Anh Đào Truyện

Chương 33




Thạch Hoằng đi theo Anh Đào, vừa vào đã bị cảnh đánh nhau làm hoa mắt, trong mơ hồ còn nghe bọn lính đồng thanh hô “sát”, không khỏi rút lui vài bước.

Anh Đào nhìn lại, trong lòng bất đắc dĩ, Thạch Lặc sao lại có đứa con văn nhược thế này?

Phó tướng thấy Anh Đào, đang định hành lễ, bỗng nhiên nhìn thấy Thạch Hoằng, kinh ngạc không thôi.

Anh Đào chỉ Thạch Hoằng, quát phó tướng kia “Còn không mau tham kiến thế tử!”

Bên kia binh lính đồng loạt thủ thế, toàn bộ im lặng.

Sau đó phó tướng kia đi đầu chắp tay hành lễ, chúng binh đồng loạt quỳ xuống “Cung nghênh thế tử, tướng quân”

Thạch Hoằng mở to đôi mắt, nhìn Anh Đào rồi nói “Bình thân”

Có trời mới biết hắn không quen việc nói lớn tiếng trước mặt nhiều người đến cỡ nào.

Một tiếng ‘Bình thân’ không chút uy nghiêm khiến bọn lính đều không thể nhịn cười. Thế tử này quả nhiên không phù hợp với chiến trường.

Toàn bộ buổi sáng, trừ việc ăn cát uống gió ngoài thao trường, Thạch Hoằng không hề cảm thấy chút lạc thú nào. Mặc cho những chiếc áo giáp hay những con ngựa chiến đẹp đẽ nhường nào, cũng chỉ khiến hắn âm thầm run sợ.

Lại đi qua kho binh khí, lúc trước Thạch Lặc mời thầy dạy hắn dùng qua, ai ngờ hắn ngay cả cung cũng không kéo nổi, việc dạy hắn dùng những binh khí còn lại khiến cả hắn và sư phó đều đau đầu. Việc tập võ cuối cùng đành phải bỏ.

Kiên trì đến tận lúc mặt trời lên cao, Anh Đào thấy sắc mặt hắn xám ngoét, thái dương đầy mồ hôi, cũng biết hắn thật sự chán ghét không khí nơi này, liền khuyên hắn trở về thì hơn.

Cuối cùng Thạch Hoằng mất mặt, Anh Đào lại lấy cớ mời hắn đi ra ngoài tản bộ, khuyên can mãi, sau khi dùng bữa trong doanh mới bằng lòng đi ra ngoài.

Hôm nay hắn đến đây không hề mang theo thị vệ, nếu xảy ra bất cứ sai lầm gì, Anh Đào cùng Thạch Hổ đều có chuyện.

Người này thật đúng là bụng dạ khó lường.

Hai người ăn mặc như vậy, thật sự không nên xuất hiện ở nơi có nhiều người, nhưng chỗ không có người lại không an toàn.

Cuối cùng Anh Đào đưa hắn về vương phủ……

Phỏng chừng chưa đến ngày mai, cả triều văn võ đều sẽ biết chuyện này, hơn nữa có thể khẳng định, sẽ xuất hiện nhiều tin đồn.

“Trịnh tướng quân…… Hôm nay…… Khiến ngươi có không ít phiền toái……”

“Điện hạ khách khí rồi, thiên hạ này tương lai đều là của người, việc ta làm hôm nay, bất quá là bổn phận……”

Hai người mặt đối mặt ngồi sau đình hoa viên, câu được câu không nói lời khách sáo, điểm tâm nước trà trên bàn không ai động đến.

Không khí phá lệ quỷ dị.

Anh Đào không nói, lại không thể đuổi người.

Thạch Hoằng lại không hiểu ý tứ, tuy rằng không nói chuyện, nhưng hắn cảm thấy được ngồi cùng người xinh đẹp như Anh Đào quả thực vui vẻ.

Chính lúc ấy, góc tường gần chỗ Thạch Hoằng có một bóng trắng bay tới.

Anh Đào nhìn cũng không nhìn, rút roi trên lưng quất một cái. Chỉ nghe một tiếng kêu bén nhọn, bóng trắng kia rơi xuống.

Thì ra là một con mèo trắng, bị Anh Đào quất một cái, trên bụng có một lỗ hổng thật lớn, máu ồ ồ chảy.

Thạch Hoằng nhất thời ngã trên bàn đá mà nôn khan.

“Khiến điện hạ sợ hãi rồi, người đâu, mau đem súc sinh này đi đi.”

“Không, không sao cả…… Đem nó chôn cất cẩn thận…… Thật đáng thương……”

Anh Đào đem trà lạnh tới, lại giúp hắn vuốt ngực.

Thạch Hoằng bị y dọa sợ, trong lòng bất an vô cùng.

Tiếp theo lại là một khắc dài im lặng……

Thạch Hoằng cúi đầu, không dám nhìn y, lại không rời khỏi. Anh Đào nghĩ nát óc cũng không hiểu người này đến tột cùng định làm gì.

“Trịnh tướng quân……”

“Sao?”

“…………”

“…………” Thật sự khiến người ta không chịu nổi, một câu nói mà mãi chẳng nên lời, Thạch Lặc quả nhiên có mắt như mù.

“Ta…………”

“Điện hạ có chuyện gì cứ nói thẳng, ấp a ấp úng thật không có khí phách nam nhi……” Vốn định nói ngươi cứ như đàn bà, nhưng nghĩ lại, bản thân có tư cách gì nói những lời như vậy……

Thạch Hoằng thấy sắc mặt Anh Đào có chút tức giận, nuốt nước miếng căng thẳng.

“Trịnh tướng quân…… Ta không muốn làm hoàng đế…………”

Anh Đào sửng sốt, nói với ta những lời này thì có ích gì, vì sao không với phụ hoàng ngươi ấy? Như vậy chẳng phải là đại hỉ sao? Trong lòng nghĩ vậy, nhưng ngoài miệng lại nói:

“Điện hạ sao lại nói như vậy!”

Thạch Hoằng cúi đầu, buồn bã nói “Trịnh tướng quân là người tinh tường, chẳng lẽ không hiểu vì sao hôm nay Phong Nhã tìm đến ngươi sao?”

Phong Nhã là nhũ danh của Thạch Hoằng, hắn tự xưng như vậy, hiển nhiên là có ý coi Anh Đào như người một nhà.

“Anh Đào ngu độn, không biết điện hạ có ý gì……”

Theo lẽ thường, nếu không phải khiêm tốn sẽ là dối trá.

“Phụ hoàng có bệnh, tình huống trong triều, trong lòng mọi người đều biết rõ ràng, nếu ta hôm nay tìm người khác, là cữu cữu hoặc là Trung Sơn vương, tất nhiên sẽ gây phiền toái…… Nói không chừng, còn có thể khiến họ mất mạng……”

“Vậy tại sao điện hạ lại muốn tới xem ngân kỵ binh?”

“Ta muốn xác nhận, Trung Sơn vương có dũng mãnh thiện chiến như trong truyền thuyết hay không, có thể giữ vững giang sơn Đại Triệu hay không……”

“Người không muốn làm hoàng đế? Muốn đem thiên hạ này đặt vào tay hắn?”

“Ta có làm hoàng đế hay không, đều chỉ có con đường chết, sao không thể đem thiên hạ giao cho người có năng lực……”

Thạch Hoằng lòng tràn đầy bất đắc dĩ, Anh Đào cân nhắc lời hắn nói, chỉ cảm thấy người này cũng không ngu dốt như y tưởng.

“Điện hạ lo lắng quá nhiều rồi, đại vương một lòng muốn phụ tá người tọa ủng giang sơn, sao có thể khiến người thương tổn……”

“Chẳng lẽ tướng quân thực sự không nhìn ra, phụ hoàng căn bản không thích ta, ta lại không có hứng thú với ngôi vị hoàng đế, chỉ tiếc đang ở vị trí của đại hoàng tử, lại có cữu cữu cùng mẫu phi hết lòng giúp đỡ, chỉ có thể mặc cho Lưu hoàng hậu bài bố…… Làm hoàng đế, bất quá chỉ là con rối, không làm hoàng đế, cữu cữu cùng mẫu phi cũng sẽ bị ta liên lụy.”

“Cho nên ngươi tìm đến ta, chính là hy vọng……”

“Ta biết mình không thể làm hoàng đế …… Cho nên muốn cầu ngươi, tương lai có thể bảo vệ tính mạng mẫu phi ta……”

Mặc dù không thể biết Thạch Hoằng nói thật hay giả, nhưng Anh Đào không ngờ rằng, xem ra vị thế tử văn nhược vô năng này so với bất luận kẻ nào đều thấu triệt hơn.

Không ai có thể lung lay địa vị Thạch Hổ, ngay cả hoàng thượng cũng không dám lập tức tước quyền của hắn, cống hiến của hắn đối với Đại Triệu là không thể xóa nhòa, mặc kệ có bao nhiêu kẻ không vừa lòng, nhưng có thể khẳng định, không có Thạch Hổ, Đại Triệu không có ngày cường thịnh như hôm nay.

“Điện hạ cũng biết, người nói như thế có thể khiến ta mang họa sát thân?”

“Không ai dám động tới người của Trung Sơn vương…… Mong Trịnh tướng quân thành toàn……”

Thạch Hoằng dứt lời, liền quỳ xuống.

Anh Đào kinh hãi, may mắn vừa rồi sai hạ nhân đi mất.“Điện hạ làm cái gì vậy……”

Vội tiến lên nâng hắn dậy, chợt một giọt nước mắt rơi trên mu bàn tay Anh Đào.

Nam nhân trước mắt, quả thật không có mệnh làm hoàng đế, nhưng có thể coi là một đứa con hiếu thảo, vận mệnh của hắn, dĩ nhiên đã định, hết thảy, chỉ có thể trách hắn đã sinh ra trong dòng dõi hoàng gia.

Mặc dù tương lai hắn sẽ không đăng cơ, Thạch Hổ cũng quyết không giữ hắn lại. Trốn không thoát, cũng không thể trốn.

Năm đó mẫu phi hắn tự tay đưa hắn cho Lưu hoàng hậu, vì muốn đoạt lấy giang sơn này, kỳ thật vô cùng khổ ải, nếu bà ta cứ im lặng giữ hắn lại bên mình, không phải sẽ có một người con hiếu thảo hay sao…… Trong hoàng cung, nữ nhân so với nam nhân càng ham thích quyền lực hơn, cũng bởi vậy mà họ thường mất đi thứ quý giá nhất đời mình.

“Điện hạ, nam nhi không đổ lệ……”

Thạch Hoằng yên lặng ngẩng đầu lên, trong mắt còn chứa lệ, lại miễn cưỡng mỉm cười với Anh Đào.

Anh Đào nhìn hắn, không khỏi nhớ tới Thạch Thúy ở Ký Châu xa xôi. Bọn họ đều giống mình, trong loạn thế, bất luận có thân phận gì, đều là một quân cờ trong tay kẻ khác.

“Trịnh tướng quân, ngươi là người nghe Phong Nhã nói chuyện nhiều nhất…… Chỉ mong ngươi có thể nhớ rõ lời Phong Nhã hôm nay.”

“Nếu điện hạ không chê, không bằng sau này gọi ta là Anh Đào đi, ta cũng gọi ngươi là Phong Nhã, thế nào?”

Thạch Hoằng gật gật đầu, hắn cũng vẫn chỉ là đứa nhỏ, cười rộ lên, có một chút ngây ngô, cùng một chút hỗn loạn bất đắc dĩ.

Nhìn chân trời dần dần cuộn mây đen, Thạch Hoằng đứng dậy cáo từ Anh Đào.

Anh Đào cũng không muốn hắn ở lại lâu, liền đích thân đưa hắn trở về.

Từ chối mãi, cuối cùng vẫn là hai người một con ngựa, chậm rãi bước đi dưới cơn mưa nặng hạt.

Dưới tàng cây liễu cách cửa sau vương phủ không xa có một thân ảnh nho nhỏ, dường như đang run rẩy đào bới cái gì đó.

Thạch Hoằng nhìn thấy, liền gọi Anh Đào tới xem.

“Này không phải…… Vừa rồi……” Thạch Hoằng nghiêng đầu  sang bên sườn ngựa nôn khan.

Một nữ tử mặt bẩn hề hề, quần áo lại không tệ lắm, đang cầm trong tay con mèo vừa bị Anh Đào đánh chết, hiển nhiên là bới ra từ trong đất. Đem thi thể mèo trắng bỏ vào trong hộp gấm, nữ tử lại một lần nữa vùi nó vào trong đất.

Cho đến cuối cùng, cũng không hề ngẩng đầu lên nhìn hai người.

Mưa càng lúc càng lớn, Thạch Hoằng nhìn Anh Đào, rồi xuống ngựa, chạy tới đưa dù cho nữ tử kia.

Nữ tử không nhận, làm như không nhìn thấy hắn, đi thẳng từ cửa sau vào phủ.

Thạch Hoằng đành phải phẫn nộ quay về.

“Trịnh tướng…… à…… Anh Đào, thì ra nàng kia là người trong vương phủ, ngày khác ta sẽ tới bồi thường nàng chuyện con mèo……”

“Không cần, nhìn quần áo nàng, có lẽ là một trong số nữ nhân của Thạch đại ca, ngươi nếu cùng nàng lui tới, chắc chắn sẽ phiền phức ……”

Thạch Hoằng sửng sốt,“Cái gì mà nữ nhân? Chẳng phải là, Anh Đào ngươi không phải……”

Lời vừa ra khỏi miệng, Thạch Hoằng lập tức hối hận, tuy rằng việc này mọi người đều biết, nhưng nói ra vẫn khó tránh khỏi xấu hổ.

Anh Đào lơ đễnh cười,“Ta cũng không phải nữ nhân, những thứ hắn cho ta, xa hoa hơn các nàng nhiều, ta cũng không thể sinh con cho hắn, hắn có nữ nhân khác là điều đương nhiên …………”

Trong mắt hắn, nữ nhân đơn giản là công cụ sinh dục, về phần yêu, chỉ sợ ngay cả đối với y cũng keo kiệt.

Thạch Hoằng thương cho nàng kia hơn là bất bình cho Anh Đào. Nếu là hắn, hẳn sẽ không bao giờ bạc đãi người mình thích… Chỉ là, trời cao cho hắn quyền lợi sao?