Anh Đào Hổ Phách

Chương 67




Từ lúc còn rất nhỏ, Lâm Anh Đào đã ý thức được, cô là con gái.

Một cô gái lớn lên, sẽ phải đối mặt với đau đớn mỗi lúc một nhiều.

Lâm Anh Đào ngẩn người ngồi trong chăn, mái tóc thơm ngát vừa mới gội tối qua vì ra quá nhiều mồ hôi giờ dính bết vào vai vào cổ. Cô xốc chăn, chống tay bước xuống đất, mãi một lúc sau mới phát hiện ga giường đã được thay mới. Cô ngồi xổm xuống cạnh va li hành lý, chỉ là ngồi xổm thôi mà đã thấy thắt lưng ê ẩm, chân cũng mỏi nhừ, giống như khoảng thời gian tập xoạc chân ở phòng vũ đạo vì vận động quá sức khiến cho toàn thân đau nhức rã rời.

Cô lấy đại một bộ quần áo để thay, ôm vào lòng. Cô quả thực không còn sức để lục lọi va li tìm áo khoác, bèn mở luôn tủ của Tưởng Kiều Tây lấy cái áo khoác thể thao dài rộng, trùm vào người rồi đi ra ngoài.

Trong phòng tắm, Lâm Anh Đào nương theo ánh sáng lờ mờ, cúi xuống kiểm tra thân thể mình. Cô vuốt nước trên mặt, cúi nhìn vết bầm trên ngực và đùi, nhưng không thể nhìn thấy được phần cổ, phải đợi lát nữa đi ra ngoài soi gương mới biết được.

Cô chỉnh nước ở mức lớn nhất, muốn xối sạch hết sữa dưỡng trên người, gội cho tóc không còn sót lại chút mùi thơm nào nữa.

Lâm Anh Đào hít sâu một hơi, nghĩ tới nghĩ lui, nghĩ sao cũng thấy Tưởng Kiều Tây thật quá đáng.

Trong làn nước như mưa phun của vòi sen, cô duỗi tay chạm vào bên dưới. Gương mặt nhỏ nhắn thoắt cái đỏ bừng.

Rốt cuộc anh đã làm gì vậy chứ.

Đêm qua cô chỉ nhớ là đau, nhớ nước mắt chảy ra, hoàn toàn không thể nhớ được những thứ khác. Nhưng chuyện vừa mới xảy ra sáng nay, khiến cho Lâm Anh Đào khó mà lảng tránh, hiện tại cô nhắm mắt lại, trong đầu hết thảy đều là anh và chuyện anh làm.

Nước tắm nóng hổi xối trên lưng, Lâm Anh Đào trong lòng rối tung, cô tắt vòi sen, cầm tóc lên ngửi thử, cảm giác đã không còn ngửi thấy mùi hương ngọt ngào kia nữa. Cô bắt đầu mặc quần áo, mặc đồ lót ren màu hồng phấn quen thuộc trước giờ của mình, sau đó trùm kín áo khoác của Tưởng Kiều Tây vào, gom đồ dùng tắm rửa rồi lê hai cái chân mỏi nhừ đi về phòng.

Lúc sấy tóc, Lâm Anh Đào bỗng nhớ lại thời điểm còn ở trường Thực nghiệm trước kia, bất luận buổi sáng cô đến trường lúc mấy giờ cũng đều nhìn thấy chiếc bình của Tưởng Kiều Tây đã nằm chễm chệ trên bàn của mình. Khi đó, Lâm Anh Đào mơ hồ cảm thấy khủng bố: ở những nơi mà học sinh bình thường bọn họ không thể nhìn thấy, rốt cuộc Tưởng Kiều đã trải qua cuộc sống như thế nào. Mỗi buổi sáng anh đến trường khi nào, mỗi đêm anh ở lại lớp luyện thi đến mấy giờ? Trước kia Thái Phương Nguyên nói, những kỳ nghỉ đông nghỉ hè, Tưởng Kiều Tây chưa từng có được một ngày thảnh thơi rảnh rỗi, bị ba mẹ sắp xếp ngoài đi học chính là đi học, ngoài làm bài chính là làm bài.

Bằng khả năng thiên bẩm của anh, không cần phải cố gắng sống chết như vậy vẫn có thể dễ dàng đạt được kết quả cao. Nhưng dường như Tưởng Kiều Tây không được phép có được tự do và hạnh phúc, có lẽ bản thân Tưởng Kiều Tây cũng tự mình chủ động từ bỏ cái quyền được hạnh phúc đó. Từ nhỏ anh đã phải đối mặt với nghịch cảnh, cũng chỉ có đơn độc một mình vượt qua, cắn răng nhẫn nại mà bước qua. Có lẽ anh cũng tự ép bản thân đến mức cực hạn, để đảm bảo mình có thể thoát ra khỏi cái địa ngục đó mà tuyệt đối không có bất kỳ một sai sót nào.

Vì vậy anh không nói với bất kỳ ai, anh không một lời từ biệt, đi đến Hồng Kông. Lâm Anh Đào để máy sấy xuống, cô lại nghĩ tới khoảng thời gian trước kia lúc Tưởng Kiều Tây ở Quần Sơn, lúc nào cũng làm bài tập toán Olympic, bất luận Lâm Anh Đào có tìm cách thu hút sự chú ý của anh thế nào đi nữa, Tưởng Kiều Tây đều thờ ơ cúi đầu làm bài, không hề bị mảy may tác động. Anh đích xác là người có nội tâm kiên cường đầy mạnh mẽ quyết đoán, một khi đã xác định chuyện gì rồi sẽ không dao động, không bận tâm đến bất cứ điều gì khác, không đạt được mục tiêu quyết không bỏ cuộc.

Lâm Anh Đào chải tóc, mặt bỗng ửng hồng, cô bất chợt nhớ tới Tưởng Kiều Tây hôm qua và sáng nay, cô đột nhiên có cảm giác mình bị anh xem như bài tập toán Olympic.

Lâm Anh Đào bẻ một miếng bánh bao táo ăn, cô là bị đói nên mới giật mình tỉnh giấc. Sau đó đứng bên chiếc giường chật hẹp gấp thảm, sắp xếp lại gối mền. Lâm Anh Đào vừa làm vừa rầu rĩ, giường nhỏ như vậy, cả đêm nằm ôm nhau ngủ đến một khe hở cũng không có, sao có thể không nghĩ tới những chuyện đó.

Lâm Anh Đào cũng không biết liệu cô có nên trao đổi với Tưởng Kiều Tây một chút không.

Thế nhưng phải nói thế nào chứ?

Tưởng Kiều Tây là loại thiên tài kỳ quái, làm toán suốt hai mươi tiếng đồng hồ liên tục cũng sẽ không nhức đầu, là người biết rõ mồn một điểm yếu của Lâm Anh Đào, chẳng cần phải tốn sức nhiều lời, chỉ đơn giản viết đại một bài toán cho Lâm Anh Đào làm là hết bị cô cù cưa. Anh chính là loại người có tính cách như vậy, tác phong xử lý công việc như vậy. Thế nên trước kia, khi Lâm Anh Đào bị anh dùng mọi cách gợi ý đi thi TOEFL, cô mới cảm thấy dù có làm thế nào cũng sẽ không thể theo kịp anh, dẫu có đi Mỹ cũng vậy.

Nói thẳng ra, từ trước đến giờ Lâm Anh Đào không phải là người ép buộc mình phải cố gắng quá sức. Mức độ nỗ lực của cô chỉ lấy sự thoải mái và hạnh phúc của bản thân và những người xung quanh làm thước đo.

Trước kia chưa ở cùng một chỗ với Tưởng Kiều Tây, Lâm Anh Đào cũng không nghĩ ngợi gì nhiều về tính cách của anh. Trước đây cô chỉ hưởng thụ phần tính cách ở góc độ yêu thương, dung túng và nuông chiều của Tưởng Kiều Tây.

Nhưng nếu sau này muốn sống cùng nhau, Lâm Anh Đào cảm thấy cô còn rất nhiều chuyện phải trao đổi với anh. Tỉ như Lâm Anh Đào muốn nói, mới chỉ là buổi tối đầu tiên mà thôi, cũng không phải không còn thời gian… Lâm Anh Đào còn muốn nói với anh, sau này đừng có học đến sống chết như vậy nữa.

Lâm Anh Đào cũng sẽ không giống như ba mẹ anh, không đáp lại bất kỳ nguyện vọng gì của anh. Có bất cứ suy nghĩ gì, đều có thể từ từ trao đổi.

Lâm Anh Đào khom người gấp áo ngủ lụa và đồ lót ren màu đen còn thoang thoảng hương sữa dưỡng thể đã bị xé rách lẫn bên trong chăn lại gọn gàng rồi nhét xuống đáy va li. Cô nhìn đồng hồ, đã gần giữa trưa, Lâm Anh Đào cởi áo khoác của Tưởng Kiều Tây ra, cũng không lấy quần áo mới mà mặc lại chiếc áo len mỏng hôm qua.

Cô mặc váy dài vào, đây là một trong những món đồ mẹ bảo cô mua, nói là giữ ấm. Hai chân Lâm Anh Đào mỏi nhừ, quả thật mặc váy dài tốt hơn. Lâm Anh Đào nhặt áo khoác của Tưởng Kiều Tây, đưa lên mửi hít ngửi, cô không kềm được hít một hơi thật sâu.

Cô vui vẻ treo áo khoác của anh vào tủ quần áo.

Lâm Anh Đào từ nhỏ đã thích suy nghĩ miên man trên trời dưới đất. Cô khép cửa phòng trọ, bước ra hành lang đứng bên cửa sổ ngắm nhìn con đường bên dưới. Hồng Kông đến đến đi đi đều là những con người xa lạ, hoàn toàn không có bất kỳ quan hệ gì với Lâm Anh Đào. Thế giới rộng lớn, nhưng trên thế giới này, ngoài ba mẹ, Lâm Anh Đào vừa mới nảy sinh mối liên kết gắn bó kỳ lạ với một người khác.

Cô thật sự cảm thấy, cuộc đời này cô sẽ không bao giờ quên được Tưởng Kiều Tây.

Cô không có cách nào tùy tiện xem nhẹ mối quan hệ như vậy. Cho dù sau này có chia tay, Lâm Anh Đào cũng không thể nào quên được anh.

Đứa trẻ dần lớn lên, rời khỏi vòng tay cha mẹ, bước về phía người bạn đồng hành mình đã chọn để đi cùng nhau suốt cuộc đời. Lâm Anh Đào ngắm nhìn bầu trời Hồng Kông, cô nghĩ, đây có phải là ý nghĩa của tình yêu không.

Cho dù Lâm Anh Đào quyến luyến ba mẹ đến độ bị mọi người trêu cười, nhưng khi cô và Tưởng Kiều Tây ở bên nhau, cũng sẽ vô thức xem ba mẹ như ‘người lớn ngủ trưa sau tủ quần áo’.

Tưởng Kiều Tây bước ra khỏi thang máy, anh kéo áo khoác lên ngửi xem có còn mùi khói thuốc ám lại hay không. Từ xa, anh nhìn thấy Lâm Anh Đào mặc áo len mỏng màu hồng nhạt, tựa vào cửa sổ hành lang ngẩn người. Lâm Anh Đào nghiêng đầu sang, nhìn thấy anh, cô như quả đào ngọt ngào, khiến cho trong lòng Tưởng Kiều Tây cồn lên tầng tầng gợn sóng.

Đẩy cửa phòng trọ ra, Tưởng Kiều Tây vòng tay ôm Lâm Anh Đào, anh đi thật chậm, vì Lâm Anh Đào bước hụt lại phía sau, dáng đi có vẻ không thoải mái. “Còn khó chịu lắm sao?” Anh cúi hỏi. Lâm Anh Đào ở trong lòng anh, vừa mới lắc đầu đã bị anh hôn lên mặt.

Khi Lâm Anh Đào lắc đầu, mái tóc dài đung đưa, Tưởng Kiều Tây hít ngửi, thật sự không cách nào ghìm được những ham muốn cứ lồng lên như con ngựa bất kham trước mùi hương ngọt ngào này. Nụ hôn biến thành cắn nhẹ, tựa như ăn một quả đào chín mọng với lớp thịt dày trắng mềm. Cắn một miếng lập tức cảm giác nước ứa ra, vị ngọt mát thơm dịu ngập cả khoang miệng.

Lâm Anh Đào ngước mắt nhìn anh, cô ngồi trên chiếc ga giường đã được trải lại phẳng phiu không còn một nếp nhăn, cô muốn nói, đây là quần áo em mặc để đi ra ngoài.

“Không đi ra ngoài ăn cơm sao?” Cô cuống quýt nói.

Thời điểm Lâm Anh Đào ngã xuống nệm, ý nghĩ ‘nói chuyện với anh’ gì đó bay biến khỏi đầu mất tăm tích. Cô ôm lấy bờ vai anh, cô rất thích anh, cô nếm thấy có vị ngọt thoang thoảng của coca trong miệng anh.

Lâm Anh Đào thủ thỉ: “Anh uống coca ở đâu vậy?”

Tưởng Kiều Tây ôm cô, giường quá nhỏ, Lâm Anh Đào tựa vào ngực áo thun ẩm ướt mồ hôi của anh nghỉ ngơi, Tưởng Kiều Tây vuốt tóc cô: “Anh đi ra ngoài hút thuốc một lúc, em có ngửi thấy không?”

Lâm Anh Đào lắc đầu, cô nhắm mắt lại, mép tóc cũng ướt rượt mồ hôi, cô tiếp tục chầm chậm hít sâu để lấy lại nhịp thở.

Lần đầu tiên lúc nào cũng hết sức khó khăn. Tưởng Kiều Tây ôm cô nghĩ. Tựa như cạy mở một con trai, thịt trai non mềm trắng mịn, khép thật chặt. Lúc vừa cạy mở rất khó khăn, một khi Anh Đào dần quen, cô không còn kháng cự nữa.

“Bây giờ xuống lầu ăn cơm nhé?” Tưởng Kiều Tây dịu dàng hỏi.

Gò má Lâm Anh Đào áp trên người anh, cô lắc đầu.

Lúc này, điện thoại di động trên bàn co giãn đột ngột vang lên.

Là điện thoại của Lâm Anh Đào, cô lười ngọ nguậy. Tưởng Kiều Tây vươn tay cầm lấy đưa tới trước mặt nhìn thoáng qua.

Lâm Anh Đào nghe thấy tiếng chuông vẫn còn đang tiếp tục reo, nhưng Tưởng Kiều Tây không nói gì.

“Ai vậy anh?” Cô mở mắt ra, đưa tay tính cầm lấy.

Tưởng Kiều Tây lập tức giơ cao tay, không cho Lâm Anh Đào lấy được.

Anh trực tiếp bấm nhận cuộc gọi, áp điện thoại vào tai.

“Đàn chị Dung Dung.” Người trong điện thoại hớn hở nói: “Mấy hôm trước tớ có nhắn tin cho cậu ——”

“Tề Nhạc?” Tưởng Kiều Tây nhẹ giọng hỏi.

Phía bên kia tức khắc sững người im bặt.

“Cậu gọi điện thoại cho đàn chị của cậu làm gì?” Tưởng Kiều Tây hỏi.

“Tưởng… học trưởng Tưởng…?” Tề Nhạc kinh ngạc lắp bắp.

Lâm Anh Đào vừa mới tắm xong, không thể nào lại lập tức đi tắm nữa. Cô vào trong phòng tắm lau rửa một chút rồi sửa sang lại quần áo tóc tai, đi ra, được Tưởng Kiều Tây ôm lấy, cùng nhau đi ăn cơm.

Tưởng Kiều Tây dắt cô đi bằng tàu điện ngầm, sau đó hai người thả bộ đến một nhà hàng Quảng Đông vô cùng sang trọng.

“Sao lại đắt như vậy chứ?” Lâm Anh Đào thì thào hỏi.

Tưởng Kiều Tây ngồi đối diện gọi món ăn, hoàn toàn không có điểm nào nhìn ra anh chỉ là một sinh viên nghèo sống trong gian phòng trọ rộng vỏn vẹn bốn mét vuông. Tưởng Kiều Tây dựa người vào ghế nói, đây là nhà hàng anh và anh họ thường đến ăn cơm trước kia: “Lúc trước anh muốn dẫn em đến nơi này, nếu em sang Hồng Kông thi TOEFL, thì đã sớm đến đây rồi.”

Lâm Anh Đào thấy anh như vậy, không nhịn được phì cười.

Đúng là kỳ lạ, lúc sáng Lâm Anh Đào còn nghĩ phải nói với Tưởng Kiều Tây, sau này bọn họ có thể cùng nhau đối mặt với mọi khó khăn trong cuộc sống, nghèo khổ cũng được, thất bại cũng tốt, bọn họ đều phải thắng thắn với đối phương.

Nhưng hiện tại Lâm Anh Đào lại cảm thấy, dáng vẻ sĩ diện tự tôn ngất trời của Tưởng Kiều Tây cũng đẹp trai, đáng yêu không để đâu cho hết.

Dù sao cũng chỉ là một bữa cơm, Lâm Anh Đào nghĩ, bọn họ còn có tiền trong ngân hàng.

Cô lấy điện thoại của Tưởng Kiều Tây, chụp ảnh món ăn, đăng lên tài khoản của mình ở trường và ‘Tiểu Quần Sơn’ khoe. Lâm Anh Đào nói với Tưởng Kiều Tây, bây giờ có trang mạng xã hội dạng tiểu blog gọi là ‘Weibo’: “Thái Phương Nguyên bảo em đăng ký Sina, Tencent, NetEase rồi đủ thứ blog gì đó, đi làm fan hâm mộ cho cậu ấy.”

Tưởng Kiều Tây nhìn thấy nhân viên phục vụ bê thức ăn ra, anh cười nói: “Em nếm thử món cơm này đi.”

Lâm Anh Đào ăn một muỗng cơm chiên hải sản, món ăn yêu thích nhất của Tưởng Kiều Tây khi còn nhỏ, chỉ một muỗng, cô phồng má nhai: “Có phải em đã ăn hết năm mươi tệ rồi không!”

Tưởng Kiều Tây cười nhìn cô: “Ăn ngon không?”

Lâm Anh Đào ở đối diện nhìn anh, cô cảm thấy Tưởng Kiều Tây hẳn là phải sống trong điều kiện như thế này, ở nhà hàng cao cấp có nhân viên ân cần phục vụ, có quầng sáng lấp lánh màu kim cương. Cô thích dáng vẻ anh thuần thục mỉm cười, thích anh lúc nào cũng muốn mang đến cho cô niềm vui bất ngờ, cho dù bọn họ nghèo chết đi được.

“Anh nói.” Lâm Anh Đào muốn Tưởng Kiều Tây lặp lại theo cô.

“Anh nói.” Tưởng Kiều Tây nắm tay cô.

Bọn họ cùng nhau lên một chiếc thuyền nhỏ, lướt trên mặt biển ở cảng Victoria.

“Anh là lão đại xã hội đen Hồng Kông.” Lâm Anh Đào đột nhiên nói.

Tưởng Kiều Tây nghiêng đầu ngắm nhìn những bọt sóng trắng xóa, anh bật cười: “Gì chứ!”

Hai người về tới phòng trọ, Lâm Anh Đào thay váy ngủ trẻ con của mình. Cô ngồi trên đệm dựa vào lòng Tưởng Kiều Tây vừa uống trà sữa vừa gọi điện cho ba. Tưởng Kiều Tây cắn miếng bánh bao táo cô đút, cô bỗng đưa điện thoại cho anh, sau đó là giọng Tưởng Kiều Tây ấp úng: “Chú Lâm.” Lâm Anh Đào ngồi xổm bên va li, lấy một viên thuốc cho vào miệng, uống nước nuốt xuống. Cô đưa lưng về phía Tưởng Kiều Tây, tiếp tục uống trà sữa, nghe Tưởng Kiều Tây và ba đang nói chuyện phiếm, cô cảm thấy không có gì hạnh phúc hơn được nữa.