Anh Đào Truyện

Chương 46




Sáng sớm hôm sau, Thạch Tuyên theo ngự y tới Đông Cung.

Trong tẩm cung của thái tử mùi rượu rất nồng, căn phòng to lớn khiến nam nhân gầy yếu nằm trên giường phá lệ âm trầm. Hắn còn chưa tỉnh, tóc mai có chút tán loạn, hốc mắt hãm sâu, trên sống mũi cao phủ một tầng mồ hôi.

Ngự y bắt mạch cho hắn, mặt mày căng thẳng.

“Hoàng huynh…”

“Nhị điện hạ đừng lo lắng, bệnh của Thái tử, là từ tâm mà phát, tích tụ trong ngực, dẫn đến khí huyết không thông. Thần muốn xin Hoàng Thượng triệt tiêu lệnh cấm, ra ngoài đi dạo sẽ khiến thân thể khỏe lên, nếu cứ thế này, chỉ sợ cũng thuốc và châm cứu cũng vô ích …”

Thạch Tuyên gật gật đầu, cho ngự y lui, ngồi vào bên giường Thạch Thúy, ngón tay khẽ xẹt qua tuấn nhan như đao khắc.

“Đại hoàng huynh, huynh thật đáng thương… … …”

“Chát” một tiếng, tay Thạch Tuyên bị hất ra.

Thạch Thúy híp mắt nghiêng người đứng lên “Ngươi rốt cục đã trở lại…”

Thạch Tuyên sửng sốt, lập tức khôi phục biểu tình chết lặng “Thần đệ nghe nói hoàng huynh ngã bệnh, đặc biệt tới thăm.”

“Ta chưa chết được… Làm phiền ngươi hao tâm tổn trí.”

“Sao lại nói thế, chẳng lẽ là thần đệ tới không đúng lúc? Quấy rầy giấc ngủ của hoàng huynh?”

“Đúng vậy, ngươi biết vậy sao còn không đi?”

Thạch Tuyên kề sát tai Thạch Thúy “Không biết hoàng huynh đang mơ về vị mỹ nhân thanh tao nào nhỉ?”

Thạch Thúy rùng mình, túm cổ áo Thạch Tuyên “Quả nhiên là ngươi! Khó trách ngày kế đại quân xuất phát, mà phụ hoàng lại đem ta cầm tù ở trong này!”

Thạch Tuyên cũng không phủ nhận, trong mắt chỉ có khinh thường.

“Nói! Sao ngươi lại biết!”

“Sao ta có thể biết được? Đương nhiên, là mẫu hậu nói cho ta biết …”

Thạch Thúy một quyền đấm hắn ngã xuống đất, Thạch Tuyên cũng không tránh né, đứng lên vỗ vỗ vạt áo, ánh mắt trấn định nhìn Thạch Thúy.

“Ngươi tin cũng được, không tin cũng được, chuyện tới nước này rồi thì nói gì cũng vô ích thôi…”

Thạch Thúy hừ lạnh một tiếng, “Tiểu nhân như ngươi cũng muốn chiếm lấy vị trí này sao?”

“Ta kỳ thật cũng không muốn phiền toái như vậy, đáng tiếc, nếu là đương kim Thái tử vô năng, ta cũng chỉ có thể thuận theo ý phụ hoàng, gắng gượng mà làm.”

“Ta thật muốn xem ngươi có bản lĩnh này hay không …”

Thạch Tuyên khiêu khích nhướn mày, “Thần đệ chắc chắn sẽ không để cho đại hoàng huynh thất vọng…”

Dứt lời liền khoác áo choàng, ra khỏi tẩm cung.

Đợi tiếng bước chân xa dần, Thạch Thúy một tay chống mép giường, nôn ra một bãi máu loãng.

Tiểu thái giám vừa mang nước nóng vào sợ đến mức chân tay luống cuống “Điện hạ! Điện hạ người chờ một chút, nô tài đi gọi thái y!”

“Không được đi! Ngươi quay lại cho ta! Ai đi ta sẽ giết kẻ đó!”

Tiểu thái giám kia cũng là một đứa nhỏ lanh lợi, hầu hạ Thạch Thúy ngần ấy thời gian, chủ tử chỉ cần liếc mắt đã hiểu ý, tất nhiên là thập phần hiểu rõ tính tình ngỗ nghịch của hắn.

“Điện hạ! Nô tài không đi, ngài nằm xuống trước đã, nô tài lấy nước cho ngài súc miệng, ngài đừng tức giận!”

Thạch Thúy nhìn vết máu trên người, không khỏi nóng ruột.

Không thể đợi thêm, phụ hoàng đã có ý lập Thạch Tuyên, nếu cứ để thế này, nước ắt phải chảy về biển Đông.

Nước còn chưa mang đến trước mặt Thái tử, hắn đã đột ngột đứng lên.

Không kịp kinh hoảng, Thạch Thúy đã rút kiếm treo ở đầu giường ra, nhanh như chớp che miệng tiểu thái giám, hàn quang chợt lóe, lưỡi dao sắc bén lướt qua cái gáy mảnh khảnh, người trong ngực nức nở một tiếng, liền không còn khí tức.

Không quá nửa canh giờ, Thạch Thúy phát giận trong phòng, các nô tài run rẩy đi vào thu dọn từng mảnh thi thể. Hạ thân vốn đã bị hoạn sạch sẽ, vậy mà nay hậu đình là một mảnh máu thịt mơ hồ, hiển nhiên là đã bị lăng ngược, thủ pháp tàn nhẫn khiến người ta không rét mà run.

Trong vườn Hoa Lâm lúc này náo nhiệt, bãi săn lớn phía sau cố ý nuôi thả một ít chim quý thú lạ, ngày thường đều ẩn nấp trong rừng, có người cho ăn vật còn sống. Đợi hôm nào đó Hoàng Thượng có hứng, sẽ giục ngựa vào rừng săn bắn.

Hôm nay mặc dù không thể long trọng so với xưa kia, nhưng lại có hai vị hoàng tử theo tới.

Thạch Tuyên cùng Thạch Thao tuy là một mẹ sinh ra, nhưng từ khi Tử Dương bồi dưỡng Thạch Thao tới nay, hắn càng trở nên đáng uy hiếp hơn Thạch Thúy. Bất quá e ngại ngôi vị Thái tử của Thạch Thúy, hai người chưa nghĩ tới chuyện phản bội. Mà lần này săn bắn, đúng là cơ hội thi thố tài năng trước mặt phụ hoàng.

Hai người không ai nhường ai, Thạch Tuyên thân thủ nhanh nhẹn, Thạch Thao tiến pháp tinh chuẩn, tài cưỡi ngựa cũng tương xứng.

Cuối cùng, mặ trời lặn về phía tây, đoàn người trở về tan tác, lại vẫn là Thạch Hổ hơn một chút, hai hoàng tử ngang tay, đành phải phẫn nộ ca ngợi phụ thân mình vài câu.

Thạch Hổ nghe thấy lại tuyệt không cảm thấy cao hứng. Tử Dương nhìn Thạch Thao đang muốn mở miệng lắc lắc đầu.

“Nếu đại hoàng huynh các ngươi ở đây, thì người hôm nay thắng sẽ không phải là trẫm …”

Thạch Tuyên bình tĩnh nhìn bóng dáng phụ thân đi xa, trong thoáng chốc hiểu được vì sao phụ hoàng lại chậm chạp không muốn lập Thái tử khác.

Đêm khuya, giờ tý.

Thủ vệ nhận được mật báo, mở rộng cửa cung, Lý Nhan lĩnh năm trăm cấm quân thẳng tiến Hiển Dương điện.

Một đội người ngựa khác lao tới Đông Cung.

Thạch Hổ cùng Tử Dương đang ở bên cạnh ao Huyền Vũ ngắm trăng, nghe cung nhân báo đại điện bị vây, mặt đầy vẻ tức giận.

Tử Dương buông tiếng thở dài, ôm lấy thắt lưng Thạch Hổ từ phía sau.

“Bệ hạ…”

“Ngươi không tính sai, nó cuối cùng cũng đến đây…” Giọng nói vô cùng tang thương, vô lực, bàn tay Tử Dương hôm nay phá lệ lạnh như băng.

Một lát sau, đám người vọt tiến vào, vây quanh Thạch Hổ cùng Tử Dương.

Thạch Thúy sau đó cũng lao vào, sắc mặt tái nhợt, tay cầm kiếm.

“Ngươi vì sao không đợi?”

Thạch Hổ tận lực để bản thân bình tĩnh, nội tâm đã sớm nổi sóng to gió lớn.

Chờ? Đã chờ một năm, ta chờ còn chưa đủ hay sao?

“Phụ hoàng, nhi thần không đợi kịp… Cũng không có kiên nhẫn …”

Ánh mắt Thạch Thúy phức tạp, trong giọng nói tựa hồ có chút mờ mịt.

Thạch Hổ đến gần hắn, bàn tay khẽ vuốt ve gò má gầy yếu của Thạch Thúy. Từ lúc nào nó đã lớn đến thế này? Dáng người cao lớn thật giống mình, khuôn mặt khí chất đều tương tự. Đây là hổ phụ vô khuyển tử nhân gian thường nói hay sao?

“Ngươi đúng là một đứa trẻ ngốc nghếch…”

Thạch Thúy chấn động, tay cầm kiếm khẽ run, nhè nhẹ vẽ một đường trên mặt đất, âm sắc chói tai.

“Vô luận như thế nào… Ngươi cũng là nhi tử khiến trẫm tự hào nhất.”

Tim như bị bóp nghẹn, nước mắt khó có thể ngăn, Thạch Thúy đỏ mắt đem mũi kiếm chỉ thẳng giữa mi tâm Thạch Hổ.

“Phụ hoàng… Nhi thần sai rồi… Nhưng nhi thần đã không thể quay đầu …”

Thạch Hổ cười khổ, hắn đã biết đáp án.”Vì y?”

“Đúng vậy… Phụ hoàng, nếu người không yêu y, vì sao lại trói buộc y?”

“Ngươi vì người nọ, mà có thể giết ta, sao ta có thể để một người như thế ở bên cạnh mình?”

Thạch Thúy không hiểu, hắn vĩnh viễn sẽ không hiểu nổi suy nghĩ của cha mình. Nhưng giờ phút này, hắn cảm thấy bản thân đã thua rồi. Không phải thua ở thời khắc hai đệ đệ đuổi tới, cũng không phải bại khi ba nghìn binh mã ngoài thành nhận được thánh chỉ bỗng nhiên phản chiến. Thạch Hổ không vạch trần chuyện hắn từ xưa tới nay dùng thi thể để truyền tin tức ra ngoài cung mưu đồ bí mật kết đảng gièm pha, cũng không trách cứ hắn bức vua thoái vị giết cha.

Chỉ hỏi một câu, “Ngươi có hối hận khi sinh ra làm nhi tử của trẫm không?”

“Chưa từng hối hận, chỉ là nếu có kiếp sau, nhi thần sẽ là một đứa con có hiếu.”

Thạch Thúy tâm phục khẩu phục, phụ thân không hổ là mục tiêu cuối cùng mà cả đời hắn truy đuổi.

Vẫn cao lớn tiêu sái, kiệt ngạo không kềm chế được, đế vương của quốc gia này, nội tâm sâu không lường hết, người theo không kịp.

Giật mình, vẫn là huyền y thiếu niên năm ấy, cưỡi trên lưng con tuấn mã phụ thân đưa cho hắn, dũng mãnh rong ruổi sa trường, biểu tình kiêu ngạo trước sau như một.

Hắn vĩnh viễn chỉ có thể tịch mịch nhìn thân nhân của mình, mà nay kẻ muốn đẩy hắn vào chỗ chết chính là đệ đệ huyết mạch tương liên, đối mặt với thất bại thảm hại của huynh trưởng, trong lòng nhảy nhót hân hoan. Cái gia đình này càng lớn, càng không giống một gia đình.

Chỉ còn người nọ, là vướng bận duy nhất của hắn.

“Phụ hoàng, nhi thần muốn nhìn thấy y.”

Thạch Hổ quay mặt qua chỗ khác, ngữ khí có chút nghẹn ngào.”Trẫm… Trẫm cho phép ngươi gặp y…”

Thạch Thúy quỳ gối phía sau hắn, khấu tạ rồi đi ra ngoài điện.

Tử Dương ngăn Thạch Thao cùng Thạch Tuyên lại, ý bảo mọi người đừng ngăn cản.

Thạch Thúy vừa đi vừa cười, cung điện nguy nga này, cả ngàn dặm non sông phía ngoài bức tường cao, vốn hắn có thể đoạt lấy dễ như trở bàn tay. Phụ thân giam cầm hắn một năm, hắn cũng không thèm suy nghĩ cẩn thận xem nên sửa sai như thế nào, mà nay mới phát hiện, thì ra hết thảy đều không phải điều hắn muốn.

Hắn tác oai tác quái, cũng chỉ là muốn cùng người mình yêu sâu sắc ở bên nhau. Có lẽ kết quả như thế mới là tốt nhất. Nếu thực sự giết phụ thân, chỉ sợ cả đời này cũng khó tiêu tan, cho dù cùng Anh Đào ở bên nhau, hai người cũng chẳng ai vui vẻ.

Trở lại Đông Cung, Thạch Thúy hạ lệnh, chôn sống tất cả các phi tần thị thiếp, không giữ lại một ai. Những nữ tử kia, toàn bộ đều là lúc trước Anh Đào tuyển cho hắn. Thạch Thúy tuyệt không để các nàng rơi vào tay kẻ khác.

Kẻng vang năm tiếng, canh năm bình minh.

Trịnh Anh Đào tự tay mang rượu độc ngự ban tới gặp Thạch Thúy.

Trong đại điện một mảnh tịch liêu, nô tài bị tống xuất khỏi Đông Cung. Về sau, nơi này sẽ có một chủ tử mới, không cần phải giữ lại người cũ vật cũ.

Anh Đào mang theo triều phục trang trọng nhất đã lựa chọn cho Thạch Thúy. Giúp Thái tử rửa mặt chải đầu, búi tóc chỉnh tề, mặc y phục.

“Mẫu hậu, người có thể tới, nhi thần không còn gì tiếc nuối.”

“Thúy nhi… Ngươi không muốn gọi tên ta một tiếng sao?”

“Nhi thần không phải không muốn, nhưng lời lúc trước phụ hoàng dạy vẫn ở bên tai, nhi thần đã sai, không muốn lại sai lầm lần nữa.”

“Ngươi không muốn biết là ai đã hại ngươi sao…”

Thạch Thúy cười, kéo Anh Đào vào trong ngực.”Không muốn, ta không muốn.”

“Vì cái gì… …”

“Bởi vì, ta yêu ngươi…”

Anh Đào lắc đầu, đẩy Thạch Thúy ra.”Ta không tin, Thúy nhi, ta không tin vào tình yêu.”

Thạch Thúy nâng chén rượu, đưa tới trước mặt Anh Đào “Nếu ngươi cũng yêu ta, sẽ cùng uống chén rượu này với ta.”

Trong giây phút, Anh Đào vươn tay đón lấy.

Thạch Thúy lại lập tức rút về, một hơi uống cạn.

“Mẫu hậu, nhi thần biết người không tin, cho nên mới có thể an tâm mà ra đi. Sau này người hãy tự bảo trọng.”

Anh Đào ôm lấy thân thể dần ngã xuống của hắn, tai dán vào bên miệng Thạch Thúy.

Đồng tử hắn từ từ khuếch tán, hai mắt mờ mịt nhìn tấm lưng Anh Đào, giọng nói khàn khàn, miễn cưỡng nói ra những lời không đầu không cuối.

“Mẫu thân… Người không giận A Thiết chứ? A Thiết thực xin lỗi người… Thực xin lỗi phụ hoàng… A Thiết không phải một đứa con ngoan… …”

Anh Đào chỉ cảm thấy sau lưng phát lạnh, không tự chủ được ôm chặt Thạch Thúy. Trừ thân sinh mẫu thân của hắn, trên đời này không có ai gọi nhũ danh của hắn.

Thạch Thúy yêu hung thủ hại chết mẹ đẻ mình, hắn cuối cùng cũng không có cách nào thoát khỏi cái vòng luẩn quẩn bất trung bất hiếu.

Hồi lâu, Anh Đào buông tay, thiếu niên trong lòng đã tắt thở.

Hắn đi rồi, Anh Đào cũng không biết trong lòng đến tột cùng là tư vị gì.

Một Thái tử giết người không ghê tay, tạo phản hành thích vua. Một người vì yêu mà nguyện vứt bỏ giang sơn. Một đứa nhỏ chưa đầy hai mươi tuổi.

“Thật ngốc nghếch… Thúy nhi, ngươi thật khờ… …” Anh Đào đờ đẫn đứng dậy, bàn tay run rẩy.

Y nhìn thấy bức họa trải rộng trên bàn —— là Trường thị tướng quân nhung trang kim quan dưới ánh chiều tà.

Anh Đào nhặt bức tranh lên, đặt vào lòng Thạch Thúy.

Khoảnh khắc bước ra khỏi tẩm cung, y quay đầu lại nhìn lại, tựa như Thạch Thúy còn nặng nề ngủ ở nơi đó, thỏa mãn mỉm cười, hệt như mỗi sớm mai Anh Đào lặng lẽ rời khỏi Đông Cung này.