Ở Hồng Kông, Tưởng Kiều Tây sống trong gian phòng rộng năm mười mét vuông, ở hơn sáu năm. Bây giờ trở về đại lục, sống trong ngôi nhà mới của mình và Anh Đào — căn hộ Nam Sơn Impressive Mansion II, rộng hơn một trăm sáu mươi mét vuông, nhiều hơn không chỉ là không gian mà còn cả việc phải lấp đầy nó. Anh và Anh Đào còn rất nhiều thứ cần phải lên kế hoạch, dần dần thực hiện trong tương lai.
“Mỗi lần về nhà ba mẹ, giống hệt như vừa đi cướp bóc về.” Tưởng Kiều Tây bất đắc dĩ nói, trên tay xách lỉnh kỉnh nào trà, dầu hạt cải và cả trứng chim trĩ. Anh khom người đặt xuống bên cửa bếp, rồi cởi áo vest, thảy chìa khóa xe vào khay đựng ở cửa. Trên cổ tay Lâm Anh Đào treo lủng lẳng chiếc túi xách nhỏ, trong lòng thì ôm chiếc chăn bông mẹ mới may cho, hì hà hì hục đặt lên đệm sô pha.
“Ba mẹ cảm thấy chúng ta còn nhỏ mà,” Lâm Anh Đào vừa nói vừa đi ra cửa thay giày, nhân thể ôm chầm lấy hông Tưởng Kiều Tây: “Vì vậy cảm thấy chúng ta vẫn chưa biết cách sống một mình, thấy cái gì chúng ta cũng thiếu.” Tưởng Kiều Tây cởi nút cổ áo sơ mi, hai tay xốc dưới nách Lâm Anh Đào, bế bổng bà xã lên, xoay người đi thẳng vào trong.
Lâm Anh Đào bật cười khúc khích, hai chân lơ lửng trên cao, đôi dép bông vừa mới thay đong đưa mấy cái trong không trung rồi rơi xuống sàn phía trước lối vào phòng tắm trong phòng ngủ chính.
“Trên đường về nhà chúng ta, có một cái khách sạn đặc biệt xa hoa, anh có nhìn thấy không?” Lâm Anh Đào ngồi trong bồn tắm, tóc phủ đầy bọt xà phòng, tay cũng đang nhúp bọt xà phòng nghịch. Cô ngoảnh lại, nhìn Tưởng Kiều Tây đang ngồi dựa lưng vào thành bồn, vừa nghỉ ngơi vừa nghe tin tức.
“Làm sao nào?” Tưởng Kiều Tây mở mắt ra nhìn cô, tay trái duỗi ra nghịch tóc cô.
“Cái khách sạn đó là của Vệ Dung mở!” Lâm Anh Đào nói.
Quả nhiên Tưởng Kiều Tây kinh ngạc: “Ai cơ?”
“Vệ Dung.” Lâm Anh Đào vịn thành bồn đứng dậy, nước bắn lên tung tóe, cô xoay người hướng mặt về phía Tưởng Kiều Tây, lại ngồi xuống. Dưới vai cô bọt xà phòng chen chúc phủ kín bồn tắm, vừa giống như làn váy xòe bồng, lại vừa giống váy cưới trắng tinh khôi. “Trước kia lúc ở công trường Quần Sơn, giống hệt một tên lưu manh, thích bắt nạt người khác, không bao giờ học hành.” Lâm Anh Đào nói, cô thấy ánh mắt Tưởng Kiều Tây dòm chằm chằm gương mặt mình, nhìn là biết ngay anh không nhớ ra. Lâm Anh Đào nói tiếp: “Bây giờ hắn sống khá lắm! Bạn gái rất giàu có, còn mở quán Bar!”
“Lợi hại vậy sao.” Ánh mắt Tưởng Kiều Tây rơi lên bờ vai nhỏ nhắn và xương quai xanh của cô rồi trở lại gương mặt cô.
Lâm Anh Đào nhoẻn miệng cười: “Đỗ Thượng thế nào cũng bất bình trong lòng!”
Ngày thứ tư Tưởng Kiều Tây từ Hồng Kông trở về.
Anh vẫn chưa tận hưởng đủ cuộc sống tân hôn.
Nhưng hôm sau Anh Đào còn phải đi làm, có mười bạn học nhỏ đang chờ cô chăm sóc trong lớp.
Cho nên không được quá muộn, không thể quá nhiều.
*
Cậu bạn học cũ Phí Lâm Cách thông qua một trang săn đầu người đã gửi yêu cầu kết bạn với Tưởng Kiều Tây trên WeChat. Hắn nói đùa, mới đầu còn tưởng add sai người, hoài nghi có phải ai đó lấy ảnh của Tưởng Kiều Tây ở Morgan Stanley để lừa đảo không, kết quả nhìn thấy vòng bạn bè trống rỗng, lại cảm thấy đây nhất định là Tưởng Kiều Tây không thể nào sai.
“Cậu về đã nhiều ngày như vậy mà cũng không tìm tớ!” Phí Lâm Cách hăm hở nói: “Ngày mai có một bữa tiệc, rất nhiều nhà đầu tư sừng sỏ của Bắc Kinh, Hàng Châu đều có mặt. Cậu có muốn đến không? Đã lâu lắm rồi tớ không gặp cậu, nghe nói cậu đang tìm kiếm đối tác phải không? Tớ gửi thiệp mời cho cậu nha!”
Tưởng Kiều Tây nói: “Ngày mai tớ không chắc sẽ có thời gian.”
Phí Lâm Cách nài nỉ: “Tớ có chuyện rất quan trọng muốn nói với cậu, thật đó, cậu đến đi!”
Tưởng Kiều Tây cảm thấy hơi rầy rà, anh không muốn gặp Phí Lâm Cách cho lắm, chuyện đó hoàn toàn không liên quan gì tới bản thân Phí Lâm Cách.
Nó chỉ liên quan đến rất nhiều chuyện cũ mà anh cố tình quên đi.
Cuộc đời Tưởng Kiều Tây kiên trì theo đuổi một mục tiêu: Trốn chạy khỏi gia đình, rời xa thành phố này, tháo chạy khỏi quá khứ. Nhưng cuối cùng, vì Lâm Anh Đào, anh không thể không quay về.
Lại phải bắt đầu đối mặt một lần nữa.
Chiếc máy Mp3 Dư Tiều đưa cho anh không thể mở lên được, không biết do hết pin hay pin đã bị hỏng. Tưởng Kiều Tây chỉ hy vọng dữ liệu lưu bên trong vẫn còn. Anh lái xe ra ngoài, đang dựa theo hướng dẫn trên bản đồ định vị đi đến con đường bán đồ điện tử thì Thái Phương Nguyên bất ngờ gọi điện tới.
“Người anh em!” Thái Phương Nguyên nói: “Chiều nay tớ về Tỉnh Thành, tối tớ với cậu gặp nhau! Tớ đưa cho cậu một cái thiệp mời.”
Tưởng Kiều Tây nhíu mày: “Phí Lâm Cách vừa mới hẹn tớ đi tham dự bữa tiệc gì đó —”
Thái Phương Nguyên ngạc nhiên hỏi: “Có phải tiệc tổ chức tại khách sạn của Vệ Dung không? F*ck, vậy tới lúc đó bọn mình gặp!”
Tưởng Kiều Tây còn tưởng Phí Lâm Cách có chuyện gì quan trọng muốn nói với anh.
Anh đang trò chuyện với mấy nhà quản lý quỹ, bỗng nhiên nghe thấy có người gọi mình, quay đầu lại thì nhìn thấy Phí Lâm Cách đang đi tới, bên cạnh là một cô gái.
Là Sầm Tiểu Mạn.
*
Sau khi tốt nghiệp cấp ba, Sầm Tiểu Mạn đi Đại học California Davis, chuyên ngành nghiên cứu ngôn ngữ và văn hóa Đông Á. Sau khi về nước, cô ấy lần lượt làm người chủ trì hai chương trình trò chuyện văn hóa của đài truyền hình, được rất nhiều quý ông thành đạt chào đón.
Cô ấy mặc chiếc đầm dạ hội đuôi cá kết kim sa màu trắng bạc, nữ tính và kiêu sa như tiên nữ hạ phàm, khiến cho mấy vị quản lý quỹ bên cạnh Tưởng Kiều Tây đều ngoái lại nhìn với ánh mắt trầm trồ kinh ngạc.
Phí Lâm Cách đứng bên cạnh trao đổi danh thiếp, đồng thời giới thiệu: “Không không, sao Tiểu Mạn có thể là bạn gái của tôi chứ, bạn học tốt, bạn học cũ!”
Sầm Tiểu Mạn vén lọn tóc bồng bềnh bên tai, nở nụ cười đúng chuẩn ăn ảnh với mấy vị quản lý. Cô ấy ngước mắt lên, viền mắt bỗng ửng hồng, nhìn thấy Tưởng Kiều Tây đang dòm mình.
Sau khi mấy vị quản lý kia đi rồi, Phí Lâm Cách cũng mượn cớ rời đi.
Sầm Tiểu Mạn đứng một mình trước mặt Tưởng Kiều Tây.
Cô ấy muốn Tưởng Kiều Tây chỉ nhìn một mình cô ấy, nhìn xem cô ấy ưu tú như thế nào. Bầu không khí hiện tại khiến cô ấy cảm thấy phần lưng trần phía sau đang bắt đầu run rẩy.
Từ lúc còn rất nhỏ, bởi vì ưu tú, ngoan ngoãn, nghe lời… bởi vì được dì Lương ngầm cho phép, từ tiểu học, lên cấp hai, rồi cấp ba, Sầm Tiểu Mạn luôn là cô gái duy nhất có thể xuất hiện bên cạnh Tưởng Kiều Tây, cùng anh như hình với bóng, cùng nhau đi học, cùng nhau tan trường. Không chỉ có các bạn học mà ngay cả các giáo viên đều nói bọn họ là ‘Kim đồng ngọc nữ’.
“Tưởng Kiều Tây,” Sầm Tiểu Mạn cười gọi, giọng đọc phát thanh vạn người mê vì căng thẳng mà trở nên run run: “Thật trùng hợp, gặp cậu ở đây.”
Tưởng Kiều Tây nói: “Cậu đã trở nên xinh đẹp.”
Khuôn mặt Sầm Tiểu Mạn thoắt cái đỏ bừng.
Tưởng Kiều Tây đột nhiên ngoái đầu lại, nhìn Phí Lâm Cách đang đứng cách đó xa xa.
Sầm Tiểu Mạn lật đật giải thích: “Phí Lâm Cách không phải bạn trai tớ, tớ, tớ chưa từng có bạn trai, Tưởng Kiều Tây, tớ vẫn luôn đợi cậu —”
Tưởng Kiều Tây cúi nhìn cô ấy.
“Tớ đã kết hôn với Lâm Kỳ Nhạc.” Tưởng Kiều Tây cười.
Màu ửng hồng trên mặt Sầm Tiểu Mạn loáng cái tan biến.
Ánh mắt Tưởng Kiều Tây nhìn cô ấy rất thân thiện.
Phí Lâm Cách tựa vào cửa sổ, vừa tán gẫu với mọi người vừa xoay đầu quan sát phía sau.
Hắn cảm thấy Tiểu Mạn và Tưởng Kiều Tây dường như nói chuyện rất vui vẻ, không ngờ Tưởng Kiều Tây còn cười.
Nhất định là vậy, hắn nghĩ, cô gái Lâm Kỳ Nhạc mà Tiểu Mạn lo lắng kia căn bản không phải là đối thủ của Tiểu Mạn — là đàn ông thì đều sẽ thấy vậy. Tưởng Kiều Tây lúc trước chỉ là học sinh, trong mắt chỉ có toán học, hiện tại tiếp xúc với xã hội rồi, cậu ấy sớm muộn gì cũng sẽ nhận ra ánh mắt của dì Lương là chuẩn xác.
Sầm Tiểu Mạn không tin: “Cậu… thật sự kết hôn?”
Tưởng Kiều Tây giơ tay trái ra, cho cô ấy nhìn nhẫn cưới trên ngón tay.
“Vẫn chưa tổ chức hôn lễ.” Tưởng Kiều Tây ngước mắt lên, nhìn phía ngoài lối vào đại sảnh: “Tháng Mười tổ chức.”
Thái Phương Nguyên mặc âu phục, từ bên ngoài đi vào, đang cười nói rôm rả với mấy người đi cùng, đột nhiên có một mỹ nữ đẹp lóa mắt bước vội vã lướt qua bên cạnh hắn.
Thái Phương Nguyên nhìn thấy đại soái ca Tưởng Kiều Tây đang đứng đằng trước, hắn giơ tay gọi: “Giám đốc Tưởng!”
Phí Lâm Cách đã đồng ý với mẹ Sầm Tiểu Mạn, sẽ luôn ở bên cạnh cô ấy, nhưng Tiểu Mạn nhất quyết rời đi, mà Phí Lâm Cách còn chưa có nói chuyện được với Tưởng Kiều Tây câu nào.
Phí Lâm Cách hàm hồ nói: “Cậu ấy đã kết hôn thì sao! Rất nhiều người kết hôn rồi ly hôn đó thôi!”
Sầm Tiểu Mạn quay đầu lại, nước mắt ướt đầm trên khuôn mặt: “Phí Lâm Cách…”
“Hở?” Phí Lâm Cách nhíu mày.
Sầm Tiểu Mạn lau nước mắt, cô ấy nói: “Ngay từ đầu… phải chi chúng ta đừng biết dì Lương…”
Xe taxi tấp vào, Phí Lâm Cách mở cửa xe cho cô ấy, dặn Sầm Tiểu Mạn về đến nhà nhớ nhắn WeChat cho hắn biết.
Phí Lâm Cách nhìn ánh đèn hậu biến mất ở ngã tư.
Trong trí nhớ của Phí Lâm Cách, khuôn mặt Tưởng Kiều Tây lúc nào cũng u ám nghiêm nghị, mỗi ngày đều là học. Trong lớp Olympic toán, Phí Lâm Cách và Sầm Tiểu Mạn hiếm khi nói chuyện với cậu, sợ làm gián đoạn suy nghĩ của cậu.
Bọn họ giống như hai vị hộ pháp bảo vệ hai bên trái phải Tưởng Kiều Tây. Khi đó bọn họ còn rất nhỏ, lời của dì Lương nói, nghe như thánh chỉ, thánh chỉ đó đích xác là thế này: Tưởng Kiều Tây là thiên tài, phải tham gia thi đấu, ở trường đừng để cho người khác làm phiền cậu.
Rõ ràng chẳng qua chỉ là một đứa trẻ, lại được ban cho ‘đặc quyền’ kỳ lạ, mặc dù Phí Lâm Cách cũng không rõ ‘đặc quyền’ kia có nghĩa là gì. Tưởng Kiều Tây chưa bao giờ bày tỏ bất kỳ ý kiến, cậu ngày ngày trầm mặc cùng bọn họ đến trường tan học, trầm mặc đi học toán Olympic, sự trầm mặc của cậu được giải thích bằng tài năng của cậu, tính cách của thiên tài hình như luôn như thế.
Trong lúc bất tri bất giác, từ tiểu học, cấp hai, rồi cấp ba… mười hai năm làm bạn, bạn học cũ, tình bạn này cỡ nào sâu sắc.
Trong quãng thời gian đó, chỉ có hai lần Tưởng Kiều Tây lạnh lùng nghiêm mặt với Phí Lâm Cách.
Lần đầu tiên là vào năm lớp tám, Phí Lâm Cách mở thư tình Tưởng Kiều Tây nhận được ra như thường lệ, không chỉ có dì Lương biết, mà tất cả mọi người đều biết, đều cười. Tưởng Kiều Tây thi xong trở về, nhìn thấy bức thư này, cậu nhìn Phí Lâm Cách bằng ánh mắt của một người vất vả nâng niu chờ đợi đóa hoa nhỏ hé nở, nhọc nhằn chờ được đến ngày hoa hé nhụy, lại bị Phí Lâm Cách một cơn gió thổi bay tan tác.
Sau đó Tưởng Kiều Tây lại nhận được một bức thư khác, cũng lại là từ Quần Sơn gửi đến, Phí Lâm Cách không dám mở ra coi, chỉ âm thầm báo cho dì Lương biết chuyện này.
Tưởng Kiều Tây đọc xong, suốt mấy ngày liền không hé môi nói một lời. Trên lớp bị thầy gọi đứng dậy, hỏi cái gì cũng không đáp được, hoặc là, cậu căn bản không muốn đáp, cậu căn bản không muốn quan tâm tới bất kỳ ai.
Phí Lâm Cách quay trở lại hội trường, hắn nhìn thấy Tưởng Kiều Tây đang ngồi tươi cười nói chuyện phiếm với cậu bạn cùng lớp thời trung học của bọn họ.
“Vừa rồi tớ gọi điện cho Lâm Anh Đào, tớ hỏi sao cậu không đi!” Thái Phương Nguyên vỗ tay lên trán: “Cậu ấy nói: “Tớ ghét nhất cười giả tạo, mệt mặt!”
Tưởng Kiều Tây cười đến hai bả vai run run.
Thái Phương Nguyên buồn bực: “Tớ nói, cậu cả ngày tự mình cười như đồ ngốc từ sáng tới tối, cậu còn biết mệt mặt!”
Một nhà đầu tư thiên thần đi tới, ông ấy và sếp cũ của Tưởng Kiều Tây ở Morgan Stanley là chỗ quen biết.
(*Quỹ đầu tư thiên thần hay nhà đầu tư thiên thần (Angel Investor): là những cá nhân bỏ vốn để đầu tư vào startup trong khoảng thời gian đầu, thường với những điều kiện khá có lợi cho startup, để đổi lấy quyền sở hữu một phần công ty.)
Thái Phương Nguyên đi ra cửa gọi điện thoại.
“Tớ nói,” Thái Phương Nguyên đứng ở cuối hành lang bên ngoài hội trường, hắn nói với nhân viên kế hoạch ở đầu bên kia điện thoại: “Cậu còn nhớ hồi nhỏ chúng ta chơi cái kia không, thẻ anh hùng Thủy Hử! Thủy Hử, Tam Quốc… hồi đó, vì bộ thẻ này, mà bao nhiêu tiền đều gom hết đi mua mì ăn liền! Đúng thế! Không thể làm một cái trò chơi như vậy sao?”
Đầu bên kia im lặng một hồi: “Làm thế nào kiếm được tiền? Dựa vào sưu tập thẻ hả?”
“Sao cậu không tự mình suy nghĩ?” Thái Phương Nguyên quả thực muốn vò đầu bứt tóc, hắn đảo tới đảo lui một vòng tại chỗ, hạ giọng nói: “Mấy hôm trước, cậu ném hơn mười vạn vào cái gì… AKB Mayuyu! Cậu tự mình suy nghĩ coi! Động não nghĩ thử đi! Cậu đã ném tiền đi đâu?? Tại sao cậu lại ném tiền vào đó! Hầy, đúng, tại sao các cậu lại tiêu tốn số tiền đó cho một cô nàng mà bản thân xưa nay chưa từng chạm tới một sợi tóc! Nghĩ đi!! Cậu động não nghĩ thử đi!”
(*AKB48: là một nhóm nhạc thần tượng nữ nổi tiếng nhất Nhật Bản. Hiện nay, nhóm có hơn 200 thành viên, ở độ tuổi từ 13 đến giữa độ tuổi 28.
Nhắc đến AKB48 là phải nhắc đến Tổng tuyển cử, một trong những sự kiện kiện đặc trưng nhất của AKB48, được mong chờ nhất trong năm. Khi mà các single khác, người được tham gia vào các bài hát đều là do staff lựa chọn, tổng tuyển cử là nơi fan có thể bầu cho cô gái mà mình thích. Thành viên được tham gia vào single sau hoàn toàn dựa vào phiếu bầu của fan.
Fan thực hiện việc bầu chọn cho thành viên yêu thích của mình bằng cách nhiều cách khác nhau nhưng phổ biến nhất và cạnh tranh khốc liệt nhất là mua single được phát hành trước Tổng tuyển cử hàng năm (single sẽ đính kèm mà số để bầu chọn); do mỗi single chỉ tương đương với 1 lượt bầu chọn nên việc một fan AKB48 mua hàng nghìn single giống nhau là chuyện quá bình thường vào mỗi mùa tổng tuyển cử. Có fan đã mua 5,500 bản copy (tương đương 8.800.000 yen) của single Everyday, Kachuusha để bỏ phiếu cho đợt Tổng tuyển cử lần thứ 3 (2011). – theo facebook SG048)
Đột nhiên có người gọi vọng tới từ phía sau: “Chủ tịch Thái!”
Thân hình mập mạp của Thái Phương Nguyên xoay lại, cất điện thoại di động vào túi, hắn kinh ngạc nói: “Ôi trời, ông chủ Vệ!”
Tưởng Kiều Tây thêm một vài người vào WeChat, nhận được tin nhắn của Lâm Anh Đào, hỏi anh khi nào về: [Anh ăn ở đó no chưa? Có cần em làm cho anh một ít đồ ăn khuya không?]
Tưởng Kiều Tây trả lời: [Anh chưa ăn miếng nào.]
Lâm Anh Đào hỏi: [Sao anh không ăn?]
Tưởng Kiều Tây: [Mọi người đều nói chuyện, không có ai ăn.]
Lâm Anh Đào: [Có cơm sao lại không ăn chứ, nhân lúc bọn họ không để ý, anh mau ăn mấy miếng đi! Lại không phải tốn tiền!]
Ông chủ Vệ Dung cho người chuẩn bị một bàn bên cạnh đại sảnh, ngồi trò chuyện với Thái Phương Nguyên. Vừa nhìn thấy Tưởng Kiều Tây đi ra, hắn lật đật đứng lên, cười thân thiện đưa tay ra bắt, mời anh ngồi.
“Tổng tập đoàn mở bán căn hộ sớm quá.” Vệ Dung cảm khái nói với Thái Phương Nguyên: “Tớ nghe nói bên đó chuẩn bị xây dựng công viên, giá nhà làm gì có chuyện một hai ngàn.”
“Còn hơn thế.” Thái Phương Nguyên nói bóng gió: “Bên cạnh công viên thế nào cũng có các công trình đồng bộ!”
Tưởng Kiều Tây nhớ tới năm đó ở Quần Sơn, Vệ Dung cưỡi xe đạp chạy qua, Thái Phương Nguyên run lẩy bẩy nấp đằng sau Dư Tiều.
“Tưởng Kiều Tây,” Vệ Dung đột nhiên nhìn anh, nói: “Trước kia ở Quần Sơn chúng ta cũng không có nói chuyện với nhau!”
Tưởng Kiều Tây bỗng nói: “Tớ cảm thấy cậu rất giống một người.”
Vệ Dung bật cười ha hả: “Tớ biết rồi, có phải Lâm Anh Đào nói không, nói tớ xấu như Lưu Đức Hoa!”
Tưởng Kiều Tây nhìn Thái Phương Nguyên: “Giống chủ nhà tớ thuê ở Hồng Kông.”
Thái Phương Nguyên lập tức vỗ bàn đánh bộp, lại dòm khuôn mặt Vệ Dung: “F*ck, cậu và nhà đầu tư của tớ đúng là anh em ruột bị thất lạc ở nước ngoài mà! Để tớ giới thiệu cho hai người các cậu làm quen!”
Tiệc trong đại sảnh dần tan. Vệ Dung uống một chút rượu, ngồi tán gẫu chuyện hồi nhỏ với Tưởng Kiều Tây và Thái Phương Nguyên.
“Bây giờ nghĩ lại thật hoài niệm mà.” Hắn cười nói: “Khi đó ở Quần Sơn, công trường không có nhiều người như vậy. Cuối tuần nào, chú Lâm, chính là ba của Lâm Anh Đào, à, là ba vợ cậu!” Hắn nói với Tưởng Kiều Tây: “Đều dẫn mấy đứa con trai bọn tớ… khi đó hai người các cậu vẫn chưa chuyển đến… bọn tớ chạy xe đạp, cùng nhau đi câu cá! Hây dà, phơi nắng đến độ muốn tróc luôn một lớp da! Chú Lâm ấy, thực sự là một người rất tốt, dạy tớ câu cá, cậu nói thử xem làm thế nào để cá cắn câu!”
Thái Phương Nguyên cười, nhìn Tưởng Kiều Tây.
Vệ Dung nói với Tưởng Kiều Tây: “Thời điểm cậu vừa mới chuyển trường tới Quần Sơn, tớ đặc biệt ấn tượng sâu sắc. Cô nhóc Lâm Anh Đào kia, có một ngày hùng hổ tới tìm tớ, tóc cột hai cái bím đuôi ngựa, tay chống hông, hất mặt bảo tớ không được bắt nạt cậu.”
Tưởng Kiều Tây nhướn mày, không nhịn được phì cười.
Vệ Dung bày ra vẻ mặt vô tội, buồn bực nói: “Từ tận đáy lòng mà nói, tớ chưa từng bắt nạt người nào! Tớ chẳng phải, chỉ thỉnh thoảng trêu chọc Phương Nguyên lão đệ nhà tớ một chút thôi sao!”
Thái Phương Nguyên ngồi bên cạnh bưng mặt cười, bụng chửi thầm F.Y.M.
Tưởng Kiều Tây từ trong khách sạn đi ra, anh lấy một điếu thuốc châm lửa hút, mở cửa ngồi vào xe. Lâm Anh Đào biết được bữa tiệc kia tổ chức ở khách sạn của Vệ Dung, cô lo lắng nói: “Anh mau về đi, đừng có ở lại đó!”
Tưởng Kiều Tây hỏi: “Nhớ anh à?”
Lâm Anh Đào tựa như làm nũng: “Anh về mau đi… em ở nhà một mình buồn thiu…”