*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sáng ba mươi tết, Lâm Anh Đào dùng máy tính của Tưởng Kiều Tây gửi hình cho mẹ.
Ở Hồng Kông, tuồng như lúc nào Lâm Anh Đào cũng cười, gương mặt rạng ngời đầy sức sống, khiến cho người xem nhìn thấy cũng yên tâm. Trong ảnh, cô chăm chú ăn kem, hoặc là ngồi trong căn tin đại học Hồng Kông ăn bánh Polo, cô đứng ngẩn người nghệt mặt nhìn kệ sữa tươi trong siêu thị vào buổi tối, hay đứng ở cửa phòng trọ, cúi đầu săm soi váy và giày của mình. Những bức ảnh này trông hết sức tự nhiên, ngẫu hứng, đa phần là ảnh chụp sinh hoạt bình thường, không có bố trí xếp đặt.
(*Bánh Polo hay còn gọi là Pineapple buns có nghĩa là bánh dứa.)
Mẹ gõ từng chữ, nói: [Ba con khen, chụp thế này đẹp.]
Lâm Anh Đào gõ bàn phím: [Là Tưởng Kiều Tây chụp đó ạ, để con lục ảnh trong điện thoại của anh ấy gửi qua cho mẹ xem, ba mẹ cũng sẽ thấy thiệt là đẹp.]
Cô lại gửi mấy tấm ảnh khác qua, là ảnh cô và Tưởng Kiều Tây chụp với nhau trên núi Thái Bình.
Mẹ nói: [ Kiều Tây có vẻ lại cao hơn so với lúc cấp ba.]
Sáng sớm, Tưởng Kiều Tây đã đi đến hồ bơi của đại học Hồng Kông bơi mấy vòng. Anh học ở đại học Hồng Kông ba năm, hàng ngày ngoài đi làm thêm khắp nơi, còn phải vào bệnh viện chăm sóc anh họ, cho dù có muốn đi bơi để rèn luyện sức khỏe cũng không có tâm trạng để đi.
Anh đeo túi đi ra khỏi thang máy, trên tay xách trà sữa mua cho Lâm Anh Đào và cà phê đang uống dở còn một nửa của mình.
Anh đẩy cửa bước vào phòng, nhìn thấy Lâm Anh Đào vẫn còn mặc váy ngủ ngồi xếp bằng trên giường, đang xem ‘How I Met Your Mother’ trên Bilibili.
(*Bilibili là một trang giải trí giống như youtube.)
Lâm Anh Đào nghiêng đầu nhìn anh: “Trước khi đi, anh có ăn cháo trong nồi chưa?”
Tưởng Kiều Tây đóng cửa, để túi xuống: “Anh ăn rồi.”
Lâm Anh Đào nhìn anh tiến lại gần, Tưởng Kiều Tây để trà sữa sang một bên, từ phía sau ôm cô. “Xem mùa mấy rồi?” Anh nhìn màn hình.
Trước khi đến Hồng Kông, Lâm Anh Đào cho rằng trong ngày ba mươi tết này mình sẽ rất nhớ nhà.
Thế nhưng không có.
Ở bên Tưởng Kiều Tây cô quá đỗi hạnh phúc. Vì vậy, cô thậm chí cảm thấy thẹn với ba mẹ.
“Đợi lần sau em sang,” Tưởng Kiều Tây nắm tay cô, bọn họ ngồi trên tàu điện ngầm, cùng đi đến nhà anh họ ăn cơm tất niên. “Anh sẽ thuê một căn phòng lớn một chút, không ở đây nữa.”
“Lớn một chút là lớn cỡ nào ạ?” Lâm Anh Đào chun mũi hỏi.
“Ít nhất phải có bếp và phòng tắm.” Tưởng Kiều Tây ghét bỏ nói: “Bằng không giữa đêm cứ phải chạy ra ngoài.”
Lâm Anh Đào nhoẻn miệng cười. Cô mặc chiếc áo sườn xám màu đỏ, nổi bật bờ vai thon nhỏ nuột nà, tóc mái kẹp một chiếc kẹp màu đỏ trông ngập tràn không khí lễ hội mùa xuân. Đôi mắt cô to tròn, cười rạng lên giống hệt như búp bê tranh cắt giấy dán trên ô cửa sổ đón Tết hồi nhỏ.
Tưởng Kiều Tây miết lòng bàn tay cô, ánh mắt nhìn cô đăm đắm không rời.
Năm đó, sau khi anh họ gặp phải chuyện không may, cả nhà đã chuyển từ khu biệt thự cao cấp ở Vịnh Repulse sang Sheung Shui, rồi sau đó lại trầy trật dọn đến Sham Shui Po. Anh họ nằm viện, chị dâu mang theo con nhỏ vừa mới sinh chưa được mấy ngày và ba mẹ chồng, sống chen chúc với nhau trong một căn phòng rộng chưa đầy ba mươi mét vuông.
(*Vịnh nước cạn Repulse Bay là một vịnh ở phía nam của đảo Hồng Kông. Bãi biển tại đây được đánh giá là đẹp nhất Hồng Kông.)
Tưởng Kiều Tây nói: “Lúc đó chị dâu có thể bỏ đi, có thể về nhà mẹ đẻ, nhưng chị ấy đã ở lại, ở cái nơi tù túng chật chội này.”
Lâm Anh Đào đi theo Tưởng Kiều Tây lên lầu, cầu thang hẹp lại dốc. Lâm Anh Đào phồng má: “Nhà của chúng ta ở Quần Sơn thì rộng bao nhiêu chứ?”
Tưởng Kiều Tây nắm tay cô, cúi đầu nhìn cô, cười nói: “Cũng xấp xỉ như vậy.”
Chị dâu từ bệnh viện về tới. Hôm nay, cô ấy cũng trang điểm, gương mặt hồng hào, cả người tràn đầy sức sống. Trong nhà, ngoài hai ông bà cụ, Tưởng Kiều Tây và em gái Tiểu Lâm còn có bảo mẫu Lisa*. Gia đình anh bà con của anh họ cũng đến, nhưng ở trong bệnh viện với anh ấy, không đến nhà ăn cơm tất niên.
(*Bảo mẫu Lisa là Phi Dong đã chăm sóc Tưởng Kiều Tây hồi nhỏ.)
“May mà hôm nay có Lisa tốt bụng đến giúp một tay.” Chị dâu thở hổn hển nói, cô ấy xách bánh điểm tâm và mấy túi nguyên liệu nấu ăn mua ở dưới lầu đi vào bếp, nhìn thấy Tưởng Kiều Tây và em gái Tiểu Lâm đang giúp bảo mẫu Lisa bắt con cá phóng khỏi thau nước đang nhảy lạch đạch: “Hầy, hai đứa em,” cô ấy dở khóc dở cười: “Phòng bếp chật chội, hai đứa ra ngoài chơi đi, đi đi!”
Lâm Anh Đào ngồi bên bàn ăn, ăn mứt hạt sen trong hộp sơn mài đựng tám loại mứt. Cô lần lượt kiểm tra tin nhắn chúc tết trong nhóm ‘Bàn ăn nhỏ Quần Sơn’, cô nói: [Đỗ Thượng cậu có một chút thành ý nào không hả! Đến tên Dư Cẩm cũng không sửa lại!!]
Đỗ Thượng trả lời trong nhóm: [Shit, tớ lấy của Dư Tiều. Dư Tiều cậu có thành ý hay không hả, đến cả tên em trai mình cũng không sửa lại!!”
Dư Tiều rề rà xuất hiện: [Hai cậu làm cái gì mà shit nhiều vậy hả, Lâm Anh Đào, cậu đã gửi tin nhắn chúc tết chưa?]
Lâm Anh Đào: [Tớ còn đang làm công tác chuẩn bị, chưa có chuẩn bị xong!]
Tưởng Kiều Tây đi tới trước mặt bác trai và bác gái chúc tết hai người. Trước giờ anh lúc nào cũng chỉ đến có một mình, năm nay mới dẫn theo bạn gái.
Lâm Anh Đào cười nói: “Chào bác trai, bác gái, con là Lâm Kỳ Nhạc, con kính chúc hai bác năm mới luôn vui vẻ, mạnh khỏe, vạn sự như ý!”
Hai ông bà cụ tuổi gần sáu mươi, cười rạng rỡ, niềm vui hiện rõ trên gương mặt, lấy ra cho Lâm Anh Đào một bao lì xì đã chuẩn bị sẵn trước đó, rõ ràng dày hơn bao của Tưởng Kiều Tây rất nhiều. Ông bác còn nắm tay Lâm Anh Đào nói, chọn một chậu thủy tiên mang về, sang năm hạnh phúc sum vầy: “Mứt hạt sen ăn ngon lắm phải không nào? Bảo Lisa đổ thêm ra cho con ăn.”
(*Hoa thủy tiên có ý nghĩa may mắn, tài lộc, chứa nguồn năng lượng tích cực thúc đẩy sự nghiệp phát triển. Vì thế, người Trung Quốc thường trưng hoa thuỷ tiên trong nhà mỗi khi tết đến xuân về.)
Lâm Anh Đào đứng trước giường em bé, cúi đầu ngắm cháu trai của Tưởng Kiều Tây. Chú nhóc mới ba tuổi, đang cong mông ngủ.
Tưởng Kiều Tây tựa người vào cửa, nhìn chú nhóc rồi lại ngước nhìn Lâm Anh Đào.
“Em có biết mứt hạt sen có ý nghĩa gì không?” Tưởng Kiều Tây thình lình nói.
Lâm Anh Đào sợ đánh thức chú nhóc, liền đi tới bên cạnh Tưởng Kiều Tây đẩy anh ra ngoài.
Tưởng Kiều Tây khép cửa lại, anh nói: “Liên tiếp sinh quý tử.”
“Chính là sinh liền một lúc mấy đứa.”
Lâm Anh Đào đè thấp giọng, cười đẩy anh: “Anh vi phạm pháp luật!”
(*Chính sách một con ở Trung Quốc được áp dụng từ năm 1979 và được thay thế bằng chính sách hai con vào năm 2015.)
Chị dâu bưng thức ăn đặt lên bàn, Tưởng Kiều Tây cũng phụ một tay. Lâm Anh Đào đi vào phòng ngủ, bế chú nhóc đã thức dậy đang thút thít gọi mẹ. Chú nhóc lần đầu tiên nhìn thấy Lâm Anh Đào, cậu chàng mở to đôi mắt tròn xoe, sau đó khóc òa lên. Lâm Anh Đào cố hết sức ôm chú nhóc, dịu dàng vuốt ve đầu nó, âu yếm dỗ dành.
Chị dâu dọn thức ăn xong, đi tới đón lấy con trai từ trên tay Lâm Anh Đào, cậu chàng còn ngoái đầu lại mở to hai mắt dòm Lâm Anh Đào, chị dâu nói: “Mau nhìn chú Kiều Tây, mau nhìn chị xinh đẹp nào!”
Tưởng Kiều Tây ngồi bên bàn ăn nghe ông bác nói chuyện. Chị dâu nhờ Lisa giúp trông con giùm một lúc, cô ấy mượn cớ đi lấy rượu vang, ngầm ra hiệu cho Lâm Anh Đào đi theo mình vào bếp.
“Anh Đào nè,” cô ấy nói, cũng gọi tên cô giống Tưởng Kiều Tây: “Lát nữa, em ngồi bên cạnh Kiều Tây, lúc ba Kiều Tây gọi điện tới, em giữ em ấy đừng để em ấy đứng dậy bỏ đi được không?”
Lâm Anh Đào nghe vậy, nhất thời rất bối rối.
Chị dâu xem như cô đã đồng ý, cô ấy xoay người lấy rượu vang trong tủ ra.
“Chị dâu.” Lâm Anh Đào gọi.
Chị dâu ngẩng đầu lên: “Ừ?”
Lâm Anh Đào ấp úng: “Hay… hay là như thế này…”
“Trước khi chú Tưởng gọi điện tới, em sẽ kéo Tưởng Kiều Tây ra ngoài.” Lâm Anh Đào nghiêm túc nhìn cô ấy: “Đến lúc đó chị gọi bọn em, gọi em vào nói chuyện với chú Tưởng, em sẽ kéo Tưởng Kiều Tây, xem anh ấy có muốn đi cùng em hay không, nếu anh ấy thật sự không muốn thì…”
Chị dâu nhìn cô, quan sát gương mặt vẫn còn vương nét trẻ con, ngây thơ của Lâm Anh Đào.
Cô ấy mỉm cười, gật đầu nói: “Được!”
Cả nhà ngồi vào bàn ăn. Trên tivi, đài TVB đang phát tin tức, đài ATV truyền hình trực tiếp chương trình dạ tiệc tất niên, mời rất nhiều ngôi sao ca nhạc Hồng Kông. Lâm Anh Đào xem ti vi, nhấp một chút rượu vang. Trong nhà ngoại trừ bảo bối nhỏ mới hơn ba tuổi, thì Lâm Anh Đào là nhỏ nhất, cô cũng bị mọi người xem là trẻ con mà chăm chút. Tưởng Kiều Tây chỉ lớn hơn cô có một tháng, nhưng có cảm giác chính là người lớn trong nhà.
“Anh Đào không hiểu tiếng Quảng Đông.” Tưởng Kiều Tây nói với cả nhà: “Dì Lisa, dì có thể nói chuyện với cô ấy bằng tiếng Anh.”
Ông bác hiện tại vẫn còn đang làm việc trong ngân hàng, ông cụ chưa ăn được mấy miếng đã không kìm được lại bắt đầu trò chuyện với Tưởng Kiều Tây về tình hình kinh tế gần đây. Ông ấy hỏi Tưởng Kiều Tây ở trường có rèn thói quen xem chỉ số NASDAQ vào mỗi buổi sáng không, Tưởng Kiều Tây lập lờ nước đôi, ông bác nói, anh cậu có biết cậu lười như vậy không!
(*NASDAQ là sàn giao dịch điện tử lớn nhất thế giới của Hoa Kỳ.)
Ông bác lại lôi chuyện năm 2008 ra tán gẫu, bác gái chép miệng, tết nhất, không thể nói chút chuyện gì vui vẻ được hay sao.
Ông bác nói, Đặc khu trưởng Hồng Kông năm đó nói, tương lai Hồng Kông sẽ đối mặt với rất nhiều khó khăn phía trước!
“Hiện tại chẳng phải đã trở lại bình thường rồi đó sao!” Ông ấy xòe hai tay, nói với Tưởng Kiều Tây.
Lâm Anh Đào đang ăn bánh củ cải do chị dâu tự tay hấp thì nghe thấy chị dâu thình lình hỏi cô có biết chuyện sang năm Tưởng Kiều Tây sẽ đi thực tập ở Morgan Stanley không.
(*Bánh củ cải làm từ bột, củ cải nạo sợi, nấm, tôm nõn cho vào khuôn hấp xong để nguội, khi ăn xắt ra áp chảo. Trong siêu thị bán loại đã hấp sẵn, mua về chiên lên ăn.)
Chị dâu mắt nhìn em họ, cười nói với Lâm Anh Đào: “Đàn ông vào ngân hàng đầu tư, mỗi ngày tăng ca không nhìn thấy mặt trời, phụ nữ đều nghĩ tới chuyện chia tay với họ. Chuyện này chị có nhiều kinh nghiệm không kể sao cho hết.”
Ông bác cười: “Kiều Tây vừa mới có bạn gái, con liền muốn dọa cho người ta chạy mất!”
Chị dâu nhìn Tưởng Kiều Tây nói tiếp: “Có điều tiền lương rất cao, Kiều Tây, năm đầu có thể nhận được bao nhiêu, luôn cả thưởng có phải khoảng một trăm vạn không?”
Lỗ tai của Tưởng Kiều Tây đỏ ửng, không biết có phải do uống rượu hay không, anh cúi đầu nhìn gương mặt Lâm Anh Đào, nhẹ giọng nói: “Chị nói vậy thì là vậy.”
Trong quá khứ, ấn tượng của Lâm Anh Đào về gia đình Tưởng Kiều Tây chỉ có cánh cửa đóng sầm lại từ chối không cho cô vào, chỉ có âm thanh cãi vả từ bên trong cửa vọng ra. Cô cảm giác được lúc này Tưởng Kiều Tây thực sự vui vẻ, mặc dù cả gia đình chen chúc nhau trong một căn nhà tuềnh toàng nhỏ hẹp, nhưng Tưởng Kiều Tây ăn rất ngon miệng, cũng nói chuyện rất nhiều, anh ăn đủ hết các món chị dâu nấu, còn luôn tay gắp thức ăn cho cô, hỏi cô có hợp khẩu vị không.
Ông bác vẫn còn đang nói chuyện phiếm với Tưởng Kiều Tây, từ dự luật cải cách hệ thống tài chính của Obama đến cuộc khủng hoảng nợ Châu Âu, rồi lại nói về giá vàng quốc tế, ngành công nghiệp ô tô và năng lượng sạch. Tưởng Kiều Tây lắng nghe, những điểm tán thành anh chỉ gật đầu không nói gì, những điểm không đồng tình anh đĩnh đạc đưa ra ý kiến của mình, có thể thảo luận với ông bác suốt cả nửa ngày trời. Lâm Anh Đào quả thực hoài nghi cái người tên Tưởng Kiều Tây không thích nói chuyện mà cô biết trước giờ chính là giả mạo.
Chị dâu vừa chơi với con vừa tán gẫu với Lâm Anh Đào về Tỉnh Thành về Quần Sơn, nói một hồi, lại xoay tới Tưởng Kiều Tây.
“Thời điểm học cấp hai, em ấy không vui vẻ chút nào.” Chị dâu cho chú nhóc nghịch ngợm đứng dậy, nhớ lại: “Khi đó, em ấy thường xuyên dùng điện thoại của ba mình gọi điện cho Nhược Thành. Nhược Thành đi làm về nói với chị, trạng thái tinh thần của Kiều Tây rất xấu, còn nói lúc đó em ấy đang đọc một quyển sách tên là ‘Dưới bánh xe’?.”
Lâm Anh Đào học ngành sư phạm, cô gật đầu: “Dạ, em biết quyển sách đó.”
Chị dâu nói tiếp: “Một cậu bé mới mười ba mười bốn tuổi, mỗi ngày đều cảm thấy bánh xe sẽ nghiền qua. Lúc đó, Nhược Thành vô cùng lo lắng, còn nói với chị, cô bé Tiểu Lâm kia không có ở Tỉnh Thành, nếu không có lẽ Tưởng Kiều Tây sẽ cảm thấy tốt hơn.”
Lâm Anh Đào tất nhiên biết ‘Dưới bánh xe’, nhân vật chính trong câu chuyện bị nhận chìm trong bi kịch của giáo dục một thời gian dài, không kiểm soát được cuộc sống của mình, những rối loạn tinh thần kéo theo những cuộc xung đột với cha mẹ, sự mâu thuẫn trong tính cách đã dẫn đến những chấn động tâm lý nặng nề, giống như bị bánh xe khổng lồ nghiền ép, cuối cùng đưa đến một cái chết thê thảm khi còn rất trẻ.
“Sau đó, Kiều Tây lên cấp ba,” chị dâu đưa đồ chơi cho con: “Có một ngày, Nhược Thành về nói với chị, nói Kiều Tây và em gái Tiểu Lâm được phân vào cùng một lớp, lại có thể đi học cùng nhau, Kiều Tây đặc biệt nói trong điện thoại.”
Lâm Anh Đào lấy viên kẹo sặc sỡ trong hộp sơn mài ra, cùng nhau dụ cậu cháu nhỏ của Tưởng Kiều Tây.
“Đứa trẻ Kiều Tây này, tương đối bướng bỉnh, cũng rất cố chấp.” Chị dâu nói: “Lúc đó, em ấy đến Hồng Kông thi TOEFL, bọn chị hỏi, sao em không đưa em gái Tiểu Lâm sang chơi cùng, em ấy nói em không muốn đi.”
Nói tới đây, chị dâu ngước mắt nhìn Tưởng Kiều Tây đang nói chuyện phiếm với ông bác.
“Lúc đó, bọn chị nói, nhất định là em không thổ lộ rõ với người ta, nam sinh đẹp trai ưu tú như vậy, em có thành tâm thành ý thuyết phục người ta chưa. Kết quả, em ấy vô cùng nghiêm túc nói với chị, tương lai em ấy sẽ đi Mỹ, sẽ đi rất lâu, em ấy không thể tùy tiện thổ lộ với em.”
Lâm Anh Đào nghe thấy chị dâu dở khóc dở cười nói: “Đi Mỹ thì sao chứ, nói một câu thích người ta thì có vấn đề gì.”
Lâm Anh Đào nói: “Anh ấy quả thực đã nói với em từ lúc còn rất nhỏ, nói sau này anh ấy sẽ đi đến nước Mỹ! Anh ấy còn nói anh ấy sẽ không trở về nữa.”
Chị dâu cười nhạo một tiếng, cười những lời không kiêng kỵ của trẻ con.
“Em ấy từ nhỏ đã nói như vậy, nhưng nước Mỹ thì có cái gì chứ?” Chị dâu nhìn Lâm Anh Đào: “Cho dù có đi Mỹ, em ấy chẳng phải cũng chỉ có một người bạn tri âm tri kỷ là Nhược Thành, cùng một em gái Tiểu Lâm mà em ấy đã thích suốt bao năm, nhớ nhung lo lắng cho thôi sao.”
Mặt đỏ bừng vì thẹn phải làm sao để ngăn lại, Lâm Anh Đào trước giờ không có cách nào kiểm soát được. Đỗ Thượng nhắn trên QQ hỏi cô có xem Gala mừng xuân không, Lâm Anh Đào cúi đầu, trả lời không có xem.
[Châu Kiệt Luân và Lâm Chí Linh đi ra sân khấu chuẩn bị hát kìa!] Đỗ Thượng nhắn tiếp.
Tưởng Kiều Tây vẫn còn đang ngồi nghe bác gái nói về những thay đổi giá nhà đất ở Hồng Kông và Thâm Quyến trong mấy năm qua, anh thình lình quay đầu lại, thấy Lâm Anh Đào gương mặt đỏ bừng đang ăn thịt gà.
“Em làm sao vậy?” Anh hỏi khẽ.
Lâm Anh Đào lắc đầu, cũng không nhìn anh, để anh tiếp tục nghe người lớn nói chuyện.
Thời điểm Tưởng Chính từ Sudan gọi video về, bên ngoài cửa có nhà đang hát ‘Dưới chân núi Sư Tử’.
(*Dưới chân núi Sư Tử: là ca khúc chủ đề của bộ phim ‘Dưới chân núi Sư Tử’ dài hơn 200 tập của đài truyền hình Hồng Kông chiếu từ năm 1973 đến 1994 kéo dài 21 năm, quen thuộc với hàng ngàn hộ gia đình trên đảo Hồng Kông. Câu chuyện nói về những con người ở tầng lớp thấp nhất đấu tranh chống lại nghịch cảnh, tự mình cố gắng vươn lên. Được xưng là ‘Khúc ca thành phố Hồng Kông’.)
Chị dâu đánh mắt nhìn Lâm Anh Đào ra hiệu. Lâm Anh Đào để đũa xuống, kéo khuỷu tay Tưởng Kiều Tây, muốn anh đi vào bếp với mình.
“Em sao vậy?” Tưởng Kiều Tây không rõ chuyện gì.
Vừa rồi anh còn đang tự hỏi, làm thế nào mà mặt Lâm Anh Đào lại đỏ như vậy, rõ ràng cũng không có uống bao nhiêu rượu vang.
Lâm Anh Đào đi vào trong gian bếp chật hẹp, nghĩ đến những lời chị dâu nói, đến ‘Dưới bánh xe’, cô nhất thời không kìm lòng được, xoay người ôm chầm lấy thắt lưng Tưởng Kiều Tây, vùi mặt vào ngực anh.
Tưởng Kiều Tây cúi đầu, đứng sững một lúc. Anh vòng tay ôm cô, xoa lưng cô: “Em làm sao vậy?” Anh nhẹ nhàng hỏi: “Có phải nhớ nhà không?”
Lâm Anh Đào lắc đầu nguầy nguậy, cô ngước lên, ánh mắt đã ươn ướt, nhìn vào mắt anh.
Phòng bếp nhỏ hẹp chật chội, lối đi chỉ một người qua lọt.
Ngoài cửa sổ dưới lầu, có mấy hộ gia đình đang chuyển một gốc hoa đào ra đặt trước cửa.
Ngay lúc Lâm Anh Đào kéo áo khoác Tưởng Kiều Tây, ngửa mặt hôn anh, chị dâu ở bên ngoài gọi: “Kiều Tây, ba em gọi điện nè! Anh Đào ơi, ba Kiều Tây nghe nói em ở đây, đặc biệt muốn nói chuyện với em!”
Lâm Anh Đào quay đầu lại, nhìn ra phía ngoài phòng khách. Cô nói: “Chú Tưởng gọi điện tới kìa, chúng ta ra nghe đi ——”
Tưởng Kiều Tây vốn đang hôn cô, lúc này nôn nóng nói: “Có gì hay mà nghe.”
Lâm Anh Đào lắc cánh tay anh, nằn nì: “Năm mới mà, lúc trước chú Tưởng rất tốt với em, em muốn đi chúc tết…”
Cô nhìn vào gương mặt Tưởng Kiều Tây, trong mắt đầy ắp vẻ mong đợi: “Anh đi với em được không?”
Tưởng Kiều Tây nhìn vẻ mặt này của Lâm Kỳ Nhạc.
Anh nhìn ra ngoài cửa, khẽ mỉm cười bất lực.
Có một điều mà ngay cả Tưởng Kiều Tây cũng phải thừa nhận. Mặc dù trong rất nhiều năm qua, Tưởng Chính luôn đối xử với anh thờ ơ chiếu lệ qua loa cho xong, nhưng đối với Lâm Anh Đào ông quả thật ưu ái có thừa. Có điều ở công trường Quần Sơn, Anh Đào chính là cô bé ai gặp cũng yêu thích.
“Chú Tưởng! Lâu lắm rồi con không gặp chú!” Lâm Anh Đào ngồi trước màn hình, cô ngồi với Tưởng Kiều Tây gương mặt không biểu lộ bất kỳ cảm xúc gì. Cô hớn hở hỏi: “Hiện giờ chú đang đón năm mới ở đâu vậy ạ?”
Tưởng Chính vẫn còn đang ngồi trong văn phòng, trên vách tường sau lưng là một tấm lịch Trung Quốc và bảng phân công công tác. Ông đen hơn nhiều so với trước, nếp nhăn cũng sâu hơn, ông cười nói: “Anh Đào! Ôi trời, xinh đẹp đến mức chú không nhận ra luôn!”
Tưởng Kiều Tây từ đầu tới cuối ngồi một bên, không hé môi nói câu nào. Anh lại trở lại dáng vẻ ít nói kiệm lời ngày trước. Lâm Anh Đào và Tưởng Chính hàn huyên nửa ngày trời, cô lôi hết tình hình của các thành viên của mấy gia đình Quần Sơn: nhà chú Thái, chú Dư, chú Tần ra kể một lượt. Tưởng Chính cười hỏi: “Vậy còn thợ điện Lâm sức khỏe thế nào?”
Lâm Anh Đào cười tươi rói: “Tốt lắm ạ! Chỉ là hút thuốc quá nhiều, cai rồi nhưng mà không bỏ được.”
Tưởng Chính nhìn con trai: “Tưởng Kiều Tây, bình thường nhớ để ý quan tâm nhiều hơn tới sức khỏe của chú Lâm con, có biết không.”
“Dạ.” Tưởng Kiều Tây có phần gượng gạo đáp một tiếng.
“Con thế nào hả?” Tưởng Chính nói: “Anh Đào và ba nói chuyện nửa ngày, con cũng không hé môi lấy một câu, để một mình con bé nói.”
“Con rất ổn.” Tưởng Kiều Tây nói, anh ngước mắt lên, nhìn thẳng vào người ba đã vô cùng xa lạ trong màn hình.
“Tốt…” Tưởng Chính bỗng ngã người dựa vào lưng ghế, ông mặc bộ quần áo bảo hộ lao động màu xanh dương. Có lẽ ở Sudan, chỉ có loại y phục màu sắc như thế này mới có thể bảo vệ được sự an toàn của các lãnh đạo và công nhân Trung Quốc một cách tốt nhất. Tưởng Chính gật gù: “Ổn là tốt rồi.”
Cũng không phải tất cả mọi người khi nghĩ về cha mẹ, bản năng đều sẽ liên tưởng đến niềm vui, hạnh phúc và cảm giác an toàn tuyệt đối.
Chẳng qua Tưởng Kiều Tây cũng nhận ra, anh dần dần có thể xem nhẹ cái loại phản xạ có điều kiện: buồn bã, khó chịu, đau khổ, lo âu này. Đặc biệt là khi có Anh Đào ở bên cạnh.
Tưởng Chính nói tiếp: “Vẫn còn đang ở trong căn phòng thuê của người Singapore kia sao?”
Tưởng Kiều Tây: “Dạ.”
Tưởng Chính: “Anh Đào sang, sao con không đổi một chỗ khác lớn hơn.”
Tưởng Kiều Tây: “Sang năm sẽ đổi.”
Tưởng Chính: “Học hành thế nào?”
Tưởng Kiều Tây không muốn trả lời nữa, nhưng Anh Đào ở bên cạnh thấp thỏm nhìn anh.
“Con học hành còn có thể thế nào ạ?” Anh hỏi lại.
Tưởng Chính loáng cái bật cười.
“Mấy lời này nói rất hay.” Tưởng Chính nói, ông cầm cốc trà lên uống một ngụm: “Con trai ta, ta hiểu rõ nhất.”
Bọn họ lại tán gẫu mấy câu.
Bỗng nhiên Tưởng Chính nói: “Mẹ con, gần đây đã trở lại Tỉnh Thành, đi ——”
Ông còn chưa kịp nói dứt lời, Tưởng Kiều Tây đã loạt soạt đứng dậy.
Lâm Anh Đào ngoái đầu theo, nhìn Tưởng Kiều Tây quay lại bàn ăn, tiếp tục trò chuyện với ông bà bác, đến câu tạm biệt ba mình anh cũng lười nói.
Lâm Anh Đào lại quay lại, nhìn chú Tưởng Chính trong màn hình.
Lớp mười một năm đó, Lâm Anh Đào vẫn còn nhớ, sau khi đón năm mới ở Hồng Kông trở lại, Tưởng Kiều Tây sang nhà cô ăn cơm trưa.
Lúc ấy Tưởng Kiều Tây nói, ba mẹ anh đi tảo mộ cho anh trai anh, nên trong nhà không có ai nấu cơm cho anh.
Tưởng Chính thở dài: “Con gái à.”
“Dạ.” Lâm Anh Đào vội đáp.
“Tưởng Kiều Tây, đứa nhỏ này, quá bướng bỉnh, chính là cái tính này.” Tưởng Chính hạ tầm mắt, nghĩ ngợi một lúc: “Trước kia, chú và dì Lương của con quả thật có lỗi với hắn, con đối xử với hắn tốt một chút, được không? Con có cần gì thì nói với chú.”
Lâm Anh Đào trở lại bàn ăn. Chị dâu vừa lấy quyển album cũ trong nhà luôn cất giữ cẩn thận ra, mọi người đang xem ảnh chụp lúc nhỏ của Tưởng Kiều Tây ở Hồng Kông. Lúc ấy, ngay cả bảo mẫu Lisa cũng chỉ mới hai mươi tuổi, trên trán Tưởng Kiều Tây có một chấm đỏ, đang đứng hát với các bạn nhỏ trên sân khấu để chào mừng năm mới ở trường mẫu giáo, còn có cả ảnh chụp chung với anh họ lúc đó đang học đại học.
“Là Tiểu long nhân!” Lâm Kỳ Nhạc hớn hở reo.
Tưởng Kiều Tây che trán bất đắc dĩ nói: “Na Tra!”
Lâm Anh Đào chưa bao giờ nhìn thấy những bức ảnh lúc nhỏ đáng yêu như vậy của Tưởng Kiều Tây.
Khi cô biết anh, anh đã chín tuổi. Ở Quần Sơn, khuôn mặt anh ảm đạm, đến cả nụ cười cũng rất ít hiện trên khuôn mặt.
Trước khi ra về, chị dâu bỗng ôm một chậu thủy tiên, nhỏ giọng nói với Lâm Anh Đào: “Thời điểm em mười tuổi, có phải lúc nghỉ hè em đã gọi điện cho Kiều Tây không?”
Lâm Anh Đào lắc đầu, cô không biết chị dâu hỏi vậy là có ý gì, cô đã sớm quên mất.
Chị dâu cười tủm tỉm: “Em hỏi Kiều Tây thử xem, xem em ấy còn nhớ không.”
Lâm Anh Đào từng đọc thấy trong sách viết một câu, Hồng Kông, là thiên đường của người giàu, địa ngục của người nghèo.
Trên đường phố cảng Victoria những chiếc xe sang trọng nối đuôi nhau không dứt, ngay cả đường xá cũng rộng rãi hơn rất nhiều. Lúc này đi trên con đường dưới nhà anh họ, Lâm Anh Đào dõi mắt nhìn xung quanh, hết thảy đều là những dãy nhà tối tăm cũ nát như quan tài.
Từ thiên đường một bước xuống địa ngục. Lâm Anh Đào nghĩ tới nụ cười rạng rỡ hạnh phúc nở trên gương mặt thỏa mãn của mọi người mà vừa rồi cô đã nhìn thấy trong nhà chị dâu.
Đỗ Thượng nhắn: [Anh Đào, Phương Đại Đồng và Tiêu Kính Đằng ra hát kìa!]
Lâm Anh Đào kéo tay Tưởng Kiều Tây, trong đêm giao thừa, hai người thả bước đi về phòng trọ. Cô đặt chậu thủy tiên mang về trên bệ cửa sổ, thủy tiên vẫn chưa nở hoa, cô ngoái đầu nói: “Anh nhớ chụp hình nó gửi cho em mỗi ngày nha!”
Đèn trong phòng phụt tắt, Tưởng Kiều Tây túm lấy cổ áo thun của mình kéo phăng qua đầu. Anh dựa vào đầu giường, nương theo ánh đèn đường và ánh trăng ngoài cửa sổ nhìn Anh Đào ở trước mặt anh, cởi sườn xám, rồi cởi đồ lót, cùng anh trần trụi tương kiến.
Bọn họ không phải là bất kỳ một ai khác, chỉ là một đôi nam nữ trẻ tuổi yêu nhau. Khi ánh trăng bàng bạc mông lung bao phủ lên làn da, giữa bọn họ chỉ có vẻ hoàn mỹ đến không thật trong mắt nhau.
Đuôi tóc Lâm Anh Đào đung đưa. Trong ký ức của Tưởng Kiều Tây, là khi tan học cô quay đầu lại, vì nhìn thấy anh, cô liền hớn hở tung tăng đôi chân sáo.
Lúc này, là cô đang cố gắng đón nhận anh bằng thân thể của mình, một lần, rồi một lần.
Tưởng Kiều Tây nằm trên giường. Trong quá khứ, anh đã trải qua rất nhiều đêm giao thừa cô độc. Trong nhà hoặc lạnh lẽo ảm đạm, đến ti vi cũng không bật, hoặc đủ các loại đùn đẩy, châm chọc và cãi vả của ba mẹ.
Tiếng bát đĩa rơi vỡ loảng xoảng, tiếng gạt tàn nện chát chúa xuống mặt bàn —— Tưởng Kiều Tây nắm chặt bút bịt chặt tai, anh chỉ có thể dốc hết tinh thần và sức lực vào toán học.
Thời điểm tiếng chuông đón chào năm mới bắt đầu vang lên, anh ôm chặt người mình thích. Có Anh Đào bên cạnh, anh không còn mong mỏi bất cứ điều gì.
*
Từ Hồng Kông trở về đã gần mười ngày.
Lâm Anh Đào vẫn thường giật mình tỉnh giấc giữa đêm, cô mở choàng mắt, xoay người lại tìm kiếm, lúc nào cũng ngỡ như Tưởng Kiều Tây vẫn còn đang ngủ bên cạnh.
Rồi tiếp theo sau đó là sự hụt hẫng mất mát, hóa thành nỗi cô đơn phủ kín trái tim cô.
Nửa đêm, Lâm Anh Đào nằm trong chăn nói chuyện điện thoại với Tưởng Kiều Tây.
“Em giật mình tỉnh giấc sau đó không ngủ lại được…” Cô nói, cô chỉ muốn nghe thấy giọng anh thật nhiều.
Tưởng Kiều Tây bất đắc dĩ nói: “Anh cũng vậy.”
Bọn họ thì thầm nói chuyện, một lúc sau, Tưởng Kiều Tây đột nhiên nuốt khan, nói: “Anh Đào, em kêu tên anh nữa đi.”
“Sao cơ?” Lâm Anh Đào hỏi.
Tưởng Kiều Tây nói: “Em gọi tên anh.”
Lâm Anh Đào không hiểu, cô gọi: “Tưởng Kiều Tây?”
Trong điện thoại, tiếng hít thở của Tưởng Kiều Tây dần sâu hơn. Bình thường, anh là một người có khả năng kiềm chế rất tốt, nhưng lúc này hơi thở càng lúc càng nặng nề.
Lâm Anh Đào ở bên này ngây ra, khựng lại, Tưởng Kiều Tây ở bên kia ra lệnh: “Gọi nữa.”
Lâm Anh Đào ngoan ngoãn thủ thỉ: “Tưởng Kiều Tây…”
Cô mặc váy ngủ, gọi anh một lúc, hai đùi cũng vô thức khép chặt vào nhau.
Trong lòng Lâm Anh Đào loạn cào cào, cô cũng phát hoảng lên rồi, cô nghe thấy Tưởng Kiều Tây ở bên kia bỗng nhiên rên rỉ một tiếng, sau đó kèm theo tiếng thở dốc đè nén trút hết ra ngoài.
Lâm Anh Đào vẫn còn muốn nghe anh nói chuyện, nhưng cô nghĩ anh đã như vậy, cô còn có thể nghe được cái gì đây.
“Anh Đào.” Tưởng Kiều Tây hít sâu thầm thì: “Em muốn anh không?”
“Dạ…” Lâm Anh Đào không thể không thừa nhận.
Tưởng Kiều Tây ve vuốt: “Nào, nói cho anh biết phải làm gì ——”
Lâm Anh Đào nằm trên chiếc giường nhỏ của mình, đầu giường là tiểu tinh linh Bobby và Barbie xinh đẹp, phiến lá vạn niên thanh che khuất ánh trăng. Lâm Anh Đào mặt mày đỏ bừng, tay phải áp điện thoại vào tai, cô lắng nghe giọng nói của Tưởng Kiều Tây, khẽ ‘uhm’ trong mũi, tay trái xuôi theo váy ngủ của mình duỗi xuống —— đúng lúc đó, cánh cửa phòng ngủ bị đẩy ra từ bên ngoài, một bóng người xuất hiện ở đó.
“Aaa!!!” Lâm Anh Đào bị dọa hét ầm lên hoảng vía. Cô ném di động, túm chăn trùm kín mình lại.
Mẹ Lâm nửa đêm thức dậy đi vệ sinh, nhìn thấy trong phòng con gái còn sáng đèn, tưởng cô đã quên tắt đèn bàn.
Nhưng con gái đột nhiên hét ầm ĩ, mẹ Lâm cúi xuống, nhặt chiếc điện thoại bị ném dưới đất lên.
Tưởng Kiều Tây lắp bắp: “D… dì..ì…”
Mẹ Lâm nhất thời thở phào một hơi: “À, là Kiều Tây hả.”
Lâm Anh Đào vẫn còn đang rúc đầu trong chăn, mông vểnh lên, không chịu ló mặt ra ngoài.
“Được rồi, điện thoại nè.” Mẹ Lâm bước tới, vỗ vỗ vào chân cô: “Gọi điện thì gọi điện, hét lên làm mẹ giật cả mình.”
Lâm Anh Đào trong chăn ấm ức: “Tại mẹ đột nhiên mở cửa làm con hết hồn!!”
Mẹ Lâm thấy cô thực sự không chịu ló đầu ra, bèn đặt điện thoại xuống cạnh gối: “Được rồi, được rồi, mẹ đi đây, con tiếp tục gọi điện đi. Mẹ chẳng phải là tưởng con lại quên tắt đèn sao, lần sau lén lút gọi điện thoại thì nhớ khóa kỹ cửa lại.”
Mẹ đi ra ngoài, đóng cửa phòng lại, vừa xoay người thì va phải Lâm Hải Phong bị tiếng hét váng trời của con gái đánh thức, bà đẩy ông: “Đi nào, đi nào, không có chuyện gì.”
“Không có chuyện gì thật hả?” Lâm Hải Phong hỏi.
Mẹ nhỏ giọng lẩm bẩm: “Mắt mình sao mà nhìn không rõ lắm… lẽ nào già thật rồi? Phải đi mua kính lão?”
Tay Lâm Anh Đào rơi bên gối, cô nằm trên giường ngủ thật say, khóe mắt vẫn còn dấu nước mắt.
Trên bàn học trước giường, có một quyển nhật ký bìa da cứng. Mặt ngoài là đám thỏ trắng đang gặm cỏ chơi đùa cùng con voi tai bự.
Năm 2004, Lâm Kỳ Nhạc viết trong nhật ký:
[Mình sẽ không bao giờ nghĩ tới Tưởng Kiều Tây nữa!]
Tháng 11 năm 2006.
[Tưởng Kiều Tây, cậu ấy hôn mình.]
Lại một dòng khác, một dòng mới được thêm vào bên dưới.
[Tưởng Kiều Tây nói với mình, anh ấy yêu mình đã từ rất lâu. Mình muốn ở bên anh ấy mãi mãi. Tháng 2 năm 2011.]
P/s: Từ giờ nhà mình không sợ thiếu thịt nghen
Bánh polo