Bạch Hiêu tối hôm đó hừng đông mới trở về.
Lúc xuất phát thì vội vàng, vừa xuống xe liền mở cửa sau lôi người bên trong ra.
“Đội trưởng Bạch, không cần phải nóng vội như vậy.” Người bị anh ấy kéo ra lảo đảo, lạnh lùng nói: “Nếu tôi không đồng ý, anh cảm thấy anh có thể ép tôi, hay là nắm được nhược điểm nào đó của tôi để ép buộc tôi?
"Không, tôi đang xin cậu giúp đỡ."
Thẩm Kha nghe thấy tiếng của hai người, dụi mắt từ trên ghế sô pha đứng dậy. Nhìn thấy người bên cạnh Bạch Hiêu, anh ta kinh ngạc: "Dung công tử? Thật sự có thể mời được cậu đến?"
Dung Thất không thèm nhìn Thẩm Kha, Bạch Hiêu cũng không có thời gian để ý tới anh ta. Hai người vội vàng lên lầu.
Bạch Du Du vẫn còn đang ngủ, sắc mặt hơi tái nhợt, cả người trông rất yếu ớt.
Dung Thất nheo mắt lại, đưa tay ra, vừa chạm vào lỗ tai của Bạch Du Du, thì tay hắn đã bị một bàn tay bên cạnh duỗi ra chặn lại.
Dung Thất thu tay về, liếc nhìn Lục Hàn Chi, cười nhạo: "Tôi không phải sàm sỡ cô ấy."
Lục Hàn Chi nhìn Bạch Hiêu: "Cô ấy còn có thể khôi phục lại hình dạng mèo con được không?"
"Nếu không thì sao?"
Bạch Hiêu tiến lên một bước, nhìn Lục Hàn Chi: "Lục tiên sinh, em gái tôi là một cô gái bình thường. Tôi hy vọng cậu có thể hiểu rằng hình dạng trước đây của Du Du chỉ là tạm thời. Sớm muộn gì em ấy cũng phải trở lại cuộc sống của người bình thường."
Lục Hàn Chi im lặng một hồi, gật đầu: "Tôi đã biết."
“Anh nói cũng thật dễ dàng.” Dung Thất mạn bất kinh tâm nói: “Tôi chỉ có thể cam đoan để cô ấy tạm thời khôi phục lại hình dạng con người. Sau này thế nào còn phải tùy tình huống.”
Sắc mặt Bạch Hiêu lập tức thay đổi: "Đây là có ý gì?"
“Gấp cái gì.” Dung Thất nhẹ giọng nói: “Anh quên mất tại sao cô ấy lại trở nên như vậy sao? Người có thể sống được, anh nên đi thắp hương bái phật. Ông cụ nhà tôi không ngại dùng bí thuật cứu cô ấy, gần như mất đi nửa cái mạng. Anh còn muốn thế nào nữa?"
“... Xin lỗi.” Bạch Hiêu cúi đầu, trịnh trọng nói: “Đại ân đại đức của Dung gia, tôi nhất định sẽ báo đáp.”
"Dung gia chúng tôi không bao giờ thích mang ơn người khác. Anh đã cứu Dung Tích một mạng. Chúng tôi cứu một mạng của cô ấy là điều nên làm, không cần anh báo đáp."
"... Vậy nhờ cậu, Dung công tử."
Dung Thất không nhịn được khoác khoác tay: "Tôi nói, hai người có thể đi ra ngoài trước được không? Cả hai cứ nhìn tôi chằm chằm như thế này. Tôi chịu rất nhiều áp lực. Nếu giữa chừng xảy ra chuyện gì, tôi không chịu trách nhiệm."
Trong thời gian chờ đợi này, Bạch Hiêu lo lắng đi qua đi về cửa.
Cảm giác này không khác gì người thân hồi hộp chờ đợi bên ngoài phòng mổ bệnh viện.
Hơn nửa tiếng sau, cửa mới mở ra.
“Thế nào?” Bạch Hiêu kéo Dung Thất lại.
“Người hồi phục.” Sắc mặt Dung Thất có chút mệt mỏi, hất tay Bạch Hiêu ra, nói: “Nhưng cơ thể cô ấy vẫn còn rất yếu. Nếu muốn hoàn toàn ổn định lại, cần phải có thời gian nghỉ ngơi nhất định.”
Bạch Hiêu sửng sốt: "Ý của cậu là..."
Dung Kỳ cong môi cười: "Đừng quá lo lắng. Dấu hiệu sinh tồn của cô ấy đã ổn định, cho dù có đến bệnh viện cũng không phát hiện ra điều gì không ổn. Nhưng nếu muốn cô ấy hoàn toàn khôi phục lại hình dạng con người bình thường ban đầu, thì cần phải có thời gian phục hồi. "
"... Nói vậy, em ấy còn có thể biến thành mèo con một lần nữa?"
"Mèo con thì sao. Con mèo kia còn do chính Dung Tích chọn, không tốt sao?"
"..." Bạch Hiêu nói: "Vậy phải đợi bao lâu mới có thể khôi phục lại bình thường?"
“Có lẽ là vài tháng, cũng có thể là nửa năm hoặc một năm.” Dung Thất suy nghĩ một chút, nói: “Nếu như lo lắng, an có thể đi tìm con nhóc Dung Tích, về phương diện này cô ấy giỏi hơn tôi.”
Dung Thất thở dài: "Trước đây lúc em gái anh chưa tỉnh đã bị đánh mất, cô ấy vẫn luôn tự trách, nghĩ rằng chính mình sơ suất nên mới để cho em gái anh mất tích. Nếu có thời gian, anh nên đến thăm cô ấy."
Bạch Hiêu trầm mặc gật đầu.
Kết quả này vốn đã rất tốt rồi, nhưng cũng chỉ là tạm thời. Chỉ cần trong thời gian dưỡng bệnh được chăm sóc tốt thì mọi chuyện sẽ tốt.
Quả nhiên Bạch Du Du đã khôi phục lại hình dạng bình thường, nhưng sắc mặt vẫn có chút tái nhợt.
Lúc Bạch Hiêu đến nhìn cô, Lục Hàn Chi đã ở bên giường.
Bạch Hiêu duỗi tay sờ trán Bạch Du Du. Nhiệt độ đã giảm xuống rồi, rốt cuộc anh ấy cũng thở phào nhẹ nhõm.
"Lục tiên sinh, lời chúng tôi vừa mới nói, hẳn là cậu đã nghe thấy hết?"
"Anh muốn nói gì?"
"Tình hình bây giờ của cô ấy, nói không chừng một ngày nào đó..." Bạch Hiêu thấp giọng nói: "Vì vậy tôi nhất định phải đưa Du Du đi."
"Anh có thể giải quyết vấn đề hiện tại của cô ấy?"
"... Tạm thời không thể." Bạch Hiêu nói: "Nhưng tôi là anh trai của cô ấy và tôi có trách nhiệm bảo vệ cô ấy. Tôi rất biết ơn Lục tiên sinh đã chăm sóc cho em gái tôi trong suốt thời gian qua..."
“Cho dù anh là anh trai của cô ấy.” Lục Hàn Chi nhẹ giọng nói: “Cũng không có quyền thay cô ấy đưa ra quyết định. Cô ấy muốn đi hay không, không phải lời anh nói là được.”
“... Cậu nói đúng.” Bạch Hiêu hít sâu một hơi: “Nhưng cậu cũng nhìn thấy rồi. Cô ấy đã khôi phục lại hình dạng bình thường rồi. Cô ấy không còn là mèo con ngày xưa nữa. Cậu là minh tinh lớn. Cô ấy ở trong nhà cậu như thế này, rất không tiện... "
“Không có gì là không tiện.” Lục Hàn Chi nhẹ giọng nói: “Anh nghĩ nhiều rồi.”
Bạch Hiêu: "..."
Ở công ty, Giang Ninh gọi điện cho Lục Hàn Chi hai lần nhưng đều không nghe máy. Gọi điện thoại đến biệt thự cũng không có ai trả lời. Nôn nóng muốn đi tìm anh thì Lục Hàn Chi gọi điện thoại đến.
"Lúc nãy tôi không nghe thấy điện thoại kêu, có chuyện gì sao?"
"Tạ ơn trời đất..." Giang Ninh thở phào nhẹ nhõm, không nhịn được nói: "Lục ảnh đế của tôi, Lục tiên sinh, cậu có biết hôm nay là ngày gì không? Buổi thử vai sắp bắt đầu, sao cậu còn không mau đến?!"
Là một trong những nhà sản xuất kiêm diễn viên chính của bộ phim mới, buổi thử vai ngày hôm nay, Lục Hàn Chi nhất định phải tham dự. Mắt thấy thời gian sắp đến, điện thoại của anh gọi không nghe máy, loại tình huống này rất là hiếm thấy. Cho dù một ngày bận rộn chỉ có ba bốn tiếng để ngủ, Lục Hàn Chi cũng sẽ không vô duyên vô cớ mất liên lạc.
“Xin lỗi, ở nhà đã xảy ra chuyện.” Lục Hàn Chi nói: “Tôi sợ không thể đến đúng giờ được. Nói bọn họ bắt đầu trước đi."
"Được rồi. Lát nữa tôi sẽ gửi video cho cậu... Là Bánh Trôi xảy ra chuyện gì sao?"
Giang Ninh hỏi xong thì thấy phía đầu bên kia điện thoại im lặng, trong lòng không khỏi căng thẳng, vội vàng hỏi: "Bánh Trôi bị bệnh sao?"
"... Không, cô ấy không sao."
Giọng điệu của anh giống như không có chuyện gì xảy ra, nhưng tâm tư của Lục Hàn Chi luôn rất khó đoán. Anh không muốn nói, không ai có thể hỏi ra được.
“A Ninh.” Lục Hàn Chi đột nhiên thấp giọng nói: “Nếu có một ngày chị phát hiện...”
"Phát hiện gì..."
"Không có gì. Buổi họp báo chiều nay tôi sẽ đến đúng giờ."
Lục Hàn Chi cúp điện thoại.
Loại chuyện này, cho dù nói ra cũng không ai tin.
Nếu không được tận mắt chứng kiến, anh cũng không thể tin được.
Nhưng đó là mèo con của anh, bất kể biến thành hình dạng gì...
Phía sau truyền đến tiếng chuông nho nhỏ.
Lục Hàn Chi ngẩn ra, quay đầu lại.
Bạch Du Du đứng ở cửa, giống như không dám đi vào. Cả người cô đều núp ở ngoài cửa, chỉ có thể nhìn thấy đôi chân trên mặt đất.
Bạch Du Du nắm lấy ống tay áo, hít sâu một hơi. Kết quả là mới quay người lại, cô đã thấy Lục Hàn Chi đang đứng sau lưng mình.
Nếu lúc này Bạch Du Du vẫn còn cái đuôi, e rằng sẽ sợ hãi mà dựng đứng lên.
"Không phải đã nói, không mang dép thì không được phép xuống giường sao?"
“... Em xin lỗi.” Bạch Du Du cúi đầu, nhìn thấy đôi dép lê bên cạnh Lục Hàn Chi, liền nhanh chóng xỏ chân vào.
"Đói bụng?"
"Không, không phải..." Bạch Du Du phát hiện mỗi lần cô đứng trước mặt sẽ căng thẳng mà nói lắp, chỉ có thể chậm rãi nói từng chữ: "Em muốn hỏi, có thể sử dụng phòng tắm của anh một chút được không?"
“Em muốn dùng gì trong phòng cũng đều được.” Lục Hàn Chi dừng lại, sau đó bình tĩnh nói: “Trước đây không phải đã dùng phòng tắm rất nhiều lần rồi sao?
...
Bạch Du Du che mặt đi vào phòng tắm. Sau khi hoàn hồn mới nhận ra gương mặt mình trong gương đã biến thành một quả táo nhỏ.
Khi tỉnh dậy, cô liền phát hiện trên giường đặt quần áo và điện thoại di động mà Bạch Hiêu mang đến cho cô. Bạch Hiêu để lại cho cô một mảnh giấy nhắn, nói rằng anh phải đưa người về, sẽ sớm quay lại.
Quản gia không có ở đây nên trong biệt thự chỉ còn lại cô và Lục Hàn Chi.
Nhớ đến mấy lời nói lúc nãy của Lục Hàn Chi, Bạch Du Du không thể bình tĩnh lại.
Khi còn là một con mèo con, cô đã sử dụng phòng tắm rất nhiều lần. Hơn nữa còn là do chính tay Lục Hàn Chi tắm cho cô...
... Tại sao cô lại bỗng nhiên cảm thấy xấu hổ khi chiếm tiện nghi của Lục Hàn Chi vậy nhỉ?
Bạch Du Du hít sâu một hơi, đột nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa.
“Không nên tắm quá lâu.” Giọng nói của Lục Hàn Chi: “Nếu cảm thấy không thoải mái thì đi ra.”
Bạch Du Du vội vàng đáp: "Vâng, em biết rồi."
Bạch Du Du tắm rửa xong, mặc quần áo tử tế. Lúc đi ra thì thấy Lục Hàn Chi đứng trên ban công. Cô đột nhiên trở nên căng thẳng.
Cô có chút nhớ lúc còn là mèo con. Nếu lúc này là mèo con, cô nhất định sẽ chạy đến bên anh.
... Cứu mạng! Cô đột nhiên rất muốn làm vậy, làm sao bây giờ 0(≧ 口 ≦)0
Lục Hàn Chi nghe thấy động tĩnh của cô, quay đầu lại, liền sửng sốt.
Bạch Du Du thay áo choàng tắm, mặc bộ quần áo giống như lúc gặp cô ấy ở cửa công ty. Mái tóc dài buông hờ hững phía sau, làn da trắng gần như trong suốt hơi ửng đỏ.
Trong nháy mắt, Lục Hàn Chi dường như nhìn thấy con mèo con đang mở to đôi mắt vô tội, cẩn thận nhìn anh.
Hình dạng bây giờ của cô bây giờ giống như một cô gái mười bảy, mười tám tuổi.
Nhưng đôi tai đầy lông, cái đuôi luôn ngoe nguẩy, giống như lại đột nhiên xuất hiện trên người cô, tựa như một ảo ảnh.
Lục Hàn Chi vươn tay: "Lại đây."
Bạch Du Du bước tới.
Cô không đi đến trước mặt anh, mà cách anh vài bước và nhìn anh.
Lục Hàn Chi đi đến trước mặt cô, đưa tay nhẹ nhàng nâng cằm cô lên.
Bạch Du Du theo bản năng nheo mắt lại, trong giây tiếp theo cô cảm thấy tay anh chạm vào cổ mình.
Chiếc chuông nhỏ bị ngón tay anh nhẹ nhàng chạm vào, phát ra âm thanh thanh thúy.
"Có thấy chặt không?"
Bạch Du Du lắc đầu: "Không sao."
Cổ của cô mảnh mai. Mèo con đeo chuông bị lỏng lẻo, bây giờ không cảm thấy chặt.
Hơn nữa chiếc chuông này rất tinh xảo, đeo trên cổ cô, thoạt nhìn giống như một vật trang trí nhỏ. Nếu như không nói ra thì không ai biết đó là chiếc chuông được đặt làm riêng cho một chú mèo con.
“Vậy thì trước tiên cứ mang nó.” Lục Hàn Chi cúi đầu nhìn cô gái trước mặt nói: “Nếu em cảm thấy không thoải mái thì nói cho anh biết."
Bạch Du Du gật đầu, không nhịn được hỏi: "Anh không giận em sao?"
"Vì sao nghĩ anh sẽ tức giận?"
Bạch Du Du kinh ngạc nhìn anh.
Bởi vì cô vẫn ở trong hình dạng một con mèo con ở bên cạnh anh, chưa từng nói cho anh biết sự thật, cho dù trước đó cô đã khôi phục lại hình dáng thật, nhưng vẫn lại biến trở lại thành mèo con.
Thực ra cô rất ích kỷ. Cho dù biết chuyện này là sai, nhưng vẫn không nhịn được muốn trở về bên cạnh anh.
Bởi vì cô biết anh chỉ nhận hình dạng mèo con của cô.
Cho dù cô không thể nói chuyện cũng được... Khi đó, cô chỉ muốn trở về bên anh, không để anh lo lắng.
Cuối cùng Bạch Du Du cũng hiểu tại sao cô trở lại hình dáng ban đầu, nhưng không có một chút vui vẻ nào.
Vì điều cô sợ nhất là anh sẽ nghĩ cô nói dối anh, sợ anh tức giận, hơn nữa sợ anh sẽ bỏ cô. Vì vậy lúc đó cô sợ hãi trốn tránh không dám gặp anh.
Không biết từ khi nào, cô lại sinh ra sự ỷ lại vào Lục Hàn Chi.
Nhưng mà trong lòng cô vẫn luôn cảm thấy có chút áy náy với anh.
Đôi khi nửa đêm tỉnh dậy, nhìn thấy gương mặt đang say ngủ của Lục Hàn Chi, cô sẽ cảm thấy tự trách vô cùng. Nhưng loại hổ thẹn tự trách này, cô chỉ có thể đè nén mà không thể nói ra.
Tất cả yếu đuối và bất lực trong quá khứ chỉ có thể một mình chịu đựng, chôn sâu trong lòng. Bởi vì không có ai nghe cô nói, cũng không có ai giống như Lục Hàn Chi, bảo vệ, nuông chiều cô vô điều kiện.
Người đàn ông này cho cô sự dịu dàng, cưng chìu mà cô chưa từng có. Cho dù biết bản thân sẽ sa vào vũng lầy, cô cũng không thể kiềm chế được.
Không ai biết cô có bao nhiêu sợ hãi và áy náy.
"... Khóc cái gì?"
Bạch Du Du lắc đầu, nước mắt tụ lại quanh tròng mắt, từng giọt từng giọt nước mắt tụ lại.
"... Xin lỗi, em không cố ý lừa gạt anh."
Cô đưa tay dụi mắt, nỗi buồn uất ức trên lồng ngực tuôn ra như thủy triều. Cuối cùng không kìm được nước mắt, giọng nói nghẹn ngào: "Em không muốn anh tức giận..."
Nước mắt làm mờ tầm nhìn của cô. Bạch Du Du muốn dụi mắt, nhưng tay đã bị Lục Hàn Chi cầm lấy.
Cô vô thức nhìn bàn tay bị Lục Hàn Chi nắm lấy. Một giây tiếp theo lại bị anh đã ôm lấy eo, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng.
Bạch Du Du cảm giác được bàn tay anh vuốt ve tóc cô. Gương mặt đầy nước mắt của cô cọ cọ vào ngực anh.
Giống như mèo con lần nào cũng vùi trong lòng anh.
Ngay cả tiếng khóc cũng giống như tiếng khóc nức nở của mèo con lúc oan uổng, làm cho trái tim người khác đều mềm nhũn ra.
"Em có phải là mèo của anh không?"
Bạch Du Du ở trong lòng anh buồn rầu ừ một tiếng.
Cô vẫn luôn như vậy.
"Vậy anh sẽ không tức giận."
Bạch Du Du nức nở: "... Nhưng bây giờ em không phải là mèo."
Lục Hàn Chi mỉm cười: "Ai nói không phải?"
Có lẽ là không biết từ lúc nào, trong lòng anh đã mơ hồ đoán được... Chỉ là anh không thể thuyết phục phỏng đoán của mình là đúng, cuối cùng cũng chỉ là tự giễu mình mà thôi.
Nhưng bây giờ, dù phỏng đoán không thể tưởng tượng được, đều đã trở thành hiện thực.
Cô gái ở bên ngoài công ty hôm đó, đỏ mặt, cẩn thận xin chữ ký của anh.
Cô gái nhỏ thút thít trong lòng anh lúc này.
Đều là mèo con của mình.
Mèo con của anh, từ trước đến nay đều rất biết điều. Cho dù có nghịch ngợm hơn, có ỷ lại vào anh nhiều hơn cũng không thành vấn đề.
Từ trước đến nay đều yêu thương bảo vệ nâng niu trong lòng bàn tay, không muốn để cho cô chịu một chút tủi thân nào.
Tại sao lại có thể tức giận được chứ?