con mèo con, cho dù có ngu đến đâu cũng có thể lừa được, nếu thật sự không làm được thì vẫn có thể sử dụng sát chiêu cuối cùng - Ăn vạ. Nhưng chỉ cần nhớ đến những lần càn quấy Lục Hàn Chi trước đây, Bạch Du Du cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Cô bình tĩnh lại, mới gọi điện thoại cho Bạch Hiêu.
Bạch Hiêu nhanh chóng trả lời: "Du Du, em có khỏe không?"
“Em không sao, nhưng em vẫn còn hơi buồn ngủ.” Bạch Du Du dụi mắt nói: “Anh trai, anh có khỏe không?
“Anh không có việc gì.” Nghe giọng nói mơ hồ của cô, Bạch Hiêu nhẹ giọng nói: “Bây giờ cơ thể em chỉ là hơi yếu, cần phải chú ý nghỉ ngơi nhiều hơn. Anh sẽ mua cho em một ít thuốc bổ để bồi bổ cơ thể em.”
"Vâng. Sau này em sẽ cố gắng tập thể dục rèn luyện sức khỏe."
“Du Du.” Bạch Hiêu do dự, thận trọng nói: “Em có đồng ý về nhà với anh trai không?
Về nhà?
Bạch Du Du sửng sốt một lúc, rồi mới kịp phản ứng, nhà mà Bạch Hiêu nói, chính là nhà của anh ấy.
Hiện tại đó cũng là nhà của bọn họ.
Bây giờ, quả thực cô không thể ở lại nhà của Lục Hàn Chi như lúc cô là một con mèo nữa.
“Vâng, tất nhiên là em đồng ý.” Bạch Du Du nói: “Nhà của anh trai cũng chính là nhà của em, đúng không?”
“Tất nhiên.” Bạch Hiêu rất vui khi nghe cô nói như vậy.
Anh ấy nghĩ Bạch Du Du sẽ từ chối, nhưng không ngờ cô lại không chút do dự đồng ý.
Bạch Du Du ôm đệm ngồi trên ghế sô pha lắc lắc bắp chân: "Hiện tại em cảm thấy cơ thể đã khá hơn. Nhưng luôn cảm thấy mình nhỏ hơn trước một chút?"
Vừa nói cô vừa kéo cổ áo sơ mi xem xét, sau đó nâng bắp chân lên nhìn: "Giống như trẻ ra hai tuổi."
“Cái này không phải rất tốt sao?” Bạch Hiêu cười khẽ nói: “Em vốn chính là một cô gái nhỏ. Anh trai nằm mơ cũng muốn ở bên cạnh tự mình chăm sóc em, nhìn em lớn lên...”
Nghe anh ấy nói như vậy, trong lòng Bạch Du Du cảm động, lại có chút buồn.
“Anh trai, cảm ơn anh.” Cô nhẹ nhàng nói.
Cảm ơn anh đã cố gắng hết sức để cứu em khi em sắp chết.
Nếu không có Bạch Hiêu, có lẽ cô thực sự không còn trên đời này nữa.
Anh em bọn họ xa cách nhiều năm như vậy, không chỉ có Bạch Hiêu muốn bù đắp cho cô, mà Bạch Du Du cũng muốn bù đắp cho anh ấy.
Việc mà trước đây cô có thể làm được quá ít.
Lúc cô là một chú mèo con, mỗi ngày cô chỉ biết ăn, ăn, ngủ, rồi làm nũng, làm dễ thương. Nhưng khi là một con người, cô có thể làm được nhiều điều hơn.
Bạch Du Du chạy đến bàn ăn nốt số bánh còn lại, cầm điện thoại mở Weibo ra.
Hot search đầu tiên vẫn là về Lục Hàn Chi. Nhưng lần này là phim mới của Lục Hàn Chi. Kéo xuống nữa vẫn là chủ đề về mèo của Lục Hàn Chi.
Bạch Du Du 囧 囧 nhìn một ít Weibo có liên quan. Chỉ thấy một người hâm mộ của Lục Hàn Chi nói rằng nếu có thể làm mèo của nam thần và được anh ấy yêu thương một ngày, cuộc đời này cũng đáng.
Bạch Du Du im lặng che mặt. Cô đã làm một con mèo rất nhiều ngày rồi.
Trên Weibo của Lục Hàn Chi, bài đăng tìm kiếm mèo con đã bị xóa. Giang Ninh đã đưa ra thông báo nói rằng đã tìm thấy mèo con. Nhưng bây giờ Bạch Du Du mới biết Lục Hàn Chi đã tặng phần thưởng một ngàn vạn cho tổ chức cứu hộ thú cưng. Mà dưới Weibo của anh cũng có rất nhiều người hâm mộ đang nói về vấn đề này.
Bạch Du Du đọc rất nhiều bình luận, không khỏi nghĩ đến mấy ngày cô biến mất, Lục Hàn Chi thật sự điên cuồng đi tìm cô.
Cô muốn theo dõi Weibo của Lục Hàn Chi. Nhưng nghĩ đến thân phận hiện tại, có lẽ cô không thể sử dụng Weibo trước đây được nữa.
Trước đây cô cũng có rất nhiều người hâm mộ trên Weibo. Bởi vì từ năm nhất, cô thích vẽ một số truyện tranh ấm áp, cũng xuất bản một vài cuốn truyện tranh. Vì vậy cô đã tích lũy được không ít người hâm mộ. Ngoại trừ công việc bên ngoài, đây là nguồn thu nhập chính của cô, cho nên những năm đó trải qua cũng không quá khó khăn.
Có điều weibo này, cô không thể sử dụng được nữa.
Bởi vì bây giờ cô không còn giống như trước kia.
Bạch Du Du suy nghĩ một chút, đăng ký một Weibo mới, rồi theo dõi Lục Hàn Chi, còn có Giang Ninh và Khang Văn Trạch.
Weibo tên là -- Có một con mèo con tên là Tiểu Bạch.
Sẽ không ai biết đó là tên của cô, đúng không?
Đột nhiên, Bạch Du Du muốn gửi tin nhắn cho Lục Hàn Chi, nói cho anh biết cô muốn đến chỗ của Bạch Hiêu. Bấm vào số điện thoại di động của anh. Sau đó lại nghĩ có lẽ bây giờ anh đang bận nên không thể đọc tin nhắn được. Đang xoắn xuýt thì không cẩn thận gửi tin nhắn đi.
“A!” Cô còn chưa có đánh chữ! Có trời mới biết lúc nãy cô gửi cái gì kỳ quái gì đó.
Đúng lúc lúc này Lục Hàn Chi đang nghỉ ngơi, anh lấy điện thoại ra, bấm vào tin nhắn. Trên đó chỉ có một gương mặt biểu cảm--
Gương mặt biểu cảm của một con mèo.
“Hàn Chi, cậu cười cái gì vậy?” Giang Ninh ở bên cạnh nhìn anh một cái kỳ quái: “Không phải cậu cũng giống như A Trạch, quay video Bánh Trôi ôm bình sữa bú sữa?
“... Không có.” Lục Hàn Chi liếc nhìn điện thoại, lưu lại số điện thoại.
Khang Văn Trạch vô tội nói: "Chị Ninh, không phải chị cũng lưu đoạn video tôi quay sao?"
"Tôi có xem cũng là về nhà xem. Ai giống như cậu, không có chuyện gì liền lấy ra xem rồi cười ngớ ngẩn như vậy?"
Giang Ninh lại hỏi Lục Hàn Chi: "Đúng rồi, Bánh Trôi thế nào rồi?"
"Cô ấy rất tốt."
“Vậy là tốt rồi. Trước đây tôi đã nói qua với cậu quay quảng cáo công ích, cậu đã suy nghĩ chưa?” Giang Ninh nói đùa: “Cậu có muốn về nhà hỏi ý kiến mèo con nhà cậu không?
"... Quả thực cũng muốn hỏi một chút."
Giang Ninh nhìn vẻ mặt trầm tư của anh, lắc đầu: "Thật không thể tưởng tượng nổi... Tôi tự nhận tình cảm của tôi đối với Bánh Trôi cũng không ít hơn so với cậu."
Lục Hàn Chi khẽ nhíu mày: "Không giống."
"Có gì mà không giống? Tôi cũng là chủ cũ của em ấy mà." Giang Ninh nói: "Tuy rằng trước đây tôi không có nhiều thời gian ở cùng em ấy. Nhưng mà trên phương diện yêu thương em ấy, quả thực tôi không bằng cậu."
Lục Hàn Chi mỉm cười, nhấp một ngụm cà phê.
Anh và Giang Ninh đương nhiên là khác nhau.
Nhưng khác nhau như thế nào, hiện tại ngay cả chính anh cũng không rõ ràng.
Khi Bạch Hiêu đề nghị đưa em gái đi, suy nghĩ duy nhất của anh là không thể để anh ấy đưa cô đi.
Ít nhất trước khi anh suy nghĩ thấu đáo, anh sẽ không cho phép.
Hoạt động buổi tối bị kéo dài thời gian, khi Lục Hàn Chi trở về biệt thự thì trời đã tối.
Đèn trong đại sảnh bật sáng, nhưng không có ai, Lục Hàn Chi cởi áo khoác đi lên tầng 2. Phòng ngủ cũng trống không.
Bất luận là mèo con nhạy đến làm nũng khi anh trở về, hay là cô gái nhìn anh mỉm cười, đều không có.
Lục Hàn Chi sửng sốt trong chốc lát.
Đã... Đi rồi?
Anh xoay người bước ra khỏi phòng ngủ. Vừa định cầm điện thoại lên bấm số thì chợt thấy thư phòng đối diện sáng đèn.
Bạch Du Du ngủ gục trên bàn trong thư phòng.
Trên tay cô vẫn đang cầm một cây bút. Gương mặt nhỏ nhắn gục xuống bàn, dường như ngủ rất sâu.
Dưới ánh đèn, gương mặt của cô trắng noãn tinh xảo mà nhu hòa. Mái tóc dài phủ xuống bờ vai mảnh khảnh. Cả người thoạt nhìn nhỏ nhắn mềm mại.
Lục Hàn Chi nheo mắt, ánh mắt rơi vào cuốn sổ cô đang đè nó.
Đó là một bản phác thảo chưa sử dụng, bên trên là hình một người đàn ông và một con mèo con.
Bạch Du Du đang nằm mơ thấy mình là một mèo đi lạc, bản thân trở thành một con mèo bị lạc ở bên ngoài, không thể tìm thấy chủ của mình, sau khi chạy vô số ngã tư, cuối cùng cô cũng đã nhìn thấy chủ nhân!
Bạch Du Du kích động, vội vàng kêu meo rồi sung sướng chạy đến.
Cơ thể cô giật một cái, rồi cuối cùng cũng tỉnh lại, mơ mơ màng màng dụi mắt ngồi dậy dụi mắt, thì thấy Lục Hàn Chi đang đứng trước mặt mình.
Bạch Du Du sửng sốt, cúi đầu nhìn xuống, vội vàng ôm bức họa vào trong ngực, cẩn thận nâng mắt nhìn anh.
Trước khi đi, Lục Hàn Chi có nói cô có thể tùy ý sử dụng mọi thứ trong phòng. Vì vậy cô mới đến thư phòng vẽ một chút. Sẽ không... Tức giận nhỉ?
"Ăn cơm chưa?"
Bạch Du Du gật đầu.
Lục Hàn Chi lại hỏi: "Anh trai em đâu?"
"Anh ấy nói anh ấy tạm thời có nhiệm vụ, tối nay mới đến."
Kết quả là cô ngồi chờ chờ, vẽ một bức tranh rồi không cẩn thận ngủ quên mất. Không ngờ đã khuya lắm rồi.
Lục Hàn Chi trầm mặc một hồi, nói: "Nếu như em đồng ý, có thể ở lại đây."
Bạch Du Du ngơ ngác.
Bây giờ cô đã hồi phục thành hình người, nếu như không còn nơi nào để đi, cô cũng chỉ có thể đến chỗ của Bạch Hiêu.
Lúc cô còn là một con mèo con, cô có thể không chút kiêng kỵ ở trong ngôi nhà này, nhưng mà bây giờ cô đã không còn lý do gì để ở lại đây nữa.
Lục Hàn Chi chuyển chủ đề: "Em ôm cái gì trong tay?"
"... Là bức tranh em tùy tiện vẽ thôi."
Mặc dù đã trả lời, nhưng cô lại ôm chặt tập tranh trong tay, rõ ràng là không muốn cho anh xem.
Cảm giác một lần cầm bút lên vẽ khiến cô rất hoài niệm. Có thể vẽ được một bức tranh như vậy vẫn luôn là ước mơ của cô.
Có điều cô rõ ràng không có ý cho Lục Hàn Chi xem.
Lục Hàn Chi bình tĩnh nói: "Vẽ không tệ."
Đây có phải là đang khen cô không?
Chờ đã... Ý anh là anh đã nhìn thấy nó?
Bạch Du Du mở to mắt.
Lục Hàn Chi mỉm cười, quay người rời khỏi thư phòng.
Lúc này Bạch Du Du mới phản ứng kịp, lúc nãy cô ngủ thiếp đi, chắc chắn Lục Hàn Chi đã nhìn thấy nó.
Bức tranh mà cô vẽ, giống như lúc cô còn là mèo con ở bên cạnh Lục Hàn Chi.
Một tay Lục Hàn Chi đang thản nhiên chỉnh lại cà vạt, hơi cúi đầu xuống, trước mặt anh là con mèo nhỏ đang ngẩng đầu nhìn anh.
Rõ ràng đó là một ánh mắt từ trên cao nhìn xuống nhưng lại lộ ra vẻ dịu dàng khó tả.
Khi cô vẽ bức tranh này, trong lòng cô có một cảm giác ngọt ngào khó tả.
Có điều, mặc dù Lục Hàn Chi nói rằng cô vẽ tranh không tệ, nhưng Bạch Du Du lại cảm thấy rằng kỹ năng hội họa của cô đã thụt lùi rất nhiều. Bởi vì cô nghĩ cô không thể phác họa được tất cả khí chất và vẻ đẹp của Lục Hàn Chi.
Cô vẫn phải luyện tập chăm chỉ.
Mặc dù biết Lục Hàn Chi đã xem tranh của cô, nhưng Bạch Du Du vẫn lén lút giấu tập tranh trên giá sách.
Cô lặng lẽ bước ra khỏi thư phòng, đúng lúc nhìn thấy Lục Hàn Chi đang đi lên cầu thang, trên tay cầm một ly sữa.
Chắc là anh muốn nghỉ ngơi.
Đột nhiên Bạch Du Du nhớ ra điều gì đó --
Trước khi cô ngất đi, cô vẫn luôn ngủ trên giường của Lục Hàn Chi.
Lúc trước, khi còn là một con mèo con, cô ngủ trên ghế sô pha của Lục Hàn Chi, sau đó là ngủ bên cạnh gối của anh.
Đối với một chú mèo con, ngủ bên cạnh chủ nhân là không có gì sai.
Hơn nữa khi đó, không ai biết rằng trong thân thể của mèo con chính là linh hồn của một cô gái hai mươi tuổi, cũng không ai biết rằng cô thường cọ cọ trên ngực Lục Hàn Chi và nhìn gương mặt của anh.
Lại không có ai biết... Cô còn thậm chí len lén hôn Lục Hàn Chi.
Bạch Du Du không nhịn được im lặng che mặt.
Người bình thường nhớ lại những chuyện đã làm lúc còn là một con mèo con, khẳng định cũng sẽ cảm thấy vừa bực mình vừa buồn cười, phải không?
Lục Hàn Chi thấy cô đứng ở cửa, cúi đầu không biết đang suy nghĩ gì.
Lúc đó, Lục Hàn Chi dường như nhìn thấy con mèo nhỏ Ragdoll gây họa đang nấp ngoài cửa sợ hãi không dám bước vào. Một lúc sau, mới thò cái đầu nhỏ vào, nhìn anh kêu meo. Mãi đến khi anh vẫy vẫy tay thì nó mới chậm rãi đi đến bên chân anh, giả vờ khéo léo nhìn anh, bộ dạng đáng thương cầu xin tha thứ.
Nhưng anh chưa bao giờ nghĩ rằng mèo con mềm mại đáng yêu kia lại là một cô gái.
Bạch Du Du đột nhiên nhớ ra điều gì đó, xoay người chạy vào thư phòng, rồi ôm tập phác họa kia đi ra.
"Tập tranh này... Em có thể đưa cho anh được không?"
"Được."
"Cái đó..." Bạch Du Du đưa sổ và bút cho anh: "Anh có thể ký tên cho em được không?"
Lần trước cô len lén đến công ty Vân Tinh gặp Lục Hàn Chi, cũng là muốn xin chữ ký của anh.
Lục Hàn Chi không chỉ ký tên cho cô, mà còn có ấn tượng về cô.
Nhưng có lẽ không nghĩ cô và con mèo nhỏ Bánh Trôi có quan hệ với nhau nhỉ?
Nếu anh đoán được, vậy thì rất lợi hại.
Lúc còn là một con mèo con, cô luôn luôn ngước nhìn anh, bây giờ đã khôi phục bộ dạng trưởng thành, cô vẫn phải ngước mắt nhìn anh.
Bởi vì vóc người của cô quá! Lùn! Rồi!
Bình thường cao một mét sáu cũng không phải là lùn. Nhưng ở trước mặt Lục Hàn Chi cao gầy thì cô muốn nhìn thấy mặt anh, cũng chỉ có thể ngước đầu lên nhìn.
Sau khi Lục Hàn Chi ký tên xong thì thấy cô đang mở to mắt nhìn anh.
Từ góc độ của anh có thể thấy rõ hàng lông mi mảnh mai của cô, còn có lúc cười rộ lên thì sẽ xuất hiện má lúm đồng tiền nho nhỏ.
Anh cười, đưa tay búng trán cô: "Em còn muốn gì nữa?"
Bạch Du Du tỉnh lại, vô thức lấy tay che trán: "Không có."
Cô nhận cuốn sổ, nhìn thoáng qua. Lục Hàn Chi đã ký tên anh ở góc tranh.
Quả nhiên ngay cả chữ ký cũng dễ nhìn như vậy.
Bạch Du Du nhìn tên của Lục Hàn Chi, và đột nhiên muốn ấn dấu chân mèo in bên cạnh tên của anh, như vậy thì cả anh và mèo con đều cùng nhau ký tên.
Vô số người hâm mộ của Lục Hàn Chi muốn chữ ký của anh. Nói không chừng nếu bán được một chữ ký thì sẽ kiếm được rất nhiều tiền... Có điều cô sẽ không làm vậy.
Bạch Du Du ôm quyển sổ vào ngực: "Cảm ơn anh, em sẽ cất kỹ nó."
Lục Hàn Chi nói: "Không cần."
"Hả?"
“Em muốn anh ký bao nhiêu chữ ký cũng được.” Lục Hàn Chi thản nhiên nói: “Không cần phải cất kỹ.”
... Thì ra là ý này.
Lục Hàn Chi đưa ly sữa cho cô: "Em còn muốn ăn gì nữa không?"
Bạch Du Du cầm lấy ly sữa, vốn tưởng Lục Hàn Chi uống, không ngờ lại đưa cho cô.
“Anh không uống à?” Bạch Du Du dụi mắt.
"Anh uống rồi."
“Buồn ngủ rồi thì đi ngủ.” Lục Hàn Chi nói: “Tối nay anh của em sẽ không đến. Đêm nay trước cứ ngủ lại ở chỗ này của anh đi.”