Anh đào – Tiểu Hoa Miêu

Chương 26: Hối hận rồi sao?




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Trong ánh mắt cô toàn là ác ý, anh nhìn thấy rõ. Tô Anh ở trước mặt anh tinh khiết như một tờ giấy trắng, nhất bút nhất họa đều là do anh rọi lên, anh làm sao có thể không nhìn ra ánh sáng thê lương từ đáy mắt cô. Ngập tràn thất vọng, xen lẫn địch ý nồng đậm, mọi thứ thật phức tạp khiến cô không biết làm sao.

Tống Đĩnh Ngôn biết nếu như bây giờ để cô đi thì chính tầng quan hệ rắc rối kia sẽ khiến cô muốn trốn tránh anh. Ánh mắt anh u ám nhìn về phía sau cô. Người nắm quyền hiện tại của Tân gia chính là người mẹ vĩ đại cuả anh, người phụ nữ ưa nhã ngồi trên ghế của Tô Anh kia, dù xảy ra chuyện như vậy nhưng gương mặt vẫn ôn hòa đến cực điểm, nhưng ý cười đầy thâm ý kia Tống Đĩnh Ngôn vừa nhìn là đã hiểu.

Bà ta biết. So với tưởng tượng của anh có khi đã biết trước rất lâu. Cho nên mới thoải mái như vậy đáp ứng yêu cầu của anh, chỉ yêu cầu anh mau chóng về nước.

Mội màn này nghiễm nhiên có trong dự liệu của bà ta, chỉ cần ngồi yên tĩnh xem kịch vui, chắc cũng không có nhiều người am hiểu như bà ta.

Thấy anh cứ đứng bất động ở đó, Tô Anh càng thấy giận, dùng hết toàn lực muốn thoát khỏi cánh tay đang nắm chặt cả anh, bất ngờ bị anh kéo khuỷu tay lôi ra ngoài.

Bước chân người đàn ông rất gấp, Tô Anh đang đi giày cao gót, gót giày ma sát trên mặt đất, trong không gian yên tĩnh vang lên những tiếng chói tai.

Người con gái nhìn chằm chằm cái ót anh tuấn phía trước, tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, “Tống Đĩnh Ngôn, anh thả tôi ra.”

Tưởng như đã có thể tránh thoát nhưng càng khiến anh dùng lực mạnh hơn, phảng phất muốn đem cánh tay nhỏ bé của cô bóp nát.

Đi đến một phòng bao không người, anh có chút thô bạo đá văng cánh cửa, kéo mạnh Tô Anh đi vào trong, đem cửa khóa trái lại. Tiếng âm thanh khóa nặng nề vang lên càng kích thích ý thức của Tô Anh, cô giơ tay liên tiếp đập loạn xạ, dù vậy người đàn ông vẫn không có tránh, cứ đứng như vậy chịu từng cái đánh của cô.

“Chát.” Trong căn phòng yên tĩnh, tiếng vang kia thật thanh thúy, kinh động đến Tô Anh.

Cô cố chấp lui về sau một bước, rời xa tầng áp lực của anh, cô bị ảo giác cảm thấy toàn thân anh đều có độc, chỉ đứng đó thôi cũng khiến hô hấp cô rối loạn. Cô không cho phép bản thân lại hãm sâu trong đó, mắc thêm lỗi lầm nữa.

Tống Đĩnh Ngôn có nước da sáng, lại bị người ta đánh mạnh vào, lúc quay đầu, trên da thịt trắng nõn in dấu một bàn tay.

Tô Anh mắt giật nhẹ, bức bách chính mình phải rời ánh mắt đi.

Không khí ngưng đọng lại mấy giây.

Người đàn ông phá vỡ cực diện, anh cúi đầu nhìn tay của cô, rốt cục cũng mở miệng nói chuyện, “Đau không?”

Thanh âm vẫn ôn hòa như vậy, thậm chí hơi thở cũng không có hỗn loạn, tựa như chưa từng xảy ra chuyện gì. Anh mãi mãi luôn là như này, luôn lấy dáng vẻ cao cao tại thượng khống chế mọi cảm xúc của cô, cô ở trước mặt anh cơ hồ không chỗ che thân, trần trụi không chỉ là thân thể mà còn có trái tim.

Tô Anh trong nháy mắt càng giận, không khống chế được giơ tay lên đánh vào ngực anh. Mỗi cái đánh xuống đều dốc hết toàn lực, tựa như cô muốn phát tiết ra mọi uất ức còn đọng lại trong lòng.

Hốc mắt cô phiếm hồng, đã thấy nước mắt long lanh giàn giụa. Từ trước đến nay cô không thích dùng nước mắt để bộc lộ khó khăn, đến ngay cả khi bà ngoại qua đời cô cũng phải kìm nén rất nhiều, dù cho trái tim kia đã rỉ máu đến nơi. Nhưng mẹ đã từng nói, rơi lệ là biểu hiện của kẻ yếu đuối. Trong khoảnh khắc nước mắt tràn mi, cảm giác xụp đổ mới chính là nguồn cơn đau khổ của cô.

Tống Đĩnh Ngôn lặng im đứng đấy, ngay cả động tác che chắn cũng không có, mặc cô không cất tiếng đánh anh, cô như một con thú nhỏ bị giam trong lồng, ánh mắt đỏ hồng làm người ta sợ hãi, mang theo uất ức hận không thể chém anh thành từng mảnh.

Nhiều năm như vậy ra vẻ kiên cường, thực sự cô rất mệt mỏi. Sau khi gặp được Tống Đĩnh Ngôn, cô cảm thấy nhân sinh tựa hồ có điểm thú vị, cô bắt đầu chậm rãi cảm nhận được sự an toàn khi ở cạnh anh, là cảm giác che chở bao bọc như một người thân mà đã lâu cô chưa cảm nhận. Cô tin tưởng anh, tín nhiệm anh, sự nhu tình kia tất cả đều chỉ dành cho một người là anh. Cô kinh ngạc phát hiện, cứ như vậy mà có lúc cô cũng sẽ ngượng ngùng đến đỏ mặt, cũng lúc lúc run cuống họng nũng nịu, thậm chí sẽ to gan bổ nhào vào người anh, vì khoảng khắc bị anh đặt dưới thân mà thở gấp…

Nhung hiện thực đến quá nhanh, quá tàn nhẫn, theo sát đó là cảm giác đau đớn tê tâm liệt phế. Mộng, chung quy sẽ có lúc phải tỉnh. Là do cô quá ngây thơ rồi.

Cô chậm chạp dừng lại động tác, cả người lâm vào trầm mặc.

Hai tay còn dừng lại trước ngực anh, người đàn ông thương tiếc bao bọc bàn tay đẹp đẽ ấy, hơi ấm quen thuộc như đánh thức người đang trong mộng, cơ hồ là phản xạ có điều kiện rút tay về, đặt tay ở sau lưng.

Anh đưa tay muốn chạm vào mặt cô, lại bị người con gái nghiêng đầu tránh thoát, bàn tay người đàn ông lơ lửng giữa không trung, nửa vời, giống hệt tâm trạng anh lúc này, không nỡ buông xuống nhưng lại không dám làm gì quá đáng.

Cô đã trang bị đầy đủ, không cho anh vì điều gì mà có cơ hội đến gần.

Người đàn ông nhếch môi, cơ bắp dưới thân căng cứng dọa người, thân thể thình lình tiến đến gần cô một bước, cô theo bản năng liền lui về sau.

“Không nên tới gần tôi.” Tô Anh chán ghét nhíu mày, “Buồn nôn.”

Mi tâm anh nhăn lại, ánh mắt thâm trầm chăm chú nhìn cô, ánh mắt hơi lóe lên, càng thêm đáng sợ.

“Buồn nôn?” Anh chậm ung dung hỏi nhưng bước chân không không có dừng lại, Tô Anh bị khí lạng xung quanh cơ thể anh toản ra làm cho sợ hãi lui về sau, thẳng đến khi thân thể đụng phải mép bàn, anh nhân cơ hội đó cầm lấy hai tay cô, đem cô chặt chẽ ôm trong ngực.

Đụng chạm thân thể vĩnh viễn nhanh hơn đầu óc, hai người thân mật kề sát như vậy, nơi nào đó cao ngất mềm mại của cô đè xuống lồng ngực anh, lại xuống phía dưới sau lớp âu phục vật nào đó dần thức tỉnh gợi lại cho cô bao kí ức, chờ cô nổi lên phản ứng, mới phát giác mình có bao nhiêu ngu xuẩn.

Ngẩng đầu trợn mắt nhìn, “Tống Đĩnh Ngôn.”

Lửa nóng xoẹt qua môi cô, âm thanh trầm khàn đè nén dụ̶c̶ vọng của người đàn ông vang lên, “Anh càng thích nghe em gọi là thầy hơn.”

Cảm giác tê ngứa ở bờ môi làm trái tim cô tê dại, cô có chút chật vật quay đầu đi chỗ khác, cười mỉa mai, “Anh làm như vậy là có ý gì?”

Người đàn ông đột nhiên ngừng động tác.

“Vẫn là cùng em họ thân mật sẽ khiến anh sinh ra khoái cảm?” Cô nhìn anh, môi mỏng khẽ mở, “Anh họ.”

Ánh mắt anh lạnh nhạt, âm thanh bình ổn, “Anh em họ không có quan hệ má mủ, không được sao?”

Người trong ngực run lên.

Anh biết. Anh quả nhiên biết tất cả mọi chuyện.

Chỉ có cô giống như kẻ ngốc bị anh tùy ý đùa bỡn trong bàn tay.

Khuôn mặt trang điểm long lanh dưới ánh sáng trong vắt phá lệ mê người nhưng đáy mắt lại lạnh lẽo dần chìm vào hố băng.

“Anh cùng lắm chỉ là muốn tôi chết tâm, làm gì phải hao tổn tâm trí diễn trò cười này, để người khác đến làm nhục tôi.”

Khóe miệng cô tràn ra nụ cười trào phúng, “Tống Đĩnh Ngôn, cuối cùng tôi đã biết thân phận thực của anh rồi.”

“Nếu vậy, giữa chúng ta chỉ có một loại quan hệ duy nhất.” Cô ngẩng đầu, đem từng chữ nhấn mạnh, “Người, xa, lạ.”

Ngữ khí cô kiên định không nghi ngờ, “Tôi sẽ dùng hết sức tránh xa anh, càng xa càng tốt.”

Nếu như trước kia cô biết mối quan hệ giữa Tống Đĩnh Ngôn cùng Tân gia, cho dù có thích anh đi chăng nữa, cô cũng kiên quyết chặt đứt tình cảm này. Bởi vì trái tim là cấm khu cuối cùng của cô.

Sắc mặt anh u ám, nhìn chằm chằm cô giây lát, âm trầm mở miệng, “Hối hận rồi sao?