Anh đào – Tiểu Hoa Miêu

Chương 9: Muốn đánh cược hay không?




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Trong sân trường.

Đậu Bao đi bên cạnh Tô Anh, cứ đi hai bước liền liếc trộm cô, cứ như vậy lặp lại nhiều lần, quả thực là khiến Tô Anh thấy hơi phiền.

Bước chân đột nhiên ngừng lại, thấp mắt nhìn cô bạn, “Cậu muốn làm gì?”

“Cậu hôm nay không đi tìm thầy Tống à?” Đậu Bao yếu ớt hỏi.

Tô Anh trầm mặc hai giây, ngữ khí kiên định, “Không đi.”

“Nhanh như vậy đã từ bỏ rồi?” Đậu Bao như có điều suy nghĩ, sờ sờ cằm: “Thầy ấy không phải chỉ tránh cậu hai ngày mà cậu đã không cần?”

“Ai nói tớ từ bỏ?” Tô Anh hừ một tiếng.

“Vậy cậu…”

Tô Anh kiêu ngạo hất cằm, thần thái kiều mị.

“Thầy ấy tránh gì chứ…”

Đậu Bao ngẩn ngơ, “Cái gì?”

“Xuỵt.” Ngón tay ngọc của Tố Anh chạm lên môi cô nàng, cười thần bí, “Bí mật.”

——

Số lần Cố Khê Viễn đến trường A càng ngày càng nhiều, ý qua điện thoại chính là, muốn đến trường kiếm người yêu.

“Cậu thế này là có ý gì?” Thích Ý ngồi ở vị trí bên cạnh tài xế, một mặt khinh bỉ liếc nhìn Cố Khê Viễn, “Không muốn kiếm nữ minh tinh xinh đẹp, chạy tới đây để cua các sinh viên nhàm chán này.” (hổng biết tên anh Thích Ý có đúng không nữa nhưng mà nói cứ kì kì sao ý, ai biết thì chỉ mình nha)

Cố Khê Viễn không có thấy buồn chán, anh cười tủm tỉm nhìn thông tin của một nữ sinh vừa mới làm quen được trên điện thoại.

“Cậu thì biết cái gì.” Anh để điện thoại xuống, lông mày nhướn lên, “Thời gian gần đây, mấy nữ sinh năm nhất mới đem đến thú vị.”

“À.” Thích Ý chợt ngồi thẳng người, làm bộ chắp tay trước ngực, “Nguyện ý nghe cao kiến của cậu chủ Cố đây.”

Cố Khê Viễn không thèm, khoát tay, “Tôi đây liền không dám nhận.”

“Tôi nói cậu nghe, tôi đây còn không phải vẫn thua thầy Tống của chúng ta, cậu không biết cậu ta…”

Thích Ý đôi mắt sáng lên, hơi hứng thú ghé người lại gần, muốn nghe chuyện thật cẩn thận.

Cửa xe bất ngờ bị kéo ra, Tống Đĩnh Ngôn một thân đồ đen đĩnh đạc đứng nbên ngoài.

Dù là ngày hè chói chang nhưng không hiểu sao nhiệt độ xung quanh lạnh đi mấy phần, trong xe hai người đồng thời giật mình.

“Biết cái gì?” Tống Đĩnh Ngôn rũ mắt xuống nhìn Cố Khê Viễn, mở miệng nhàn nhạt hỏi.

Cố Khê Viễn thân thể cứng đờ, nhiệt tình trên mặt giờ đã không thấy đâu, nửa ngày mới nuốt nước bọt, nói: “Không có, không có gì.”

“Thầy Tống đã tan lớp rồi sao?” Anh cứng rắn chuyển đề tài, trên mặt cười thảo mai.

Tống Đĩnh Ngôn không có đáp, trực tiếp ngồi vào chỗ ngồi phía sau.

Người nào đó ngồi ghế lái vội vàng thẳng lưng, mắt nhìn về phía trước, trái tim nhỏ tràn qua từng đợt sóng.

Má ơi, kém chút nữa liền lỡ miệng nói.

Vị thần tài này anh không dám đắc tội, về việc thâm hụt vốn của công ty kia, còn trông cậy vào Tống Đĩnh Ngôn có tâm cứu anh một mạng. Nếu việc này bị người nhà anh biết, không chừng sẽ lấy kinh tế áp chế anh.

Thích Ý nhìn mặt mũi Cố Khê Viễn tràn đầy khủng hoảng, nghi hoặc nói: “Đây là, chuyện gì vậy?”

Cố Khê Viễn bị dọa đến ho mãnh liệt vài tiếng, mặt nghẹn đỏ bừng, hung hăng nháy mắt, “Không có gì, cậu đừng đoán mò.”

“Chẳng lẽ…” Thích Ý hiểu ý gật đầu, hướng về phía sau liếc mắt, “Thầy Tống cũng lừa nữ sinh?”

Trong nháy mắt trong xe một mảng an tĩnh.

Cố Khê Viễn yên lặng giương mắt dò xét qua gương nhìn người phía sau, hình dáng người đàn ông phản chiếu rõ ràng, chỉ là khóe miệng kia không có cười, nhìn lòng người đầy hoảng loạn.

Anh quay đầu, lấy lòng cười: “Thầy Tống, tối nay đi ăn ở nhà hàng Pháp cậu thích đi, tôi mời, đừng ai tranh trả tiền với tôi.”

“Thật hay giả?” Thích Ý đập hai bàn tay vào nhau, kêu “Tách tách”, “Nhân dịp cậu chủ Cố mời khách, vậy tôi liền phụ trách chọn rượu ngon, yên tâm, không quý không chọn.”

Hai giây sau, trong xe truyền đến tiếng Cố Khê Viễn cắn răng nghiến lợi, “Đi thôi.”

Tống Đĩnh Ngôn là thầy giáo dạy tiếng Đức và tiếng Pháp cho nên đối văn hóa ẩm thực của hai nước cũng gọi là quen thuộc. Ngày bình thường, anh ít khi dùng cơm bên ngoài, đi nhiều nhất là nhà hàng Pháp được Michelin đánh giá ba sao tên Ennetter.

Ennetter dịch ra nghĩa là cuộc gặp gỡ tình cờ.

Lần đầu tiên Cố Khê Viễn đến nơi này, nghe được sự lãn mạn của cái tên liền thấy mê say nhưng khi đến bước chọn món ăn thì mắt trợn tròn. Bởi vì tới đây dùng cơm đại đa số là người Pháp cho nên từ nhân viên phục vụ đến đầu bếp đều dùng tiếng Pháp giao lưu. Đối với ngôn ngữ mà không biết tí gì thì Cố Khê Viễn cùng Thích Ý chỉ có thể trông cậy vào Tống Đĩnh Ngôn.

Bàn đã được đặt trước, là gần cửa sổ, một vị trí thuận lợi để có thể ngắm cảnh thành phố A phồn hoa về đêm.

“Chào buổi tối các vị, rất hân hạnh vì có thể phục vụ quý ngài.”

Nói là tiếng Pháp, Cố Khê Viễn tự nhiên nghe không hiểu nhưng cái âm thanh mềm nhũn đến tận xương tủy này tại sao lại thấy có chút quen tai. Anh ngước mắt lên xem xét chợt khựng lại.

“Cô… cô… cô không phải là…”

Nghe vậy, hai người còn lại cũng không hẹn mà ngẩng đầu lên.

Tống Đĩnh Ngôn lông mày hơi liếc nhưng ánh mắt rất nhanh dời đi.

Tô Anh mặc trên người bộ đồng phục nhân viên, xoay người, cười dịu dàng động lòng người.

“Chào ngài.” Cô nói tiếng Trung, là nói với Cố Khê Viễn.

“Chào em chào em.” Cố Khê Viễn một mặt đáp lại cô, một mặt âm thầm liếc trộm người đàn ông nào đó ngồi đối diện vẫn bình tĩnh dị thường.

Thích Ý ngồi cạnh Cố Khê Viễn nhìn thấy biểu lộ khác biệt của cả ba người, cảm thấy thực ngạc nhiên.

Tô Anh buộc cao tóc đuôi ngựa, khắp người toát lên vẻ đẹp mê người, mỗi cái nhăn mày, mỗi nụ cười của thiếu nữ đều lộ ra tự tin cùng kiêu ngạo.

“Xin hỏi, có thể chọn món chưa?”

Cô ghé mắt, ánh mắt hoàn toàn dừng trên người Cố Khê Viễn, tựa hồ hoàn toàn không thấy người đàn ông ngồi đối diện.

Cố Khê Viễn lung túng, “Cái này, anh…”

“Giải thích bằng tiếng Pháp.” Người đàn ông nào đó đột nhiên mở miệng, thanh âm không lạnh không nhạt.

Tố Anh nghe không rõ, “Cái gì?”

“Nơi này quy định, tất cả nhân viên phục vụ bắt buộc phải dùng tiếng Pháp để giao lưu với khách hàng.” Tống Đĩnh Ngôn thân thể dựa vào ghế, giương mắt nhìn cô, khóe môi thoáng qua một ý cười, “Vẫn là, cần tôi giải thích quy định cho em sao?”

Lời này vừa nói ra, Thích Ý ngây người, kìm nén âm thanh hỏi Cố Khê Viễn, “Đây là tình huống gì vậy?”

Từ trước đến nay thầy Tống, con người luôn ôn hòa đây là đang làm khó một tiểu cô nương sao?

“Cậu trật tự chút, cứ ngoan ngoãn ngồi yên đi.” Cố Khê Viễn rít từng âm qua kẽ răng.

“Không cần.” Tô Anh lập tức chuyển thành giọng tiếng Pháp, “Ngài thích giao lưu theo phương thức nào em cũng đều đáp ứng được.”

“Hôm nay đầu bếp trưởng đề cử món này, ngài có muốn dùng thử không?”

Tống Đĩnh Ngôn cực chăm chú chỉ ra lỗi sai, “Cái từ món ăn này, ngữ âm không đọc như vậy.”

Tô Anh xem như không nghe thấy, “Hôm nay có món gan ngỗng được chuẩn bị vô cùng tỉ mỉ, thơm ngon mềm mịn, tan trong miệng, đề cử ngài nên thưởng thức.”

“Gan ngỗng cũng đọc sai.”

Trên mặt cô như cũ vẫn tồn tại nụ cười, chỉ là rõ ràng có phần cứng nhắc hơn. Cô dằn lòng nói với bản thân, đừng nóng giận.

“Nếu không, ngài trước hết chọn qua rượu?”

“Tô Anh.” Người đàn ông cười ôn tồn lễ độ, “Giờ học của tôi, em học được cái gì vậy?”

Tô Anh hít sâu một hơi, rốt cuộc nhẫn nhịn nói, “Thầy Tống, hiện tại đang là ở ngoài trường.”

Tầm mắt người đàn ông dừng lại bên hông lộ ra da thịt trắng nõn của cô, sắc mặt lạnh đi vài phần.

Rõ ràng là ngữ điệu ôn hòa nhưng cô nghe ra được trong lời nói có phần trêu tức.

“Bởi vì ở bên ngoài trường cho nên mới dám mặc thành kiểu này?”

Tô Anh thuận thế nhìn xuống phần lộ ra ngoài của đồng phục, sau lại ngẩng đầu, thực sự không hiểu.

“Lúc không mặc gì thầy đã thấy qua.” Tô Anh khôi phục lại bộ dạng vô sỉ, “Hay là thầy không thấy rõ ràng?”

Tống Đĩnh Ngôn môi mím thành một đường, ánh mắt tràn đầy thâm ý nhìn gương mặt đầy khiêu khích kia, trầm mặc giây lát. Chờ anh mở miệng lại lần nữa, ngữ khí đột nhiên lạnh, đem một loạt tên các món ăn đọc ra.

Tô Anh thu dọn menu, tiêu sái quay người, bầu không khí có chút gợn sóng.

Sau đó khi dùng đồ ăn, hai người kia tự giác chọn đồ mình muốn rồi yên lặng dùng cơm. Dù sao sắc mặt người nào đó như âm hồn không tan, có chút dọa người.

Tuy nhiên mới ăn được một nửa bữa ăn…

Trong nhà ăn truyền đến một loạt tiếng vang quái dị, Cố Khê Viễn nghiêng mắt ra nhìn, gặp ngay một người đàn ông ngoại quốc say khướt đang cố gắng dở trò bỉ ổi với nhân viên phục vụ, bàn tay hắn ta hung hăng để trên lưng con nhà người ta.

Cố Khê Viễn âm thanh khinh thường “Hừ”, “Mấy gã đàn ông ngoại quốc, mẹ nó toàn lũ suy nghĩ bằng thân dưới.”

“Tôi không có nói cậu.” Nói đến một nửa, đột nhiên chuyển đề tài, lao đến chỗ Tống Đĩnh Ngôn, nói: “Tiểu cô nương kia, không phải sinh viên của cậu?”

“Sinh viên.” Thích Ý một mặt kinh ngạc, nhìn xung quanh, “Ở đâu?”

Tống Đĩnh Ngôn quay đầu, trùng hợp bắt gặp cảnh tượng buồn nôn, ngón tay của gã kia đang tùy ý vuốt ve trên áo của người con gái. Ám muội nhìn chằm chằm cô, cười phóng đãng không thôi.

Cố Khê Viễn nhìn thấy người đàn ông nào đó mắt càng ngày càng lạnh, chậm rãi tiến đến nói nhỏ bên tai Thích Ý.

“Muốn đánh cược hay không?”

“Đánh cược gì?”

“Cược xe của cậu.” Cố Khê Viễn thấp giọng nói: “Trong vòng một phút, người thầy giáo ưu tú của chúng ta sẽ cho gã đàn ông kia một trận.”

Thích Ý ánh mắt nhìn Cố Khê Viễn như nhìn quái vật, “Cậu nói đùa cái gì vậy, cậu ta chính là Tống Đĩnh…”

Lời còn chưa dứt, người đàn ông ngồi phía đối diện đã đứng dậy, ánh mắt đỏ hoe giống như đã nhẫn nại đến cực hạn.

Thích Ý không thể tin nhìn chằm chằm bóng dáng thịnh nộ của Tống Đĩnh Ngôn, “Cậu vừa nói đánh cược gì?”

“Xe của cậu.”

“Cho cậu.” Thích Ý tiêu sái đem chìa khóa xe ném cho bạn, nhếch miệng cười lên.

“Móa nó, thật đáng giá.”