Anh đào – Tiểu Hoa Miêu

Chương 40: Tớ nhát gan, cậu đừng dọa tớ




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Ở trường.

Trong phòng học rộng lớn thế mà kín hết chỗ, Tô Anh ngồi ngay ngắn ở một nơi khuất trong lớp học, hai tay ưu nhã chống cằm, đôi mắt dán chặt theo từng động tác của người đàn ông đang đứng trên bục giảng. Thanh âm của anh thực êm tai, từng ký tự tiếng Pháp được phát âm chuẩn có biên độ trầm bổng cuốn hút người nghe, càng câu dẫn đối phương muốn phạm tội. Người nào đó vì thế mà buồn bực trong lòng không thôi, cô ân hận nghĩ, người đàn ông như vậy nên bị cô nhốt trong nhà, chỉ để cho cô một mình thưởng thức thôi.

“Chậc chậc chậc, miệng sắp chảy nước miếng rồi kìa, hôm nào cũng ngắm mà không đủ sao?” Đậu Bao ngồi bên cạnh lườm cô, nét mặt cười cười xấu xa.

Tô Anh chớp mắt, tư thái yêu mị, “Đương nhiên không.”

Đậu Bao bị cô bạn thẳng thắn cho ăn một bãi cẩu lương cảm thấy nghẹn lời, không nói gì thêm nữa, cúi đầu ngoan ngoãn đọc tiểu thuyết.

Điện thoại của Tô Anh trên bàn rung nhè nhẹ, cô mở ra xem, nội dung trực tiếp ngắn gọn có vài chữ, thật đúng phong cách của anh: Tan học đến phòng làm việc của anh.

Tim khẽ run, cô ngẩng đầu liền đụng phải ý cười phảng phất trong đôi mắt anh. Người khác tự nhiên không phát hiện được nhưng Tô Anh lại quá rõ ràng, ánh mắt kia ám chỉ điều gì cô chỉ cần liếc một lần thôi cũng hiểu, vẻ mặt ai đó dần đỏ lên, trong đầu không khỏi nhớ đến hình ảnh người thầy chính trực nào đó hóa sói, thân thể không khỏi khô nóng.

Cô hờn dỗi trừng mắt nhìn anh, sau đó dưới cái nhìn nóng bỏng của anh chột dạ quay đầu đi, cắn chặt môi liều mạng điều chỉnh hô hấp, ý đồ mong muốn giảm bớt nhiệt khí đang châm ngòi trong cơ thể.

Sau khi tan học, Tô Anh lấy cớ từ chối Đậu Bao, còn cố ý đi mua hai cốc trà sữa, cái miệng nhỏ xinh cắn đầu ống hút, chầm chậm hút vào trà sữa ngọt ngào, tâm tình cũng như được rót mật đường, nhịn không được hé miệng cười lên.

Cửa phòng của anh chỉ khép hờ, tay của cô vừa chạm đến muốn đẩy ra liền nghe thấy bên trong truyền đến một giọng nữ. Là giọng ngọt ngào như búp bê, cho dù là âm thanh chất vấn vẫn như cũ khiến người nghe thấy mềm nhũn.

“Tống Đĩnh Ngôn, anh dám không tham gia triển lãm tranh của em?”

Giọng người đàn ông mang theo ý cười, “Cho nên em liền cố ý đến đây hung sư vấn tội?“

*兴师问罪: Hưng sư vấn tội, nghĩa là phát động (dẫn) quân đội đến để lên án, hỏi tội của đối phương. Nó còn chỉ việc, khi một người tức giận tập hợp một đám người đi tới trước cửa chất vấn và “xử lý” đối thủ.

Cụm từ này có xuất xứ từ thời nhà Tống, trong cuốn 25 tác phẩm “Mộng khê bút đàm” của nhà bác học Thẩm Quát: “Nguyên Hạo cải nguyên, đề ra y quan lễ nhạc, ra lệnh cho cả nước phải dùng Phiền thư, Hồ lễ, tự xưng tên nước là Đại Hạ. Triều đình hưng sư vấn tội.” (nguồn: Bạch Ngọc Sách)

Người con gái lẩm bẩm phàn nàn: “Anh cũng không phải không biết Tần Mặc cẩn thận đến mức nào, anh không đến, anh ấy liền cho rằng anh trốn tránh vì không dám đối mặt với em, vì trong lòng anh vẫn còn ảo tưởng đến em.”

Trái tim Tô Anh xiết chặt, chậm rãi thu hồi bàn tay đang nắm cửa, tưởng chừng như cái lạnh lẽo của tay cầm như dần lan ra khắp người cô, toàn thân chợt run lên.

“Học trưởng ngược lại so với trước kia một chút cũng không thay đổi.”

“Đều tại anh hết nha, cũng không sớm tìm bạn gái, nếu thế em cũng sớm ngày được giải thoái.” Cô ta nói nói, khó chịu “hừ” một tiếng.

“Còn có, ai bảo trước mặt anh ấy anh lại ôm em làm gì, làm anh ấy cho đến bây giờ vẫn còn canh cánh trong lòng, sự ghen của anh ấy sắp làm em phiền chết thôi.”

Người đàn ông cười bất đắc dĩ, “Đây cũng là sự việc của nhiều năm trước rồi.”

“Đúng rồi.” Cô ta chợt chuyển chủ đề, ngữ điệu trêu chọc, “Nghe nói có một nữ sinh xinh đẹp đang theo đuổi anh, thành thật khai báo ngay, có phải hay không đã bị anh giấu đi rồi, biến người ta trở thành bạn gái kim ốc kiều tàng?”

Tống Đĩnh Ngôn trầm mặc mấy giây.

Ngoài cửa tiểu cô nương nào đó nghe đến đây tim không hiểu sao đập càng nhanh hơn, cô cảm thấy hô hấp có chút dồn dập.

“Không phải.”

Âm thanh chắc chắn như một gáo nước lạnh làm đứng hình người con gái ngoài cửa, “Bộp” sau đó vang lên những tiếng bước chân hốt hoảng, trong phòng hai người đồng thời quay đầu, lúc này, Tống Đĩnh Ngôn bỗng nhiên nhớ ra cái gì, sải bước nhanh tới cửa.

Mở cửa ra không thấy bóng dáng cô nhưng ngoài ý muốn lại trông thấy hai cốc trà sữa rơi dưới đất, chất lỏng màu trắng đục loang lổ trên sàn, trong không khí phảng phất mùi thơm ngọt ngào của trà sữa.

Lông mày anh nhăn lại, lấy điện thoại gấp rút gọi vào một số điện thoại. Mấy giây sau, anh buông điện thoại xuống. Qủa nhiên, di động của cô tắt máy.

Lâm Tư Uyển đi tới, kinh ngạc nhìn thấy trà sữa bị rơi, tò mò hỏi, “Ai vậy?”

“Em không phải vừa hỏi anh có phải có bạn gái hay không sao?”

Cô ta chớp mắt, “Cái gì cơ?”

“Không phải bạn gái.” Anh cúi đầu nhìn cô ta, bất giác nhắc đến ai đó khiến ánh mắt anh dịu dàng hẳn, “Cô ấy sẽ là bà xã tương lai của anh.”

Lâm Tư Uyển kinh ngạc trừng lớn hai mắt, “Anh… anh…”

“Em trở về nói cho học trưởng biết, anh đã có người muốn chiếu cố cả đời.” Khóe môi anh nhấc lên, giọng khẩn thiết, “Cho nên, em tuyệt đối được an toàn.”

——

Tô Anh sau khi rời khỏi liền một mực trốn trong căn hộ nhỏ của Đậu Bao, cũng nghiêm túc dặn dò nếu như cô nàng đem hành tung của cô tiết lộ cho Tống Đĩnh Ngôn, quan hệ hai người lập lức tuyệt giao.

Đáng thương Đậu Bao không biết cô đã giận dỗi điều gì, hỏi cô cô cũng không trả lời, hai, ba bước liền nhảy lên giường Đậu Bao, dùng lực phát tiết trên con gấu chó to lớn thích nhất của cô bạn. Mặc kệ Đậu Bao hết khuyên nhủ cùng nhiệt tình hỏi han, Tô Anh chỉ lạnh nhạt vùi đầu vào gối, nhắm mắt làm ngơ.

Ai ngờ lúc dùng bữa tối, Đậu Bao thế mà bất ngờ nhận được điện thoại của Tống Đĩnh Ngôn, cũng không biết anh từ nơi nào lấy được số điện thoại của cô nào, làm Đậu Bao sửng sốt ba giây mới phản ứng được.

“Thầy… thầy Tống… thầy vẫn khỏe chứ ạ.”

Đầu kia cũng không nói nhảm, “Tô Anh đang ở chỗ em sao?”

“Cô ấy…” Đậu Bao chần trừ, ngẩng đầu liền nhìn thấy bộ mặt hung ác của người nào đó, bày ra động tác cắt cổ cho cô xem, Đậu Bao nuốt một ngụm nước miếng, khép nép nói: “Cô ấy không có ở đây.”

“Ừ.” Người đàn ông cũng không ép hỏi, nói khẽ: “Nếu như em nhìn thấy cô ấy, làm phiền bảo cô ấy nghe điện thoại của tôi.”

“Được ạ.”

Sau khi điện thoại cúp, vì hạnh phúc và bình an của bản thân mình, Đậu Bao một lần nữa đóng vai sứ giả giảng hòa, “Này, sao thế, cậu giận dỗi cả ngày nay rồi, thỉnh thoảng một chút còn được, chứ đừng bướng bỉnh như vậy, cẩn thận thầy Tống….”

“Cẩn thận anh ấy cái gì?” Tô Anh hung ác, thanh âm là rít qua kẽ răng, “Về sau không cho cậu đề cập đến người đó nữa, tớ chính thức tuyên bố, tớ không cần anh ấy nữa.”

“Khụ khụ khụ… cậu bỏ được sao?”

“Có cái gì không nỡ?”

Cô càng nghĩ càng khó chịu, cơ bản vị trí của cô trong lòng anh không phải bạn gái, vậy là cái gì? Sexual partner (Bạn giường)?

Đậu Bao nhìn thấy bộ dáng xù lông lầm bầm nho nhỏ của bạn, liền đưa tay sờ trán Tô Anh, cả gương mặt tràn đầy lo lắng, “Tiểu Anh Đào, cậu nếu là trên phương diện tinh thần có cái gì…”

Người nào đó liếc một ánh mắt sắc bén tới, Đậu Bao lập tức im bặt, giơ hai tay làm động tác đầu hàng.

“Cậu mà dám tiết lộ tớ ở nơi này.” Tô Anh kéo qua gấu chó lớn, cầm cổ nó lắc lắc, làm bộ cảnh cáo cô bạn.

Đậu Bao bị hù cả người toát mồ hôi lạnh, trước hết cứ phải giữ lại cái mạng này đã, “Tớ nhát gan, cậu đừng dọa tớ.”

Tiểu cô nương nào đó thở phì phò ôm gấu chó lớn lăn lộn trên giường, Đậu Bao uống một hớp nước, nuốt xuống, mặc dù rất đáng sợ, bất quá, bộ dạng này của Tô Anh thật đáng yêu mà, cảm giác thiếu nữ đang yêu phơi phới quá đi~~~