Lâm Anh Đào còn nhớ lúc ở Hồng Kông, có một lần giữa đêm cô đói bụng, ngồi trên chiếc giường nhỏ chỉ rộng một mét hai, bụng không ngừng réo ọc ọc. Tưởng Kiều Tây tròng đại một cái áo thun vào, nói đi làm cho cô chút thức ăn.
Chưa tới mười phút sau, anh đã trở lại bưng theo một đĩa cải thìa xào. Lâm Anh Đào hết sức ngạc nhiên, cô vốn tưởng Tưởng Kiều Tây sẽ tìm một ít bánh quy hay mì ăn liền gì đó, kết quả Tưởng Kiều Tây nói trong tủ lạnh chỉ có một ít cải thìa.
“Anh xào đại một chút.” Tưởng Kiều Tây nói, giọng gượng gạo xen lẫn áy náy.
Lâm Anh Đào gắp một miếng cải thìa, ăn phân nửa, mặn như muối biển. Cô lè lưỡi. Tưởng Kiều Tây lật đật mở nắp chiếc bình đen có lời trích dẫn của Eisenhower kia ra, rót nước vào cái ly nhỏ của Lâm Anh Đào, để cô súc hết vị mặn trong miệng.
Chính từ lúc đó Lâm Anh Đào mới cảm thấy, Tưởng Kiều Tây cần cô thế nào — học thần thì sao chứ, học thần đến cơm cũng không biết nấu, cải cũng không biết xào, anh ngốc như vậy, làm sao có thể chăm sóc được cuộc sống của bản thân.
Lúc này, Lâm Anh Đào đang ỉu xìu ăn cơm, ăn miếng thịt bò muối thơm ngào ngạt cuối cùng trong nhà, khóc không ra nước mắt. Tưởng Kiều Tây đi làm về, cởi nút cổ áo sơ mi, xắn tay áo lên ăn cơm. Biết được thịt bò muối trong nhà đã bị Tần Dã Vân cầm đi hết, Tưởng Kiều Tây phì cười, dỗ dành bà xã: “Lại làm cái khác mà.”
Cái gì mà giữ dáng… Lâm Anh Đào cảm thấy bị lừa gạt nghiêm trọng!
Tài khoản Weibo của Tần Dã Vân có hơn bốn mươi vạn người theo dõi, cô ấy mở một cửa hàng mua sắm trực tuyến, kinh doanh mỹ phẩm, nhờ ba mình hỗ trợ phần giao hàng. Thời gian còn lại cô ấy đến làm ở thẩm mỹ viện của bạn, tư vấn cách chăm sóc da và trang điểm.
“Tần Dã Vân bây giờ nổi tiếng lắm ạ.” Lâm Anh Đào mặc váy ngủ, ngồi trên giường, tiếp tục chọn ảnh. Từ nhỏ cô đã thích chụp ảnh, các chú các dì cũng thích chụp cho cô, trong nhà album ảnh chất đầy một thùng, quả là không dễ chọn: “Là ‘Võng hồng’!”
(*Võng hồng: chỉ những nhân vật nổi tiếng trên Internet.)
Tưởng Kiều Tây tắm xong, vào bếp bóc một quả mận đen ăn. Anh đi tới bên giường, tiện tay cầm một tấm hình lên xem.
Không biết là ai chụp.
Trên con đường nhỏ của khu nhà tập thể công trường Quần Sơn, xung quanh đều là các cô chú công nhân xây lắp điện mặc quần áo bảo hộ lao động màu xanh dương, tổ trưởng Dư trên đầu vẫn còn đang đội mũ bảo hiểm chưa cởi xuống, đứng cười ha hả. Một con gà trống bự, dưới chân buộc sợi dây thừng, bị cột vào cây, đứng rướn cổ ưỡn ngực. Lâm Anh Đào cột hai cái bím đuôi ngựa, bé xíu, được ba bế lên, bụm đầu ngón tay khóc nức nở. Có vẻ như cô mới vừa chọc con gà trống, kết quả bị nó mổ vào tay.
Lâm Anh Đào chọn mệt nhoài, cuối cùng chọn ra được hơn tám mươi tấm, bèn bảo Tưởng Kiều Tây chọn thêm. Video slideshow muốn để bao nhiêu ảnh cũng được miễn là trong thời gian cho phép, nhưng số ảnh chụp từ nhỏ đến lớn của Tưởng Kiều Tây do chú Tưởng Chính gửi sang quá ít, mặc dù đã hỏi thăm các thầy cô ở trường cũ và anh họ ở tận bên Hồng Kông, nhưng gom hết lại cũng chỉ được khoảng hai mươi tấm có thể dùng.
Lâm Anh Đào tựa vào lòng Tưởng Kiều Tây, nhắm mắt lại, chẳng mấy chốc đã ngủ thiếp đi trong tiếng lật ảnh ‘soàn soạt’ nhẹ nhàng của anh.
Tưởng Kiều Tây xem ảnh, càng xem càng cảm thấy bà xã của mình thật thần kỳ. Cũng là ảnh chụp phim năm đó, Tưởng Kiều Tây trong ảnh khuôn mặt mờ nhạt mơ hồ, không vui không buồn. Ngay cả Đỗ Thượng, Dư Tiều, Thái Phương Nguyên bọn họ, thỉnh thoảng cũng có lúc lơ ngơ lác ngác, nhưng Lâm Anh Đào, từng cái nheo mắt nụ cười, nhất cử nhất động, bất luận là ai chụp, bất luận ở góc độ nào, cho dù là đang ăn lê nghe ai đó gọi liền xoay đầu lại rồi bị ‘bắt’ vào trong khung hình, cũng đều làm cho người ta cảm thấy cô rạng rỡ sáng bừng tràn đầy sức sống như vậy.
Ảnh chụp cũ trước năm 2000, không có kính lọc PS, không có Beauty Cam. Năm 2014 mọi thứ đều tối tân hiện đại, nhưng những thứ trong quá khứ, vì cũ, chân chất, mà trở nên lôi cuốn lạ thường.
Lâm Anh Đào ngủ một chốc, lúc cựa mình trở người, đầu đang gối trên cánh tay Tưởng Kiều Tây rơi xuống đệm làm cô giật mình tỉnh dậy.
Cô xoa xoa cổ, phát hiện Tưởng Kiều Tây vẫn chưa ngủ liền nghếch đầu lên hỏi: “Anh chọn xong…”
Cô còn chưa dứt lời, đã bị Tưởng Kiều Tây nghiêng sang hôn. Lâm Anh Đào nhắm mắt lại, hưởng thụ nụ hôn của anh.
“Em rất muốn về thăm Quần Sơn…” Lâm Anh Đào bỗng thủ thỉ.
Tưởng Kiều Tây gom hết ảnh để sang một bên, anh không muốn chừa lại tấm nào, bà xã đáng yêu như vậy, không chiếu hết trong hôn lễ cho các chú dì xem thật lãng phí. Anh tắt đèn đầu giường, nằm xuống, ôm cô nói: “Vậy thì hôn lễ xong sẽ đi.”
“Thật ạ?” Lâm Anh Đào lật đật hỏi.
“Ừ.” Tưởng Kiều Tây gật đầu. Nghe như anh đã sớm lên kế hoạch cho chuyện này.
Lâm Anh Đào ngồi bật dậy, mở to mắt háo hức: “Hay là chúng ta đi ngay tuần này luôn đi anh!”
Tưởng Kiều Tây nhíu mày: “Hử?”
Lâm Anh Đào phấn khích ngồi xổm trên giường: “Kỳ nghỉ của em sắp hết rồi! Lỡ như sau hôn lễ không có thời gian thì làm sao bây giờ!”
Tưởng Kiều Tây xoay phắt người, đưa lưng về phía Lâm Anh Đào: “Tuần này anh không có thời gian.” Anh lạnh lùng đáp, nhắm hai mắt lại ngủ.
Quả nhiên giây tiếp theo bà xã của anh đã nhào lên người anh, náo loạn một trận. Tưởng Kiều Tây hết cách, phì cười xoay người lại, anh túm hai cánh tay đang làm loạn của Lâm Anh Đào ngoặt ra sau lưng.
Lâm Anh Đào xoay người, bị anh đè xuống giường, hai tay bắt chéo phía sau. Cô cười quơ chân đá anh.
“Lâm Kỳ Nhạc!” Tưởng Kiều Tây vờ dọa dẫm, trực tiếp đè lên người cô.
Lâm Anh Đào về nhà ba mẹ ăn cơm. Trước khi ăn, cô gọi điện cho cô Hai, hỏi khi nào nhà cô Hai đến Tỉnh Thành dự đám cưới, có muốn đến ở nhà của cô và Tưởng Kiều Tây không.
“Không đến, nhà tân hôn của hai đứa, bọn cô đến làm gì!”
Lâm Anh Đào lẩm bẩm: “Hồi nhỏ con đến Bắc Kinh đều ở nhà cô Hai, nhà bọn con có phòng dành cho khách mà!”
“Đó là hồi nhỏ.” Cô Hai nói: “Khi đó năm chín mươi mấy, khách sạn đắt đỏ! Không đến, không đến, anh họ con đã đặt xong khách sạn rồi, không có đến nhà con làm bóng đèn đâu!”
Mẹ Lâm dọn cơm xong, mở cửa sổ, gọi vọng xuống dưới lầu: “Lão Lâm! Kiều Tây! Ăn cơm nào!”
Bà quay đầu kêu con gái: “Anh Đào! Con xuống gọi hai người bọn họ lên ăn cơm.”
Lâm Anh Đào mang dép lê, vội vàng đi xuống lầu. Cô đẩy cửa cầu thang ra, đi tới nhà để xe của gia đình mình.
Chiếc Santana cũ mua năm 2005, tuổi đời đã được gần mười năm, sắp phải nghỉ hưu.
Nắp ca–pô để mở, Tưởng Kiều Tây xắn cao tay áo sơ mi, đang cúi người kiểm tra ‘ông cụ xe’ của ba vợ.
“Lên nhà ăn cơm trước, lát nữa rồi sửa ạ.” Lâm Anh Đào nói, cô đi qua ôm tay ba kéo đi.
Thợ điện Lâm quay qua nhìn con gái rồi nhìn con rể, ông thở dài: “Thị lực này của ba, bây giờ không được rồi.” Ông cười nói: “Con xem, Kiều Tây cái gì cũng làm được.”
Lâm Anh Đào chun mũi: “Lúc ba còn trẻ, cái gì ba cũng làm được, cũng biết sửa xe!”
“Ba hả?” Thợ điện Lâm hỏi.
Tưởng Kiều Tây ở bên cạnh nói: “Trước kia ba đã sửa xe đạp cho Anh Đào.”
Thợ điện Lâm cười ha hả: “Cái xe bé tẹo đó sao… Cái xe bé tẹo đó bây giờ cho ba sửa, ba sửa cũng không xong.”
Tưởng Kiều Tây lau nhớt trên tay, đóng nắp ca-pô lại. Anh cầm lấy khăn Lâm Anh Đào đưa, nói: “Ba, lên lầu ăn cơm đi.”
Hạ tuần tháng tám, Thái Phương Nguyên từ Thượng Hải bay về. ‘Đại biệt thự’ hắn mua ở Tỉnh Thành năm ngoái đã chính thức trang trí xong.
Hắn còn dẫn theo một nửa nhân viên công ty ở Thượng Hải về cùng, nói hoa mỹ là đi nghỉ phép, đồng thời mời những người bạn cũ ở Tỉnh Thành đến nhà mới của hắn mừng ‘Tân gia’.
Lâm Anh Đào xem xét tình hữu nghị bao nhiêu năm nay, cố mà đáp ứng nhu cầu khoe của của hắn.
Buổi trưa, Thái Phương Nguyên ăn cơm ở nhà Lâm Anh Đào. Buổi chiều, hắn và mấy đối tác đến tham quan văn phòng mới của giám đốc Tưởng – Tưởng Kiều Tây.
Lâm Anh Đào với tư cách là phu nhân Tưởng đi cùng cậu bạn nối khố Thái Phương Nguyên, nhàm chán tiếp khách.
“Cậu nói xem hai cậu đều đã là vợ chồng, cậu chưa từng tới văn phòng của cậu ấy là sao hả?” Thái Phương Nguyên đứng trong thang máy hỏi, hắn mặc một thân âu phục rất vừa vặn, ôm gọn thân hình mập mạp của hắn.
“Sao tớ phải tới chứ?” Lâm Anh Đào lẩm bẩm.
Thái Phương Nguyên nhún vai: “Cậu không lo lắng lỡ như cậu ấy có cái gì ở đây hả? Mỹ nữ tiếp tân, ngự tỷ thư ký xinh đẹp?”
(*Ngự tỷ đi đôi với soái ca: đó là những người con gái tài sắc vẹn toàn, giỏi mọi lĩnh vực.)
Lâm Anh Đào nhăn mặt, nhìn chằm chằm Thái Phương Nguyên.
Tưởng Kiều Tây làm việc cho một công ty quản lý quỹ có trụ sở chính đặt tại Thượng Hải, đến Tỉnh Thành thuê tầng 39 của tòa nhà tài chính mới xây này làm văn phòng. Quầy tiếp tân là một cậu em tuổi chừng ngoài hai mươi, có vẻ như vừa mới tốt nghiệp, đeo một cặp kính dày cộp, vẻ mặt đã bị đơ cảm xúc sau một thời gian dài tiếp xúc với các con số dữ liệu: “Mấy vị có hẹn trước không? Hẹn quản lý Tưởng vào lúc mấy giờ?”
Thái Phương Nguyên chỉ ngón tay vào Lâm Anh Đào, ý là quét mặt vào cửa: “Đây là phu nhân của giám đốc Tưởng các cậu.”
Vị tiểu ca kia nhìn Lâm Anh Đào một cái, hỏi: “Xin hỏi ngài có giấy chứng nhận không ạ?”
Thái Phương Nguyên không nhịn được phụt cười: “Vợ của sếp các cậu đến tìm người, còn phải mang giấy đăng ký kết hôn mới vào được hả?”
Tưởng Kiều Tây đang làm việc trong phòng họp, trong văn phòng của anh không có ai khác. Đoàn người Thái Phương Nguyên được trợ lý của Tưởng Kiều Tây dẫn vào. Thái Phương Nguyên đá mắt nhìn Lâm Anh Đào, miệng hỏi trợ lý: “Cậu có biết cô ấy không?”
Lâm Anh Đào đi bên cạnh đánh Thái Phương Nguyên.
Trợ lý kia cười nói: “Trên bàn làm việc của giám đốc Tưởng có ảnh chụp của phu nhân, chúng tôi đều đã nhìn thấy.”
Đây là lần đầu tiên Lâm Anh Đào đến phòng làm việc của ông xã, nhìn qua chính là phong cách của Tưởng Kiều Tây. Đơn giản, rộng rãi, thông thoáng, tràn ngập ánh sáng tự nhiên. Trừ một chiếc bàn làm việc, tủ rượu, một dãy kệ sách, bệ cá, một chậu vạn niên thanh, ngoài ra không còn gì khác. Trên bàn làm việc, ngoài hồ sơ tài liệu cũng chỉ có cốc nước, giá đựng bút, mấy khung ảnh và một tượng trâu đồng.
Tài liệu trên bàn hầu hết là tài liệu mật, không thể lục lọi dòm ngó. Lâm Anh Đào nhìn mấy cái màn hình máy tính trên bàn làm việc của anh, từ trên xuống dưới, trên màn hình hiện đầy những chỉ số cô xem không hiểu.
Thái Phương Nguyên và mấy đối tác ngồi trên sô pha nói chuyện phiếm.
“Thứ này là gì vậy chứ?”
“Bloomberg Terminal”
(*Bloomberg vận hành một hệ thống tổng hợp tin tức khổng lồ luồn sâu vào từng ngõ ngách của thị trường tài chính để cung cấp tin tức cho người theo dõi. Đây là vật bất ly thân của các lãnh đạo ngân hàng, nhà giao dịch (trader) và các nhà quản lý tiền tệ.)
“Chậc, tiên tiến như vậy.” Thái Phương Nguyên khoanh tay trước ngực: “Sao tôi cảm giác như đang xem phim truyền hình Mỹ thế này!”
Phía đối tác cười nói: “Giống như phim khoa học viễn tưởng đúng không.”
Trợ lý của Tưởng Kiều Tây lại đi vào, trên tay bưng trà nóng vừa mới pha. Hắn đi tới phía sau bàn làm việc của Tưởng Kiều Tây; ở đó có một tủ để rượu, máy pha cà phê và hoa quả. Cậu trợ lý bê khay hoa quả lại: “Mấy vị ăn chút hoa quả trước, giám đốc Tưởng vẫn còn đang họp chưa kết thúc.”
“Không có việc gì, chúng tôi không vội.” Thái Phương Nguyên nói, hắn cúi đầu nhìn khay đựng trái cây, mấy quả chuối tiêu đều nằm úp sấp dựa vào đám mận đen, vểnh ‘mông’ lên trời. Hắn cầm quả chuối lên: “Chuối này Tưởng Kiều Tây tự tay xếp hả?”
Lâm Anh Đào ở bên cạnh liếc hắn một cái, nhón một quả mận lên ăn.
Thái Phương Nguyên và mấy vị đối tác rảnh rỗi ngồi tán gẫu ‘Thành tích lừng lẫy’ của Tưởng Kiều Tây.
“Thời điểm công ty chúng tôi tuyển kỹ thuật viên, có nhận một cậu em, người Hồ Nam.” Thái Phương Nguyên nói: “Nhỏ hơn chúng tôi một khóa, khóa 2006. Năm đó, cậu ấy cũng tham gia cuộc thi toán ở khu vực phía nam, cũng nghe qua danh tiếng của Tưởng Kiều Tây. Tưởng Kiều Tây xuất thân từ trường Thực nghiệm, mấy người bọn tôi năm đó cùng nhau lớn lên.”
Một vị đối tác nói: “Chẳng phải cậu ấy học ở Hồng Kông sao, tốt nghiệp đại học Hồng Kông?”
“Đúng vậy.” Thái Phương Nguyên gật đầu nói, bóc vỏ chuối: “Đại học Hồng Kông, chính là trường đó, học thương mại! Luật!”
Một ông chủ khác, trông xấp xỉ tuổi ba mẹ Thái Phương Nguyên, Lâm Anh Đào: “Bằng kép hai ngành này không mấy người theo nổi.”
Thái Phương Nguyên gật gù: “Đúng vậy, chú nói xem còn chuyện gì cậu ấy không làm được chứ?”
Lâm Anh Đào ngồi bên cạnh đang vật lộn cắn lớp vỏ dai của quả mận đen bóng. Thái Phương Nguyên nói cái gì CPA, CFA, thi pháp luật, bla bla bla, cái gì mà người bình thường có một thứ thôi đã không tệ, Tưởng Kiều Tây ‘Thương Pháp vẹn toàn’, làm ở Morgan Stanley hơn hai năm sau đó ra ngoài làm riêng. “Tháng sáu năm nay, Tỉnh chúng tôi tổ chức ‘Hội nghị gặp mặt các nhà đầu tư’, tối hôm đó rất nhiều đại gia sừng sỏ trong ngành đều tập trung về thành phố cấp hai này của bọn tôi.” Thái Phương Nguyên nói chuyện với mấy ông chủ: “Lúc tôi đến, nhìn lướt qua thấy hầu hết đang nói chuyện với Tưởng Kiều Tây, quả thật, tôi hoài nghi liệu có phải bọn họ đến chủ yếu là vì bạn học cũ của tôi hay không nữa. Tháng sáu lúc đó, đúng thời điểm cậu ấy vừa mới trở về!” Thái Phương Nguyên nói tới đó, nhìn Lâm Anh Đào một cái rồi ý tứ thông báo: “Mua nhà, kết hôn với vị tiểu thư này!”
Lâm Anh Đào vốn đang ngồi ăn mận, mặt mày hớn hở nghe người ta khen ông xã nhà mình, đột nhiên mấy ông chú đều đến bắt tay cô.
“Vậy văn phòng này là?” Người bên cạnh hỏi.
Thái Phương Nguyên nhíu mày nói: “Tôi chỉ đoán thôi, tôi đoán văn phòng này là đặc biệt dành riêng cho cậu ấy! Trực tiếp lập ra một quỹ đầu tư riêng* để cậu ấy điều hành, kỳ thực gia đình cậu ấy có quan hệ rất sâu trong giới này, bản thân Tưởng Kiều Tây cũng xem như có chút danh tiếng, đương nhiên tôi có hỏi cậu ấy cậu ấy cũng không nói thẳng với tôi, có lẽ muốn đợi tới cuối năm —”
(*Một dạng quỹ private equity có tên gọi ‘quỹ tìm kiếm’ đã trở nên phổ biến gần đây. Thay vì góp tiền để đầu tư vào một doanh nghiệp, các nhà đầu tư bỏ tiền vào một người có khả năng trở thành một doanh nhân tiên phong trong việc tìm kiếm các doanh nghiệp tốt nhất để mua lại và vận hành.)
“Cậu ấy không học cao học sao? Không học MBA?” Người bên cạnh hỏi.
Thái Phương Nguyên còn chưa trả lời, lúc này Lâm Anh Đào bỗng lên tiếng: “Anh ấy nhất định sẽ học tiếp.”
Đợi lúc chỉ có riêng hai người, Thái Phương Nguyên trưng ra bản mặt ma xó dòm cô, chung quy cảm thấy Lâm Anh Đào không hiểu lắm về công việc của Tưởng Kiều Tây: “Cậu ấy nói với cậu hả?”
Lâm Anh Đào nghiêm túc đáp: “Tớ cảm giác được.” Cô nhìn cái vẻ mặt chế nhạo kia của Thái Phương Nguyên, tức giận nói: “Làm gì, không được hả!”
Sập tối, Tưởng Kiều Tây tan làm sớm, anh lái xe chở bà xã chạy nối đuôi xe Thái Phương Nguyên đằng trước.
Lâm Anh Đào ngồi bên ghế phụ, đôi mắt to khép hờ, tinh thần uể oải, tay vẫn luôn đặt ở bụng dưới.
Lúc đợi đèn giao thông, Tưởng Kiều Tây quay sang nhìn cô chăm chú, nhìn dáng vẻ mệt mỏi của cô.
“Sẽ không tới chứ?” Anh hỏi.
“Tới.” Lâm Anh Đào mặt như màu đất ỉu xìu trả lời.
Tưởng Kiều Tây nhíu mày, vẻ nghi hoặc, lại chằm chằm nhìn cô.
Đèn đỏ phía trước chuyển xanh, Tưởng Kiều Tây hỏi: “Tới thiệt hả?”
Lâm Anh Đào nhìn anh: “Anh cho là cái gì tới chứ?”
“Tưởng Thuần Lư tới.” Tưởng Kiều Tây nói.
Lâm Anh Đào dở khóc dở cười, dùng tay đấm vai anh: “Chu kỳ kinh nguyệt của em tới!” Tưởng Kiều Tây cho xe chạy, cũng cười.
*
Biệt thự nhà Thái Phương Nguyên rộn ràng tiếng cười nói, toàn những người trẻ tuổi tràn đầy sức sống, mọi người đang bừng bừng khí thế bu quanh nồi lẩu. Thái Phương Nguyên đi vào, bày ra bộ tịch khệnh khạng, hắn đúng là có tiền quá lâu rồi: “Các vị bằng hữu, hãy nâng niu dịu dàng với thảm sàn và vật dụng trong nhà! Ngày mai ông cụ nhà chúng ta sẽ tới đây thị sát, làm lãnh đạo đã quen, thích kiểm tra vệ sinh, rất nhiều tật xấu…”
Lâm Anh Đào cảm thấy bụng đau âm ỉ khó chịu, cô ngồi bên cạnh Tưởng Kiều Tây ăn lẩu. Tưởng Kiều Tây chốc chốc lại hỏi cô muốn ăn gì, cô đều lắc đầu.
Thái Phương Nguyên gọi điện thoại cho Hoàng Chiêm Kiệt, trùng hợp hôm nay tới hạn Hoàng Chiêm Kiệt phải nộp bản thảo, không có cách nào đi được. Hoàng Chiêm Kiệt còn hỏi: “Lâm Kỳ Nhạc và Tưởng Kiều Tây kết hôn, cậu đi bao nhiêu tiền mừng?”
Thái Phương Nguyên đánh mắt ngó qua hai vị nhân gia đang ngồi ngay trước mặt, Tưởng Kiều Tây đang dỗ Lâm Anh Đào ăn. Thái Phương Nguyên nói: “Muốn đi bao nhiêu thì đi thôi, bạn học cũ ngại cái gì.”
Hoàng Chiêm Kiệt phát rầu nói: “Tớ không biết đi bao nhiêu nữa! Bạn cùng lớp với tớ có ai kết hôn rồi đâu! Đi… đi một vạn!”
“Quào!” Thái Phương Nguyên khiếp sợ nói: “Cậu thật có tiền…”
“Sao lại ăn ít vậy.” Tưởng Kiều Tây gắp một viên chả tôm hấp, thổi nguội, để vào trong muỗng của Lâm Anh Đào, ngữ điệu có phần cứng rắn.
Lâm Anh Đào cúi đầu ăn chả tôm.
Thái Phương Nguyên hừ mũi: “Lâm Anh Đào, sao mà cậu vẫn giống y hệt trẻ con thế hả.”
Lâm Anh Đào ngẩng phắt đôi mắt to tròn kia của mình lên, cách nồi lẩu nóng hôi hổi, xa xa nhìn Thái Phương Nguyên.
Thái Phương Nguyên cười hề hề: “Lúc trước thì chú Lâm nuông chiều cậu, bây giờ thì Tưởng Kiều Tây chiều chuộng cậu, xem cậu được chiều riết thành quen rồi.”
Lâm Anh Đào nói: “Sao chỉ có tớ và Tưởng Kiều Tây tới vậy?”
Thái Phương Nguyên để đĩa hải sản qua bên cô: “Người khác không có nghỉ hè.”
Lâm Anh Đào lầm bầm: “Lẽ ra tất cả mọi người đều phải được nghỉ hè.”
Thái Phương Nguyên lé mắt dòm sang: “Cậu nghĩ đến là hay! Đỗ Thượng nghỉ hè ai chữa bệnh! Dư Tiều nghỉ hè ai lái máy bay, hả!”
Nhân viên thiết kế của công ty Thái Phương Nguyên là một cô gái trẻ vừa mới ra trường, lấy thuốc giảm đau trong túi xách của mình đưa cho Lâm Anh Đào. Lâm Anh Đào vội vàng cảm ơn cô ấy.
Trước mặt những người thuộc thế hệ nhỏ hơn mình, Lâm Anh Đào bất tri bất giác giống như người lớn.
Thái Phương Nguyên đi vào bếp rót cho cô cốc nước ấm, rồi lên lầu tìm xem có phòng nào sử dụng được không, cũng may tất cả mọi thứ đều đã được lắp đặt đầy đủ. “Đây rồi, đây rồi.” Thái Phương Nguyên nhã nhặn dịu dàng hiếm có, đỡ cánh tay cô bạn nối khố Lâm Anh Đào: “Cậu nằm đây nghỉ một lát, có chuyện gì thì nhấn cái chuông ở đầu giường kia kìa.”
Lâm Anh Đào trố mắt dòm: “Sao mà có cả chuông nữa, giống như là phòng bệnh!”
Thái Phương Nguyên bất đắc dĩ nói: “Ba tớ một hai nhất định phải lắp! Bảo cái gì mà phòng ngủ của lãnh đạo lớn đều có!”
Lâm Anh Đào ngồi trên mép giường, cả hai cùng phì cười.
Tưởng Kiều Tây ngồi dưới lầu nói chuyện với Thái Phương Nguyên đang tiếp tục ăn lẩu. Hai người tán gẫu chuyện công việc, chuyện gia đình. Thái Phương Nguyên hỏi: “Nghe ba tớ nói, tháng sau chú Tưởng từ Sudan về?”
Tưởng Kiều Tây gật đầu.
“Vậy mẹ cậu thì sao?” Thái Phương Nguyên hỏi.
Tưởng Kiều Tây sững người, lắc đầu.
Anh không nói lời nào, Thái Phương Nguyên cũng không biết cái lắc đầu này có ý gì.
Nhóm nhân viên trẻ tuổi dọn dẹp bàn ăn, chuẩn bị cùng nhau chơi Ma sói. Tưởng Kiều Tây chưa từng chơi bao giờ, cũng không hiểu luật chơi, anh đứng dậy, lại bị kéo ngồi xuống.
Trên bàn khó có được một đại soái ca trẻ tuổi đẹp trai như vậy, không ai cho anh đi.
Thái Phương Nguyên thay anh giải thích với những người trẻ tuổi kia: “Giám đốc Tưởng suốt ngày bận rộn kiếm tiền! Bình thường không ai có cơ hội bắt nạt cậu ấy! Chơi trò chơi, chơi đùa vờn chết cậu ấy!”
Mọi người cười rầm.
Chơi Ma sói, không có nhạc nền. Cậu em nhân viên kế hoạch đến trước ti vi, lục tìm trong ngăn kéo mấy cái đĩa cũ của ông chủ.
Hắn lấy ra chiếc đĩa ‘Đại thoại Tây du Tiên lý kì duyên’, liếc nhìn Châu Tinh Trì và Chu Nhân trên bìa, nhét đĩa vào đầu DVD.
Thái Phương Nguyên nhìn thoáng qua thân phận của mình trên lá bài, ánh mắt lập tức trở nên bỉ ổi không để đâu cho hết. Hắn nhìn hình ảnh trong ti vi, cất giọng thong thả: “Hôm nay, tớ đọc tin tức, thấy ‘Đại thoại tây du’ sẽ được chiếu lại trong tháng Mười này.”
Tưởng Kiều Tây cũng nhìn thân phận của mình trên lá bài, ụp bài xuống, nghe thấy Thái Phương Nguyên nói vậy, cũng quay qua nhìn ti vi.
“Quản lý Tưởng,” nữ nhân viên ngồi đối diện cười nói: “Đây thực sự là lần đầu tiên cậu chơi ma sói hả?”
“Thật.” Tưởng Kiều Tây vừa học những người khác cách phân tích tình huống, luật chơi. Cả đám phân tích xong ồn ào như chợ vỡ, vẻ mặt anh hết sức vô tội, nhìn cô ấy.
Nữ nhân viên lập tức giơ hai tay ra, che trước mặt, không nhìn vào mắt Tưởng Kiều Tây.
“Không được không được, quá ảnh hưởng đến khả năng phán đoán!” Mấy cô ấy cười nói.
Ván đầu tiên kết thúc, Tưởng Kiều Tây và Thái Phương Nguyên liên kết với nhau, hai con sói không những sống qua được đêm trăng mà còn giành chiến thắng cuối cùng.
Ván thứ hai bắt đầu, Tưởng Kiều Tây liếc nhìn thân phận của mình, lại bắt đầu mắt đi mày lại với Thái Phương Nguyên.
Nhân viên kế hoạch nói: “Quản lý Tưởng và ông chủ Thái lại ánh mắt đó, hai người bọn họ lại bắt đầu nghĩ trò xấu xa! Lại bắt đầu giết người rồi!”
Nhân viên thiết kế đồ họa ngồi đối diện đập bàn, giọng chắc nịch: “Chắc chắn hai người này lại là hai ma sói!”
“Đừng hiểu lầm, đừng hiểu lầm!” Thái Phương Nguyên vội vàng giơ hai tay lên đầu bày ra vẻ vô tội: “Lần này hai bọn tôi đều là người trong sạch!”
Tưởng Kiều Tây ngồi một bên, gật đầu, cũng không lên tiếng.
Trên thực tế, Tưởng Kiều Tây chỉ lên tiếng khi nào đến lượt anh nói. Anh luôn lời ít ý nhiều, súc tích rõ ràng, bất luận mấy người kia nghi ngờ chất vấn thế nào, anh suy luận rất nhanh và logic, nói vài ba câu đã có thể đoán ra thân phận của đối phương. Nếu có ai đó mù mờ không hiểu, Tưởng Kiều Tây vẫn có thể lặp lại lần thứ hai, hơn nữa còn hoàn toàn chính xác không có bất kỳ sai lệch nào so với lần thứ nhất, khiến người ta không có cách nào nghi ngờ tính xác thực trong lời nói của anh. Anh còn đặc biệt có thể đánh lạc hướng gây chia rẽ đối phương để giải thích lý luận của mình.
Nhân viên quầy lễ tân ngồi đối diện bưng má ngây ngốc nói: “Quản lý Tưởng phân tích rất rõ ràng! Tôi hiểu hết rồi!”
Thái Phương Nguyên cắn hạt dưa: “Trước kia lúc còn ở tiểu học và cấp ba, cậu ấy suốt ngày giảng bài cho cô vợ nhỏ của mình! Đây đều là luyện từ đó mà ra!”
Kết thúc ván thứ hai, mãi đến khi ma sói thẳng tay giết dân làng Thái Phương Nguyên, tất cả mọi người còn tưởng rằng Tưởng Kiều Tây chính là nhà tiên tri.
Nhà tiên tri thật sự đã bị chết từ đời tám hoánh, hắn ngồi bên bàn bưng mặt cũng gần được mười phút đồng hồ, lúc này mới ngẩng đầu lên nói: “Quản lý Tưởng! Anh quá nham hiểm!”
Thái Phương Nguyên đang cắn hạt dưa nửa chừng, tay còn đang tách vỏ hạt, bị bộ mặt thật của Tưởng Kiều Tây đả kích hoàn toàn.
(*Ma Sói là 1 boardgame rất thường hay được sử dụng trong các lớp học về tranh luận, biện hộ và đàm phán.)
“Đây mới là tàn sát trần trụi chỉ số IQ!” Nhân viên thiết kế hả hê nhìn ông chủ bị tiêu diệt.
Vừa mới bắt đầu vào ván thứ ba, mọi người đều vote Tưởng Kiều Tây bị ‘treo cổ’, không có phiếu trắng cũng không có phiếu cứu, toàn bộ đều là phiếu giết, nhất trí xử anh.
Tưởng Kiều Tây thở dài: “Hết đường sống rồi đúng không!”
Lên lầu tìm bà xã chơi.
Thái Phương Nguyên ở dưới lầu chỉ dẫn cho các nhân viên nữ còn độc thân trong công ty, hắn xòe hai tay: “Cô bạn nối khố này của tôi, từ nhỏ đã dũng cảm theo đuổi, đuổi được ông xã xuất sắc có một không hai, các cô xem!”
Nữ nhân viên dẩu môi: “Vậy sếp còn không kêu chị ấy xuống truyền đạt kinh nghiệm cho mọi người!”
Thái Phương Nguyên cười: “Tôi đoán chừng cô ấy cũng không kể ra được kinh nghiệm gì… Kinh nghiệm, kinh nghiệm chính là, ông xã cô ấy cũng vừa vặn nhìn trúng cô ấy!”
Trên màn hình, Chí Tôn Bảo nói:
‘Đã từng có một tình yêu chân thành ở ngay trước mặt ta, nhưng ta lại không biết trân trọng. Đợi đến lúc mất đi rồi mới hối hận không kịp, sự đau khổ nhất trên thế gian không gì hơn thế. Nếu ông trời có thể cho ta thêm một cơ hội, ta nhất định sẽ nói với người con gái ấy rằng ‘Ta yêu nàng!’ Nếu nhất thiết phải đặt ra một thời hạn cho đoạn tình này, ta hy vọng là một vạn năm.’
Lâm Anh Đào ngồi dậy trong chăn, bụng vẫn còn đau âm ỉ, cô tựa vào lòng Tưởng Kiều Tây.
“Lúc đầu Thái Phương Nguyên nói gọi bạn bè cũ đến cùng ăn tân gia, em còn tưởng bọn họ đều đến chứ.” Lâm Anh Đào tì cằm vào vai anh, nhỏ giọng nói: “Giờ nghĩ kỹ lại mới thấy không thể nào…”
Tưởng Kiều Tây dỗ dành: “Đợi đến hôm tổ chức hôn lễ, tất cả bọn họ sẽ đến.”