Anh đào – Tiểu Hoa Miêu

Chương 51: Các người, ai cũng không ngăn được




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Lần nữa trở lại biệt thự, Tô Anh được một phen kinh ngạc. Bốn phía xung quanh bao vây bởi một đám vệ sĩ mặc đồ đen, đeo kinh râm đằng đằng sát khí như hung thần.

Tống Đĩnh Ngôn nắm tay dắt cô đến trước cửa chính, mở cửa, anh ra hiệu cho cô bước vào còn bản thân lại đứng không nhúc nhích.

Tô Anh nghi hoặc, “Thầy?”

Bàn tay to lớn của người đàn ông nắm chặt bàn tay mềm mại, trắng nõn của cô.

“Nơi này rất an toàn.” Anh nhẹ giọng, xoay người, cánh môi dừng bên tai cô, “Bên phía trường học anh đã sắp xếp xong xuôi, mấy ngày này em ở trong nhà nghỉ ngơi tĩnh dưỡng cho thật tốt.”

Trái tim không hiểu đập nhanh, cô hỏi, “Vậy còn anh?”

“Anh có một số việc phải xử lý.” Anh ngẩng đầu nhìn cô, con ngươi đen bóng, “Em ở nhà ngoan một chút, nếu như cảm thấy buồn chán thì gọi Đậu Bao đến chơi cùng.”

Người con gái im lặng mấy giây, tay nhỏ nhẹ nhàng vân vê giữ chặt vạt áo của anh, yếu ớt mở miệng, “Anh sẽ gặp nguy hiểm sao?”

Đáy mắt cô long lanh, ngập tràn ánh sáng nhu hoà.

Người đàn ông dùng sức ôm cô vào lòng, thân thể người con gái mềm mại, va vào lồng ngực anh xương cốt như muốn tan ra, lòng bàn tay ấm áp khẽ vuốt ve mái tóc dài thướt tha, âm thanh tựa lông vũ an ủi trái tim bất an của cô gái trong lòng.

“Không có nguy hiểm, nhiều nhất ba ngày, anh nhất định sẽ trở về.”

“Em chờ anh.” Cô khịt mũi một cái, chậm chạp từ trong ngực anh ngẩng đầu, nhỏ giọng nói: “Anh nhất định phải chú ý an toàn.”

Tống Đĩnh Ngôn cười, “Còn gì nữa không?”

“Nếu như em nhớ anh, không cho phép tắt máy hay không trả lời em, còn có…”

“Hửm?”

Cô ôm anh chặt hơn, hay cánh tay giao phía sau lưng anh, dùng sức siết chặt khoảng cách của hai người, tham luyến ngửi mùi hương đặc trưng trên cơ thể anh, sau đó mới nhón chân lên đặt một nụ hôn trên bạc môi của người đàn ông. Đầu lưỡi phấn nộn lướt qua cánh môi, môi mỏng liền bị bao phủ một tầng nước long lanh, cô cười ngọt ngào thích thú, giọng nũng nịu.

“Hôn em đi.”

Con ngươi đen tối của ai đó như được bao phủ một tầng ánh sáng hồng nhạt khiến toàn bộ cả thế giới đều rực rỡ.

Tựa vào trán cô, giọng nói quyến luyến, “Thật muốn đem em trở thành Tống phu nhân ngay lập tức.”

Người con gái ánh mắt ngẩn ra, sững sờ, “Anh…”

Người đàn ông cúi đầu che đi cái miệng đang mở hé của cô, tùy ý liếm mút trong miệng. Tô Anh chậm rãi nhắm mắt lại, đắm chìm trong khoảnh khắc răng môi giao hòa, nhất thời quên đi lời nói đầy ẩn ý của anh.

——

Tống Đĩnh Ngôn vừa mới bước vào văn phòng của Chung Ý, liền nghe thấy âm thanh gào thét của Cố Khê Viễn.

“Mẹ nó, Mẫu hậu Tống Đĩnh Ngôn đúng là không phải dạng vừa, dù cho có vùi dập cả Tân gia, còn nửa cái mạng già bà ta cũng muốn đấu cùng cậu ta, cũng thật con mẹ nó can đảm.”

Chung Ý liếc mắt nhìn anh ta, nhả một vòng khói, “Cậu cho rằng ai cũng có cái đạo đức giống cậu sao, mềm yếu như đậu hũ non vậy.”

Cố Khê Viễn bị chạm đến chỗ đau, như biến thành sói đói vồ mồi xông tới, người nào đó đang ngồi trên sofa nhanh nhẹ tránh thoái, Chung Ý dập tắt tàn thuốc, tiếp tục ung dung đốt thêm một cây mới.

“À, không chỉ yếu đuối, lại còn ngu ngốc.”

Cố Khê Viễn trợn mắt nhe răng, “Con mẹ nó, cậu muốn đánh nhau sao?”

Người đàn ông lười biếng xắn tay áo sơ mi, lộ ra cơ bắp cuồn cuộn trên cánh tay, thách thức, “Thử một chút?”

Cố Khê Viễn: “…”

Lượt lời tiếp theo anh ta cũng không dám nói. Gia hỏa này hung dữ như bệnh nhân trong bệnh viện tâm thần, kẻ nào bất hạnh rơi vào tay anh, không nằm viện nửa năm thì đừng hòng xuống khỏi giường bệnh.

Anh ta quá lười để phản ứng lại tên điên này, đúng lúc quay người liền bắt gặp hình dáng người đàn ông an tĩnh Tống Đĩnh Ngôn đứng ở phía cửa.

“Thầy Tống.”

Chung Ý nghe vậy quay đầu, trông thấy người đó nhàn nhã đứng dựa vào cửa, vẻ mặt xem kịch vui.

“Cậu tới thật đúng lúc.” Chung Ý lời ít ý nhiều, “Có tin tức tốt.”

Tống Đĩnh Ngôn tiến lên mấy bước, tiếp nhận tài liệu trong tay Chung Ý, phía trên là biểu đồ có đường cong xanh đỏ, Cố Khê Viễn nhìn lâu liền cảm thấy mỏi mắt, yên lặng lấy điện thoại nhắn tin nói chuyện phiếm với ba nghìn mỹ nữ trong hậu cung của anh ta.

Tống Đĩnh Ngôn nhìn chăm chú một lúc, khóe môi dần hiện lên nụ cười, ngẩng đầu hỏi Chung Ý, “Hiện tại còn kém bao nhiêu?”

“Cậu nên về Tống gia một chuyến.” Thân thể Chung Ý ngửa về sau, hai tay thuận thế gác lên sau gáy, phong thái dửng dưng.

“Chỉ cần cậu lấy số cổ phần còn thiếu của Tống gia, cậu có thể làm cho mẹ cậu…” Câu chữ nặng dần, “Vĩnh, viễn, không, có, cơ, hội, trở, mình.”

——

Quan hệ của Tống Đĩnh Ngôn và Tống Chí Sính không thân thiết, thậm chí có thể dùng từ xa cách để hình dung. Tống Chí Sính nối nghiệp cha chinh chiến trên thương trường, không những gia đình có bối cảnh tốt, tính cách khéo léo khiến cho ông ta ở trên thương trường hô mưa một gió, thuận buồm xuôi gió làm đến chức thị trưởng.

*Thị trưởng (市长): Thị trưởng là một chức danh hiện đại được dùng tại nhiều quốc gia để chỉ viên chức cao cấp nhất trong một chính quyền đô thị tự quản (municipality), thành phố (city) hoặc thị xã/thị trấn (town/township). Tại Việt Nam,chức vụ này tương đương với Chủ tịch Ủy ban nhân dân thị xã hay thành phố thuộc tỉnh. (mình nghĩ chắc Trung Quốc cũng giống vậy).

Ý muốn ban đầu của ông ta là để Tống Đĩnh Ngôn nối nghiệp thay nhưng đổi lại là sự cự tuyệt cứng rắn của anh, thậm chí còn cố chấp đi làm giáo sư đại học, chọc giận đến Tống Chí Sính nhiều năm không muốn gặp lại anh. Điều này càng khiến quan hệ cha con vốn đã mỏng manh như tờ giấy, chỉ cần một tác động nhẹ là có thể rách bất cứ lúc nào.

Tống Đĩnh Ngôn chân trước vừa bước vào cửa Tống gia, chân sau trợ lý của Tống Chí Sính liền vô cùng khẩn trương tiến lên nghênh đón.

“Ông ấy đâu?” Tống Đĩnh Ngôn hỏi.

“Cậu cuối cùng đã xuất hiện.” Trợ lý khẽ thở dài, giống như trút bỏ được áp lực cực lớn, “Tống thị trưởng đã ở trong thư phòng khó chịu cả ngày nay rồi, cậu nhanh vào xem một chút.”

Một mặt lạnh lùng, “Ừ” một tiếng, sau đó liền đi lên tầng.

Cửa thư phòng không khép chặt, trong nháy mắt mở ra, một cái gạt tàn phóng tới trước mặt anh, Tống Đĩnh Ngôn không có tránh, nơi bả vai bị gạt tàn đập vào một phát. Giống như không phải là ném chiếc gạt tàn bằng đá cẩm thạch vào người anh mà là ném tiền vào người anh mới đúng, Tống Đĩnh Ngôn không rên một tiếng, thân thể đứng thẳng tắp, chỉ là giữa lông mày không khỏi xiết chặt.

Nguyên bản người ngồi trên ghế làm việc là một người đàn ông anh tuấn, nhưng khi vừa nhìn thấy anh đã rất tức giận, giống như muốn xả cơ tức liền hung hăng gạt mạnh đống tài liệu trên mặt bàn, chỉ một lúc sau, không chỉ trên bàn mà cả trên thảm lông rơi đầy giấy tờ lộn xộn.

Tống Đĩnh Ngôn không có lên tiếng, biểu cảm lạnh nhạt nhìn người đối diện.

Thật lâu, người đàn ông giống như đã tiết chế lại được cảm xúc, nâng chén uống trà sâm, cùng với âm thanh tiếng cốc được đặt xuống là tiếng cười lạnh lẽo của đối phương, sau đó lãnh đạm mở miệng, “Tống Đĩnh Ngôn, từ bao giờ mà anh trở nên ngây thơ lỗ mãng như vậy?”

Ông ta nâng khóe mắt, ý lạnh phản chiếu qua cặp kính, “Cô ta là con điên thì anh cũng không bình thường, thế mà còn muốn đặt cược toàn bộ gia tộc để đấu với cô ta đến cùng, tôi đã thật sự coi thường anh rồi.”

Đáy mắt Tống Đĩnh Ngôn ngày càng trầm xuống, hơi thở tản ra sự lạnh lẽo.

“Là do bà ta đã đụng phải người không nên đụng tới.”

“Con gái riêng của Tô Thế Năm?” Tống Chí Sính cười khinh miệt nói, “Làm sao? Anh chê sự việc Tân Viện năm đó gây ra chưa đủ lớn nên muốn thêm dầu vào lửa, đem quan hệ của hai nhà đốt sạch hay sao?”

Tống Đĩnh Ngôn từ chối đưa ra phản ứng với vấn đề đó, trầm giọng nói: “Tôi nghĩ, ông tựa hồ hiểu nhầm điều gì rồi.”

Tống Chí Sính sững sờ.

“Tôi tới đây, không phải trưng cầu ý kiến của ông.” Tống Đĩnh Ngôn nhìn chằm chằm ông ta, khóe môi cong lên ý cười, “Tôi chỉ là muốn thông báo tới ông, chuyện này tốt hơn hết ông đừng nhúng tay vào.”

“Nếu như còn ép buộc tôi thì ngay cả thân phận thiếu gia Tống gia tôi cũng không cần.”

Lời anh nói làm cho đối phương đầy kinh ngạc, “Tống Đĩnh Ngôn, mày…”

Anh thu lại tầm mắt, quay người muốn đi, nhưng lúc chạm tay lên tay nắm cửa, anh chậm lại hai giây, đưa lưng về phía người đàn ông ngồi trên bàn làm việc, ung dung mà chắc chắc mở miệng, “Tôi muốn cưới cô ấy.”

Anh nói: “Các người, ai cũng không ngăn được.”