Nhưng mà, dường như Lục Hàn Chi đã hiểu lầm, nói quản gia mang bình sữa và thức ăn đến đút cho cô.
Lưỡi mèo con vừa sợ nóng vừa sợ lạnh. Lục Hàn Chi phải thử qua nhiệt độ của bình sữa rồi mới đút cho cô ăn.
Bạch Du Du tỏ tình lần đầu không thành công nên vừa uống sữa vừa ôm bình sữa càu nhàu. Uống xong thì cô đi tới tay Lục Hàn Chi, cọ cọ vết sữa còn dính trên miệng lên tay anh.
Tay bị dơ mà Lục Hàn Chi không tức giận, anh chỉ nhìn cô mỉm cười.
Bạch Du Du có chút buồn bực, nhịn không được lại dùng móng vuốt đạp nhẹ vào bàn tay anh. Lần này Lục Hàn Chí không hề tránh mà vươn lòng bàn tay ra. Lúc Bạch Du Du đạp xuống thì anh cầm lấy bàn chân của cô lắc nhẹ.
Bạch Du Du cụp mắt xuống nhìn tay anh.
Cầm, cầm chân người ta không buông, không biết là người ta sẽ ngại ngùng sao?
Bạch Du Du vừa xấu hổ vừa đặt bàn chân còn lại vào lòng bàn tay còn lại vào lòng bàn tay anh. Sau đó đầu nhỏ ngại ngùng quay sang chỗ khác không nhìn anh.
Trong lòng thì cười trộm, nhưng dù sao thì anh nghe cũng không nghe thấy.
Nhưng mà cô lại nghe thấy tiếng cười khẽ của Lục Hàn Chi.
Có lẽ là do âm thanh của anh quá êm tai cho nên lỗ tai Bạch Du Du hơi nóng. Cô muốn dùng bàn chân xoa xoa lỗ tai của mình, nhưng Lục Hàn Chi không chịu buông ra.
Bạch Du Du nhịn không được ngước mắt lên nhìn anh.
Trong đôi mắt sâu thẳm của Lục Hàn Chi, chỉ có bóng dáng nhỏ bé của cô.
Bạch Du Du nghiêng đầu.
Mỗi ngày đều suy nghĩ làm sao để tỏ tình với chủ nhân, có phải cô là con mèo duy nhất như vậy không?
Bạch Du Du quyết định không cần thận trọng như vậy nữa, cô phải dũng cảm nói với anh rằng cô rất thích anh, và sẽ không bao giờ rời xa anh nữa.
Chỉ cần anh cho phép, cô sẽ luôn ở bên cạnh anh.
Nhưng những việc mà một con mèo có thể làm được là quá hạn chế, đặc biệt là mỗi khi cô muốn bày tỏ điều gì đó, Lục Hàn Chi đều nghĩ rằng cô muốn chơi với anh hoặc là cô đói bụng làm nũng với anh.
Cho dù cô chỉ là một con mèo, cô cũng muốn bày tỏ với anh rằng cô thích anh như thế nào.
Lục Hàn Chi cầm điện thoại di động đang reo, sờ sờ cái đầu nhỏ của cô: "Ngoan, anh đi xử lý công việc, em tự chơi."
Bạch Du Du kêu meo meo, rồi nhảy xuống khỏi đùi anh.
Mặc dù anh đã tạm ngừng công việc nhiều ngày nhưng mà đoàn đội phía sau và Vân Tinh vẫn hoạt động bình thường. Ngoại trừ các cuộc gọi nội bộ của công ty thì cũng không ảnh hưởng nhiều đến Lục Hàn Chi. Đoàn phim cũng đã trở lại quay phim như thường. Mà hiện tại anh đã có thể bình thường trở lại, khiến nhiều người thở phào nhẹ nhõm.ền>
Mặc dù có địa vị cao trong giới nhưng Lục Hàn Chi cũng nổi tiếng là người khiêm tốn và chuyên nghiệp. Ngoại trừ việc ngừng hoạt động một năm vì lý do cá nhân, đây gần như là lần đầu tiên anh gặp phải tình trạng đặc biệt như vậy.
Weibo đó hiện tại vẫn bị chia sẻ điên cuồng. Bỏ qua những người có mục đích khác hoặc những người vào xem náo nhiệt, đội ngũ người hâm mộ của Lục Hàn Chi cũng đã tự mình đi tìm mèo con của thần tượng bị bắt mất. Cũng có không ít người đã từng bị mất thú cưng trước đó vào bày tỏ bọn họ hiểu rất rõ tâm trạng này. Minh tinh cũng là người bình thường, cũng có những cảm xúc của người bình thường.
Rất nhanh, người đại diện của Lục Hàn Chi đưa ra thông báo cho biết chú mèo con mà Lục Hàn Chi đang tìm kiếm đã trở về an toàn, đồng thời gửi lời cảm ơn đến những người đã nhiệt tình giúp đỡ.
Ngay sau đó, Lục Hàn Chi dùng danh nghĩa cá nhân quyên góp toàn bộ số tiền thưởng tìm kiếm mèo con là một nghìn vạn cho các tổ chức cứu hộ thú cưng khắp nơi.
Lúc hành động của Lục Hàn Chi bị tuôn ra, nhiều fan xúc động đến phát khóc, họ đều cho rằng nam thần của họ không hề lạnh lùng, không xa cách, chỉ là hiếm khi tỏ ra ôn nhu lương thiện mà thôi.
Vốn chuyện anh đăng Weibo tìm mèo con đã trở thành chủ đề hot, nay lại một lần nữa được lên chủ đề hot.
Tuy nhiên, sự quan tâm của người hâm mộ ngày càng tăng cao, đặc biệt là khi tất cả những bức ảnh Lục Hàn Chi chụp chung với mèo cưng đều bị lộ ra ngoài. Sau khi chúng xuất hiện trên tạp chí, những người hâm mỗi ngày đều lên weibo gào thét yêu cầu Lục Hàn Chi tung ảnh mèo con lên, cho dù anh và mèo con không cần chụp chung một bức ảnh cũng được.
Nhiều fangirls bày tỏ mèo con dễ thương này quả thật là một tiểu tiên nữ mèo kéo nam thần xuống khỏi đàn thờ. Nếu có thể trở thành mèo của nam thần, được anh cưng chiều dù chỉ một ngày thôi thì cuộc đời này thật đáng giá!
Nhưng mà Lục Hàn Chi không để ý đến những điều này.
Bảo bối của anh, đã mất đi một lần, sao có thể lại để người khác thèm muốn?
Chỉ là mèo con của anh đã trở nên hoàn toàn nổi tiếng. So với mấy tiểu thịt tươi kia, mèo của nam thần có tỷ lệ tìm kiếm trên Internet cao nhất.
Đương nhiên, hiện tại những chuyện này không liên quan gì đến Bạch Du Du. Bởi vì từ khi cô trở về, Lục Hàn Chi càng xem trọng việc bảo vệ cô hơn so với trước đây. Vì chuyện lần trước, cho nên cô đoán rằng có lẽ anh sẽ không thường xuyên đưa cô đi cùng, dù sao cũng có một số hoạt động công khai, không tiện đưa cô đi.
"Ừm, hội nghị ngày mai tôi sẽ tham dự, buổi họp báo thì đổi sang ngày 16..."
Bạch Du Du thừa dịp Lục Hàn Chi đang nghe điện thoại, cô ngồi dậy từ trên đùi Lục Hàn Chi, móng vuốt nhanh tay lẹ mắt --
Mắt thấy sắp chụp được, móng vuốt của cô bị Lục Hàn Chi nhẹ nhàng cầm lấy.
“Cái này em không được ăn.” Lục Hàn Chi thấp giọng cảnh cáo, rồi nói với đầu bên kia điện thoại: “... Những chuyện còn lại, chờ tôi trở về công ty rồi hãy nói."
"Meo meo..." Bạch Du Du chột dạ rụt chân lại, ngồi trên đùi anh vẫy đuôi.
Lục Hà Chi cầm một miếng ức gà nhỏ lên đút cho cô: "Ngoan, ăn cái này đi."
Bạch Du Du há miệng cắn, sau khi ăn xong liền ôm lấy ngón tay anh liếm liếm, giương mắt nhìn anh.
Lục Hàn Chi lại đút cho cô ăn thêm hai miếng, sờ sờ bụng cô, nói: "Ăn nữa bụng sẽ căng."
Bạch Du Du vội vàng giấu bụng đi, ai cho anh sờ bụng người ta!
"Tiên sinh, bác sĩ Thẩm đến!"
Lục Hàn Chi cau mày.
Mặc dù Thẩm Kha cũng là một trong số ít bạn bè của Lục Hàn Chi, nhưng mà tình bạn của bọn họ không sâu sắc. Thẩm Kha luôn có một chút bí ẩn, trừ khi Lục Hàn Chi bị bệnh, quản gia gọi cho anh ta, anh ta cũng sẽ rất ít khi đến đây.
Vừa bước vào, Lục Hàn Chi liền hỏi: "Gần đây cậu rất rảnh?"
Thẩm Kình cười ha ha, "Ừ, gần đây nhàn rỗi quá, muốn tới chỗ của cậu uống trà, nhân tiện xem cậu thế nào. Sao vậy, không chào đón tôi?"
Lục Hàn Chi nói với quản gia: "Đổi cà phê đã pha cho cậu ta thành trà."
Quản gia mỉm cười rồi đi.
“Nghe nói con mèo con thất lạc của cậu đã được tìm thấy?” Thẩm Kha ngồi trên ghế sô pha nhìn quanh: “Cô ấy... Ách, mèo con đi đâu rồi?
"Không phải cậu đến thăm tôi sao?"
"Thuận tiện nhìn luôn con mèo con đáng yêu của cậu không được sao?"
Bạch Du Du chạy ra khỏi phòng tắm, nhìn thấy Thẩm Kha thì nghiêng đầu nghi ngờ.
Lục Hàn Chi đưa tay về phía cô: "Lại đây."
Bạch Du Du ngoan ngoãn bước tới, bị Lục Hàn Chi bế lên đặt trên đùi.
"Tinh thần của nó rất tốt. Xem ra ở bên ngoài nó không gặp phải đau khổ gì." Thẩm Kha nhìn mèo con, sau đó lại nhìn Lục Hàn Chi, nói: "Nghe nói gần đây tình trạng của cậu rất tệ. Có phải cậu lại bị chứng mất ngủ vào ban đêm không?"
Mất ngủ?
Bạch Du Du mở to mắt.
Chẳng trách cô lờ mờ cảm thấy Lục Hàn Chi buổi tối ngủ không ngon.
“Không sao đâu.” Lục Hàn Chi nhẹ giọng nói: “Nó trở về, là tôi có thể ngủ ngon.”
"Không phải là cậu lại uống loại thuốc trước kia đấy chứ? Loại thuốc đó, đừng uống là tốt nhất. Nó không tốt cho sức khỏe. Áp lực công việc của cậu rất lớn. Nếu cảm thấy khó chịu thì phải chú ý nghỉ ngơi."
"Tôi biết."
Bạch Du Du lo lắng nhìn anh. Cô chợt nhớ ra hôm đó lúc Lục Hàn Chi bị ốm, hình như anh có uống thuốc, nhưng cô lại nghĩ đó là thuốc cảm.
Bây giờ Thẩm Kha nói vậy, chắc chắn viên thuốc đó là viên thuốc ngủ. Thảo nào lúc anh bị sốt, gọi mãi mà anh vẫn không tỉnh.
Quản gia bưng trà tới: "Bác sĩ Thẩm đã ăn cơm chưa?"
“Tôi ăn rồi.” Thẩm Kha cười nói: "Có điều tôi không ngại ở lại ăn cơm tối, chỉ sợ làm phiền mọi người.”
Lục Hàn Chi liếc nhìn anh ta một cái: "Hiếm khi cậu nhàn rỗi như vậy, ở lại ăn cơm đi."
Bữa trưa vừa qua, thời gian cách bữa tối còn xa, Lục Hàn Chi và Thẩm Kha ngồi nói chuyện liên quan đến điện ảnh. Bạch Du Du vẫn đang lắng nghe, nhưng dần dần cảm thấy hơi buồn ngủ. Cô ngáp dài rồi nép vào lòng Lục Hàn Chi dần dần chìm vào giấc ngủ.
Cô bị tiếng chuông điện thoại của Lục Hàn Chi đánh thức. Vừa mở mắt ra là thấy Lục Hàn Chi nhấc máy, thấy cô đã tỉnh nên bế cô đặt lên sô pha, cầm điện thoại lên trả lời.
"Bánh Trôi."
Bạch Du Du quay đầu lại nhìn Thẩm Kha, nghiêng đầu nhỏ nghi ngờ.
Thẩm Kha chớp mắt nhìn cô.
Bạch Du Du: "?"
Thẩm Kha đứng dậy ngồi ở bên cạnh cô, cười híp mắt nhìn cô: "Xin chào, Du Du."
Bạch Du Du: "!!!"
Vừa rồi cô có nghe nhầm không? Thẩm Kha vậy mà gọi tên cô sao?!
Bạch Du Du sửng sốt. Lông mao gần như dựng đứng hết cả lên, nhưng ngay sau đó Thẩm Kha vươn tay ra nhẹ nhàng vuốt đầu cô, "Đừng sợ, anh là bạn của anh trai em. Tình huống lúc trước em ở đây, cũng là do anh nói cho anh của em biết."
Nghe anh ta nói vậy, Bạch Du Du đột nhiên hiểu ra.
Cô thở phào nhẹ nhõm, nhưng đồng thời cũng cảm thấy rất kỳ lạ, làm sao Thẩm Kha lại biết cô là Bạch Du Du?
Nghĩ như vậy, hình như từ lúc bắt đầu anh trai cô cũng không cảm thấy việc cô biến thành một con mèo con là kỳ lạ. Lúc đó Bạch Du Du quá kích động khi gặp Bạch Hiêu, không hỏi kỹ anh ta, sau này lại vì chuyện Lục Hàn Chi mà sốt ruột muốn trở lại bên cạnh anh.
Thẩm Kha dường như nhìn ra nghi ngờ của cô, liếc nhìn Lục Hàn Chi đang đứng ở cửa sổ nghe điện thoại bên ngoài, nói nhỏ: "Anh biết hiện tại em có rất nhiều chuyện không hiểu. Trước tiên em đừng gấp, chỉ cần nghe anh nói."
Ngay từ đầu Bạch Du Du đã không cảm thấy anh ta có ác ý, bây giờ lại biết anh ta là bạn của Bạch Hiêu, cô không còn lo lắng nữa, gật đầu với anh ta.
“Nguyên nhân khiến em trở thành mèo con là do tai nạn xe cộ trước đây, không thể cứu được.” Thẩm Kha nói nhỏ: “Anh cũng không biết rõ tình hình cụ thể nên không thể nói cụ thể cho em. Nhưng em phải nghìn lần nhớ kỹ, nếu cảm thấy cơ thể có gì đó không ổn, nhất định không được hoảng sợ, mà cố gắng che giấu rồi liên lạc với anh trai của em trước ”.
Nhìn thấy bộ dạng cẩn thận gật đầu khôn khéo của cô, Thẩm Kha thở dài. Dù sao Bạch Du Du vẫn chỉ là một cô bé mới bước sang tuổi 20. Trải qua một lần chết, đại nạn không chết nhưng lại biến thành bộ dạng như bây giờ, cũng không thể tránh được hậu quả. Ai ngờ được ngay lúc đó lại có biến cố xảy ra, không có tỉnh táo được thì sẽ mất đi.
Lúc đó anh ta không có mặt tại hiện trường. Bạch Hiêu cũng không nói cho anh ta biết.
Sau đó, Bạch Hiêu gần như phát điên đi tìm cô. May mắn thay, Thẩm Kha đã từng ở chỗ của Bạch Hiêu nhìn thấy qua ảnh chụp mèo con Bạch Du Du, giúp đỡ Bạch Hiêu tìm kiếm, mới có thể ở liếc mắt nhìn một cái liền phát hiện ra cô ở chỗ Lục Hàn Chi.
Mặc dù Bạch Hiêu mất hứng về việc em gái mình trở về với Lục Hàn Chi, nhưng cũng không quá bài xích. Bởi vì chuyện Lục Hàn Chi tìm kiếm Du Du, đại khái Bạch Hiêu cũng đồng cảm với cảm giác đó.
Chỉ là... Mới qua một ngày, mà Bạch Hiêu đã nóng lòng muốn để anh ta tới đây để xác nhận em gái mình có an toàn hay không. Bạch Hiêu quá mức lo lắng cô. Mà Lục Hàn Chi bảo vệ Du Du cũng không tệ hơn người anh trai kia đâu.
Nghĩ đến nếu một ngày Lục Hàn Chi nhìn thấy hình dạng thật của Bạch Du Du, không biết... Có bài xích chuyện đó không?
Với mức độ yêu thích Du Du của Lục Hàn Chi bây giờ...
Thẩm Kha nhìn thoáng qua Lục Hàn Chi. Dựa vào hiểu biết của anh ta đối với Lục Hàn Chi, để Lục Hàn Chi thích một thứ gì đó là rất khó. Vì vậy một khi đã có tình cảm với thứ gì đó, anh sẽ không bao giờ dễ dàng thay đổi.
Hơn nữa, vị anh trai nào đó đã sớm điều tra rõ ràng tất cả bối cảnh, những chuyện từng trải qua của Lục Hàn Chi, bao gồm cả tính cách, nhân phẩm và sở thích. Đối với người khác mà nói việc điều tra này rất khó, cũng chỉ có Bạch Hiêu mới có khả năng đó thôi.
Nhưng dù sao chuyện này cũng quá khó tin. Đừng nói là Bạch Hiêu, cho dù là Thẩm Kha cũng không dám mạo hiểm quá mức như vậy.
Anh ta giống Bạch Hiêu, thực sự không muốn Bạch Du Du ở lại bên cạnh Lục Hàn Chi, ít nhất cũng phải đợi cơ thể của cô ổn định mới được.
“Thẩm Kha.” Giọng nói lạnh lùng của Lục Hàn Chi truyền đến: “Bỏ tay ra.”
Thẩm Kha vội vàng lấy bàn tay đang đặt trên người Bạch Du Du ra. Khi nhìn thấy ánh mắt của Lục Hàn Chi, hắn lập tức có cảm giác giống như bị Bạch Hiêu dọa.
Hai người này... Ở phương diện khác thực sự rất giống nhau.
Thẩm Kha buồn cười: "Không được sờ?"
"Không được." Lục Hàn Chi bước tới, bế mèo con lên: "Cậu biết trước đây em ấy bị người ta bắt đi, lại bị hoảng sợ, cho nên không thích người khác chạm vào em ấy."